[Chap 2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu thư sinh từ sáng sớm tinh mơ đã tỉnh giấc , y nhẹ nhàng dém chăn , xỏ hài bước xuống giường .

Ra giếng múc nước lên rửa mặt rồi tưới cho thảo mộc quanh vườn , vốc một nắm thóc cho gà ăn . Sáng sáng đều lặp lại trình tự đó , hoa thảo mộc lập xuân tỏa hương thơm ngát .Tuấn Khải đứng tựa cửa nhìn y làm việc , thực ra hắn đã thức dậy rất sớm . Hắn cảm thấy cuộc sống của y quá đỗi bình dị , sáng sáng đều làm những việc vụn vặt , vô vị mà trong cung hay vương phủ đều có tiểu tư lẫn nha hoàn làm giúp .

Thực ra một đời bình bình đạm đạm ở thôn quê này , cũng là hạnh phúc , đột nhiên thấy thú vị trong lòng .

"Công tử đã tỉnh?"

"Ân" – Hắn ậm ừ đáp .

Đương độ lập xuân , tiết trời không đại hàn như mọi khi nhưng hãy còn se lạnh . Y run nhẹ bờ vai , ngay tức khắc cảm thấy một luồng nhiệt áp lên thân , trường bào màu lam của vị công tử kia đang nằm trên vai mình .

Mặt y thoang thoáng hồng , vội vội vàng vàng quay đi về phía nhà bếp

"Công tử ...Công tử cứ ngồi đó đi . Ta đi làm chút điểm tâm sáng"

Ý cười trên môi hắn đậm nét . Phía trên đầu , hoa đào hồng nhạt mang theo chút hương dịu ngọt lìa cành nhẹ nhàng rơi xuống vai hắn . Hắn lấy tay phủi đi , từ khuôn mặt âm lãnh , đôi mắt băng tuyết vạn năm giãn ra , như đọng thành hai hồ xuân thủy . Cô nương Đường Đường con gái Trương thúc bên cạnh đang phơi đồ tuột tay rơi áo đang phơi xuống đất , đưa tay lên ôm mặt .

Thư sinh nghèo khó , điểm tâm chung quy cũng chỉ là màn thầu . Không phải là màn thầu bột mì trắng trẻo như da của tiểu hài tử mới sinh mà là màn thầu đen . Màu sắc có chút khó coi , nhưng ăn vào thì rất ngọt .

Ngụy vương quen sống trong nhung lụa , bao nhiêu sơn hài hải vị nếm qua không ít nhưng đến nay , lại ngồi xuống ăn cùng tiểu thư sinh . Hiếm thấy hắn như vậy trong cung trước đây. Bộ dáng y ăn thật không khác chi một tiểu hài tử . Tuấn Khải lấy làm thích thú nhìn y ăn đến vui mắt .

Ăn xong , thư sinh đến trường làng dạy đám nhỏ ở thôn . Hắn tranh thủ bước ra theo đường mòn quanh thôn đi dạo . Vạt áo lam bay phần phật trong gió , mái tóc đen dài chạm thắt lưng vuốt cao lên bằng phát quan khảm hồng ngọc sáng chói , hông đeo ngọc bội phỉ thúy chạm rỗng một chữ "Vương". Mấy cô nương trong thôn chưa xuất giá nhìn thấy hắn như chuột nhìn thấy hũ gạo .

Thôn quê đã nhỏ , nay càng náo nức vì một vị công tử lai lịch không rõ , thân thế bất phàm lưu lại . Mà lưu lại là ở nhà tiểu thư sinh nghèo khó , mồ côi kia . Bà con à ? Họ hàng chăng ? Mười phần thì chín phần là con nhà vương giả rồi , nhưng nhà y nghèo khó lật mồ lên cũng chả đào ra một họ hàng quyền quý này .

Ai da ai da ! Thử nghĩ xem , nếu con gái mình gả vào nhà vị công tử kia thì sao nhỉ ? Là phu nhân đệ nhất kinh thành cũng nên .. Dung mạo anh tuấn kia được nuôi dưỡng trong nhung lụa , ây , không dám nghĩ đến nữa .

Mà thôi ! Mà thôi . kệ đi . Dù sao con lợn béo cũng không thể để tuột tay , hắc hắc . Mấy nhà có con gái đương độ xuân thì cười lớn trong lòng .

*

Mấy ngày trước , thái hậu nương nương có vời Vương Tuấn Khải đến tẩm cung bàn chuyện hỉ sự . Đất nước cũng cần có hậu , cũng cần có vương phi . Nương nương có hai cháu gái gọi bằng cô cô . Một nàng tên Nhược Thu , một nàng tên Nguyệt Hoa ., dung mạo không thể gọi là khuynh thành khuynh quốc nhưng xét ra thì cũng hảo .Tiểu thư khuê các gặp hai nam tử tuấn tú , mi mục như họa thì lấy làm thẹn , ánh mắt trộm nhìn tình tứ .

Hai nàng vấn vít khăn gấm trong tay như muốn quấn thành một nùi .

Hoàng đế đương triều đã có công tử nhà Hạ viên ngoại trong lòng , Vương Tuấn Khải cũng đã có Thiên Tỉ là ý trung nhân cho nên đều quyết liệt phản kháng hỉ sự đã sắp đặt . Thái hậu đòi tự vẫn mấy lần nhưng vẫn không xoay chuyển được ý định của hai con trai . Vương Tuấn Khải suốt ngày nghe cằn nhằn liền mặt dày tìm đến thôn quê nơi Thiên Tỉ ngụ xin ở nhờ , Muốn sống cùng ái nhân những ngày thanh thanh đạm đạm . Không cần quyền thế cũng được , chẳng là vương gia tôn quý trên bao người cũng chẳng sao .

Dù là hoàng thân quốc thích , dù là thường dân nghèo khó . Hắn vẫn sẽ một lòng với thiếu niên đó . Còn vì sao hắn tìm được đến thôn Thiên Tỉ ngụ ư ? Năm đó Tiên Đế mang theo Hoàng hậu cùng hai thái tử đi thưởng ngoạn sơn thủy . Đi đến thôn Đông có hồ nước vô cùng đẹp , hắn liền bất chấp sợ hãi chạy ra nhìn cho đã mắt . Đúng lúc thấy một tiểu hài tử khả ái vô cùng , mắt to răng trắng môi hồng ôm một con hồ ly trắng muốt trong lòng chơi đến thích thú. Nhị thái tử Vương Tuấn Khải lúc ấy nghe tim đánh "thụp" một tiếng.

Một lão nông chạy ra ôm lấy tiểu hài tử kia , hành lễ với hắn :

"Tiểu dân mạo muội bất kính với thái tử , thái tử tha tội" Sau đó quay sang nói với hài tử kia " Trông thấy thái tử còn không mau quỳ xuống"

Lúc ấy , Vương Tuấn Khải chỉ mới chín tuổi .

Lão nông đó họ Dịch. Hắn hồi cung vẫn nhớ đến hài tử kia . Nhiều năm qua về nơi thôn quê đây , lão nông đó đã không còn nữa nhưng hài tử đã trở thành một thiếu niên tuyệt sắc rồi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro