[Chap 3]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lục Nhã ở trong phủ Lục viên ngoại kéo áo cha làm nũng , nước mắt chảy dài

"Cha , cha . Ngụy vương đi mất rồi , chàng không muốn thành thân cùng con"

" Ta thì hơn ngươi chắc . Bệ hạ tại sao lại đi thú long dương , dưỡng nam luyến , lại là tên công tử Phong Nguyên nhà lão Hạ viên ngoại Bắc thành chứ ? Suy cho cùng tại sao chàng không cần ta?" Móng tay Nhược Thu (tỷ tỷ Lục Nhã) cắm sâu vào khăn gấm như muốn xuyên qua .

"Thật tức chết ta" Lục lão gia lông mày xếch ngược , thở dài một tiếng .

"Nghe nói Ngụy vương của muội , có ái nhân rồi . Lần này bỏ đi là để tìm người ta về" Nhược Thu chống tay lên trán .

"Hừ ! Nếu ta mà biết kẻ đó là ai nhất định xẻ thịt , lóc da , nướng lên cho cẩu ăn" Cô nương Lục Nhã trợn trắng mắt lên .

"Than khóc cũng chẳng được ích chi . Chi bằng chúng ta hợp tác , ta đã có cách loại bỏ hai kẻ kia" Trong mắt phượng của Nhược Thu ánh lên một tia hung quang . Bên ngoài , trên cành cây phong đã trụi lá , đám quạ đen đậu trên dáo dác một vùng , đôi mắt đỏ ngầu chòng chọc vào trong nhà . Hai tiểu thư nhà Lục viên ngoại , hiền dịu cũng gọi là hiền dịu , xinh đẹp cũng gọi là xinh đẹp . Nhưng ít kẻ biết , dã tâm lớn đủ giết chết vạn người .

Phàm nhân là vậy , cầu không được , chẳng nỡ buông liền nảy sinh dã tâm tàn độc chiếm đoạt .

Thôn quê chiều muộn mặt trời tắt bóng an tĩnh đến lạ lùng , thấy khói bếp từ những mái nhà tranh bay lên tản ra trắng xóa trên màn trời như ai đánh đổ nghiên mực . Đám trẻ ngỗ nghịch từ biệt Thiên Tỉ tiên sinh về nhà , trời cùng lúc đổ mưa , nhìn đám trẻ ba chân bốn cẳng chạy vội . Thiên Tỉ cũng chuẩn bị ô , bước ra đến hiên thì thấy Đồng Nhi đứng đó , mặt mày mếu máo

"Sao con còn chưa về ?"

"Tiên sinh , con quên mang ô rồi"

"Thôi được rồi , cầm lấy , mai trả ta cũng được" Thiên Tỉ thở dài một tiếng, y đưa ô cho thằng bé cầm . Đồng Nhi cười tít mắt , từ biệt y rồi chạy biến cho đến khi bóng dáng nho nhỏ của hài tử khuất trong làn mưa .

Tiểu thư sinh thở dài . Ai da..... mưa càng lúc càng nặng hạt .Ngớt mưa chắc cũng nửa đêm , y đành liều chạy qua màn mưa . Nhưng nước chưa kịp ướt áo , tóc chưa thẩm gió lạnh thì trên đầu đã có một bóng người cao lớn , tay cầm tán ô vẽ hoa đào hồng nhạt , mực đen đề bốn chữ " Đời đời kiếp kiếp"

Người đó vận trường bào màu lam , vài sợi tóc ướt bết ở trán . Hắn ôn nhu cười nhìn y , đôi mắt như lưỡi kiếm ngập băng tuyết vạn năm đột nhiên híp lại , anh tuấn biết bao . Túy Hương cô nương đi chợ mua vải từ trấn về vô tình chạy qua , nhìn thấy dung mạo tuyệt thế của hắn khi ôn nhu , tay cầm ô liền không vững mà run run , tim đập thình thịch , thẹn ra sức chạy về nhà . Khi chạy nét cười còn đọng trên môi . Ai da , nha hoàn lẫn thái giám trong cung hay vương phủ chưa bao giờ thấy được dáng vẻ ôn nhu của hắn . Xem chừng là kể cả khi lãnh đạm hay ấm áp như dương quang đều điên đảo chúng sinh .

Thiên Tỉ nhìn Vương Tuấn Khải đến ngẩn ngơ . Mãi mới đến khi hắn nói " Về nhà thôi" Y mới hạ rèm mi xuống , hai vệt hồng trên má như hoàng hôn điểm xuyết . Hắn chẳng ngại ngần nắm lấy tay y về nhà , y muốn chống cự một chút nhưng hơi ấm truyền đến từ lòng bàn tay hắn làm y đột nhiên lặng im . Đã bao nhiêu năm trôi qua , gốc đa ở đầu thôn thêm bao nhiêu tuổi rồi y mới có lại được ấm áp bủa vây như thế này .

Giá như ..có thể là vô tận đến trời tàn đất tận .

Về đến nhà , Túy Hương cô nương đứng trước cửa chờ sẵn , vừa thấy hắn lập tức thẹn , ấp úng mấy câu :

"Công ...công tử"

Thiên Tỉ buông tay ra khỏi tay hắn , đi thẳng vào nhà, vầng mày có chút nhau lại . Vương Tuấn Khải đột nhiên lại cười ôn nhu lần nữa .

" Công tử , tiểu nữ thật vụng về . Chỉ có thể làm như thế này tặng công tử , mong chàng nhận cho" Nói rồi chạy đi thật nhanh .

Là một chiếc khăn tay bằng gấm thêu uyên ương hồ điệp cùng nhau bay lượn trên nền trời lam như hoa như ngọc . Mười phần thì cả mười phần Túy Hương thích hắn thật rồi .

Nhưng điều làm hắn vui là Thiên Tỉ với thái độ đó đi vào nhà . Ha Ha Ha là ghen sao ? Ân .. Phàm là phu thê cũng khó tránh được những khi giận dỗi , ghen tuông .

Thiên Tỉ đứng trong bếp hì hục làm bữa , nghe tiếng hắn vọng từ đằng sau :

"Cô nương kia tặng ta một khăn gấm thêu hồ điệp"

"Công tử nói ra phỏng ích chi , không liên quan đến ta "

Hắn đem khăn gấm kia nhét vào áo , khuôn mặt trở lại tĩnh lặng , đôi mắt đọng băng tuyết vạn năm .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro