Tôi đã thấy đau thương trong đôi mắt mình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mưa , thật đã chẳng dài như tôi tưởng tượng. Những buổi hẹn cà phê lặp đi lặp lại , những trò chơi , những quyển sách , một ngày trôi qua , dư vị chẳng đọng lại , bởi lòng trống huơ trống hoác , trống đến đau thương.
Tôi đã thấy đau thương trong đôi mắt mình. Tôi rõ là người mới , nhưng dòng trạng thái tôi cập nhật cho anh đã xa lơ xa lắc. Còn cô ấy , chỉ mới hôm qua. Thứ cảm giác ghen tị bao vây , quấn lấy cổ họng , xiết đi hết nguồn sinh khí tôi cố tích lũy qua từng ngày. Đau thương đến lạc lõng. Và tôi thấy mình , nhỏ bé , trơ trọi đến thảm hại.
Tôi đã thấy đau thương trong đôi mắt mình , tôi thấy cái bơ vơ trơ trọi , lạc lõng lắm. Ngày mưa , không có lấy nỗi một cái ôm cho tròn giấc. Nhưng cũng xong , tôi biết tự bao bọc lấy mình rồi , ừ , tôi biết tự bao bọc lấy mình rồi , anh ơi !
Tôi đã thấy đau thương trong đôi mắt mình , khi mà họ, chẳng ai nhìn thấy được. Có những người thật sự đã bị đánh lừa từ đầu , cũng có những người , cố huyễn hoặc bản thân mình rằng đã hiểu lòng tôi lắm , bọn họ , đáng thương , đáng giận hay đáng yêu ? Khi họ không thấy những điều tôi đang cố giấu nhưng lại mong một lần được thấu hiểu ? Thật khôi hài nhỉ ? Giá như một lần anh hiểu tôi đã cố gắng cho anh nhìn thấy bản thân tôi nhiều đến đâu!
Tôi đã thấy đau thương trong đôi mắt mình , thứ đau thương đã tự được nén lại biết bao lâu , tôi cũng không còn hiểu rõ , mình buồn từ bao giờ , và nỗi buồn bao lâu mới chịu biến tan ? Hay là đợi nước mắt tôi rơi ? Nực cười cho thân mình , buồn mấy cũng chẳng nhặt nổi một giọt nước mắt rơi. Em không biết khóc , làm sao người ta thương , em ơi!
Tôi đã thấy đau thương trong đôi mắt mình , thứ đau thương chẳng mảy may thành hình lần nữa , thứ đau thương trong hư vô diệu vợi , thứ đau thương không có tư cách. Thứ đau thương đó , ngăn dòng nước mắt tôi mãi đọng lại nơi khóe mi , ngăn lại nỗi chực trào bấy lâu nay tôi giữ , ngăn lại hết những đau xót buồn thương cho thân mình..
Tôi cuối cùng đã thấy , đã thấy đau thương trong đôi mắt mình , đã thấy tất cả sau màn mưa trắng xóa cả đất trời , thấy mình lặng yên đứng đó , đôi mắt xám đen , nước mắt , tự nhiên vẫn chẳng thể rơi.
' Thương tôi thương phận long đong
Yêu tan mong manh tan nhật nguyệt.
Thương - tâm ! '

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro