Chương 1+2+3: Rốt cuộc là ai chọc chủ nhân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời tiết cuối tuần thật đẹp, buổi trưa trời trong không có nắng gắt, qua cửa sổ Phương Vấn nhìn vườn hoa thủy tiền đã qua thời kỳ nở rộ, liền gọi người hầu mang thêm một chút thịt nữa. Y đang nghĩ lát nữa bớt chút thời gian tới Sở khiển trách đón tiểu Tư Nô chủ nhân nhốt vào đó mấy hôm trước ra, di động liền vang lên.

Cầm di động lên thấy cái tên hiển thị bên trên, hơi có chút ngoài ý muốn. Người gọi tới là anh họ đã lâu không có liên lạc - Phương Tắc Khải.

"Anh Tắc Khải?"

"Phương Vấn à." Giọng Phương Tắc Khải tỏ ra có chút cố tình sung sướng: "Cuối tuần này em có thời gian không? Chị dâu em có thai rồi, trở về ăn một bữa cơm đi."

"A! Chúc mừng, chúc mừng!!" Phương Vấn vừa nghe cũng rất cao hứng, Phương Tắc Khải lớn hơn y 3 tuổi, năm trước mới vừa kết hôn. Đây chính là cái người trước đây vẫn luôn công bố không muốn có con đấy.

"Cảm ơn lời chúc của em nhé. Thế nào? Cuối tuần có thể trở về không?"

Phương Vấn nhớ lại lịch trình của chủ nhân, nói: "Giữa trưa thứ bảy này em khả năng có thời gian."

"Được, vậy chốt giữa trưa thứ bảy gặp nhé."

"Vâng." Phương Vấn cùng Phương Tắc Khải lại hàn huyên vài câu, ngẩng lên thấy Lưu quản gia từ xa đi tới. Lưu quản gia nhìn thấy y, rõ ràng nhẹ nhàng thở ra một hơi, đi nhanh hai bước, thấp giọng nói: "Vấn đại nhân, chủ tử gọi ngài tới thư phòng."

Phương Vấn vừa nghe, vội vàng cúp điện thoại, lúc này mới chú ý tới máy truyền tin ở cổ tay trái bị điều chỉnh thành chế độ im lặng, ngay cả chế độ rung cũng tắt. Mà từ tối hôm qua đến bây giờ, người có cơ hội ở thời điểm y không biết làm việc này, cũng chỉ có một mình chủ nhân......

"Chủ tử tâm tình không tốt lắm, ngài...cẩn thận một chút." Rất nhanh đã tới cửa thư phòng, Lưu quản gia thấp giọng nhắc nhở một câu. Phương Vấn trong lòng căng thẳng, trước cảm ơn Lưu quản gia, lúc này mới gõ gõ cửa, đẩy cửa đi vào.

"Chủ nhân." Phương Vấn tiến vào phòng, liền thấy được Thẩm Quy Hải sắc mặt âm trầm ngồi sau bàn làm việc, còn chưa kịp quỳ xuống thỉnh an, liền nghe được Thẩm Quy Hải trầm giọng nói: "Cởi."

Sự lạnh lẽo trong giọng Thẩm Quy Hải làm Phương Vấn nhẹ nhàng run lên một chút, y một khắc cũng không dám chậm trễ, lập tức bắt đầu cởi quần áo, không mất bao lâu đã lột sạch bản thân quỳ gối trên thảm ở giữa thư phòng.

Nhưng Thẩm Quy Hải lại không để ý tới y, chỉ tiếp tục nhìn máy tính, liên tục gõ phím, thật giống như đã quên mất có một Phương Vấn trong phòng.

Không biết qua bao lâu, Phương Vấn đánh giá bản thân hẳn là đã quỳ hai tiếng đồng hồ, cho dù thảm rất mềm mại, nhưng đầu gối cùng cơ bắp cả người cũng đã bắt đầu kháng nghị.

Bang.

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng máy tính bị khép lại, Phương Vấn lập tức ưỡn thẳng ngực, để tư thế bản thân quỳ càng đúng tiêu chuẩn một chút. Sau đó, trong tầm mắt buông xuống y nhìn thấy một đôi giày da mới tinh, một cái roi mây nhẹ nhàng đè chặt bên đầu vai trái, y nghe thấy Thẩm Quy Hải hỏi: "Vì sao không nghe điện thoại?"

Phương Vấn do dự một chút, lựa chọn làm bộ không biết chủ nhân đã biết rõ còn cố hỏi: "Em xin lỗi, chủ nhân, máy truyền tin để ở chế độ im lặng."

Thẩm Quy Hải cười lạnh, dây mây theo đầu vai y trượt xuống, bang một cái đánh lên sườn ngoài cánh tay: "Vấn đại nhân cũng sẽ phạm loại sai lầm này sao?"

Phương Vấn cảm nhận, lần này chủ nhân đánh không lưu chút sức lực nào, dây mây như đánh vào tận xương cốt, bàn tay đặt xuôi bên thân dùng sức nắm chặt, ổn định tư thế quỳ, thành khẩn nói: "A Vấn sai rồi, xin chủ nhân trách phạt."

Thẩm Quy Hải hôm nay tâm trạng rất không tốt, gọi người lại đây chính là muốn kiếm chuyện để xả giận. Nếu Nô Lệ này thức thời, hắn cũng lười làm ra vẻ, dùng dây mây gõ gõ bàn trà gỗ thô phía trước sô pha, nói: "Quỳ lên."

Phương Vấn nhanh chóng "Vâng" một tiếng, bò lên trên bàn trà, do dự một chút, đang muốn cúi người xuống, liền nghe được Thẩm Quy Hải lại nói: "Quỳ thẳng."

"Vâng." Phương Vấn vội vàng quỳ thẳng thân thể, mà Thẩm Quy Hải lại không vội không hoảng dựa vào án thư châm một điếu thuốc. Hắn cũng không muốn đánh người này tới mức vài ngày không xuống được giường, trước tiên đánh một trận để tiêu hỏa khí trong người đã.

Tư thế này gây áp lực rất lớn đối với đầu gối, bàn trà làm bằng gỗ cũng rất cứng, không cần đánh, chỉ quỳ vài phút, Phương Vấn đã ra một tầng mồ hôi mỏng.

"Quỳ cho vững, run cái gì mà run." Nhìn thấy cơ đùi Phương Vấn bắt đầu phát run, biết Nô Lệ này hôm nay chắc chắn sẽ phải quỳ thời gian dài, liền dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn, cầm dây mây đi qua, bang một tiếng đánh vào phần đùi ngoài của Phương Vấn, nhìn chỗ bị đánh lập tức liền phồng lên sưng đỏ, trầm giọng nói: "Không cần em điểm số, không cho phép phát ra tiếng, càng không được nhúc nhích."

"Vâng." Phương Vấn lặng lẽ nắm chặt hai tay đặt ở bên sườn, biết hôm nay sợ là không dễ chịu rồi, trong lòng thế nhưng còn đang suy nghĩ chính mình nếu ngất xỉu mất, ai sẽ đi đón tiểu Tư Nô sắp được thả ra kia?

Suy nghĩ còn đang trôi dạt ở phương nào, dây mây Thẩm Quy Hải liền không lưu tình chút nào đánh xuống dưới, một hồi đánh trên đùi, một hồi lại đánh lên mông, một hồi liền đánh lên phần lưng trần trụi của Phương Vấn, không có định số, lực độ lại càng ngày càng nặng hơn.

Đau, quá đau!

Không cần điểm số, đó là đánh đến chán mới thôi; không cho phép phát ra tiếng, chính là không cho xin tha; không được nhúc nhích, chính là muốn để chủ nhân đánh thật thống khoái không cần cố kỵ. Phương Vấn theo Thẩm Quy Hải nhiều năm như thế, đối với mỗi một mệnh lệnh người này đưa ra đều quen thuộc như khắc trong xương cốt.

Những tòa lâu cùng công trình kiến trúc của Chủ Trạch đều trang bị hệ thống điều hòa, nhiệt độ một năm bốn mùa ổn định thoải mái. Thân ở dưới hoàn cảnh mát mẻ, Phương Vấn lại bị đánh đau xót đến ra một thân mồ hôi. Mồ hôi làm đầu gối quỳ phía dưới có chút trượt, y không khỏi hối hận vì bản thân tỏ vẻ thuận theo, đầu gối vừa mới trượt rộng ra, hiện tại quỳ liền phá lệ vất vả.

Không biết đã đánh bao nhiêu roi rồi? Đau đớn trên người liên miên không dứt, thường thường đau đớn còn chưa kip biến mất, roi tiếp theo liền cắn lên da thịt. Phương Vấn đã xem như rất giỏi nhẫn nhịn, hôm nay lại vẫn là có chút chịu đựng không nổi, nhịn không được ở trong lòng mắng chửi người. Rốt cuộc là ai chọc giận chủ nhân, nếu để y biết được, chắc chắn sẽ hung ác chỉnh đốn người nọ một phen nhớ kỹ.

Vút! Cuối cùng, ở thời điểm Thẩm Quy Hải dùng mười phần sức quất đánh lên chỗ giao nhau giữa gốc đùi cùng mông thịt, Phương Vấn chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên sắc trắng bệch, không nhịn xuống được nữa mà kêu rên ra tiếng, cơ bắp phần đùi lại bắt đầu không chịu khống chế run rẩy.

Một tiếng kêu này còn chưa kịp dừng, lại là một roi mây với lực đạo mười thành quật lên trên cánh tay trái, Thẩm Quy Hải lạnh lùng nói: "Lúc này mới được bao lâu, Vấn đại nhân đã chịu đựng không nổi rồi?"

"Thực xin lỗi, chủ nhân." Phương Vấn thở dốc một hồi, thân thể mỏi mệt như cũ quỳ đến thẳng tắp: "Xin chủ nhân tiếp tục."

Thẩm Quy Hải lui ra phía sau một bước, nhìn từng vết roi sưng đỏ trên người Nô Lệ, vài chỗ đều trầy da đổ máu, nhìn thật sự có chút thê thảm. Trong lòng hỏa khí cũng được thoát ra ngoài không ít, nhưng ở một địa phương nào đó, liền dâng lên một loại lửa nóng khác.

Hắn vói một đầu dây mây vào kẽ mông bị kẹp đến gắt gao, lang thang không có mục tiêu thọc từ trên xuống dưới. Dây mây thô ráp co cọ có chút rát da, Phương Vấn nỗ lực thả lỏng cơ bắp ở mông, nhưng bởi vì tư thế, y lại không cách nào thả lỏng, dây mây thô lệ khi ra vào, vẫn sẽ ma sát làn da hai bên phiến mông. Mà thời điểm khi dây mây kia cuối cùng tìm đúng chỗ mà thọc trên miệng huyệt, y ngay cả hô hấp đều cứng lại, sợ chủ nhân liền cứ như vậy thọc vào.

Thẩm Quy Hải đã nhận ra Nô Lệ khẩn trương, trầm thấp cười mấy tiếng, thu hồi dây mây, không nhẹ không nặng gõ gõ mu bàn tay Phương Vấn: "Nằm sấp xuống đi, tự bẻ mông ra."

"Vâng." Phương Vấn nhẹ nhàng thở ra, nghe lời sụp eo cúi người, tận lực nâng mông dẩu cao, lúc này mới dùng đầu vai chống lên mặt bàn, hai tay duỗi đến phía sau, bắt lấy cánh mông đã tràn đầy vết thương, dùng sức lột ra, lộ ra cúc huyệt mỗi ngày đều ấn theo quy củ tiến hành bôi trơn.

Thẩm Quy Hải vươn một ngón tay đè lên nếp uốn, cơ vòng đã chịu kích thích co rút lại một chút, lập tức lại mở ra như mời gọi hắn tiến vào, chủ nhân của nó cũng chậm rãi thả lỏng cơ bắp, làm hậu huyệt nhanh chóng mở ra một cái cái miệng nhỏ. Mà vật nhỏ trước người Phương Vấn vẫn luôn ôn thuần mềm rũ ở giữa hai chân bắt đầu không nghe lời chủ, hơi hơi kiều lên.

Nhìn thấy dương vật Phương Vấn cứng rắn đứng thẳng. Thẩm Quy Hải hô hấp dần dần trở nên nặng nề, hắn thu tay lại lạnh lùng nói: "Cho em một phút khuếch trương."

"Vâng." Phương Vấn không dám trì hoãn, vội vàng vươn ngón tay thọc vào cửa động bản thân, tận lực làm khuếch trương. Y biết chủ nhân nói một phút, đó chính là một phút không hơn không kém, khuếch trương không tốt, chịu tội chính là bản thân.

Chỉ là một phút này thật sự có chút không đủ dùng, Phương Vấn vừa mới miễn miễn cưỡng cưỡng vói được ba ngón tay vào nhục huyệt, còn chưa kịp thích ứng, liền nghe được thanh âm chủ nhân cởi dây lưng, kéo khóa quần. Thế là, y vội vàng rút ngón tay ra, bẻ hai phiến mông thịt sang hai bên, còn chưa kịp nói cái gì, cự vật thô cứng của chủ nhân đã đỉnh vào.

"Ức..."

Phương Vấn thấp suyễn rên một tiếng, mặc kệ là đã hầu hạ chủ nhân bao nhiêu lần, hậu huyệt y lại vẫn luôn khít chặt, bởi vậy mỗi lần chủ nhân tiến vào, đều không tránh được làm y đau một đoạn thời gian. Nhưng chủ nhân thích, Phương Vấn cũng liền không cố tình dùng giang tắc hoặc đạo cụ gì nhét vào để huấn luyện khuếch trương.

Chỉ cần chủ nhân thao thoải mái là được.

Thẩm Quy Hải bắt lấy bờ mông chồng chất vết roi của Phương Vấn, thọc mạnh một cái lút cán, phát ra một tiếng cảm thán thoải mái. Trong thân thể Nô Lệ này vừa mềm vừa ấm, từ trong ra ngoài đều gắt gao bao vây lấy hắn, cảm giác thật sự sung sướng.

Nếu không phải đợi lát nữa còn có việc, hắn thật sự rất muốn dốc sức nghiền áp chơi đùa Nô Lệ này một phen, làm y khóc lóc xin tha mới được.

Đáng tiếc thật.

Thẩm Quy Hải dưới đáy lòng thở dài, liền bắt đầu nhanh chóng thọc vào rút ra, mỗi một lần đều không lưu tình chút nào đỉnh đến lút cán, đỉnh đến Phương Vấn cơ hồ quỳ không được, bàn tay bắt lấy cạnh bàn trà phía sau rất nhiều lần đều bởi vì mướt mồ hôi thiếu chút nữa tuột tay.

Phương Vấn biết, chủ nhân hôm nay thuần túy chính là muốn phát tiết, căn bản không tính toán cho y hưởng thụ chút khoái cảm nào. Cho nên y chỉ có thể chịu đựng đau đớn, yên lặng đón ý nói hùa với động tác của chủ nhân, trừ bỏ khi bị đỉnh đến quá tàn nhẫn, phát ra một tiếng rên rỉ ngắn ngủi, còn đâu không dám nói một câu xin đối phương khoan dung.

Sau vài lần xỏ xuyên vừa sâu lại vừa tàn nhẫn, Phương Vấn chỉ cảm thấy cự vật trong thân thể lại phồng lên vài phần, sau đó không nói một lời bắn tất cả tinh dịch đặc sệt vào sâu trong thân thể y.

Đánh xong, cũng đã làm xong, tính tình Thẩm Quy Hải cuối cùng cũng dịu xuống, thời điểm Phương Vấn còn ngây người liền rút ra khỏi thân thể đối phương. Phương Vấn vội vàng kẹp chặt hậu huyệt, phòng ngừa tinh dịch chủ nhân chảy ra, chịu đựng đầu gối bị ma sát đến đau xót xoay người, dùng miệng giúp Thẩm Quy Hải lau sạch hạ thân.

Mặc quần xong, Thẩm Quy Hải chú ý tới vết thương trên mông Phương Vấn bởi vì tính sự kịch liệt vừa rồi mà nứt ra mấy chỗ rồi, không khỏi nhíu nhíu mày, nói với Nô Lệ còn đang trần trụi quỳ gối trên bàn trà: "Đứng lên đi. Trở về bôi thuốc, hai ngày này ngoan ngoãn dưỡng mông cho tốt." 

"Vâng, cảm ơn chủ nhân." Phương Vấn đứng dậy mặc lại quần áo, thấy chủ nhân đang vội, không dám quấy rầy, chỉ là quy quy củ củ khấu đầu cúi lạy, liền lui ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, Phương Vấn liền thấy được Lưu quản gia đang đứng ở nơi xa. Mà Lưu quản gia cũng thấy được y, lập tức liền chào đón thấp giọng hỏi: "Vấn đại nhân, chủ tử hiện tại tâm tình như thế nào?"

"Hẳn là còn tốt đi." Thời điểm mông y đau, tâm tình chủ nhân luôn luôn không tồi.

Lưu quản gia vừa nghe thế, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi chủ tử nổi nóng, ai cũng không dám lại gần, ngay cả Thạch đại nhân chủ tử ngày thường nể trọng nhất đều trốn đi rất xa.

Aizz, Vấn đại nhân thật là sống không dễ dàng mà, ai cũng đều có thể trốn, chỉ riêng Vấn đại nhân trốn không được. 

Lấy lại tinh thần, Lưu quản gia Thấy Phương vấn đi đường có điểm vất vả, nhịn không được nói: "Tôi đưa ngài về nhé?"

"Không cần." Phương Vấn cảm thấy chủ nhân hôm nay xuống tay còn xem như nhẹ, nghỉ hai ngày thì tốt rồi. Nhớ tới Tư Nô đang ở Sở khiển trách kia, liền hỏi quản gia: "Chủ nhân hôm nay còn đi ra ngoài sao?"

Quản gia nói: "Buổi tối có một bữa tiệc."

Phương Vấn xem thời gian, từ Sở khiển trách đi ra, Tư Nô phải ấn theo quy củ tới trình diện trước mặt chủ nhân để tạ phạt (cảm ơn trách phạt). Nhưng hôm nay chủ nhân bận rộn như thế, buổi tối còn phải đi ra ngoài, đón người ra rồi cũng chỉ có thể vẫn luôn quỳ chờ, còn không bằng ngồi ngốc ở trong Sở khiển trách.

Phương Vấn cùng quản gia sau khi tách ra trực tiếp về phòng tẩy rửa cùng bôi thuốc. Chủ nhân đã nói qua, thân mình Nô Lệ là thuộc quyền sở hữu của chủ nhân, không thể tùy ý bản thân bị thương hay làm hỏng. Y trước kia trong lúc huấn luyện chịu quá nhiều thương tổn, vết thương lớn lớn bé bé không ít, tuy rằng trải qua nhiều năm như thế đã phai nhạt rất nhiều, nhưng vẫn để lại không ít sẹo mờ, sợ chủ nhân nhìn sẽ khó chịu nên vẫn luôn rất chú trọng bảo dưỡng làn da.

"Vấn đại nhân, ngài có trong phòng không?"

Bôi thuốc xong, Phương Vấn đang định ngủ một lúc, liền nghe được có người gõ cửa, nghe thanh âm hẳn là Diệp Lượng.

Diệp Lượng là một trong những Tư Nô của chủ nhân, đi theo chủ nhân đã ba năm, luôn luôn nghe lời hiểu chuyện, ngày thường luôn thích ở một mình trong phòng làm việc của bản thân, đơn độc tìm đến y như thế này thật sự hiếm thấy. Phương Vấn có chút kinh ngạc, đổi một thân quần áo rộng thùng thình mới mở cửa, liền nhìn thấy Diệp Lượng vẻ mặt khẩn trương.

"Xảy ra chuyện gì?" Phương Vấn để người tiến vào phòng.

"Vấn đại nhân," Diệp Lượng vừa vào cửa, liền thình thịch quỳ xuống cúi lạy Phương Vấn: "Cầu ngài giúp tôi với!" 

Phương Vấn hoảng sợ, vội vàng nâng người dây, ấn ngồi trên sô pha: "Cậu là Tư Nô của chủ nhân, sao có thể quỳ trước tôi được."

Diệp Lượng hiển nhiên là gấp đến độ không còn nhớ rõ chừng mực, giờ phút này nào có cố kỵ nhiều như vậy, vội vàng bắt lấy cánh tay Phương Vấn: "Ngài cứu em gái tiểu Lượng đi."

Phương Vấn không biết di chuyển cánh tay như thế nào mà rất nhanh thoát khỏi cái bắt tay của Diệp Lượng: "Cậu bình tĩnh một chút, chậm rãi nói cho tôi nghe xem."

Diệp Lượng vốn nhát gan, chưa nói chuyện nước mắt đã chảy xuống trước, giọng nói đã mang theo nức nở: "Em gái tôi khi tốt nghiệp đại học, tôi đã nhờ Thạch đại nhân giúp nó tìm một vị trí kế toán ở tổng bộ Thẩm thị. Em gái tôi từ nhỏ rất nghe lời, vào công ty cũng đặc biệt chịu khó. Nhưng mà không ngờ hai ngày trước, cấp trên của nó cầm một hợp đồng tới, nói là khoản tiền trong đơn này phía trên đã đồng ý, nhưng chưa kịp làm các thủ tục theo quy định công ty, bên đối tác yêu cầu trả tiền trước, bảo nó ứng tiền trong quỹ ra rồi sau đó lưu trữ lại cũng không muộn."

Phương Vấn nghe thế không cũng đã hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, thở dài: "Ứng bao nhiêu tiền?"

"5000 vạn....." Diệp Lượng nước mắt lại lăn xuống: "Vốn dĩ nó cũng không dám, nhưng cấp trên nói nếu chậm trễ thời gian, hợp đồng bị người khác đoạt đi, đều phải do nó chịu trách nhiệm. Loại sự tình ứng tiền trước rồi nhận hàng lưu trữ sau này, trước đây cũng không phải không có, chẳng qua là ứng ít tiền thôi. Em gái tôi bị cấp trên kia dọa, nhất thời hồ đồ........"

Phương Vấn đưa cho y vài tờ khăn giấy: "Tiền chuyển đi đâu, đã tra qua chưa?"

Diệp Lượng sắc mặt trắng bạch, cắn môi nói: "Là một công ty rỗng trên danh nghĩa Diệp gia."

Phương Vấn nhíu mày, Diệp Lượng nói: "Tôi hỏi qua trong nhà, công ty kia vẫn luôn không hoạt động, cũng không biết là ai đi mở tài khoản thanh toán."

"Vậy sau đó thì sao? Tiền lại chuyển đi nơi nào?"

"Chuyển tới công ty nước ngoài," Diệp Lượng cúi đầu: "Tra không ra."

Phương Vấn cạn lời: "Diệp gia đây là đắc tội ai rồi?"

Diệp Lượng dùng sức lắc đầu, khuôn mặt tuấn tú nho nhỏ, khóc lên nhìn cũng thật là đẹp: "Vấn đại nhân, ngài cứu em gái tôi với. Tiền, Diệp gia có thể chuẩn bị được, nhưng vi phạm quy định chuyển khoản là giấu không được."

Phương Vấn nghĩ nghĩ, nói: "Như vậy đi, lập tức chuyển cái công ty vỏ rỗng kia tới dưới danh nghĩa của tôi, ngày hiệp nghị chuyển nhượng ký sớm một chút. Tiền cũng không cần lấy từ Diệp gia chuyển vào quỹ công ty, các cậu tìm cái công ty nhà máy hay hiệu buôn nào đó, đem tiền chuyển tới tài khoản của tôi, tôi sẽ biết cách an toàn để hoàn tiền trở lại." 

"Này sao có thể được!" Không đợi Phương Vấn nói xong, Diệp Lượng liền vội vàng nói: "Như vậy sẽ kéo ngài liên lụy vào." Y vẫn luôn không được sủng ái, cho nên, chỉ muốn tìm Phương Vấn giúp y cầu xin chủ nhân, nhưng không nghĩ tới Vấn đại nhân lại nghĩ ra cái chủ ý như thế: "Không được, không được, vẫn là tôi tự đi cầu xin chủ nhân thôi."

"Cậu là đồ ngốc à? Chủ nhân không biết chuyện này, cậu mà đi cầu xin thì khác gì không đánh đã khai?" Phương Vấn tức giận gõ trán đối phương một cái, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: "Diệp Lượng, cậu phải biết rằng, chủ nhân nếu muốn tra xét chuyện gì, ai cũng giấu không được. Việc này, người tìm hiểu tra đến tôi sẽ ngăn cản, thức thời, cũng liền sẽ không lại lăn lộn. Cho dù gặp phải một cái 250 (đồ ngốc), lôi chuyện này ra, chủ nhân nếu là muốn trị tội, vậy trị cũng là trị tội các cậu; chủ nhân nếu không muốn trị, nhưng bên ngoài tổng thể phải cho chủ nhân một bậc thang giữ lại mặt mũi mới được." 

Diệp Lượng do dự một chút, lại vẫn lắc đầu: "Chủ nhân nếu biết ngài giúp chúng tôi, khẳng định sẽ liên lụy ngài."

Phương Vấn hận sắt không thành thép nói: "Việc này với tôi mà nói, bất quá là một trận đòn roi thôi, nhưng với em gái cậu mà nói, 5000 vạn chính là đại sự sống chết đấy. Nếu còn có người quạt gió thêm củi, làm không tốt sẽ liên lụy cả nhà Diệp gia các cậu. Diệp gia bất quá chỉ là một gia tộc nhỏ, sao chịu nổi sóng gió lớn như thế."

Diệp Lượng cũng hiểu rõ Diệp gia gánh không nổi chuyện này, nhưng nếu để Vấn đại nhân thay Diệp gia gánh lấy tội danh này, trong lòng y cảm thấy cực kỳ áy náy.

Diệp Lượng lắc lắc đầu, còn muốn nói thêm gì đó, Phương Vấn đã nói: "Đừng hồ đồ. Coi như  trả lại tình nghĩa 2 năm trước cậu đưa thuốc cho tôi đi."

Diệp Lượng sửng sốt, theo bản năng nói: "Ngài, ngài như thế nào biết là tôi?"

Phương Vấn cười nói: "Nếu không phải chủ nhân buông tha, cậu cảm thấy cậu có thể chuồn êm vào địa lao đưa thuốc cho tôi sao?"

Diệp Lượng hít sâu một hơi, từ đầu tới đuôi rùng mình một cái, chủ nhân thật sự cái gì cũng biết! Vậy, vậy sự việc trong nhà mẹ y chắp nối để y có được thân phận Tư Nô, chủ nhân cũng biết sao?

Phương Vấn thấy Diệp Lượng bởi vì mình nói một câu thế nhưng bắt đầu thất thần, bất giác buồn cười, vỗ vỗ bả vai Diệp Lượng: "Việc này liền đến đây thôi, dặn thuộc hạ bên dưới động tác nhanh một chút. Còn có, bảo em gái cậu làm một cái đơn xin chuyển khoản đưa tới cho tôi ký tên là được."

Diệp Lượng bị Phương Vấn đẩy ra khỏi phòng, mới hoàn hồn, ngơ ngác ở trước cửa phòng Phương Vấn đứng một hồi lâu, mới lòng tràn đầy áy náy rời đi.

Một trận đòn roi? Làm sao có chuyện đơn giản như vậy!

Nhưng đề nghị của Vấn đại nhân y không cách nào cự tuyệt, 5000 vạn với chủ nhân mà nói, chỉ giống như chín trâu mất đi một sợi lông, nhưng với em gái y, đó là đại sự sống chết, y cũng không có phương pháp vạn toàn nào khác.

Thời điểm Thẩm Quy Hải trở về Chủ Trạch đã hơn 9 giờ tối, trên đường cho người truyền Diệp Lượng tới hầu hạ. Chờ khi vào lầu chính Chủ Trạch, liền nhìn thấy tiểu gia hỏa tuấn tú thuận theo quỳ gối ở cửa chờ, liền xoa xoa tóc đối phương, để y hầu hạ thay đổi giày cùng quần áo.

"Chủ nhân, nước tắm đã chuẩn bị xong. Ngài hiện tại muốn tắm gội chưa?" Đi theo vào phòng chủ nhân, Diệp Lượng bắt đầu cởi quần áo. Hôm nay y nhất định phải hầu hạ chủ nhân thật tốt!

Thẩm Quy Hải ừ một tiếng, đi về phía phòng tắm, vừa đi vừa cởi quần áo. Nước trong bồn tắm có độ ấm vừa đúng, sau khi ngồi vào, Thẩm Quy Hải liền dựa đầu vào gối dựa của bồn tắm, thoải mái nhắm mắt.

Diệp Lượng tay chân nhẹ nhàng tiến vào, quỳ gối bên cạnh bồn tắm giúp Thẩm Quy Hải mát xa cơ bắp vai cổ. Ánh mắt nhìn cự vật giữa háng Thẩm Quy Hải an an tĩnh tĩnh ngủ đông, liền có chút thất vọng. Y luôn có chút sợ Thẩm Quy Hải, cũng không giống những Tư Nô khác có đa dạng các loại phục vụ, nhưng hôm nay, y không thể không buộc bản thân phải chủ động.

Thẩm Quy Hải mệt mỏi cả một ngày, buổi tối kỳ thật cái gì đều không muốn làm, chỉ nghĩ tắm rửa xong liền đi ngủ, lúc này mới kêu Diệp Lượng hầu hạ. Tiểu gia hỏa này tâm tư tinh tế, thời điểm hầu hạ luôn luôn tri kỷ, lại thành thật an tĩnh, không cần hắn hao tâm tốn sức lo lắng.

Chính là tiểu gia hỏa hôm nay lại có điểm không thành thật, tay đang giúp hắn mát xa lại ở trên người hắn du tẩu, càng ngày càng không quy củ, theo cơ ngực hắn một đường xuống phía dưới, sau khi đi vào trong nước, liền mát xa cực kỳ nhẹ nhàng. Đến khi tay chạm lên phần bụng dưới, rõ ràng có do dự một chút, rốt cuộc cũng không dám tự mình đụng chạm nơi đó, chỉ đành dọc theo phía ngoài sườn đùi di chuyển tiếp, một bên mát xa một bên nắn bóp.

Diệp Lượng thực nỗ lực nhớ lại ký ức trước khi vào Chủ Trạch, các thầy giáo dạy dỗ kỹ xảo hầu hạ trên giường, chỉ là ngày thường liền không phải thực hành, lại trước này không muốn nỗ lực tranh thủ, hiện giờ động tác tán tỉnh đều làm có chút trúc trắc. Thẩm Quy Hải cảm thấy buồn cười, lại lười đáp lại, chỉ nhắm mắt hưởng thụ, lại không nghĩ rằng tiểu gia hỏa hôm nay nhưng thật ra rất quật cường, tự mát xa lòng bàn chân một hồi xong không ngờ lại theo phần bên trong đùi hướng lên trên mát xa.

Thẩm Quy Hải đột nhiên khẽ cười một tiếng, ôm cánh tay tiểu gia hỏa kéo người vào bồn tắm.

Khụ, khụ, khụ khụ

Diệp Lượng đột nhiên không kịp phòng ngừa, ngã vào bồn tắm liền sặc nước, khụ một hồi lâu mới chật vật xin lỗi: "Thực xin lỗi chủ nhân, Tiểu Lượng thất lễ rồi."

Thẩm Quy Hải nhìn Diệp Lượng không nói lời nào, nâng một chân lên đè ở trên vai Tư Nô, còn dùng sức.

Diệp Lượng chỉ đành dựa theo lực đạo cong lưng, vùi đầu vào trong nước, dùng môi lưỡi bao bọc lấy dương vật còn đang ngủ đông của Thẩm Quy Hải. Nơi đó của chủ nhân kích cỡ kinh người, cho dù vẫn còn mềm, cũng đã chạm đến cổ họng Diệp Lượng. Y đầu tiên cẩn thận dùng đầu lưỡi liếm liếm đỉnh dương vật, sau đó liền theo cán gậy liếm xuống dưới, cảm thấy cự thú trong miệng bắt đầu có biến hóa, Diệp Lượng trong lòng vui vẻ, còn muốn không ngừng cố gắng, nhưng cũng đã có chút không nín được khí, liền ngoi đầu lên hít không khí.

Nhưng y vừa muốn nâng thân, liền cảm thấy chân đùi đạp lên đầu vai y lại tăng thêm sức lực, hiển nhiên là không cho y lên.

Diệp Lượng trong lòng hoảng hốt, lại nghẹn khí phun ra nuốt vào hai lần, thật sự kiên trì không được, phun ra nam vật kia, hướng bên cạnh chuẩn bị ngoi lên hít thở. Nhưng phần đầu lại lập tức bị một bàn tay to đè lại, gắt gao áp mặt y trở lại dưới háng, dùng miệng mũi y cọ cọ dương vật đã nửa cương lên kia.

Diệp Lượng thật sự không nín được, cũng mặc kệ y nỗ lực như thế nào, đều tránh không thoát bàn tay đang dè đầu y của người đàn ông bên trên. Dần dần, Diệp Lượng cảm thấy phổi mình muốn nổ tung, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng, thống khổ tới rồi cực điểm, theo bản năng mở miệng ra, nước tắm ngay lập tức rót vào trong miệng, y liền bị nắm tóc nhắc lên.

Khụ khụ ~~

Trong nháy mắt không khí dũng mãnh vào, Diệp Lượng liền bắt đầu ho khan, khụ vài tiếng mới bắt đầu từng ngụm từng ngụm thở dốc, lại còn không quên đứt quãng nói: "Chủ nhân... khục.... em không chịu nổi, thực xin lỗi...haa..."

Thẩm Quy Hải nhìn Diệp Lượng nước mũi nước mắt hòa vào làm một, bộ dạng thật sự chật vật, lại tàn nhẫn chỉ chỉ xuống dưới nước.

Diệp Lượng không dám nhìn Thẩm Quy Hải, chỉ là sợ hãi nuốt nước bọt, hít sâu một hơi thật lớn, mới lại lần nữa cúi đầu chôn trong nước, một ngụm hàm trụ dương vật chủ nhân, bắt đầu ra sức phun ra nuốt vào, tận tâm lấy lòng, chỉ hy vọng chủ nhân nhìn ở việc y tận tâm hầu hạ, có thể nhanh chóng kết thúc trận khổ hình này, cho y lên giường phục vụ đi.

Nhưng mà, Diệp Lượng nguyên bản liền nghẹn thở không được dài, sau vài lần, thời gian có thể kiên trì càng ngày càng ngắn, dương vật chủ nhân tuy rằng cương cứng, nhưng lại cũng chỉ là cương cứng......

Thẩm Quy Hải ngay từ đầu chỉ là muốn trêu đùa tiểu gia hỏa hiếm khi chủ động này, sau lại lại cũng có điểm hứng thú. Chẳng qua tiểu nô tài quá không được việc, sau vài lần lặp lại, hắn liền cảm thấy có điểm tẻ nhạt vô vị.

Thời điểm Diệp Lượng lần thứ sáu từ trong nước trồi lên, Thẩm Quy Hải cũng đứng dậy, nhấc chân bước ra khỏi bồn tắm. Nhưng mà, đợi một hồi, phía sau lại không có động tĩnh, quay đầu liền nhìn thấy Diệp Lượng giống như choáng váng ngồi đờ ở bồn tắm, không khỏi nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói: "Phát ngốc cái gì đấy?!"

Diệp Lượng cả người run lên, lúc này mới ý thức được chính mình thế nhưng dám ngó lơ chủ nhân, vội vàng từ bồn tắm bò ra, lấy khăn tắm, giúp Thẩm Quy Hải chà lau thân thể.

Chờ cả người khô ráo, nơi đó của chủ nhân đã lại mềm xuống, Diệp Lượng trong lòng tuy rằng hối hận, trên mặt lại không dám lộ ra một chút suy nghĩ thật lòng. An tĩnh hầu hạ chủ nhân phủ thêm áo tắm, buộc lại, rót một cốc nước ấm đặt ở đầu giường, liền an tĩnh ngồi quỳ hầu ở cạnh giường. Đêm nay xem như đã xong, bản thân đúng là xứng đáng không được chủ nhân sủng ái mà. Diệp Lượng trong lòng mất mát tới cực điểm, nếu y chỉ có thể như vậy, vạn nhất ngày nào đó sự tình của em gái bị lộ ra, hoặc có kẻ địch lại nghĩ ra biện pháp nào đó hãm hại Diệp gia, chủ nhân sẽ bỏ qua bọn họ sao?

Thẩm Quy Hải không có chú ý tới tâm tư Diệp Lượng, dựa ngồi ở trên giường xem di động một lát, liền cảm thấy hai mí mắt bắt đầu đánh nhau. Diệp Lượng nhìn đến, vội vàng hầu hạ Thẩm Quy Hải nghỉ ngơi, sau đó cúi đầu, thật cẩn thận lui ra ngoài.

--------

p/s: Do mình làm mất đánh dấu chương nên đành gộp 3 chương đầu vào làm một. Dài gần 6k chữ huhu. Mọi người đọc vui vẻ và bình luận cho mình nhé. Mặc dù mình ít khi rep cmt nhưng thấy trong nhà mọi người nói chuyện bàn luận mình thích lắm. Cảm ơn mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro