Chương 16: Mệnh lệnh của chủ nhân, ai dám vi phạm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quỳ dưới ánh mặt trời hai tiếng đồng hồ, Phương Vấn thể lực dù có tốt mấy thì cũng có chút mất nước. Tiến vào nhà chính, y liền nghe được Diệp Lượng cùng Trương Nhược Cốc đang khắc khẩu. Chuẩn xác mà nói, là Trương Nhược Cốc đang không ngừng buộc Diệp Lượng cái gì đó, không khỏi đau đầu. Ngay cả nước cũng không muốn uống, chỉ muốn trốn hai người này về phòng tìm chút thanh tịnh.

Nhưng y mới vừa đi đến của lớn Tây Cánh đã bị Diệp Lượng nhìn thấy. Tiểu gia hỏa tựa hồ tìm lại được chút tự tin, nói với Trương Nhược Cốc: "Nhược Cốc, thật sự không được. Này tự tôi không dám ký đâu."

Trương Nhược Cốc nói khô cổ họng cả nửa ngày, cũng có chút không kiên nhẫn. Hắn luôn khinh thường Diệp Lượng, thái độ cách xa sự cẩn thận với Khang Gia Gia, khẩu khí không tốt nói: "Diệp Lượng, chủ nhân bất quá là cho anh quản lý thay, anh thật đúng là coi mình thành Diệp đại nhân rồi? Cho dù là thời điểm Vấn đại nhân quản sự, cũng không cứng nhắc như anh vậy đâu!"

Diệp Lượng bị Trương Nhược Cốc bức cho vành mắt có điểm đỏ lên, cầu cứu nhìn về phía Phương Vấn. Trương Nhược Cốc cuối cùng cũng chú ý tới Phương Vấn, trên mặt thần sắc cũng nói không rõ là đang có tâm tình gì.

Phương Vấn thở dài, đi qua hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Diệp Lượng vội vàng nói: "Vấn đại nhân, Nhược Cốc muốn xin nghỉ về nhà. Nhưng ấn quy củ, Tư Nô một lần xin nghỉ nhiều nhất không thể vượt qua ba ngày, một tháng chỉ có thể xin một lần. Nhược Cốc vừa mới xin một lần mấy hôm trước rồi."

Trương Nhược Cốc nói: "Nhưng tôi đây là tình huống đặc thù mà, ba tôi bệnh tình nguy kịch, tôi không quay về sao làm sao được."

"Cậu trở về có khả năng làm cái gì? Cậu cũng không phải bác sĩ." Phương Vấn không đồng ý nói: "Trong nhà không phải còn có anh hai cậu sao?"

Trương Nhược Cốc ngẩn người, hắn không nghĩ tới Phương Vấn sẽ trực tiếp cự tuyệt hắn như thế, vội la lên: "Người trong nhà bị bệnh, chẳng lẽ chỉ cần bác sĩ lo liền vạn sự đại cát? Vậy cũng quá tuyệt tình đi!"

Phương Vấn thở dài: "Nhược Cốc, cậu ngẫm lại lập trường của Diệp Lượng đi."

Trương Nhược Cốc cắn môi, có điểm bực bội xen lẫn e thẹn nói: "Vấn đại nhân, anh hiện tại mặc kệ mọi việc, có phải cũng không nên tiếp tục giáo huấn người khác không?" Nói xong, Trương Nhược Cốc liền có điểm hối hận. Nhưng lời nói đã ra khỏi miệng, người cũng đắc tội rồi, Trương Nhược Cốc cũng không có mặt mũi mà nói lời xin lỗi.

Không khí giằng co hai giây, Phương Vấn mệt mỏi nói: "Cậu nếu thật sự muốn đi ra ngoài, liền trực tiếp đi cầu chủ nhân đi." Nói xong, liền kéo Diệp Lượng về phía nhà ăn đi, bên kia đã có thị nô đang sắp hoa quả, Phương Vấn nhìn đến trái cây, càng cảm thấy khát cực kỳ.

....... Trương Nhược Cốc bị này một câu này nói đến khó chịu, nhìn bóng dáng Phương Vấn cùng Diệp Lượng, đều hoài nghi quẫn cảnh Của mình có phải đã bị phát hiện hay không .

"Vấn đại nhân." Ngồi vào bên bàn ăn, Diệp Lượng ngược lại bắt đầu thay Trương Nhược Cốc nói chuyện: "Nhược Cốc là lo lắng ba cậu ấy, trong lòng sốt ruột mới có thể nói không lựa lời. Ngài đừng cùng hắn so đo."

"Hoa hồng này mùi hương không tồi." Phương Vấn có lệ, Diệp Lượng tính tình quá mềm yếu, để y quản sự thật là hại y. Đứa nhỏ này ai đều không muốn đắc tội, nhưng cuối cùng chỉ sợ là ai cũng đều không chiếm được cái gì tốt.

Diệp Lượng thấy Phương vấn không muốn nói thêm, thức thời cũng ngậm miệng, vừa chuyển đầu, chính đường đã không nhìn thấy Trương Nhược Cốc, không khỏi có chút bất an.

Phương Vấn ăn mấy quả nho, đột nhiên nhớ tới cuối tuần này còn đáp ứng anh họ phải về nhà một chuyến, một khi sốt ruột, ừng ực chưa kịp nhai đã nuốt toàn bộ quả nho nguyên lành xuống, nghẹn đến mức y ấn ngực hoãn một hồi lâu mới có thể nói ra: "Tôi về phòng gọi điện thoại."

"Vấn đại nhân." Diệp Lượng lại đột nhiên gọi y, chờ Phương Vấn xoay người lại, lại dời mắt đi, thấp giọng nói: "Chủ nhân sáng nay đã hạ lệnh, nói, không cho ngài cùng bên ngoài liên hệ."

Phương Vấn sửng sốt, có chút kinh ngạc, Diệp Lượng xấu hổ giải thích nói: "Thông tin đối ngoại của ngài cùng thiết bị liên lạc, đã ngừng."

"...."

Phương Vấn có chút bất đắc dĩ, ý tứ này của chủ nhân.... Phỏng chừng chuyện của y đã truyền ra khắp Chủ Trạch rồi. Như vậy cũng tốt, nếu ba y gọi điện thoại tới hỏi, y thật đúng là không biết giải thích như thế nào.

Diệp Lượng không dám nhìn Phương Vấn, cảm thấy khó chịu thay Vấn đại nhân.

Phương Vấn tuy rằng có chút phó mặc không muốn cùng trong nhà liên hệ, nhưng bên phía anh họ vẫn là phải thông báo một chút mới được... Y nói với Diệp Lượng: "Vậy cậu giúp tôi liên hệ với anh họ Phương Tắc Khải của tôi đi." Y còn chưa kịp nói muốn liên hệ để làm gì, đã nghe Diệp Lượng nhỏ giọng nói: "Vấn đại nhân, chủ nhân không cho ngài cùng bên ngoài liên hệ, này....."

Phương Vấn sửng sốt, ánh mắt thanh lãnh nhìn Diệp Lượng một cái, hơi hơi mỉm cười, đạm nhiên nói: "Đã biết." Nói xong, lại ngồi trở về. Nếu không cần gọi điện thoại, y trước tiên vẫn nên ăn cơm xong rồi về phòng đi.

Phương Vấn không thèm để ý, nhưng Diệp Lượng lại tựa hồ có chút ngồi không nổi nữa, co quắp xê dịch mông, liền muốn đứng lên.

Phương Vấn thở dài, nói: "Cậu đây là tính tránh né tôi?"

"Không, không phải." Diệp Lượng cúi đầu: "Tôi, tôi cảm thấy thực có lỗi với ngài."

"Cậu đừng suy nghĩ nhiều." Phương Vấn làm như không chút nào để ý sự tình vừa xảy ra, xoa xoa đầu Diệp Lượng: "Mệnh lệnh của chủ nhân, ai dám vi phạm đâu, cậu có gì phải ngượng ngùng? Trước kia thời điểm chủ nhân phạt cậu, tôi cũng không nương tay mà."

Diệp Lượng cúi đầu, vành mắt có chút hồng: "Không giống nhau......."

"Không có gì không giống nhau." Phương Vấn cảm thấy không sao cả nói một câu, nhìn thấy thị nô cầm thực đơn giữa trưa lại đây, nói thẳng: "Cơm, tùy tiện lấy hai loại rau xanh là được rồi."

Thị nô lại dò hỏi Diệp Lượng, Diệp Lượng chọn cơm, thịt ti xào ớt xanh cùng một phần cá hấp. Phương Vấn nhìn thế, bỗng có chút muốn ăn uống, liền dặn thị nô đi xem trong kho có cá hố hay không, nếu có buổi tối làm hai con, không có thì thôi.

Đồ ăn đều là chuẩn bị tốt từ trước, hai người chọn xong đồ ăn rất nhanh liền mang lên.

Diệp Lượng ăn một lát, nhớ tới một sự kiện, nhìn về phía Phương Vấn: "Vấn đại nhân, sáng nay quản gia nói, giường Tư Nô nên thay đổi rồi, hỏi muốn thêm chút gì không."

Phương Vấn thuận miệng nói: "Tôi không cần."

"Nga." Diệp Lượng đáp một tiếng, lại do dự nói: "Vấn đại nhân, tôi nghĩ buổi tối thị nô trực đêm có rất nhiều chỗ không tiện, đặc biệt là thị nô trực đêm cho chủ nhân, liền một phút đều không được nghỉ ngơi. Tôi ở trên mạng nhìn có loại bao đầu gối có thể tự phát nhiệt, còn có một loại đệm quỳ siêu êm mịn. Ngài cảm thấy được không?"

Phương Vấn liếc mắt nhìn Diệp Lượng một cái, ánh mắt cuối cùng dừng ở sự khẩn trương trong mắt Diệp Lượng, có chút không đành lòng nhìn đứa nhỏ này ở nơi đầu sóng ngọn gió suốt ngày khẩn trương, thở dài nói: "Đồ vật này không thành vấn đề, nhưng cậu không cần cung cấp cho toàn bộ nội trạch đâu."

Thị nô bên cạnh thấy hai người ăn xong, liền đi dọn dẹp, Diệp Lượng nói: "Vậy cấp cho thị nô trực đêm dùng?"

Phương Vấn lắc đầu: "Cậu chỉ cần chuẩn bị cho thị nô hầu hạ chủ nhân mấy bộ là được."

"Vâng, vậy dựa theo lời ngài nói để làm." Diệp Lượng tiếp nhận nước lê trong tay thị nô, trong lòng có chút mừng thầm. Ba y vẫn luôn nhắc mãi để y tạo mối quan hệ tốt với thị nô bên người chủ nhân, nhưng y vẫn luôn không quá dám dễ dàng biểu lộ cái gì. Thị nô bên người chủ nhân không ít, y cũng không rõ lắm quan hệ giữa những người đó, nếu cùng ai thân cận, không chuẩn sẽ bị người khác ghi hận. Hôm nay cơ hội thật là vừa lúc, biểu hiện y nhớ thương những người đó, lại không có nặng bên này nhẹ bên kia. Vui nhất chính là, Vấn đại nhân nói, không cần cấp cho toàn bộ nội trạch, vậy bên Tây Cánh cho dù không có, cũng không ai có thể nói y thiên vị hay muốn lấy lòng thị nô cạnh chủ nhân.

Cái này, ba hẳn sẽ khen ngợi y nhỉ?

Phương Vấn ăn nhanh, ăn xong liền về phòng nghỉ ngơi. Diệp Lượng cũng rất nhanh ăn xong, trực tiếp đi văn phòng, tiếp tục lật xem một chồng hồ sơ cổ xưa, muốn từ giữa đối thoại cùng sinh hoạt của chủ nhân trong nội trạch tìm ra một ít yêu thích của đối phương.

Diệp Lượng cảm thấy, nếu chính mình có thể bắt lấy cơ hội lần này, làm việc thật tốt, làm chủ nhân vừa lòng, về sau trong nội trạch, y nói không chừng cũng có thể không cần phải thật cẩn thận sinh hoạt như vậy nữa.



Phiên ngoại nhỏ: Thị nô trong mắt Vấn đại nhân cùng Diệp Lượng đại nhân.

Thị nô Đặng Tam là thị nô thân cận hầu hạ Diệp Lượng, hắn từ khi Diệp Lượng tiến nội trạch liền đi theo Diệp Lượng, chỉ cảm thấy vị Tư Nô đại nhân này bình dị gần gũi, chưa bao giờ làm giá, vừa đẹp vừa ôn nhu, tâm địa cũng rất tốt. Tuy nói xuất thân giống nhau, nhưng hắn cảm thấy hầu hạ vị này, tổng so với hầu hạ vị Vấn đại nhân mạnh mẽ thanh lãnh kia vẫn tốt hơn. Vấn đại nhân đó là.... Hắn cũng không biết nói như thế nào, dù sao hắn cảm thấy nếu là đi theo Vấn đại nhân, phỏng chừng sớm phải hói đầu.

Thị nô Điền Ngũ xuất thân từ gia tộc gia nô tam đẳng, đi vào Chủ Trạch không bao lâu liền thăng lên thị nô nhị đẳng, ở lầu chính phụ trách sự vụ hằng ngày. Ngay từ đầu hắn có điểm khinh thường vị Diệp Lượng đại nhân kia, xuất thân không thể so hắn cao hơn, nhưng bởi vì là Tư Nô của chủ tử, liền cũng là chủ tử của hắn. Nhưng sau hắn lại phát hiện, vị Diệp Lượng đại nhân này rất hiểu chuyện, mỗi lần về nhà đều sẽ mang không ít thứ tốt trở về, phân cho thị nô cùng gia phó ở lầu chính bọn họ, thời gian dài, dù sao cũng có cảm giác nhận đồ của người thì phải làm việc cho người, hắn đối với Diệp Lượng đại nhân cũng tận tâm hơn không ít. Đều là xuất thân từ tiểu gia tộc, Diệp Lượng đại nhân có thể so Vấn đại nhân làm cho người ta muốn thân cận hơn nhiêu. Bất quá....... Nếu Diệp Lượng đại nhân cùng Vấn đại nhân có điều xung đột, hắn vẫn sẽ trước nghe theo Vấn đại nhân.

Thị nô Ngô Thất là thị nô thân cận hầu hạ Thẩm Quy Hải. Trực đêm xác thật buồn tẻ nhàm chán, nhưng hắn lại cảm thấy trực đêm ngược lại so ban ngày muốn nhẹ nhàng hơn. Bởi vì vị chủ tử âm tình bất định, tâm tư khó dò kia ngủ rồi, không cần thời khắc đều thật cẩn thận, trong lòng run sợ. Mà thời điểm hắn nhận được bao đầu gối trực đêm cùng đệm lót quỳ siêu dày kia, hắn đề phòng nhiều hơn là vui sướng, vị Diệp Lượng đại nhân này tâm tư rất nhiều, hắn không muốn có quan hệ hỗn loạn với Tư Nô của chủ nhân. Vẫn là vị Vấn đại nhân kia tốt hơn, tuy rằng có chút cao lãnh, nhưng ít ra chưa bao giờ làm những chuyện lung tung vớ vẩn như vậy.

Thị nô Ngô Bát cũng là thị nô thân cận hầu hạ Thẩm Quy Hải, hắn lại rất thích cái đệm lót quỳ siêu dày. Ngồi quỳ một đêm mỏi mệt, ai quỳ người ấy biết. Cái đệm này rất thoải mái, không dễ dàng ma sát chân. Phần tâm ý này của Diệp Lượng đại nhân làm hắn có cảm giác được coi trọng, không giống vị Vấn đại nhân kia, luôn lãnh lãnh đạm đạm, giống như trừ bỏ chủ nhân, ai cũng đều không xem ở trong mắt.

Thị nô Vương Thập Cửu là thị nô thân cận hầu hạ quản gia, lần này Vấn đại nhân bị phạt, hắn không biết người khác nghĩ như thế nào, nhưng hắn cũng chỉ có một cái phán đoán tiêu chuẩn: Người mà Lưu quản gia kính trọng, hắn nói cái gì cũng không dám xem nhẹ. 

-----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro