Chương 17: Vấn đại nhân quản như thế nào, sau cậu liền quản như thế.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thẩm Quy Hải sáng sớm nay liền ở tòa Hành Chính của Chủ Trạch mở họp, thật vất vả làm việc tới giữa trưa, qua loa ăn chút đồ, liền cùng quản gia bàn về chuyện chuẩn bị thu Lục Khánh làm Tư Nô một lần, cuối cùng, gõ thành văn bản thông cáo. Vừa nhấc đầu, vậy mà đã tới 6 giờ chiều!

Thẩm Quy Hải xoa hai hàng mày, ngày mai đã phát thông cáo, các hạng công việc cùng lễ trình liền có thể bắt đầu chuẩn bị. Thể thức thu Tư Nô rất rườm rà, lễ tiết phức tạp, việc lớn việc nhỏ một đống thứ, ít nhất cũng mất một tháng người này mới có thể tiến nội trạch. Hy vọng đến lúc đó, mặt của nô lệ Phương Vấn kia còn có thể dễ nhìn một chút.

Ấn quy củ, thời điểm Thẩm Quy Hải ở Chủ Trạch, Tư Nô đều chỉ có thể sinh hoạt ở Tây Cánh, không có lệnh triệu kiến, không được tự mình ra ngoài gặp chủ tử. Bất quá, Diệp Lượng hiện tại lãnh chức trách quản sự, lại là có thể mỗi ngày ở thời gian hầu hạ buổi tối báo cáo chuyện trong ngày trong nội trạch cho Thẩm Quy Hải.

"Chủ nhân, ngài đã trở lại." Diệp Lượng quỳ gối ở cửa nghênh đón Thẩm Quy Hải tiến vào, quy quy củ củ hầu hạ.

Thẩm Quy Hải một bên thay quần áo đổi giày, một bên nói: "Về sau không cần mỗi ngày quỳ đón, có việc nói, sau khi ăn xong lại đây hội báo, không có việc gì, nên nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi, cho cậu quản sự, không phải khiến cậu mệt đến nằm sấp xuống."

Diệp Lượng cười nói: "Không mệt đâu chủ nhân, Tiểu Lượng mỗi ngày có thể nhìn thấy chủ nhân, cao hứng còn không kịp nữa là."

Thẩm Quy Hải sờ sờ đầu Diệp Lượng, không nói nữa, thời điểm ngồi vào cạnh bàn ăn, cơm chiều không sai biệt lắm cũng đều dọn lên.

Thẩm Quy Hải ăn cơm, thông thường đều là quản gia hầu hạ, nhưng đã có Tư Nô ở đây, quản gia tự nhiên là mừng rỡ được lần thanh nhàn, chỉ hầu ở nơi xa, để Diệp Lượng hầu hạ bên người.

Thời điểm ăn cơm, Thẩm Quy Hải rất ít khi tỏ ra bản thân là gia chủ cần người hầu hạ, đều là tự mình lùa cơm, tự mình gắp đồ ăn. Chỉ lúc ăn cá cùng ăn hải sản mới tỏ ra lười biếng, cho thị nô hầu hạ gỡ xương hoặc lột vỏ. Hôm nay vừa lúc có cá điều hấp, Diệp Lượng thận trọng, lột được cả tảng cá không chút vỡ vụn, dính đầy nước canh, Thẩm Quy Hải rất hưởng thụ ăn nửa con cá.

Cơm ăn gần như xong xuôi, Thẩm Quy Hải cũng nhiều ít nghỉ ngơi được một chút, một bên uống canh một bên hỏi Diệp Lượng: "Hôm nay là ngày đầu tiên cậu quản sự, như thế nào?"

Diệp Lượng nói: "Diệp Lượng còn đang tập làm quen, chỉ muốn mau chóng có thể làm tốt mọi chuyện, để chủ nhân bớt lo."

Thẩm Quy Hải gật đầu: "Lời này nói đúng, khó được cậu hiểu chuyện, không giống nô tài Phương Vấn kia, luôn tìm thêm phiền toái cho ta."

Diệp Lượng được khẳng định, trong lòng rất cao hứng, khó tránh khỏi liền nhiều lời vài câu: "Chủ nhân, hôm nay Vấn đại nhân muốn ăn cá hố, nhưng trong kho đã không có, cách ngày thống nhất mua sắm còn có mấy ngày, có phải có thể đặc phê mua một ít trước hay không?"

Thẩm Quy Hải sửng sốt, loại việc nhỏ này cũng muốn hắn đặc phê sao? Liền hỏi lại: "Trước kia khi xảy ra loại tình huống này, xử lý như thế nào?"

Diệp Lượng sửng sốt, y thật đúng là không biết. Xin giúp đỡ nhìn về phía quản gia đang đứng ở một bên. Thẩm Quy Hải nhướng mày cũng nhìn qua, Lưu quản gia âm thầm thở dài, đến gần đáp: "Hồi chủ tử, suy xét tới vấn đề an toàn, nguyên liệu nấu ăn của Chủ Trạch đều là mỗi nửa tháng thống nhất mua sắm một lần, dự toán cũng đều là trước tiên phê tốt, trung gian nếu muốn mua thêm, phải được dự toán phê duyệt. Nội trạch phát sinh dự toán ngoài phí dụng, bất luận lớn nhỏ, đều phải được ngài đồng ý."

Thẩm Quy Hải buồn bực: "Ta không nhớ rõ ta có phê qua loại kinh phí này."

"Vâng." Quản gia tứ bình bát ổn tiếp tục nói: "Trước đây nếu xảy ra loại tình huống tương tự, đều là Vấn đại nhân trực tiếp đi tìm thương nhân cung ứng, để người ta trước miễn phí đưa qua."

Thẩm Quy Hải trầm mặc, hỏi quản gia: "Thanh danh ta hà khắc keo kiệt, có phải đều là nô tài Phương Vấn kia tạo ra không?"

Lưu quản gia: "......"

Thẩm Quy Hải càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, bàn tay vung lên, nói với Diệp Lượng: "Về sau dự toán ngoại phí dụng của nội trạch, đơn thứ dưới 1 vạn, tích lũy mỗi tháng dưới 10 vạn, cậu có thể ký tên, không cần lại tìm ta xin phê duyệt."

Diệp Lượng không nghĩ tới chủ nhân lại tín nhiệm y như thế, có vẻ hơi có chút sợ hãi: "V-vâng ạ. Chủ nhân yên tâm, Diệp Lượng nếu không biết rõ, sẽ xin sự chỉ dẫn của quản gia."

Lưu quản gia bất động thanh sắc nói một tiếng "Không dám", liền lại lần nữa thối lui làm người vô hình. Thẩm Quy Hải hai hớp uống xong canh, vẫn cảm thấy có chút căm giận, xoay mặt nhìn thấy bộ dáng cẩn thận chặt chẽ của Diệp Lượng, nhịn không được nói: "Cậu hiện tại quản nội trạch, lá gan lớn lên một chút, khí thế cần có phải có, cậu mới áp được những nô tài đó. Về sau bên ngoài làm việc cũng mãnh mẽ lên, đừng làm ta mất mặt."

Diệp Lượng vội vàng đáp lời, trong lòng lại rất khẩn trương, y nào có cái tự tin kia đâu?

Thẩm Quy Hải liếc mắt nhìn Diệp Lượng một cái, biết nô tài này không có tự tin cùng chính mình cũng có quan hệ, liền lôi kéo tay tiểu gia hỏa, để đối phương ngồi trên đùi mình, giọng nói cũng dịu dàng hơn: "Đừng khẩn trương. Chủ nhân biết cậu có điều băn khoăn. Nhưng mà Diệp Lượng, cậu xuất thân tuy là kém hơn so với Khang Gia Gia cùng Trương Nhược Cốc, nhưng đứng phía sau cậu chính là chủ nhân ta, bọn họ ai còn có thể so sánh cùng cậu càng có tự tin hơn?"

Diệp Lượng chỉ cảm thấy đáy mắt hơi hơi ướt át, mềm mềm mại mại xoay người ôm cổ chủ nhân, vùi đầu vào vai chủ nhân, nhẹ giọng nói: "Tiểu Lượng đã biết, cảm ơn chủ nhân."

Thẩm Quy Hải vuốt ve phía sau lưng tiểu nô tài, thấp giọng nói: "Ngoan. Trước kia Vấn đại nhân quản như thế nào, về sau cậu liền quản như thế, ai dám quấy rối liền tới tìm ta."

"Vâng ạ." Diệp Lượng nhẹ nhàng lên tiếng, ở nơi Thẩm Quy Hải nhìn không tới, nổi lên cảm giác bí ẩn nhảy nhót. Y không biết, lời này của chủ nhân ý tứ có phải nói: Trước kia Vấn đại nhân có, về sau y cũng có thể có?

Thẩm Quy Hải ôm Diệp Lượng, tay vừa lúc đặt ở trên mông tiểu gia hỏa, nhéo nhéo, nhíu mày nói: "Có phải dạo này gầy rồi không? Ăn nhiều một chút."

Diệp Lượng lỗ tai đỏ lên, thấp giọng "dạ" một tiếng, lại nhẹ giọng nói: "Chủ nhân thích Tiểu Lượng béo một chút sao?"

"Béo chút, xúc cảm rất tốt." Thẩm Quy Hải nếu quyết định cho Diệp Lượng tự tin, ngữ khí liền so với ngày thường ôn hòa hơn rất nhiều. Diệp Lượng đánh bạo hôn lên vành tai chủ nhân. Thấy chủ nhân không phản cảm, liền vươn cái lưỡi phấn nộn nhẹ nhàng liếm liếm, lại hàm tiến vành tai trong miệng thuần thục hút.

Lưu quản gia sớm không biết nên trốn đi đâu, Thẩm Quy Hải để tiểu gia hỏa náo loạn một hồi, bỗng nhiên đứng thẳng lên, trong tiếng nhỏ giọng kinh hô của Diệp Lượng, trực tiếp ôm tiểu gia hỏa đi lên lầu.


Phiên ngoại nhỏ: Về dự toán ngoại phí dụng

Dự toán của nội trạch, đều là Phương Vấn mỗi tháng trình báo, Thẩm Quy Hải thời điểm lười biếng, phần lớn nghe cũng không nghe liền trực tiếp ký tên là xong việc. Nhưng nếu có hứng thú, hắn liền sẽ mọi cách bắt bẻ, một hai phải tìm ra mười điều tám thứ sai lầm, mượn cơ hội phạt nô lệ kia một phen.

Có một lần Thẩm Quy Hải không thu tay kịp, lăn lộn có điểm quá, Phương Vấn eo đau cực kỳ quyết định phải làm cho phần dự toán này chính xác đến không thể soi mói một phân một hào. Thế là, thời điểm dự toán kỳ tiếp theo, không khí nội trạch chính là một mảnh mây đen dày đặc, tất cả mọi người không rõ Vấn đại nhân có yêu cầu như thế nào với dự toán mà lại đột nhiên trở nên kỹ càng như thế, quả thực hà khắc đến khiến người giận sôi gan.

Nhìn dự toán chính xác đến tìm không ra một chút vấn đề nào, Thẩm Quy Hải đen mặt, nô lệ này là muốn cùng hắn phân cao thấp chắc ?! Thẩm Quy Hải khó chịu, lại cũng không tìm được phiền toái gì cho Phương Vấn, chỉ có thể ở trên dự toán so đo với y. Không may chính là suốt hai tháng cũng tìm không thấy một chút vấn đề, Thẩm Quy Hải cười lạnh xé bản dự toán thành ba- bốn mảnh. Phương Vấn muốn theo lý cố gắng, lại dưới cái nhìn chăm chú không có hảo ý của chủ nhân chỉ đành ngâm miệng im lặng.

Nhìn mấy thị nô cùng gia phó bắt được dự toán nửa ngày không nói chuyện, Phương Vấn cũng có chút đau đầu.

Quả nhiên, vấn đề một người tiếp một người bắt đầu lộ ra, thị nô cùng gia phó phụ trách chỉ định thực đơn tìm lại đây trước. Nguyên liệu nấu ăn cung ứng cho chủ tử bên kia khẳng định không thể thiếu, liền chỉ có thể cắt giảm nguyên liệu nấu ăn tại những nơi khác của nội trạch, chủng loại cùng số lượng mua sắm đều giảm không ít, ngay cả giấy cùng mực nước đóng dấu đều báo thiếu rất nhiều. Gia phó tới đưa đồ dùng làm công còn tưởng rằng bọn nô tài nội trạch này muốn đình công, không cần làm việc nữa.

Nhưng cho dù là như vậy, dự toán vẫn là không đủ dùng, Phương Vấn trong ánh mắt u oán của bọn nô tài trong nội trạch, tẩy sạch tội lỗi của bản thân, đưa đến trong tay chủ nhân làm chủ nhân hết giận. Giữa trưa ngày hôm sau, Phương Vấn mới khó khăn lắm từ trên giường gian dạy dỗ bò dậy, cầm dự toán ngoại phí dụng đặc phê trở về an bài công việc.

Lăn lộn một chuyến như thế, Thẩm Quy Hải cảm thấy nếu tiếp tục tìm phiền toái cho nô lệ trên vấn đề dự toán, có vẻ chính mình rất không hào phóng, liền cũng không còn soi mói tìm vết nữa. Phương Vấn nhẹ nhàng thở ra một hơi, đồng thời, nô tài trong nội trạch cũng nhẹ nhàng thở ra. Ngay cả quản gia cũng nhẹ nhàng thở ra.

Vì dự toán, Phương Vấn ăn hai lần tàn nhẫn, trong khoảng thời gian ngắn, xem như có chút tâm lý bóng ma, ngẫu nhiên dự toán không đủ, y cũng sẽ tìm biện pháp khác giải quyết. Dần dần, liền thành thói quen, làm cũng càng thêm thuận tay. Đến sau này, đừng nói nội trạch, toàn bộ bọn nô tài Chủ Trạch ở thời điểm làm dự toán, đều tận tâm hơn không ít.

Ngay cả người ngoài Chủ Trạch cũng đã nghe nói, đều biết chủ tử đối với dự toán quản lý rất nghiêm khắc, không dễ dàng phê dự toán ngoại phí dụng, không thấy được Vấn đại nhân đều bị buộc phải đi bóc lột thương nhân cung ứng sao. Cậu nếu không làm tốt dự toán, đến cuối tháng liền chờ khóc đi. Đương nhiên, ai cũng không có can đảm dám dự toán làm quá nhiều, kia nếu bị phát hiện, chính là bị phạt nặng luôn.

Quản gia vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt mà mỗi lần đến thời điểm làm dự toán cũng sốt ruột không ít, bọn nô tài tận tâm, hắn chính là tùng tâm không ít a. 

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro