Chương 26: So với chính mình bị phạt, còn khổ sở hơn đi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi sáng ngày hôm sau, Khang Gia Gia còn chưa có rời giường đã bị thị nô kêu dậy, nói là Khang Ninh đại nhan ở lầu tiếp khách chờ cậu. Tối hôm qua ngủ không ngon, cậu tuy rằng ngồi dậy rồi, người lại còn mơ mơ màng màng, hơn nửa ngày mới tỉnh táo lại, nghe thế liền cảm thấy kinh nghi bất định. Giờ còn chưa đến 6h sáng đâu, anh hai sao lại đến gặp cậu sớm như vậy?

Không tìm được nguyên nhân chạy tới lầu tiếp khách, Khang Gia Gia tràn đầy nghi hoặc hỏi: "Anh?"

Khang Ninh thở dài, sau khi đóng cửa cho kỹ, lôi kéo Khang Gia Gia ngồi xuống nói: "Là chủ tử gọi điện thoại cho anh."

Khang Gia Gia kinh ngạc mở lớn mắt, lặp lại: "Chủ nhân? Vì sao ạ?"

Khang Ninh nói: "Chủ tử nói, tối hôm qua phạt em, sợ em luẩn quẩn trong lòng, để cho anh tới an ủi an ủi một tiếng."

Khang Gia Gia thấy mũi mình cay cay, nước mắt lộp bộp lại rớt xuống.

Khang Ninh bất đắc dĩ, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng em trai, chờ cậu bình tĩnh trở lại, mới hỏi nói: "Phát sinh chuyện gì rồi?"

Khang Gia Gia thật vất vả mới ngừng được nước mắt, chưa kịp mở miệng đã lại thiếu chút nữa rơi xuống, hít hít mấy lần đến đầu mũi đều hanh đỏ, lúc này mới thút tha thút thít nói hết sự tình ngày hôm qua một lần.

Khang Ninh trầm mặc nghe, cuối cùng nghe được Khang Gia Gia nói: "Anh, thật sự không liên quan đến Vấn đại nhân, đều là em tự chủ trương, nhưng chủ nhân không tin, cũng không cho em nói chuyện! Này phải làm sao bây giờ chứ?!"

Khang Ninh thở dài, nhìn trực tiếp vào mắt em trai, có chút không đành lòng nói: "Gia Gia, em cảm thấy, chủ tử sẽ nhìn không ra sao?"

?! Khang Gia Gia giật mình, ngay sau đó, có chút không biết làm sao nói: "Anh, anh có ý gì ạ? Anh nói như vậy, tức à chủ nhân biết việc này cùng Vấn đại nhân không có quan hệ?"

Khang Ninh không nói chuyện, Khang Gia Gia run run môi, không dám tin tưởng nói: "Vậy, vì sao chủ nhân còn muốn phạt Vấn đại nhân?"

Khang Ninh có chút không đành lòng nhìn về phía Khang Gia Gia, chậm rãi nói: "Chủ tử phạt, chính là phạt em đấy."

"A?" Khang Gia Gia không rõ, Khang Ninh sờ sờ đầu Khang Gia Gia: "Gia Gia, Vấn đại nhân bởi vì em nên bị phạt, em trong lòng có phải đặc biệt khổ sở đúng không?"

"Đương nhiên ạ!"

Khang Ninh ôm chầm em trai, lúc này mới nhẫn tâm nói: "So với chính mình bị phạt, còn khổ sở hơn đi?"

Khang Gia Gia đầu óc oanh một tiếng, đột nhiên liền hiểu ra Khang Ninh đang nói cái gì! Không đâu! Chủ nhân sao có thể như vậy?! Khang Gia Gia ra sức muốn ngồi dậy, muốn trở về cầu xin chủ nhân, lại bị Khang Ninh gắt gao ôm vào trong ngực. Cậu tránh không thoát, khổ sở trong lòng đến sắp thở không nổi. cậu khóc kêu: "Không cần! Anh, anh giúp em cầu xin chủ nhân, để chủ nhân phạt em, cứ trực tiếp phạt em đi!!"

Khang Ninh không nói chuyện, chỉ ôm chặt em trai, cho đến khi tiểu gia hỏa không còn sức lực, không giãy giụa nữa, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Gia Gia, anh biết em khổ sở, nhưng việc đã đến nước này, em lại cầu chủ tử cũng vô dụng."

Khang Gia Gia nói không ra lời, khổ sở lau nước mắt. Chủ nhân sao có thể như vậy, cậu bất quá chính là muốn để Vấn đại nhân cùng chủ nhân thân cận hơn một chút, sao lại khiến chủ nhân tức giận như vậy chứ?!

Khang Ninh thở dài, thả lỏng cánh tay ôm Khang Gia Gia: "Gia Gia, chủ tử quyền lực dù lớn, lại cũng không thể muốn như thế nào liền như thế đó."

Khang Gia Gia ngẩng đầu, Khang Ninh thở dài, kiên nhẫn giảng dạy cho em trai ngốc của mình: "Ở thời điểm này, em giúp Vấn đại nhân, chính là đắc tội Lục gia. Chủ tử đây cũng là đang giúp em thôi."

Khang Gia Gia vô thố nói: "Này đắc tội Lục gia ở chỗ nào ạ? Hơn nữa, em cho dù đắc tội Lục gia thì có làm sap? Em không cần......"

Bang! Khang Ninh nhẫn tâm tát Khang Gia Gia một cái, ngữ điệu có chút nghiêm khắc: "Khang Gia Gia, em nói chuyện nếu còn không có đầu óc như thế, anh dứt khoát trực tiếp đi xin chủ tử từ bỏ thả em về nhà dạy dỗ lại!"

"Anh!" Khang Gia Gia nóng nảy: "Này không được, không được đâu!"

Khang Ninh trừng mắt nhìn Khang Gia Gia, sau một lúc lâu, vô lực thở dài nói: "Chuyện ngày hôm qua em làm, nếu ở trong tay người có tâm, đó chính là có mưu toan điều khiển sự yêu thích của chủ thượng. Em biết đây là tội danh gì không? Đừng nói là em, toàn bộ Khang gia đều phải bị em liên lụy!"

"Anh......"

"Nhưng việc này, nếu là Vấn đại nhân tự mình nhận tội, vậy chỉ là tranh sủng trong nội trạch mà thôi. Mà em cũng chỉ là bị y mê hoặc."

Khang Gia Gia mờ mịt: "Không phải, anh, đây không phải là vu oan giá họa sao? Chủ nhân sẽ không tin."

Khang Ninh cố gắng giảng tiếp, nói: "Gia Gia, đây không phải vấn đề chủ nhân tin hay không. Thứ phải cố kỵ quá nhiều......... Huống chi, Lục gia vẫn luôn coi Khang gia chúng ta là cái đinh trong mắt, em cảm thấy, bọn họ sẽ bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể chèn ép Khang gia sao?"

"Nhưng, nhưng này bất quá là lời em nói cùng chủ nhân thôi, như thế nào liền......" Khang Gia Gia không nói, cậu đột nhiên nhớ tới, trong phòng còn có một thị nô.... Khang Gia Gia sắc mặt tái nhợt, cậu nghĩ không ra việc này vì sao bị anh hai cậu nói đến nghiêm trọng như thế, có điểm nghĩ mà sợ, nhích lại gần trên người Khang Ninh.

"Anh ơi...." Khang Gia Gia trầm mặc nức nở hôig lâu, mới nói: "Em biết sai rồi, anh có thể..."

"Không thể." Khang Ninh chân thật đáng tin nói:" Đạo lý đều đã nói với em rồi, chính em tự ngẫm lại đi. Em nếu cảm thấy có lỗi với Vấn đại nhân, vậy liền ngoan ngoãn sửa lại tính tình bản thân, về sau, đừng lại liên lụy Vấn đại nhân nữa. "

Thật lâu sau, Khang Gia Gia mới ngừng nghẹn ngào, hốc mắt đỏ hồng, vẻ mặt hối hận: "Anh, em đã biết."

Khang Ninh thở dài nói: "Gia Gia, quan tâm một người, có rất nhiều phương thức. Có đôi khi, rời xa cùng lạnh nhạt, kỳ thật là một loại bảo hộ."

Khang Gia Gia đi rồi, Khang Ninh lại ngồi một hồi lâu trong phòng khách. Chủ tử ngay cả thị nô thân cận đều phải phòng bị... Chủ Trạch này, không an bình như bề ngoài.

---------


p/s: Mọi người cmt cho xôm nhà xôm cửa nhé. iu mn. moa~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro