Chương 27: Nô lệ này là đang thất thần.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ngài lệnh em đứng, em sẽ đứng, ngài lệnh em quỳ, em liền quỳ; ngài muốn em hèn mọn, em nguyện sa ngã vào bụi bặm; khi mưa gió qua đi, bụi bặm tan hết, em liền bồi ngài cùng nhau ngắm sao trời."

------


Lịch trình của Thẩm Quy Hải mỗi ngày đều giống nhau, buổi sáng 8: 45 ra cửa, 9: 00 đến văn phòng, vừa ra tới cửa lớn liền nhìn thấy Phương Vấn đã quỳ gối ở cửa lầu chính, chờ người của Sở khiển trách lại đây. Thẩm Quy Hải không dừng chân, trực tiếp từ bên người nô lệ đi qua. Phương Vấn khi Thẩm Quy Hải đi qua người liền cúi đầu chạm sàn khấn lạy, chờ người nọ lên xe, đóng cửa xe, mới một lần nữa quỳ thẳng lại, tiếp tục chờ.

Chỗ này, người lui tới không ít, Phương Vấn chỉ coi như không nhìn thấy, cũng không nghe thấy. Nhưng khi người Sở khiển trách lại đây, trong lòng cậu nhiều ít gì cũng nổi lên chút gợn sóng, không thật sự bình tĩnh giống như mặt ngoài. Bất quá ngẫm lại, kỳ thật cũng không có gì phải xấu hổ, trước kia thời điểm lão gia chủ còn cầm quyền, trường hợp nan kham hơn so với thế này cũng không phải không có, chỉ là mấy năm nay quá bình đạm rồi, lập tức chưa quen thuộc lại thôi.

"Vấn đại nhân," Vương chủ quản của Sở khiển trách thật sự không biết nên nói cái gì mới tốt, tốc độ thất sủng của vị Vấn đại nhân này đã có thể đuổi kịp tốc độ hỏa tiễn rồi: "Chủ tử phân phó, hôm nay trách phạt gấp đôi, địa điểm sửa thành trước cửa lầu chính."

Phương Vấn quy củ trả lời: "Phương Vấn biết."

Vương chủ quản cũng không nhiều lời nữa, đeo bao tay, dựa theo quy củ nói: "Nô tài Vương Phú của Sở khiển trách, thay chủ tử chưởng hình."

"Vâng, cảm ơn chủ nhân trách phạt."

40 cái tát, cho dù khống chế tốt lực đạo, nhưng mấy ngày trước đều phải chịu trách phạt, sưng đỏ trên mặt vẫn có chút rõ ràng. Vương Phú ở trong lòng thở dài, từ trong tay thị nô tiếp nhận giới tiên, vòng tới phía sau Phương Vấn.

Trước mắt đột nhiên lấp ló một thân ảnh, Phương Vấn nhìn thấy Khang Gia Gia đứng đờ ở nơi xa, cho dù cách xa như thế, y đều có thể thấy vành mắt sưng đỏ của tiểu gia hỏa kia.

Bất động thanh sắc thở dài, Phương Vấn biết chủ nhân hẳn là muốn thuận tiện cho tiểu gia hỏa này một chút giáo huấn, nhưng giới tiên này thật sự không quá đau, y cũng không biết phải giả bộ đáng thương như thế nào. Bên tai nghe được âm thanh Vương Phú thử roi, Phương Vấn do dự nói: "Vương chủ quản, Phương Vấn chọc chủ nhân nổi giận, ngài hôm nay dùng thêm chút sức lực đánh được không?"

Vương Phú phía sau trầm mặc, lại vẫn nói: "Chủ tử giao phó, mặc kệ đánh nhiều ít bao nhiêu roi, quần áo này trên người Vấn đại nhân không thể đánh rách. Ngài muốn đánh nặng một chút, Vương Phú nhưng lại không dám."

Phương Vấn sửng sốt, Vương Phú thở dài, dường như phá lệ an ủi một câu, nói: "Vấn đại nhân, chủ tử vẫn nhớ tình cũ, ngài cũng đừng quá khổ sở."

Phương Vấn nhất thời không có lời gì để nói, chỉ có thể gật gật đầu, không nói chuyện nữa.

"Một, cảm ơn chủ nhân trách phạt."

"Hai, cảm ơn chủ nhân trách phạt."

......

Phương Vấn ấn quy củ báo số lượng, ánh mắt hơi hơi rũ, trong mắt Khang Gia Gia, Vấn đại nhân đây là nan kham cùng thương tâm, nhưng nếu đổi lại thành Thẩm Quy Hải ở đây liền biết, nô lệ này là đang thất thần.

Trên thực tế, Phương Vấn hiện tại đang nghĩ tới hai tin tức nhìn thấy ngày hôm qua: 【Thiếu chủ Trình gia về nước kế thừa gia nghiệp 】 cùng với 【 Tề gia gia chủ phỏng vấn K quốc 】

Hiện tại thế giới này, tuy rằng còn có ranh giới quốc gia, nhưng chân chính thống trị thế giới này, lại là tám đại gia tộc, quốc gia đều là dựa vào gia tộc mà tồn tại. Tề / Thẩm / Vạn ba đại gia tộc láng giềng với nhau, vừa kiềm chế cũng vừa nương tựa vào nhau mà sống, rất có tư thế tam phân thiên hạ, thử lẫn nhau, có hợp tác cũng có phân tranh, có thua cũng có thắng.

K quốc là địa bàn của Vạn gia, mà Vạn gia cùng Thẩm gia quan hệ luôn không tốt lắm. Chủ nhân hai ngày trước mới vừa thấy Tề gia gia chủ, vị này vậy mà lại chạy tới địa bàn của Vạn gia rồi?

"46, cảm ơn chủ nhân trách phạt."

"47, cảm ơn.... chủ nhân trách phạt." Âm thanh Phương Vấn điểm số nhỏ đến không thể phát hiện dừng một chút, y hơi rũ đầu, trong tầm mắt xuất hiện một thân ảnh mặc trang phục thị nô. Y hơi hơi nhíu mày, vị trí đứng của thị nô này vừa lúc ở trước người y hai bước, giống như là y đang quỳ gối trước thị nô kia vậy.

"48, cảm ơn chủ nhân trách phạt."

Nhưng Phương Vấn chỉ kinh ngạc một chút, vẫn bình tĩnh điểm số như cũ. Y đang bị phạt, không có khả năng di chuyển, để ý quá nhiều cũng không ý nghĩa. Tính tình y luôn là như thế, thời điểm có thể lăn lộn, y cái gì cũng đều dám làm, cũng thật nếu như không có biện pháp, lại cũng luôn có thể thản nhiên đối mặt.

Vương Phú hiển nhiên cũng chú ý tới sự xuất hiện của thị nô kia, động tác trong tay dừng lại, thị nô kia liền khom lưng hành lễ nói: "Chủ quản đại nhân, chủ tử phân phó ngài bên này sau khi xong việc, đi một chuyến tới Tòa nghị sự."

"Đã biết." Vương Phú gật gật đầu, thị nô kia lại thi lễ, liền cáo lui.

"49, cảm ơn chủ nhân trách phạt." Phương Vấn một bên điểm số, một bên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, là một thị nô nhị đẳng đai đen, trong cấp thị nô cũng coi như có chút địa vị. Nhưng không phải người bên cạnh Thẩm Quy Hải, đại khái là lâm thời bị chộp tới truyền lời.

Ban đầu vốn không để ý, nhưng thị nô kia đã đi đến trước mặt Khang Gia Gia, lại quỳ lễ, còn khấn đầu. Phương Vấn ngẩn người, lại nhìn thấy Khang Gia Gia vậy mà lộ ra biểu cảm kinh ngạc cùng vui sướng, lúc này mới nghiêm túc đánh giá thị nô kia. Có chút quen mắt.....

"54, cảm ơn chủ nhân trách phạt."

"55, cảm ơn chủ nhân trách phạt."

......

"60, cảm ơn chủ nhân trách phạt." Báo xong con số cuối cùng, thời điểm Vương Phú thu roi Phương Vấn liền hỏi: "Vương chủ quản, chú nhận thức thị nô kia sao?"

Vương Phú theo tầm mắt Phương Vấn nhìn qua, nghĩ nghĩ, nói: "Đó là thị nô đai hồng hầu hạ gần người khi Khang đại nhân mới vừa tiến nội trạch. Bởi vì phạm sai lầm, bị phạt đến Sở khiển trách giáo huấn hai tháng, sau đó liền điều đi làm thị nô đai đen."

Hóa ra là thị nô bị y phạt 50 roi kia, khó trách nhìn quen mắt.

Phương Vấn nhìn thị nô cùng Khang Gia Gia nói chuyện, không biết suy nghĩ cái gì, Vương Phú cho rằng Phương Vấn là để ý thị nô kia vừa rồi vô lễ, liền khuyên nhủ: "Vấn đại nhân, lui một bước trời cao biển rộng."

Phương Vấn sửng sốt, y thật ra không nghĩ tới bản thân ở trong mắt những người khác, đã tới nông nỗi có thể bị một thị nô khinh nhục rồi.

Vương Phú thấy Phương vấn không nói lời nào, cũng không có ý lại khuyên thêm. Ông dù có điểm đồng tình với Phương Vấn, nhưng sẽ không xen vào việc người khác, có thể ở Sở khiển trách làm chủ quản nhiều năm như thế, chính là không quá thân cận với bất kỳ ai, trừ bỏ gia chủ, ai nói đều không dùng được.

Thu dọn xong giới tiên, Vương Phú nói: "Vấn đại nhân tiếp tục lãnh phạt đi, Vương Phú trước xin cáo từ."

"Vất vả Vương chủ quản." Phương Vấn tiếp tục quỳ, chỉ chốc lát liền nhìn thấy thị nô kia cùng Khang Gia Gia cáo từ rồi rời đi. Nhưng mà Khang Gia Gia lại không đi, ngược lại một lần nữa dùng tư thế quân tư tiêu chuẩn đứng, chẳng sợ người đi ngang qua đều trộm dùng ánh mắt quái dị nhìn, cậu vẫn không nhúc nhích đứng như cũ, tựa như bồi Phương Vấn phạt đứng vậy.

Phương Vấn có điểm dở khóc dở cười, nhưng y hiện tại lại không thể nói chuyện, chỉ có thể tùy tiểu tử kia thôi.

Phương Vấn quỳ hai giờ xong liền trở về lầu chính, Khang Gia Gia vội vàng chạy tới, lại không nói lời nào, chỉ như một đứa nhỏ làm ra chuyện gì sai, cách hai bước chân đi theo phía sau y. Thời điểm sắp đến cửa lầu chính, Phương Vấn buồn cười quay người lại: "Cậu đây là làm cái gì nha?"

Khang Gia Gia ngập ngừng nói: "Em xin lỗi, Vấn đại nhân."

Phương Vấn rất muốn nói "Này kỳ thật không có quan hệ gì với cậu." Xong có thể là tưởng tượng đến tâm tư chủ nhân, chỉ đành sửa lời nói: "Gia Gia, cậu có đôi khi, có thể thử ích kỷ một chút."

Khang Gia Gia sửng sốt, ngẩng đầu nhìn gương mặt hơi sưng của Vấn đại nhân, trong lòng cũng không biết là tư vị gì.

Phương Vấn rốt cuộc vẫn có chút không đành lòng trách móc Khang Gia Gia quá mức nặng nề, cười xoa xoa đầu cậu: "Được rồi, cùng anh đứng một buổi sáng, cậu không đói bụng à?"

"Đói......." Khang Gia Gia còn có chút áy náy, nhưng Vấn đại nhân không tức giân với cậu, thật sự là quá tốt!

Đi vào lầu chính, xuyên qua hành lang hướng về phía Tây Cánh đi, Phương Vấn giống như không thèm để ý nói: "Thị nô vừa rồi cùng cậu nói chuyện ấy, có phải là người mà thiếu chút nữa bị anh đánh chết kia không?"

Khang Gia Gia gật đầu: "Chính là hắn. Nhưng em cũng không nghĩ tới, hắn đã thăng lên 2 bậc thị nô. Em thấy hắn đeo đai đen, đúng là so với thị nô thân cận đeo đai hồng tự tại hơn nhiều."

"Tự tại hay không, cũng không phải là chuyện mình có thể quyết được." Phương Vấn cười nói: "Hắn hiện tại hầu hạ ở nơi nào?"

"Trung tâm Huấn nô," Khang Gia Gia nói: "Thời điểm này năm nào cũng sẽ phụ trách huấn luyện thị nô mới."

"Đó thật đúng là nơi làm việc không tồi." Phương Vấn hiện tại gân như đã xác định, thị nô kia, là chủ nhân cố ý đưa lại đây cho y xem, cũng là thay Lục gia tới quan sát tình cảnh của y đi? Y mới mặc kệ mọi chuyện mấy ngày, Lục gia đã mua chuộc được nhân thủ trong nội trạch rồi? Khó trách chủ nhân mạo hiểm cũng muốn động Lục gia, này thật đúng là không thể không động mà.

---------- 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro