Chương 28: Thật cho rằng Vấn đại nhân là quân tử ôn nhuận như vẻ ngoài sao? (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phương Vấn không nhiều lời với Khang Gia Gia nữa, trở về Tây Cánh, để cho Khang Gia Gia tự mình đi ăn cơm trước, y còn đang sốt ruột xử lý sưng đỏ trên mặt đã. Nay lời  Vương Phú nói nhắc nhở y, chủ nhân nhà y chán ghét trên người nô lệ có dấu vết người khác lưu lại, sưng đỏ trên mặt này nếu không thể xóa hết, y rất sợ chủ nhân âm tình bất định kia của mình sẽ mượn cơ hội lăn lộn người.

Cẩn thận rửa mặt, Phương Vấn mới vừa lấy thuốc mỡ ra, cửa liền bị gõ vang lên: "Vấn đại nhân, tôi là Diệp Lượng đây."

Phương Vấn đi qua đi mở cửa ra xong đi trở về trước gương một bên tiếp tục thoa thuốc, một bên nghe Diệp Lượng nói: "Vấn đại nhân, chủ nhân nói, để ngài buổi chiều giúp tôi xử lý chuyện Tư Nô mới tiến vào nội trạch."

Phương Vấn gật đầu nói: "Tôi biết, chờ cơm nước xong, tôi sẽ đi theo cậu."

Diệp Lượng do dự một chút, nói: "Tôi hiện tại phải đi qua Sở khiển trách rồi."

Phương Vấn sửng sốt: "Hiện tại?" Này còn đang giữa trưa, người Sở khiển trách cũng không cần ăn cơm sao?

Diệp Lượng khó xử nói: "Nói là chủ nhân vừa mới phân phó xuống dưới, kêu mau qua chút."

"Được." Phương Vấn không nghĩ nhiều, dùng tốc độ nhanh hơn xử lý thương tích trên mặt, sau đó liền đi theo Diệp Lượng ra ngoài.

Tới Sở khiển trách rồi, có thị nô mang hai người tiến vào phòng họp lầu hai.

Diệp Lượng gần nhất vô luận đi đến nào đều cầm tập tài liệu cứng nhắc, chỉ cần có thời gian liền lật đi lật lại bộ quy củ về việc một Tư Nô đi vào nội trạch. Phương Vấn chờ đến nhàm chán, liền đứng lên muốn đi ra ngoài đi bộ. Lúc này đã sắp nửa giờ từ khi y đến đây còn không thấy người tới, y nhất thời cũng phân không rõ là Sở khiển trách làm khó Diệp Lượng, hay là Diệp Lượng quá khẩn trương mà lại đây quá sớm.

Lầu hai trừ bỏ phòng họp chính là văn phòng, bây giờ đang là thời gian nghỉ trưa, hàng hiên một bóng người cũng không có. Phương Vấn biết ở đầu phía đông có một phòng nghỉ, trừ bỏ cà phê trà để uống, cũng sẽ chuẩn bị một ít điểm tâm. Y cầm hai khối bánh kem ở quầy giữ tươi, lại pha ly cà phê, liền ngồi xuống trước một cái bàn tròn trong phòng.

Vừa ăn được một nửa miếng bánh, cửa lại bị đẩy ra, một thị nô tiến vào. Thị nô kia hiển nhiên không nghĩ tới trong phòng nghỉ sẽ có người, càng không nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy Phương Vấn.

Phương Vấn nhìn thoáng qua đai lưng thị nô, là một thị nô tam đẳng.

Bước chân thị nô kia hơi chần chờ một chút, hành lễ với Phương Vấn, lễ phép hỏi: "Vấn đại nhân sao lại ở chỗ này vậy ạ?"

Phương Vấn nói: "Lại đây làm việc."

Thị nô "ồ" một tiếng, hắn biết Vấn đại nhân đang bị phạt, liền cảm thấy có điểm xấu hổ, chỉ có thể cúi đầu đi lấy cốc nước ấm, lại tới quầy lấy chén trà, vẫn cảm thấy không nói gì thì có chút ngượng ngùng, liền thuận miệng nói: "Ngài lát nữa sẽ cùng chủ quản đại nhân mở họp sao?"

Phương Vấn nhướng mày: "Phải, mấy giờ bắt đầu?"

"1 giờ rưỡi ạ." Thị nô cảm thấy kỳ quái, Vấn đại nhân tới mở họp sao lại không biết thời gian .

Phương Vấn nhìn  đồng hồ trên tường, mới 1: 10, lại cúi đầu tiếp tục ăn bánh kem.

Thời điểm thị nô kia bắt đầu pha tra, cửa lại bị đẩy ra, có người hỏi: "Trà còn chưa pha xong sao? Chủ quản đại nhân đã tới rồi....... Vấn đại nhân?" Người nọ nói một nửa thì thấy được Phương Vấn, ngẩn người, đi tới, là một thị nô nhất đẳng.

Thị nô kia đi đến trước bàn Phương Vấn, nhìn bánh kem cùng cà phê trên bàn, cười nói: "Vấn đại nhân đây là ở lầu chính không ăn được, chạy tới chỗ chúng nô tài tìm đồ ăn ngon sao?"

Phương Vấn nuốt miếng bánh kem cuối cùng xuống, đứng lên uống xong ngụm cà phê cuối cùng trong ly, đưa ly ra phía trước, thị nô kia phản xạ có điều kiện duỗi tay, Phương Vấn liền nhét ly cà phê vào trong tay thị nô nhất đẳng kia. Sau đó cái gì cũng chưa nói, trước biểu cảm có chút vặn vẹo của thị nô vỗ vỗ tay đi ra ngoài.

Đẩy cửa phòng họp ra, Vương Phú quả nhiên đã tới rồi. Thấy Phương vấn tiến vào, Vương Phú ngẩn người, đứng lên hành lễ, Phương Vấn cũng đáp lễ, xong ngồi xuống bên cạnh Diệp Lượng.

Diệp Lượng nói: "Sự vụ của nội trạch vẫn là Vấn đại nhân quen thuộc hơn, Tư Nô tiến nội trạch lại là chuyện lớn, chủ nhân hôm qua đã dặn Vấn đại nhân giúp Diệp Lượng cùng nhau xử lý việc này."

Vương Phú "ồ" một tiếng, cũng không nhiều lời nữa, đi thẳng vào vấn đề nói: "Một khi đã như vậy, nô tài liền truyền đạt lại cho hai vị Tư Nô đại nhân sự tình chủ tử hôm nay phân phó một chút, chúng ta nhìn xem, xử lý như thế nào là thích hợp nhất."

Diệp Lượng nói: "Chủ quản đại nhân mời nói."

Vương Phú nhìn thấy Diệp Lượng mở notebook ra, rất nghiêm túc chuẩn bị ghi chép, bỗng dưng có loại cảm giác đi dạy học cho người ta, húng hắng giọng, mới nói: "Chủ tử hôm nay giao phó, tiểu Lục đại nhân tiến nội trạch, có 3 hạng mục trong quy củ của Sở khiển trách cần sửa lại một chút: Thứ nhất, cho phép tiểu Lục đại nhân mang theo một thị nô tiến vào nội trạch hầu hạ; thứ hai, tiểu Lục đại nhân tiến nội trạch 20 bản tử quy củ sẽ do thị nô theo cùng chịu, sau này nếu có trách phạt, cũng đều do người này chịu thay; thứ ba,7 ngày Sở khiển trách răn dạy  sửa thành 3 ngày, nội dung răn dạy cụ thể, chờ lát nữa chúng ta thương lượng một chút, lại trình báo chủ tử phê chỉ thị." Nói xong, Vương Phú liền nâng chung trà lên, che giấu biểu tình bản thân dưới chén trà. Ba điều này, quả thực là vinh sủng cực kỳ lớn, lúc nghe được chính ông cũng kinh hồn táng đảm.

Vương Phú cách hơi nước, nhìn trộm về phía Phương Vấn ở đối diện, chỉ thấy đối phương đôi tay giao nhau đặt trên bàn, ánh mắt dừng lại ở một chỗ trên mặt bàn không biết suy nghĩ cái gì. Vương Phú muốn từ trong ánh mắt của vị từng là đại hồng nhân này nhìn thấy khiếp sợ, thống khổ hoặc là cảm xúc cùng loại gì đó, nhưng ông phát hiện, cái gì cũng không nhìn ra. Phương Vấn vẫn mang vẻ trầm tĩnh đạm nhiên như ngày thường, làm người nhìn không ra cảm xúc của y.

Vương Phú nhìn một hồi, cũng liền bình thường trở lại. Không màng hơn thua, đại khái chính cụm từ dùng để hình dung người như vậy đi.

Ngược lại với Phương Vấn, sắc mặt Diệp Lượng quả thực có thể dùng từ xám trắng để hình dung. Y biết chủ nhân không có khả năng xử lý việc này công bằng, chắc chắn sẽ có thiên sủng, nhưng đối với người tên Lục Khánh này cũng quá....... Diệp Lượng dùng sức hít sâu, gắt gao nắm chặt tay trái không biết vì sao run rẩy của mình, nỗ lực buộc bản thân bình tĩnh trở lại. Diệp Lượng! Không cần mất mặt như thế!

"Diệp Lượng đại nhân," Giọng của Vương Phú nghe có chút mơ hồ, Diệp Lượng nhắm mắt, cầm tách trà uống mấy hớp, trong đầu cuối cùng cũng thanh tỉnh lại. Y gian nan lộ ra một nụ cười cứng đờ: "Vương chủ quản, ngài mới vừa nói cái gì?"

Vương Phú thần sắc vững vàng nói: "Bảy ngày răn dạy ở Sở khiển trách Diệp Lượng đại nhân ngài cũng đã từng trải qua rồi, bảy ngày đã rất gấp gáp khẩn trương, muốn rút ngắn còn 3 ngày, lấy hay bỏ như thế nào, chúng ta đều nói ý tưởng của từng người đi?" Vương Phú tuy là nói với Diệp Lượng, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Phương Vấn.

Diệp Lượng theo bản năng cũng nhìn về phía Phương Vấn. Phương Vấn ngẩn người, như thế nào cũng không nên là y nói trước chứ?

Vương Phú thở dài nói: "Vấn đại nhân, ngài hiểu biết chủ nhân nhất,vẫn nên để ngài nói trước đi."

Diệp Lượng cũng nói: "Phải đấy, Vấn đại nhân, hay là ngài trước nói đi."

Phương Vấn bất đắc dĩ nói: "Kỳ thật cũng không phức tạp như vậy. 7 ngày răn dạy, có ba ngày đều là giảng giải gia quy. Nhưng gia quy sâu dày lại nhiều như vậy, kỳ thật ba ngày cũng chỉ có thể qua loa một lần, vẫn phải đợi vào nội trạch sau lại chậm rãi đọc kỹ vậy. Không bằng chỉ cần tiêu tốn nửa ngày cường điệu trọng điểm cùng giải đáp nghi vấn, dư lại để tiểu Lục đại nhân tự mình chậm rãi xem liền tốt rồi. Mặt khác ba ngày giáo thụ lễ tiết cùng quy củ Chủ Trạch, cái này cũng có thể tóm gọn lại thành một ngày rưỡi đi. Thật sự quá ngắn, liền kéo dài ra một chút, tôi nghĩ tiểu Lục đại nhân cũng sẽ không quá mức để ý. Cuối cùng một ngày 24 giờ nội tỉnh, tốt nhất liền không cần áp súc."

Diệp Lượng có điểm choáng váng, này bảy ngày biến thành ba ngày, như Vấn đại nhân vừa nói cực kỳ đơn giản, gia quy còn dễ làm, nhưng lễ tiết cùng quy củ, đều là phải luyện tập lặp lại, sao nói rút gọn là rút gọn được chứ? Không đợi Diệp Lượng suy nghĩ cẩn thận, Vương Phú cũng hỏi ra vấn đề đồng dạng.

"Không phải trách phạt đều do thị nô y mang từ nhà vào chịu thay sao?" Phương Vấn nói: "Những quy củ trừng phạt đều để thị nô kia học là được, tiểu Lục đại nhân chỉ cần học lễ tiết cùng quy củ phụng dưỡng chủ nhân không phải được rồi sao?"

Vương Phú ngẩn người, ông có chút giật mình nhìn về phía Phương Vấn, thị nô lãnh trách phạt nặng còn chưa tính, như thế nào ngay cả quy củ trách phạt tiểu Lục đại nhân đều không học?

Phương Vấn nói xong, nhàn nhạt bồi thêm một câu: "Này chỉ là kiến nghị của tôi, cụ thể an bài như thế nào, còn mong Vương chủ quản cùng Diệp đại nhân hai người thương lượng cùng định đoạt."

Diệp Lượng mở miệng trước, nói: "Tôi cảm thấy, quy củ trách phạt vẫn phải học, nhiều lắm thời điểm giáo quy củ, để cho thị nô kia diễn luyện, tiểu Lục đại nhân ở một bên nhìn cũng tốt."

Vương Phú cũng cảm thấy quy củ này phải học, cuối cùng nội tỉnh rút gọn thành 12 giờ, nửa ngày cuối cùng là xong. Vương Phú cùng Diệp Lượng đạt thành ý kiến nhất trí, Phương Vấn càng không sao cả, dù sao cuối cùng quyết định vẫn do chủ nhân.

Sau đó, Diệp Lượng liền kiến nghị Vương Phú mời mấy vị tiên sinh chưởng hình của Sở khiển trách đi theo, cùng nhau thương lượng hạng mục răn dạy.

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro