Chương 31: Mặt sau cũng đừng kẹp nữa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dạy dỗ - có tình tiết bài tiết mất khống chế, liếm nước tiểu, không đọc đc xin mời dừng lại.



Phương Vấn theo xích sắt bị kéo lên thật cẩn thận đứng dậy, tư thế cơ thể biến hóa, chất lỏng trước sau dồn xuống mang đến thống khổ. Y nhắm mắt, không biết như thế nào chịu đựng được.

Vốn tưởng rằng chủ nhân chỉ là muốn treo Phương Vấn lên đánh, nhưng không nghĩ tới xích sắt lôi kéo tay y lên tới vị trí trước ngực liền ngừng lại, y không rõ nguyên do nhìn chủ nhân lấy roi dài trở về, khẩn trương đứng tại chỗ không dám động.

Trên thực tế, Phương Vấn là thật sự không dám động. Lăn lộn nửa ngày như thế, y vốn đã muốn đi tiểu, hiện tại dục vọng bài tiết này lại càng ngày càng cường liệt, nghẹn lâu rồi, đến cả huyệt thái dương cũng bắt đầu đau. Cơ vòng lại càng bởi vì áp suất từ dịch súc ruột mà thường thường co rút, trạng thái như vậy nếu bị quất đánh, y không có khả năng nghẹn nổi đâu.

Thẩm Quy Hải đứng cách Phương Vấn vài ba bước chân, thưởng thức bộ dáng chật vật của nô lệ. Hắn hơi mỉm cười nói: "Lần này, em có thể trốn."

Phương Vấn sửng sốt, Thẩm Quy Hải tiếp tục nói: "Đợi lát nữa trên người ăn bao nhiêu roi, liền phạt từng ấy ngày......." Hắn dừng một chút, trong ánh mắt bất an của nô lệ, hài hước nói: "...phía dưới hàm chứa cầu ớt cay, phạt quỳ trước lầu chính ."

Phương Vấn hít hà một hơi, mặt đầy hoảng sợ nhìn về phía chủ nhân, nói như sắp khóc: "Chủ nhân, ngài, ngài phạt cái khác đi mà!!" 

Cái gọi là cầu ớt cay, chính là xay nhỏ ớt chỉ thiên, sau đó lại đông lạnh thành một quả cầu băng. Phương Vấn đã từng hàm chứa qua, toàn bộ tràng đạo giống như bị thiêu đốt trong lửa vậy.

Thẩm Quy Hải lạnh lùng cười, quất thử roi trong không khí: "Hiện tại biết sợ rồi? Thời điểm em tìm đường chết sao không biết sợ đi?"

Phương Vấn môi run run một chút, y dường như sẽ không bao giờ cò kè mặc cả với chủ nhân, chủ nhân nói sai rồi, y chính là sai rồi, chủ nhân nói phạt như thế nào, y liền chịu bị phạt như thế đó. Đau y có thể nhẫn, nhưng hàm chứa cầu ớt cay, hơn nữa còn phạt quỳ phía trước lầu chính, y xác thật có chút sợ hãi, nhịn không được vì chính mình biện giải một câu: "Chủ nhân, chuyện đứa bé kia, đã là 6 năm trước."

Thẩm Quy Hải liếc xéo Phương Vấn một cái: "Chuyện 6 năm trước, liền không thể phạt em?"

"Có thể!" Phương Vấn lấy lòng nói: "Nhưng ngài phạt nhẹ chút được không."

"Đã rất nhẹ." Thẩm Quy Hải tức giận nói: "Hay là em muốn đổi thành điện giật?"

Phương Vấn cứng đờ, ủ rũ cụp đuôi nói: "Vẫn là cầu ớt cay đi ạ."

Thẩm Quy Hải hừ lạnh một tiếng, tiếp tục hỏi: "Loại chuyện tìm đường chết bao nhiêu năm trước này, em còn che giấu gì nữa?"

"Đã không còn!" Phương Vấn có chút gấp, chỉ kém đưa tay lên trời thề: "Thật sự không còn."

Thẩm Quy Hải bán tín bán nghi nhìn Phương Vấn vài lần, không lại dây dưa vấn đề này nữa, quay người cầm bịt mắt tự mình đeo lên, thích ứng một chút, đạm nhiên cười nói: "Tủ lạnh cũng chỉ có 10 viên cầu ớt cay, em nếu nhận quá nhiều roi, ngày sau cũng chỉ có thể sử dụng ớt cay tươi."

Phương Vấn: "..." Chủ nhân còn nói "chỉ có 10 viên", 10 viên còn ít sao?

Roi đầu tiên, Thẩm Quy Hải không dùng sức lực quá lớn, roi từ phía trên bên trái đánh xuống phía dưới bên phải, Phương Vấn nhanh chóng lui vài bước về phía sau, làm xích sắt căng đến cực hạn, lúc này mới khó khăn lắm né được phạm vi của roi dài, nhưng dịch súc ruột trong bụng lại không lưu tình chút nào mang tới kích thích mãnh liệt, mồ hôi lạnh lập tức nhỏ giọt.

Á đụ!

Còn chưa kịp hồi thần lại, roi thứ hai đã đến, nước tiểu còn có thể nhẫn, nhưng cơ vòng co rút lại là thật sự khống chế không được. Phương Vấn vốn muốn dịch về phía bên phải, nhưng mặt sau đột nhiên đau nhức quả thực làm y như bị đóng đinh tại chỗ, một khắc đó, ngay cả một bước đều không thể động đậy.

Roi thứ hai mạnh mẽ đánh vào trước ngực, quét qua đầu vú, làm y hít ngược một hơi khí lạnh.

"Một viên." Thẩm Quy Hải đạm nhiên cười, hắn cũng không có liên tục quất đánh, ngược lại tốc độ đánh không nhanh không chậm, đủ thời gian cho Phương Vấn thở dốc, tựa hồ rất hưởng thụ loại lạc thú trêu đùa con mồi này. Nhưng Phương Vấn giờ phút này lại chỉ hy vọng chủ nhân đánh nhanh lên, cho dù ăn trúng mấy roi cũng được, bởi vì y sắp không nín được nữa!

Ách ~~~~. Một roi này góc độ quá mức xảo quyệt, đánh thẳng lên dương vật Phương Vấn. Phương Vấn kinh hãi triệt bước, cơ vòng đáng chết lại một trận co rút, trong nháy mắt, y chỉ kịp để bản thân hơi ngồi xổm xuống một chút, khó khăn lắm tránh thoát địa phương yếu ớt nhất, nhưng vẫn bị một roi đánh lên trên bụng nhỏ. Cho dù biết chủ nhân đã giảm bớt lực độ, nhưng đánh ở nơi đó, vẫn đau đến y chỉ muốn cuộn tròn người lại. Lúc đứng thẳng thể, Phương Vấn thiếu chút nữa khiến không nín được xón ra.

Thẩm Quy Hải nghe âm thanh xiềng xích xôn xao rất lộn xộn, biết có thể Nô Lệ nhà y rất đau, liền ngừng roi hỏi: "Đánh trúng chỗ nào?"

Phương Vấn thở hổn hển nói: "...Bụng nhỏ, chủ nhân."

Thẩm Quy Hải cười nhạo một tiếng: "Liền thiếu chút nữa thôi, nhỉ."

Phương Vấn hoảng hốt, roi vừa rồi thật sự là hướng về chỗ nhạy cảm kia của y đánh sao?!!!

"Tiếp tục đi." Thẩm Quy Hải nghe động tĩnh tìm vị trí của Phương Vấn, cười nói: "Kiên trì, đừng hỏng rồi gia tính chất." (?)

Tay bắt lấy xiềng xích của Phương Vấn run nhè nhẹ, y biết, hôm nay y nếu không nghẹn đến mất khống chế, chủ nhân khẳng định là sẽ không dừng tay. Nhưng bị chủ nhân nói như thế, cho dù y thật sự nhịn không được, cũng không dám tùy tùy tiện tiện liền từ bỏ như thế.

Thấy chủ nhân lại lần nữa chuẩn bị giơ roi, Phương Vấn cọ cọ mồ hôi sắp chảy vào trong mắt lên trên cánh tay, có chút tự sa ngã không muốn trốn tránh rồi. Y giờ phút này cũng phân không rõ đến tột cùng là cầu ớt cay sẽ khó chịu đựng hơn, hay là dục vọng bài tiết nghẹn trướng trước mắt càng khó nhẫn nại hơn. Thời điểm Thẩm Quy Hải vút một roi quét về phía cẳng chân y, y liền biết mình không thể không trốn. Roi đánh ở góc độ ấy, y không có khả năng không tránh được, lười biếng chỉ có thể bị chết càng khó coi.

Hai tay nhanh chóng bám lấy xiềng xích trên tay, khoảnh khắc roi quét đến, hai chân liền dùng một chút lực nhảy lên, Phương Vấn bắt lấy xích sắt treo bản thân ở không trung, roi dài liền lướt qua cẳng chân hơi cuộn lên của y.

"Ah......." Cơ bắp cánh tay Phương Vấn căng chặt, thật cẩn thận để hai chân rơi xuống đất, nhưng chỉ chút chấn động rất nhỏ như vậy cũng làm y run lập cập, dục vọng muốn bài tiết quả thực lấn át gần như toàn bộ năng lực tự hỏi của y!

Đúng lúc này, hắn nghe được Thẩm Quy Hải hỏi hắn: "Ngươi muốn cho cái kia Bùi gia cái kia thị nô cùng Lục Khánh trộn lẫn đến một khối?"

"Hô...ô... Chủ nhân...." Phương Vấn thật sự muốn khóc, y hiện tại có thể lựa chọn cái khác không!!

"Ta biết, lăn lộn em như thế, không chịu thành thật kiên định, còn không phải là sợ tương lai Lục Khánh cùng Diệp Lượng không qua được sao. Này không phải còn có ta ở đây sao, em còn sợ Diệp Lượng bị đối phương ăn tươi nuốt sống chắc?" Thẩm Quy Hải thở dài: "Phương Vấn, em không cần áy náy với Diệp Lượng như vậy."

Phương Vấn gần như đã nhẫn tới cực hạn rồi, căn bản nói không ra lời, chỉ cố sức gắt gao lôi kéo xích sắt mới có thể đứng vững tại chỗ.

Thẩm Quy Hải không nhận được câu trả lời, có điểm phát hỏa, giật phắt bịt mắt xuống, nhìn sắc mặt tái nhợt của Phương Vấn, lại bắt đầu không tức giận vô cỡ, đều nhẫn thành như vậy, còn không tiểu ra? Không sợ nghẹn chết sao?!

Bang! Không nhẹ không nặng một roi, chuẩn xác quất trúng bụng nhỏ nô lệ, roi dài đánh lên dương vật yếu ớt của đàn ông.

Phương Vấn đau đến trước mắt trắng bệch, há miệng thở dốc, ngay cả kêu cũng kêu không thành tiếng, thân thể kịch liệt run rẩy, chỉ cảm thấy đùi nóng lên, nước tiểu bản thân không chịu không chế chảy ra.

Việc đi tiểu này, một khi bắt đầu rồi, sau đó rốt cuộc không nín được nữa, Phương Vấn cảm thấy hổ thẹn mà tự sa ngã nhắm mắt lại: "Thực xin lỗi chủ nhân, nô lệ không nín được."

Thẩm Quy Hải lạnh lùng nhìn, nhìn hai chân Nô Lệ ngâm trong nước tiểu bản thân, nhìn thần sắc đối phương vừa khẩn trương lại vừa như được giải thoát, nhìn y nhắm chặt hai mắt, hắn đột nhiên nói: "Mặt sau cũng đừng kẹp nữa."

Phương Vấn cứng đờ người một chút, một chút nước tiểu cuối cùng đều nghẹn trở về. Y đáng thương nhìn về phía chủ nhân, chỉ liếc mắt một cái, liền run run rẩy rẩy, nhận mệnh, không còn khống chế thả lỏng cơ vòng hậu huyệt bản thân ra.

Không phải lần đầu tiên làm trò bài tiết trước mặt Thẩm Quy Hải, nhưng dù sao cũng không phải thường xuyên làm, lại còn đứng ở giữa phòng sáng trưng bài tiết, toàn bộ hạ thân đều ướt đẫm, quá chật vật, chật vật đến ngay cả miệng vết thương trên đùi bị nước cọ đau đều không rảnh lo. May mắn mặt sau đã thanh khiết sạch sẽ, bằng không y thật sự phải mua một khối đậu hủ đâm đầu vào đó mà chết mất.

Tí tách tí tách.

Thẩm Quy Hải ấn chốt mở, thả xiềng xích xuống, đối với thần sắc không biết làm sao hiếm khi lộ ra như vậy của nô lệ ngoắc ngón tay.

Phương Vấn do dự một chút, y không xác định được liệu mặt sau có được bài xuất sạch sẽ không, chỉ có thể lại lần nữa kẹp chặt hậu huyệt, cẩn thận đi qua, tận lực không cho nước dưới chân làm bẩn nhiều chỗ trên mặt sàn.

Thẩm Quy Hải chờ Phương Vấn quỳ xuống, liền tóm lấy tóc của y buộc người ngẩng đầu lên nhìn về phía mình, lạnh lùng nói: "Vấn đại nhân, em rất thích một hai phải biến bản thân thành cái đích cho mọi người chỉ trích, hửm?"

"Chủ nhân," Giọng Phương Vấn hơi có chút khàn khàn: "Diệp Lượng gánh vác không nổi đâu."

Thẩm Quy Hải cười lạnh: "Cho nên em liền muốn thay bọn họ gánh hết? Có phải quá đề cao bản thân rồi không, Vấn đại nhân?"

Phương Vấn cười khổ: "Em không dám nói gánh hết, có thể gánh được bao nhiêu, liền gánh bấy nhiêu đi."

Thẩm Quy Hải chán nản, nhiều năm như thế, Nô Lệ này từ một thiếu niên toàn thân là gai nhọn lại bị mình mài thành một Vấn đại nhân đạm bạc nội liễm như hiện tại, nhưng cái tật xấu không coi trọng bản thân này vẫn luôn không đổi được!!!

Thẩm Quy Hải thời điểm khó thở luôn có suy nghĩ, hay là dứt khoát đào một cái địa lao, nhốt người này vào đó, không bao giờ thả y ra ngoài nữa, nếu không người này sớm muộn gì cũng tự lăn lộn bản thân đến mạng cũng không còn.

Phương Vấn chỉ cảm thấy bàn tay Thẩm Quy Hải nắm tóc mình càng ngày càng chặt, nhiều ít cũng có thể đoán được tâm tư của chủ nhân, không khỏi thở dài, nói: "Chủ nhân, Phương Vấn biết, ngài không cần như vậy."

Thẩm Quy Hải giận quá hóa cười: "Em biết cái gì?"

Phương Vấn cười cười, dịu ngoan nói: "Phương Vấn biết, em là Nô Lệ duy nhất của chủ nhân, muốn ở bên chủ nhân cả đời."

Rõ ràng là lời bản thân thường xuyên nói, nhưng từ trong miệng Phương Vấn nói ra, lại làm tức giận bốc lên như thủy triều của Thẩm Quy Hải đột nhiên rút đi.

Nô Lệ này thời điểm nào sẽ dỗ người chứ?

Thẩm Quy Hải hít sâu một hơi, đột nhiên đè ép gương mặt tươi cười thoạt nhìn có điểm ngây ngốc của Phương Vấn xuống. Lúc này mới không khống chế cơ mặt bản thân nữa, toét miệng, không tiếng động cười thỏa mãn.

"Đi thôi." Thẩm Quy Hải tâm tình tốt lên không ít, nói chuyện cũng không còn lạnh lẽo nữa, trong ngữ điệu còn mang theo vẻ trêu đùa: "Vừa mới nói, nếu chảy ra, đều tự mình liếm sạch sẽ đi."

Phương Vấn nguyên bản thuận theo quỳ sát, nghe vậy khiếp sợ ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Quy Hải, này sao có khả năng liếm sạch sẽ được?

Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Quy Hải nhướng mày, Phương Vấn liền không có biện pháp. Y ủ rũ xoay người, nhìn thấy một vũng nước kia, còn có một đường vệt nước đi tới tí tách đi xuống......

Sau khi mông bị chủ nhân đá một cái, Phương Vấn rất không tình nguyện bò qua, cúi đầu, vươn đầu lưỡi liếm, ồ,  không có mùi lạ mấy....

Xem Phương Vấn lừa gạt giả bộ liếm liếm, Thẩm Quy Hải cũng không nói gì, chỉ trầm mặc tự hỏi những chuyện sau này.

Muốn kéo Bùi gia xuống nước, hắn có rất nhiều biện pháp, nhưng Phương Vấn muốn che chở cho mấy đứa nhỏ kia, vậy để y che chở đi. Từ Bùi Thập Nhất xuống tay cũng càng thuận lý thành chương một ít, thao tác như thế, gia trưởng của Bùi gia là một lão cáo già lại khôn khéo, cũng sẽ không nghĩ đến Bùi gia là bị thiết kế kéo xuống nước.

Gã Bùi Thập Nhất hiện tại cho dù hận Phương Vấn, phỏng chừng cũng không dám làm cái gì. Nhưng nếu Phương Vấn tiếp tục tìm phiền toái cho gã, nếu Lục gia ngầm tìm được gã, vậy gã khẳng định là sẽ làm việc cho Lục gia. Bùi gia cũng chưa biết như thế nào. Đến lúc đó, chỉ cần khiến Bùi gia chủ phát hiện đứa nhỏ bản thân nhặt được năm đó là ai, lại để ông ta phát hiện, Thẩm gia cần Vạn gia chi viện, đứa bé kia liền sẽ thuận lý thành chương trở thành cứu tinh của Bùi gia.

Ngón trỏ Thẩm Quy Hải vô tình gõ lên tay vịn ghế dựa, đứa bé 7 tuổi, hẳn là có thể lý giải khó xử của Bùi gia. Chỉ có thể khiến cho Bùi gia cảm thấy là bản thân sai trước, mới khiến bọn họ không oán hận Thẩm gia, cũng chỉ có như vậy mới có thể làm Vạn gia nhận lại đứa nhỏ này, lưỡng toàn các bên.

Hiện tại điều cần làm chính là, làm như thế nào để cho Bùi gia chủ "trong lúc vô ý" phát hiện thân phận đứa bé kia.

-------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro