Chương 32: Mình nhất định là Tư Nô mệt nhọc nhất.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Suy nghĩ thông thuận, Thẩm Quy Hải mới lại lần nữa đặt lực chú ý tới trên người Phương Vấn, nhìn người nọ ghé vào vũng nước, cằm lót ở trên tay, một chút cũng không chú tâm liếm nước trên mặt đất, một bộ vừa mệt vừa lười, khóe môi hắn hơi giật một cái.

Đây vốn là một con sói hoang, lại giả dạng làm một con mèo nhà ngoan hiền trước mặt hắn.

Ai có thể nghĩ đến, một người thanh cao nội liễm trước mặt người khác như vậy, ở trước mặt hắn sẽ là cái dạng này đây.

"Vấn đại nhân, mông dẩu cao chút."

Phương Vấn phát sầu nhìn vũng nước không ít đi được bao nhiêu, đột nhiên nghe thấy tiếng Thẩm Quy Hải, theo bản năng liền đè thấp eo, nâng mông lên. Ngay sau đó, y nghe được tiếng bước chân tới gần, thanh âm dây lưng bị cởi bỏ, khoá kéo kéo xuống, vải dệt cởi ra.

Phương Vấn có điểm kinh ngạc, y cảm thấy tính thú của chủ nhân càng ngày càng kỳ quái, sao y chỉ quỳ bò liếm nước thôi, chủ nhân liền hưng phấn như vậy rồi?

Trong hoảng hốt, Phương Vấn cảm thấy chủ nhân bắt lấy eo y, đặt lửa nóng lên huyệt khẩu. Y liền bắt tay lót ở phía dưới đầu, thả lỏng cơ vòng, chuẩn bị thừa nhận chủ nhân không khuếch trương đã trực tiếp tiến vào, tầm mắt lại trong lúc vô tình va phải một chân chủ nhân quỳ gối bên người mình dẫm trong vệt nước, không hề cố kỵ, tựa hồ hoàn toàn không thèm để ý. Phương Vấn ngẩn người, còn không đợi y phản ứng lại, mặt sau liền bị vô tình phá vỡ, trực tiếp xâm nhập sâu trong tràng huyệt.

"Ahg...haa..." Phương Vấn phát ra một tiếng rên rỉ ý vị khó hiểu, không biết vì cái gì, trước mắt đều là cái chân chủ nhân ngâm trong vũng nước trộn nước tiểu bản thân. Sau đó, y chậm rãi dời tay đang lót đầu đi, để mặt bò tiến vào vệt nước trên mặt đất, hạ eo càng thấp thêm chút nữa để tiện cho động tác của Thẩm Quy Hải.

Động tác này hiển nhiên lấy lòng Thẩm Quy Hải, Phương Vấn chỉ cảm thấy lửa nóng trong thân thể kia lại lớn thêm một vòng, từng chút từng chút đưa đẩy đến càng thêm dùng sức.

Hmmmm! Vết thương trên đùi diện tích không nhỏ, tư thế này liền khó tránh khỏi sẽ bị đè ép đến chúng, sức lớn như thế, quả thực giống như cầm da vợt đánh thêm một lần.

Phương Vấn cắn răng chịu đựng, không xác định được chủ nhân đây là làm tình, hay là một phần của trừng phạt, thẳng đến khi đau đớn trên đùi dần dần chết lặng, y mới lo lắng dục vọng trong thân thể dần dần hiện lên.

Tất cả suy nghĩ của Thẩm Quy Hải đêm nay đều là làm thế nào chơi chết Nô Lệ này, chỉ là sự việc chưa nói rõ ràng, hắn không muốn cho y sắc mặt tốt, dục vọng nghẹn một buổi tối quả thực làm hắn có chút không thu được lực đạo.

"Ha a ... chủ nhân...ưmm...khụ khục..." Phương Vấn bị đụ đến hô hấp rối loạn, chỉ phát ra thanh âm lung tung không rõ. Đầu gối bắt đầu cảm giác được đau đớn, y muốn dịch chuyển vị trí chịu lực, lại ở thời điểm hút nước, không cẩn thận uống một ngụm nước vào, sặc tới khí quản, liền tục khụ lên.

Bang!

Hậu huyệt Phương Vấn bởi vì ho khan không chịu khống chế co rút, kẹp chặt sướng đến khiến Thẩm Quy Hải lửa nổi lên càng to, nhặt dây lưng mới vừa ném ở một bên lên vỗ đét lên mông Nô Lệ dưới thân: "Thả lỏng!"

Khụ, khụ khụ... Phương Vấn cảm thấy cái đánh này đánh đến thật sự quá oan uổng, nhưng ho khan thuần túy là phản ứng sinh lý, y đè ép nửa ngày cũng không ngăn được, mặt sau muốn thả lỏng cũng làm không nổi. Thật vất vả không khụ nữa, trên mông không biết ăn bao nhiêu cái đánh rồi, đau đến nóng rát.

Y vừa định ngẩng đầu lên một chút để tránh lại bị sặc nước, Thẩm Quy Hải lại bắt lấy mông y bắt đầu kịch liệt va chạm, nước đọng trên mặt đất làm hai người đều có chút trượt, Phương Vấn tay còn bị còng lại với nhau, rất khó dùng sức, bị đỉnh vài cái, liền bị đẩy vào sâu trong vũng nước, ngay cả quỳ cũng có chút quỳ không được. Thẩm Quy Hải buồn bực, nhét dây lưng trong tay vào miệng Nô Lệ, vòng đến sau đầu bắt lấy như dây cương ngựa, lúc này mới cảm thấy dễ dùng sức.

Ahh~~

Chủ nhân liên tục đẩy hông mạnh như thế, mỗi một lần đều cọ qua chỗ mẫn cảm trong thành ruột, ma sat vào chỗ sâu nhất, Phương Vấn rất nhanh liền nhịn không được. Y rất muốn bắn, nhưng trong miệng bị dây lưng siết căn bản vô pháp nói chuyện, chỉ có thể bằng ý chí khó khăn lắm chịu đựng. Thời điểm Phương Vấn cảm thấy tay chân mình dường như không còn chút sức lực nào, y nghe được chủ nhân dùng chất giọng trầm thấp gợi cảm nói với y: "Đừng nhịn, muốn bắn liền bắn đi."

Ha ahh~~~~

Trong mơ hồ, Phương Vấn cảm thấy ngay cả khoái cảm bản thân đều bị chủ nhân khống chế, chỉ là một câu nói, vậy mà lại có thể khiến cho y kêu rên bắn ra.

Cảm giác được Nô Lệ dưới thân thật sự không còn sức lực nữa, Thẩm Quy Hải cũng không chịu đựng tiếp, lại hung hăng đụng thêm vài lần, cũng bắn ở trong thân thể Phương Vấn.

"Phương Vấn," Thẩm Quy Hải tay chống bên người Phương Vấn, nửa trên ghé vào người y hồi sức, đột nhiên nói: "Em lúc trước thời điểm mang đứa bé cho Bùi gia, làm có sạch sẽ không?"

"Sạch sẽ," Giọng Phương Vấn có chút mềm như bông, biết chủ nhân lo lắng, tuy rằng không muốn nói chuyện, vẫn cố nhẹ nhàng giải thích: "Bùi gia thường đi lễ bái Quan Âm Tống Tử khắp nơi, lại không dám trắng trợn táo bạo đi, chuyên chờ trời tối mới vào miếu. Em liền để đứa bé kia ở trong miếu, lại bố trí thành hiện trường sinh sản, trưởng gia Bùi gia chỉ cho rằng bản thân nhặt được một đứa trẻ bị vứt bỏ."

Thẩm Quy Hải ở góc độ Phương Vấn nhìn không tới trợn trắng mắt, từ trong cơ thể Phương Vấn rời đi, lại hỏi: "Lúc trước vì sao lại đưa cho Bùi gia?"

Phương Vấn mệt không muốn động, cũng không để bụng dưới thân có ô uế hay không, nửa quỳ nửa bò nằm xoài trên trên mặt đất, nói: "Bởi vì trưởng gia Bùi gia không thể sinh dục, cần một đứa con, mà việc ông ta không thể sinh dục này phải giấu thật kỹ. Không ai biết đứa nhỏ này không phải thân sinh của Bùi gia, mới có thể giấu được Vạn gia bên kia."

Thẩm Quy Hải suy nghĩ, xác thật giấu thật sâu, ngay cả hắn đây cũng không biết! Hắn ha hả cười một tiếng, đạp đá lên cái mông bị hắn đánh sưng kia, tức giận nói: "Vậy em làm sao lại biết?"

Phương Vấn nghẹn nghẹn, cười khổ: "Trưởng gia Bùi gia vì giấu diếm tin tức này, phái người giả dạng làm tội phạm cướp bóc đi giết vị bác sĩ xem bệnh cho ông ta." Phương Vấn một bên nói, một bên lặng lẽ nắm chặt dây lưng bên cạnh trong tay, thu xuống dưới thân, sợ chủ nhân đánh thuận tay lại cho y một trận đòn dây lưng nữa, hé mắt liếc nhìn Thẩm Quy Hải, nói: "Bất quá việc này thật sự không quan hệ gì với em, em hồi đó hình như còn chưa được tròn 12 tuổi đâu, chỉ là một đứa trẻ con, lúc ấy chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua, vị bác sĩ kia bị người đâm vài đao, còn thừa một hơi, bắt lấy em không bỏ, khiến em cũng sợ hãi." Có điều, chính là bởi vì sợ hãi, mới nhớ rõ ràng.

Thẩm Quy Hải không nói chuyện, cúi đầu nhìn Nô Lệ kia trên người tím tím xanh xanh, thần sắc có điểm phức tạp. Phương Vấn thật sự thông minh, làm việc can đảm cẩn trọng, linh hoạt bình tĩnh, lại ẩn nhẫn mà cứng cỏi. Một người ưu tú như thế, thả tới nơi nào đều có thể tự mình tạo ra một khoảng trời riêng rực rỡ, một sự tồn tại được người tôn kính cùng hâm mộ, nhưng em ấy lại cam tâm tình nguyện thu liễm lại ánh hào quang của mình, ghé vào dưới chân hắn, còn để hắn thích lăn lộn như thế nào thì lăn lộn như thế đó?!

Nghe không thấy Thẩm Quy Hải nói gì, Phương Vấn có chút khẩn trương quay đầu: "Chủ nhân? Trưởng gia Bùi gia không thể sinh dục, thật không phải em cố ý hỏi thăm."

"Biết rồi, lúc đó em nhỏ như thế làm gì có nhiều tâm tư vậy, nếu không đã sớm thành tinh." Thẩm Quy Hải thu liễm cảm xúc, cầm bình nước khoáng lên uống mấy ngụm, đột nhiên lại nhớ tới một vấn đề: "Vậy đứa bé kia sao lại rơi vào tay em?"

"Là một người bạn của em đưa lại đây." Phương Vấn không muốn nói tỉ mỉ về chuyện của người nọ, chỉ nói qua loa một chú, rồi lại bỏ thêm một câu: "Ngài yên tâm, không ai biết y trước khi chết từng gặp qua em, cũng tuyệt đối sẽ không có người có thể liên hệ giữa em cùng đứa nhỏ kia. Ngài muốn xử lý như thế nào, em đều an toàn!"

Thẩm Quy Hải cạn lời, ngược lại còn biết ta sẽ lo lắng cho em à?

Cọ cọ nước trên chân lên mông Nô Lệ, Thẩm Quy Hải nói: "Hai ngày này không cần trở về Tây Cánh, em vừa lúc xử lý chuyện đứa nhỏ Bùi gia này đi, sau này sợ không có nhiều thời gian để giải quyết."

"Đã biết ạ." Phương Vấn cuộn người trên mặt đất, nhìn Thẩm Quy Hải đi tới đi lui nhặt quần áo, thu roi, liền có điểm thất thần. Đưa một đứa bé mới 7 tuổi về loại địa phương như Vạn gia kia, không biết người bạn đã chết kia của y, nếu dưới suối vàng có biết, có thể trách y hay không?

"Vấn đại nhân?" Thẩm Quy Hải đơn giản thu thập hiện trường một chút, liền đi tới vỗ vỗ cái mông trơn bóng của Phương Vấn: "Quét tước một chút đi. Em mấy ngày nay trên danh nghĩa đều bị phạt ở khu dạy dỗ, ta không thể gọi người khác tới quét tước được."

Phương Vấn sửng sốt, thần trí bị gọi trở lại, nhìn mặt sàn đầy vệt nước, cảm thấy bản thân nhất định là Tư Nô mệt nhọc nhất.

--------

P/s: Tui cũng thắc mắc y hệt Thẩm Quy Hải đó. Quả nhiên người ta nói là do bản tính mà. 

Có ai đoán được người bạn đã chết của Phương Vấn là ai ko nè?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro