Chương 33.5: Chuyện của hắn cũng là chuyện của ta (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thạch Lam làm việc rất linh hoạt, hôm nay người không nhiều lắm, lại có thêm người ngoài, Thạch Lam liền tìm tứ hợp viện, để đầu bếp cùng nguyên liệu nấu ăn đóng gói mang qua. Chờ Thẩm Quy Hải bọn họ đến, trong viện vậy mà đã thoang thoảng mùi hương ngon lành của đồ ăn.

Lý Tiêu không biết sau lưng bữa ăn này có bao nhiêu tài lực cũng nhân lực duy trì, chỉ cho rằng đây là một chốn ăn uống tư nhân theo yêu cầu nho nhỏ. Thẳng đến khi bước vào tứ hợp viện, nhìn thấy người đi cùng Trương Nhược Cốc tháo mũ cởi khẩu trang cho đối phương cầm, gã trong lòng mới bắt đầu khẩn trương.

Quả nhiên, chờ vào chủ thính, người nọ đi đến vị trí chủ vị xoay người ngồi xuống, Lý Tiêu liền thấy được gương mặt bá khi thường xuyên xuất hiện ở trên TV cùng báo chí. Gã làm bộ giật mình há hốc miệng, nửa ngày mới thở dài một hơi, cười khổ nói: "Thật không nghĩ tới, ngài vậy mà lại là gia chủ?! Cũng phải, bên cạnh Nhược Cốc, còn có thể là ai được, tôi thật là quá ngu ngốc rồi."

Trương Nhược Cốc treo mũ của Thẩm Quy Hải lên giá treo đồ, nghe được Lý Tiêu vụng về che giấu, thở dài ở trong lòng.

Thẩm Quy Hải cười nói: "Ngồi đi."

Lý Tiêu nói: "Có gia chủ ở đây, tôi nào dám ngồi."

"Không có việc gì, chuyện thường ngày, tùy tiện chút liền tốt rồi." Thẩm Quy Hải nói với Trương Nhược Cốc đứng bên người hắn: "Cậu cũng ngồi đi."

Lý Tiêu rất kích động, một bên ngồi xuống, một bên cười nói: "Tôi hôm nay thật là được nhờ phúc Nhược Cốc, vậy mà lại có thể cùng gia chủ ăn cơm!"

Thị nô phía sau Thẩm Quy Hải thấy Tư Nô đại nhân ngồi xuống, liền đi lên hầu hạ. Rửa tay, rót trà, chia thức ăn. Đồ ăn đều là mỗi người một phần, tách ra, Lý Tiêu quan sát, cảm thấy cũng không có gì mới mẻ. Chỉ là vị gia chủ này thời điểm ăn cơm khí tràng cũng rất bá đạo, gã không dám tùy tiện đáp lời, câu lệ ăn một lát, mới tìm một đề tài hỏi Trương Nhược Cốc: "Nhược Cốc, cậu hiện tại còn vẽ tranh không?"

Trương Nhược Cốc liếc mắt nhìn Thẩm Quy Hải một cái, thấy chủ nhân không ngăn cản hắn nói chuyện, liền thấp giọng nói: "Thời điểm không có việc gì, ngẫu nhiên cũng sẽ vẽ một chút."

Lý Tiêu thấy Trương Nhược Cốc thấp giọng như thế, cũng thả nhẹ thanh âm: "Cậu cũng không tổ chức buổi triễn lãm tranh nào cả sao?"

Trương Nhược Cốc lắc đầu: "Tôi lại không đi theo con đường này, làm triển lãm tranh làm gì."

Lý Tiêu cảm khái nói: "Cũng phải, cậu có quá nhiều con đường để lựa chọn. Năm đó cùng nhau học vẽ nhiều năm như vậy, cũng không biết cậu là người của Trương gia kia, giấu đủ kỹ nha."

Trương Nhược Cốc có chút băn khoăn nói: "Không phải cố tình giấu anh."

"Tôi hiểu mà, những đại gia tộc giống các cậu như vậy, đều sợ bị người loạn phán quan hệ."

Trương Nhược Cốc nghẹn lời, Lý Tiêu không có chút cảm giác nào về việc lời nói của bản thân làm cho người ta nan kham, nói tiếp: "Nhưng mà thật đúng là đáng tiếc, thầy vẫn luôn khen cậu rất có thiên phú."

Trương Nhược Cốc liền hỏi: "Thân thể của thầy thế nào rồi?"

Lý Tiêu thở dài: "Không phải quá tốt, năm trước lên cơn đau tim ba lần, năm nay đi khám còn phát hiện thêm vài chỗ không ổn nữa."

Trương Nhược Cốc lo lắng nói: "Thầy có phải còn hút thuốc hay không? Anh cũng phải khuyên nhủ thầy đấy."

Lý Tiêu lắc đầu cười khổ: "Thầy ấy có nghe tôi đâu, cậu cũng không phải không biết, ngoài sư muội, ai cũng đều không khuyên được thầy đâu."

Nhắc tới sư muội, Trương Nhược Cốc liền hỏi nói: "Em ấy như thế nào?"

Lý Tiêu không rõ ý tứ liếc nhìn Thẩm Quy Hải một cái, nói: "Em ấy sắp kết hôn."

Trương Nhược Cốc có chút giật mình, cười nói: "Vậy phải chúc mừng em ấy rồi. Khi nào hôn lễ diễn ra, anh giúp tôi mang một phần lễ qua đó nhé."

Lý Tiêu biểu tình quái dị nói: "Có cái gì mà chúc mừng, việc kết hôn này, phải gả cho người bản thân thích mới đáng chúc mừng chứ. Đúng không?"

Trương Nhược Cốc sửng sốt, nhất thời không biết nên nói cái gì, đối với loại con cháu trong đại gia tộc mà nói, có thể yêu đương trước rồi kết hôn, quá ít, trừ bỏ cảm thấy có chút tiếc hận, ngược lại cũng không cảm thấy có cái gì không đúng.

Lý Tiêu thấy Trương Nhược Cốc không nói lời nào, liền biểu tình phẫn uất tiếp tục nói: "Tôi thật sự không rõ, có chuyện gì quan trọng đến mức không bận tâm ý nguyện của con cháu chứ?!!"

Trương Nhược Cốc ngẩn người, nghi hoặc nhìn về phía Lý Tiêu, gã cùng sư muội, sẽ không phải có chuyện gì chứ? Hắn nghĩ nghĩ, hỏi: "Đối tượng kết hôn của sư muội là người nào thế?"

Lý Tiêu do dự một chút, mới nói: "Là người Thương gia."

Trương Nhược Cốc sửng sốt, họ Thương vốn không nhiều lắm, có thể xưng là "Thương gia" càng không nhiều, liền hỏi: "Là Thương gia kinh doanh châu báu?"

Lý Tiêu thở dài: "Là Thương gia phụ trách không quân."

Trương Nhược Cốc càng thêm sửng sốt, quả thực cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Sao có khả năng? Nhà của tiểu sư muội, sao có thể cùng Thương gia......"

Lý Tiêu hừ lạnh: "Không sai, môn không đăng hộ không đối, tiểu sư muội gả qua đó, có thể có những ngày tháng tốt đẹp được chắc."

Trương Nhược Cốc thử nói: "Là chi thứ của Thương gia sao?"

Lý Tiêu kỳ quái nhìn thẳng Trương Nhược Cốc: "Sao cậu biết?"

Trương Nhược Cốc cười khổ, kia chính là Thương gia đấy, cho dù là thiếp thất, vậy cũng phải là con cháu của gia tộc nhị đẳng trở lên mới có khả năng vào cửa, nhà tiểu sư muội tuy rằng giàu có, nhưng về vị thế còn kém xa lắm.

Lý Tiêu thấy Trương Nhược Cốc không đáp, thanh âm liền có chút đề cao: "Không riêng gì chi thứ, còn là thiếp thất, cậu nói xem ba em ấy có phải hồ đồ rồi hay không?!"

Trương Nhược Cốc xấu hổ cười cười, mơ hồ có điểm hiểu rõ mục đích hôm nay của Lý Tiêu. Nếu là chi thứ không quan trọng của Thương gia, lại là thiếp thất, có khả năng là không cần chủ nhân thân phê. Chỉ cần không phải chủ nhân tự mình phê chuẩn, vậy là tốt rồi. Hắn có lẽ có thể nhờ anh hai giúp đỡ.

Trương Nhược Cốc đang nghĩ ngợi tìm một cơ hội hỏi rõ ràng một chút rốt cuộc là người nào của chi thứ Thương gia, lại nghe Thẩm Quy Hải nói: "Việc này ta có ấn tượng, tuần trước mới vừa phê quá."

Trương Nhược Cốc hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Nhược Cốc đã biết."

Chủ nhân phê chuẩn, việc này liền không đổi được.

Lý Tiêu khẩn trương nhìn gia chủ cùng Trương Nhược Cốc, vẫn là lựa chọn hỏi Trương Nhược Cốc: "Nhược Cốc, cậu có thể giúp tiểu sư muội không?"

Trương Nhược Cốc lắc đầu: "Lý Tiêu, đây là chuyện trong nhà tiểu sư muội, chúng ta liền không cần lo nữa."

Lý Tiêu tuy rằng EQ có điểm thấp, nhưng cũng không phải loại ngu ngốc. Vừa rồi Trương Nhược Cốc rõ ràng cũng có chút lo lắng tiểu sư muội, nhưng chủ gia vừa mở miệng một tiếng liền thay đổi thái độ rồi. Gã vội la lên: "Nhược Cốc! Cậu có thể trơ mắt nhìn nửa đời sau của tiểu sư muội sống trong buồn bực không vui sao?"

Trương Nhược Cốc có chút chống đỡ không được nói: "Cũng không nhất định như thế, nếu hai người ở chung thoả đáng, cảm tình sẽ tốt lên thô...."

Lý Tiêu không đợi Trương Nhược Cốc nói xong, liền bang một cái buông đũa, tức giận nói: "Tiểu sư muội là ba em ấy tốn số tiền lớn, tìm người mai môi nhét vào, có thể có cái cảm tình gì? Gả qua đó, còn không phải suốt ngày bị khinh bỉ? Hơn nữa ba của tiểu sư muội, khẳng định sẽ cả ngày buộc em ấy đi cầu tài nguyên của Thương gia, này không phải muốn bức em ấy đến chết sao?"

"Lý Tiêu, anh nói nhỏ chút." Trương Nhược Cốc sắc mặt lập tức thay đổi, ở trước mặt chủ nhân đập bàn quăng đũa, còn lớn tiếng nói chuyện như thế, gã là không muốn sống nữa chắc!

Lý Tiêu gần đây vốn đã khó chịu, không có biện pháp, cái gì đều đành phải vậy, thế nhưng trực tiếp nhìn về phía Thẩm Quy Hải: "Gia chủ, ngài vừa rồi rồi nói đã phê chuẩn? Tôi không rõ phê chuẩn cái gì, nhưng ngài khẳng định là biết việc này, ngài nói, hôn nhân không có cảm tình như vậy, không phải là lãng phí thời gian của đời người sao?"

"Lý Tiêu!" Trương Nhược Cốc nóng nảy: "Ai cho phép anh trực tiếp cùng chủ nhân nói chuyện!"

Lý Tiêu cười lạnh: "Trương Nhược Cốc cậu hèn nhát đến nỗi này sao? Tôi cũng chỉ kém một hai bậc vị thế như vậy, liền ngay cả tư cách nói một câu cũng không có?"

Trương Nhược Cốc gấp đến độ sắp động thủ kéo Lý Tiêu ra ngoài, lại nghe Thẩm Quy Hải nói: "Trên đời này, không có khả năng mỗi người đều có được cuộc sống hài lòng như ý."

Thẩm Quy Hải thật sự mở miệng nói chuyện, Lý Tiêu kia khí thế yếu đi rất nhiều, mặc kệ như thế nào, gã đối với gia chủ vẫn tồn một tia kính sợ. Khi mở miệng nói tiếp, ngữ khí cũng thu liễm rất nhiều: "Gia chủ, tôi vốn không nên lấy loại sự tình này phiền toái ngài, nhưng này không phải đã nhắc tới rồi sao. Tôi liền nghĩ, hôm nay có lẽ là ông trời cho tôi cơ hội. Đối với ngài mà nói, đây là sự tình nhỏ đến không thể nhỏ hơn, nhưng đối với loại người thường như chúng tôi, đây là đại sự cả đời. Ngài chỉ cần nhấc tay một chút, chúng tôi đã cảm động đến rơi nước mắt."

Thẩm Quy Hải buông đũa xuống, thanh âm không nhanh không chậm nói: "Lý Tiêu đúng không? Cậu nếu cầu xin sự nghiệp, như tổ chức triển lãm tranh, hoặc là muốn bái vị danh nhân nào đó làm thầy, ta đều có thể đáp ứng cậu. Thậm chí không cần ta, anh trai của Nhược Cốc là có thể giúp cậu rồi. Nhưng chuyện cậu nói này, không có chỗ thương lượng."

Lý Tiêu bị cự tuyệt đến đông cứng, vừa gấp vừa tức, lời nói không chút nghĩ ngợi: "Vì sao? Kết hôn còn có thể ly hôn, như thế nào việc này liền không thể thương lượng? Tiểu sư muội kia của tôi lại không phải thiên tiên, các ngài như vậy là cưỡng bách người thường!!"

Trương Nhược Cốc hít hà một hơi, rốt cuộc ngồi không được nữa, thình thịch liền quỳ gối bên người Thẩm Quy Hải, khuôn mặt nhỏ trắng bệch: "Chủ nhân, ngài đừng nóng giận, Lý Tiêu không phải ý tứ đó."

Trương Nhược Cốc vừa quỳ, lập tức khiến Lý Tiêu hoảng sợ, gã chỉ nghe nói qua những cái gọi là quy củ lễ nghi nghiêm cẩn của chủ gia, nhưng lại cách sinh hoạt người thường bọn họ quá xa. Đến khi thật sự nhìn thấy một người không cần nghĩ ngợi lập tức quỳ xuống trước mặt người khác như thế, thật sự như bị một gậy gõ vỡ nhận thức bản thân, lúc này mới nhớ ra, người đang ngồi trước mặt này là ai, nhất thời cũng không dám lại nói cái gì.

Thẩm Quy Hải trầm mặt không nói chuyện, hắn ngược lại còn không đến nỗi vì chút chuyện như vậy mà nổi giận, hắn chỉ là đột nhiên phát hiện, quy củ chủ gia đối với tuyệt đại đa số người thường mà nói cách quá xa, nếu xảy ra xung đột, liền thành bạo hành khó có thể điều hòa. Vạn gia sử dụng phương thức quản lý cao áp toàn dân, cũng chưa chắc không có một chút đạo lý nào. Chỉ là tác phong của Vạn gia gia chủ, hắn không thích, hắn không muốn áp đặt quy củ khắc nghiệt của chủ gia lên người thường, cũng cảm thấy không cần thiết, không duyên cớ tạo ra không khí khẩn trương. Nhưng quy củ chủ gia lại là nền tảng cơ sở, cũng là trăm triệu lần không thể phế. Có lẽ về sau, có thể tìm thời điểm thích hợp để dân thường đại chúng hiểu biết nhiều hơn một ít.

"Lý Tiêu." Thẩm Quy Hải không quản Trương Nhược Cốc, trực tiếp nói với Lý Tiêu: "Chủ gia quy củ, cậu khả năng không biết rõ. Ta nhưng thật ra có thể nói cho cậu một chút. Thương gia là gia nô, phàm là thực lực có thể ở trong 10 chi thứ chi nhánh đầu của gia phả, hôn nhân gả cưới đều phải trình báo chủ gia, nhận được sự phê chuẩn của chủ gia mới được. Mà một khi phê, vậy không có khả năng lại sửa đổi. Ta không có khả năng thu hồi lại văn bản đã thông qua phê chuẩn, Thương gia cũng không dám xin chỉ thị rút về đơn đã trình. Cho nên việc của tiểu sư muội này, cậu cũng không cần phải suy nghĩ nhiều."

Lý Tiêu nghe Thẩm Quy Hải ngữ khí bình thản, nuốt nước bọt, khẩn cầu nói: "Nhưng ngài là gia chủ mà, chút chuyện nhỏ như thế, ngài......"

"Chính bởi vì ta là gia chủ, mới càng không thể tùy tiện sửa đổi quy củ."

--------

p/s: đúng là thân bất do kỷ. Người càng ở trên cao càng có nhiều điều phải kiêng kỵ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro