Chương 34: Y cần một trận quất đánh không lưu tình chút nào. (Phương Vấn )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sự tình trong Chủ Trạch trước sau từng bước tiến hành, Phương Vấn lại mệt như bị chặt đứt eo.

Y đi sơn cốc hoang vắng năm đó lần cuối cùng nhìn thấy người nọ, dựa vào ký ức, đào vài chỗ, suốt hai ngày, cuối cùng mới đào được cái hào bài tượng trưng cho mẹ ruột của đứa bé Vạn gia kia.

Người nọ so với Phương Vấn lớn hơn hai tuổi, gần như có thể xem là bạn bè thân thiết của y. Những đứa trẻ như bọn họ, hai hai một tổ, huấn luyện theo chế độ tội liên đới, người gặp rắc rối luôn là Phương Vấn. Cùng nhau chịu đụng nhiều gian nan huấn luyện như vậy, nhiều ít vẫn là có chút cảm tình đồng mệnh tương liên đi.

Bởi vì bọn họ là một tổ, cho nên, khi người nọ bị lão gia chủ đưa đi Vạn gia, Phương Vấn liền thuận lý thành chương trở thành người liên lạc. Cho nên, chỉ có y biết, người kia ở Vạn gia đã trải qua ngày tháng như thế nào!!!

Bởi vậy, thời điểm khi người nọ chống đỡ thân thể bị tàn phá, mang theo đứa bé kia tìm được y, y không cách nào cự tuyệt phó thác cuối cùng trước khi chết của người nọ.

Nhưng hiện tại, Phương Vấn lại sắp phản bội phần phó thác này. Y cho rằng bản thân sẽ không để bụng, dù sao đứa bé kia cũng nên trở về bên cạnh người cha ruột, tương lai khả năng nó sẽ đi lên một địa vị tối cao. Nhưng hiển nhiên y có điểm đánh giá cao chính mình rồi.

Phương Vấn hiện tại đã rất ít khi nhớ tới những chuyện trước kia, nhưng một khi nhớ tới, lại khó có thể thừa nhận gấp bội. Sơn cốc rất đẹp, cỏ xanh mơn mởn, đủ loại hoa đua nhau khoe sắc, nhưng y tựa hồ luôn có thể ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt từ thân ảnh người kia trong quá khứ.

Phương Vấn ở trong sơn cốc ngồi một hồi, khi sắc trời bắt đầu tối, liền uống chút nước, gặm vài lát bánh mì, suốt đêm chạy tới Phật đường nơi năm đó y thiết kế hoàn cảnh để Bùi gia trường nhặt được đứa bé, thừa dịp đêm dài không người, ở bàn thờ đào một khối gạch, nhét cái hào bài kia vào.

Sau khi thông cáo Lục Khánh tiến nội trạch được phát ra, rất nhiều chuyện đều phải an bài tốt trước đó, mới có thể đúng hạn hoàn thành, nhưng rất nhiều sự việc Diệp Lượng căn bản nghĩ không ra, cũng không biết nên làm sao bây giờ. Thẩm Quy Hải sau khi phát hiện tiến độ quá chậm, vốn dĩ định để Phương Vấn đi giúp Diệp Lượng, nhưng nô lệ này mới vừa cho một ngày thoải mái liền gây chuyện, này thì tốt rồi, lại để Diệp Lượng một người tự thân vận động vậy...

Tình huống như vậy, Thẩm Quy Hải cũng có chút đau đầu, dưới cơn khó chịu, nặng giọng mắng quản gia một hồi, thế là, cuối cùng có người phải nhọc lòng lo chuyện. Hắn biết quản gia mấy ngày nay cũng bận rộn chuyện tình của Lục Khánh, cho nên cũng không truy cứu những sai lầm tiểu tiết trong sinh hoạt hàng ngày. Giống như hiện tại, nếu quản gia đi theo hắn, khẳng định sẽ không để hắn mặc ít như vậy đi dạo ở bờ sông.

Buổi chiều có cơn mưa nhỏ, trong không khí tràn đầy mùi ẩm mốc của bùn đất, Thẩm Quy Hải từ văn phòng đi ra liền không lên xe, chậm rãi đi bộ trên đường nhỏ dọc theo bờ sông về lầu chính. Bờ sông trồng rất nhiều loại Tulip, Thẩm Quy Hải nhớ rõ đây là hoa mẹ hắn thích nhất, thế là lão ba của hắn cho người nhân giống trồng khắp nơi, lại không biết thật ra bà ấy càng thích bờ sông trải thảm cỏ xanh điểm xuyến những cây bồ công anh đong đưa theo gió hơn nhiều.

Ba hắn ích kỷ lại tự phụ, chỉ hưởng thụ chỗ tốt do quyền lực mang đến, lại vất hết trách nhiệm phải gánh vác ra sau đầu. Rõ ràng là lớn lên trong hoàn cảnh lục đục tranh đoạt, cũng không biết thu liễm, khắp nơi kết oán thù địch, cứ thế tới khi hắn tiếp nhận quyền bính, Thẩm gia quả thực đã rung lắc tới độ sắp sụp đổ. Còn có hơn mười ngày nữa Lục Khánh mới có thể lại đây, nhưng Chủ Trạch này đã không an bình. Lục gia là quyền thần ba hắn dưỡng lên, năm đó bao nhiêu người khuyên ông rằng quyền lực quân đội vẫn là phải đặt ở gia nô thế gia, nhưng ba hắn nghe không vào. Năm đó gia trưởng Lục gia kia giống như con chó mặt xệ nịnh nọt ba hắn, hiện giờ đã không muốn tiếp tục che giấu dã tâm muốn đoạt quyền nữa rồi.

Chuyện duy nhất hắn muốn cảm tạ lão ba Thẩm Ý Đức chính là, vào sinh nhật năm hắn 12 tuổi, mang Phương Vấn 8 tuổi đưa tới trước mặt nói cho hắn, đứa nhỏ này chính là nô tài của hắn, chờ dạy dỗ tốt, muốn dùng như thế nào tùy hắn thích, thậm chí hiện tại liền có thể thu làm Sàng Nô.

Có gia chủ nào, sẽ khiến một đứa nhỏ mạnh mẽ tới tham gia huấn luyện làm gia phó sửa nhập nô tịch?

Có người ba nào, sẽ ở thời điểm con trai mình mới trải qua sinh nhật 12 tuổi, đưa cho hắn một Sàng Nô.

Có người chồng nào, sẽ vì không cho vợ mình khuyên hắn thu nhận Tư Nô, liền nhét cho con trai mình một Sàng Nô?

Từ đó về sau, Phương Vấn mỗi cuối tuần đều sẽ đi theo bên người hắn. Đứa bé mới 8 tuổi, tuy rằng cực lực giả bộ thành thục, nhưng chung quy vẫn còn trẻ con, quả thực coi lời hắn nói như thánh chỉ, ngoan đến không thể ngoan hơn được nữa. Hắn biết Phương Vấn ở nơi hắn nhìn không tới ăn rất nhiều thống khổ, nhưng hắn khi đó căn bản không có biên pháp bảo hộ y, cho nên cuối cùng hắn đã đánh mất đứa nhỏ thiên chân thiện lương, tùy ý vui sướng của năm 12 tuổi ấy. Mãi cho đến khi Phương Vấn 18 tuổi, trở thành Tư Nô của hắn, mới chân chính thuộc về một mình hắn.

Thẩm Quy Hải một đường đi bộ một đường nghĩ về chuyện quá khứ, lúc trở về lầu chính đã ra một thân mồ hôi, liền đi tắm rửa trước một cái mới ăn cơm. Nhưng khi hắn tiến vào phòng ngủ chính, liền biết, Phương Vấn đã trở lại rồi.

Khóe môi không tự giác cong lên, hắn đổi một thân quần áo hưu nhàn liền mở ra cửa phòng dạy dỗ ra, nhìn thấy Nô Lệ toàn thân trần trụi quỳ đến thẳng tắp giữa phòng.

Thẩm Quy Hải nhíu nhíu mày, trực tiếp khóa cửa phòng dạy dỗ, trạng thái Phương Vấn tựa hồ không đúng lắm.

"Chủ nhân." Phương Vấn chờ Thẩm Quy Hải đi đến trước người liền cúi thân trên xuống, lời gì cũng đều không nói.

Thẩm Quy Hải cúi đầu nhìn y một hồi, trầm giọng nói: "Muốn bị đánh?"

"Vâng."

"Đeo trinh tiết khóa 3 phân, sau đó tự lên hình giá."

"Vâng." Phương Vấn hôm nay đặc biệt trầm mặc, một mệnh lệnh một động tác, không nhiều lời một chữ, giống như là rối gỗ không có linh hồn, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh.

Hắn từ trong ngăn kéo lấy trinh tiết khóa 3 phân, là quần lót inox kiểu dáng chữ T, phía trước là bao lồng sắt, chẳng những nhét toàn bộ dương vật vây vào một cái lồng sắt hẹp hòi, ngay cả tinh hoàn cũng đều bị khóa lên. Tuy rằng khắc nghiệt, lại có thể bảo hộ khí quan yếu ớt nếu bị đánh trúng.

Đeo xong trinh tiết khóa, y đi tới hình giá trước mặt Thẩm Quy Hải, trước tách hai chân mình ra khóa lại, sau đó hai tay phân biệt tiến vào hai cái túi da khóa rũ xuống ở hai đầu hình giá.

Thẩm Quy Hải lúc này cũng cầm một cái khẩu tắc giả dương vật lại đây.

Phương Vấn hé miệng, để Thẩm Quy Hải giúp y đeo khẩu tắc lên. Cái dương vật giả kia kích cỡ cũng không tính là lớn, chỉ cần chú tâm một chút, liền sẽ không khiến cho bản thân cảm thấy không khoẻ, đồng dạng cũng là vì bảo hộ. Sau đó Thẩm Quy Hải đeo cái hộ eo bản rộng treo ở bên hình giá cho Phương Vấn, lại kéo qua xích sắt hai bên hình giá chế trụ ở hai vòng tròn của đai hộ eo. Sau khi chuẩn bị xong, Thẩm Quy Hải mới nhấn nút, buộc chặt xiềng xích trên tay chân nô lệ, thẳng cho đến khi tứ chi Phương Vấn bị kéo căng cố định đến không thể động đậy.

"Không có con số, đánh tới khi không đứng được mới thôi." Không nói một câu trấn an nào, giọng Thẩm Quy Hải cũng có vẻ có chút lãnh đạm: "Có thể giãy giụa."

Phương Vấn nhắm mắt, hô hấp hơi có chút dồn dập, y biết trận khổ hình này sẽ rất khó chịu đựng, nhưng y yêu cầu được trừng phạt. Y cần một hồi quất đánh không chút lưu tình. Y yêu cầu chủ nhân của y, chúa tể của y, tín ngưỡng của y, tự mình cho y trừng phạt, cường ngạnh cùng bá đạo đuổi hết những cảm xúc không nên có ra khỏi tâm trí thân thể y. Dùng máu tươi bao trùm những cái dơ bẩn đó, chờ miệng vết thương kết vảy, bóc ra, y liền lại là Phương Vấn có chuyện gì đều có thể chịu đựng trong quá khứ.

Chủ nhân Thẩm Quy Hải rất giỏi dùng roi, nhưng hôm nay quất đánh không hề có kết cấu, y không thể đoán trước roi sẽ rơi ở dâu, cũng không cách nào dự tính độ nặng nhẹ của mỗi một roi. Y chỉ biết, chính mình bị quất không gián đoạn trong thời gian rất lâu, toàn thân trên dưới đều che kín vết roi, đại đa số đều chỉ là sưng đỏ xanh tím, lại cũng có vài vết roi trực tiếp xé rách da thịt, liếm theo cả máu tươi của người chịu hình.

Thời điểm trên người không còn chỗ nào không có vết đánh, khi một roi lặng lẽ lại nặng nề đè lên một vết thương đã rách da trước đó, Phương Vấn cuối cùng nhịn không được từ trong yết hầu bị phong bế bật ra một tiếng rên rỉ khàn khàn.

Dưới trách phạt không chút lưu tinh, thân thể chồng chất vết thương sậm màu sưng phồng, rách da chảy máu, y cuối cùng mất đi khả năng tự chủ, bắt đầu mặc kệ tất cả áp lực kêu gào thảm thiết. Phương Vấn không cố tình ẩn nhẫn nữa, bắt đầu thống khổ giãy giụa, thẳng đến khi trước mắt bắt đầu biến thành màu đen, đến khi mồ hôi tích tụ thành vũng dưới chân. Mấy ngày nay thân thể mỏi mệt, còn có thống khổ roi đánh bắt đầu chiếm cứ ý thức y, thống khổ cùng tinh thần sa sút không vứt bỏ được trong lòng trước đó cuối cùng cũng dần dần rời xa, y để bản thân treo tự do trên hình giá, như nguyện mất đi ý chí.

Phương Vấn không biết bản thân ngất xỉu bao lâu, chờ khi y tỉnh lại, đã nằm ở trên giường phòng dạy dỗ, một thân thương tích, nơi nơi đều đau xót đến mức nhảy dựng. Nhưng chủ nhân lại đang ôm y vào trong ngực, tuy rằng thực ấm áp, nhưng mà... như vậy rất đau aaaaaa.

Thẩm Quy Hải chỉ nghỉ ngơi trong chợp mắt, Phương Vấn vừa động hắn liền tỉnh, tự mình đưa cho y một ly nước đường glucose, để y dùng ống hút uống xong mới hỏi nói: "Tốt hơn chút chưa?"

"Không còn việc gì nữa." Phương Vấn cẩn thận hoạt động thân thể một chút, thấp giọng nói: "Làm ngài lo lắng rồi ạ."

Thẩm Quy Hải không hỏi y là vì cái gì, đợi y buông ly nước, lại ôm người vào trong lòng ngực. Qua một hồi lâu, Phương Vấn mơ mơ màng màng lại có chút buồn ngủ, mới nghe Thẩm Quy Hải thở dài nói: "Em đã lâu không như vậy."

"Vâng, đã lâu không nhớ tới chuyện trước kia, em nhất thời có chút không nghĩ thông được."

Thẩm Quy Hải trên tay nắm thật chặt, nhưng cái gì cũng không nói. Mỗi người đều có con đường riêng phải đi, có chuyện bản thân muốn kiên trì, hai người bọn họ đã sớm có giác ngộ. Chỉ là, con người, sẽ có lúc cảm xúc dao động, còn may bọn họ gặp được nhau, thấu hiểu nhau, mới không đến nỗi bị lạc mất phương hướng.

"Chủ nhân," Phương Vấn bị Thẩm Quy Hải ôm thật sự có chút đau, nhịn không được đẩy đẩy hắn, nói: "Ngài đừng ôm, em nếu có phản ứng, ngài lại không cho phép em được sướng."

Thẩm Quy Hải sửng sốt hai giây mới hiểu được Phương Vấn đang nói cái gì, tức giận nâng tay lên, lại phát hiện nô lệ này toàn thân đều không có chỗ nào có thể để hắn xuống tay, chỉ phải dở khóc dở cười cho y một cái tát.

Có thể trêu đùa như thế với hắn, xem ra là thật sự không có việc gì.

"Việc này ngược lại cũng rất thích hợp, tất cả mọi người biết em bị phạt, không có thương tổn cũng không dễ nói chuyện." Thẩm Quy Hải nhìn thời gian, cũng xác thật không nên tiếp tục chần chừ nữa. Hắn xuống đất, một bên mặc quần áo một bên nói: "Thuốc trị thương đã bôi cho em một lần rồi, em nghỉ một lát, đêm nay ngốc trong lồng sắt đi, sáng mai ta sẽ dặn Tạ Tam thả em ra."

"Vâng." Phương Vấn có điểm không mở được mắt, liền nghe Thẩm Quy Hải nói: "Trinh tiết khóa một hồi tự mình tháo xuống."

"Dạ."

Thẩm Quy Hải đi hai bước tựa hồ nhớ tới cái gì, xoay người nói: "Ngày đó đánh trúng ba roi, thời điểm rời đi, nhớ rõ lấy 3 viên đấy." Nói xong, dừng một chút, lại nói: "Cũng không cần mỗi ngày thời điểm phạt quỳ hàm, giữ lại khi nào ta muốn cho em dùng thì dùng đi."

Phương Vấn cuối cùng cũng nhớ lại, việc này y đã quên mất, chủ nhân ngược lại nhớ thật rõ ràng.......

Thẩm Quy Hải vừa đi, không khí tựa hồ đột nhiên liền trở nên lạnh lẽo. Phương Vấn lại nằm một hồi, sợ thật sự ngủ rồi, liền cọ tới cọ lui ngồi dậy, tìm được chìa khóa cởi trinh tiết khóa xuống, tranh thủ đi WC. Sau đó, hắn từ trên giường tăng nhiệt độ điều hòa lên, đi đến trước một cái lồng sắt trong phòng dạy dỗ, đầu tiên nhét chăn vào trong, chính mình mới chui vào.

Lồng sắt rất lớn, hàng rào là hợp kim thô to, như là lồng sắt chăn nuôi đại hình khuyển (chó hình thể lớn), nhưng cho dù có lớn, cũng không cao đến có thể cho người đứng dậy, nằm cũng không nằm thẳng được, chỉ có thể cuộn người. Ngày thường Phương Vấn cảm thấy lồng sắt này khá thoải mái, nhưng hôm nay trên người chỗ nào cũng đau, bình thường đi đường đã có thể liên lụy đến miệng vết thương, huống chi ở trong lồng bò tới bò lui. Hắn dùng một cái khóa cài cửa lồng lại, nhe răng trợn mắt trải đều chăn ra, lúc này mới chậm rãi bọc cả người vào, trong lòng nhớ nhung chủ nhân, yên tâm ngủ. 

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro