Chương 35: [ kể xen]: Tề Nghiễm Nhiên cùng Giang Hân (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1. Giang Hân không muốn thừa sủng.

Trong hệ thống quân đội của Thẩm gia, ba đại quân do Thương, Lục, Giang ba gia tộc này là hiển hách nhất. Lục gia thủ biên cương, Giang gia cai quản hải quân, Thương gia phụ trách phòng không không quân. Trong ba gia tộc này, Giang gia cùng Thương gia đều xuất thân là gia nô, Lục gia lại là quyền thần do lão gia chủ dưỡng lên, đuôi to khó vẫy.

Hải quân cùng Không quân với Thẩm gia mà nói không phải vấn đề lớn, dù sao tranh chấp giữa những đại gia tộc chung vùng biển và tranh chấp vùng trời khả năng phát sinh rất nhỏ, nhưng Tề - Vạn - Lượng gia thì khó nói. Hai bên giá trị vũ lực khá tương đương nhau, xảy ra chiến tranh thì không, nhưng nếu có một phương gặp vấn đề, tin tưởng hai nhà khác đều sẽ lập tức chiếm tiện nghi.

Dưới loại tình huống này, địa vị Lục gia trở nên càng thêm siêu nhiên, nơi chốn đều áp đảo hai nhà còn lại. Gia trưởng Thương gia tính tình nóng nảy, không quen nhìn Lục gia ương ngạnh, không ít lần đối đầu trực tiếp với người Lục gia, Thẩm Quy Hải vừa thấy hai người này một lúc liền đau đầu. Nhưng gia trưởng Giang gia Giang Vệ Quốc lại là người trầm ổn nội liễm, nơi chốn né tránh Lục gia, thái độ luôn là một bộ đại trí giả ngu, lại cũng làm Thẩm Quy Hải khó chịu không kém.

Mà mấy ngày này, gia trưởng Giang gia lại trầm ổn không nổi nữa, ông như thế nào cũng không nghĩ tới, đứa con trưởng ông ký thác kỳ vọng cao nhất Giang Hân, vậy mà lại có quan hệ tình cảm cùng một người đàn ông không rõ lai lịch.

Giang gia là gia nô của chủ gia, lại là gia tộc nhất đẳng, ngay cả con nối dõi của chi thứ kết hôn đều phải được chủ gia phê chuẩn mới được. Giang Hân phải kế thừa vị trí gia trưởng Giang gia, chủ gia sao có khả năng để anh cùng một người đàn ông không rõ lai lịch kết hôn?

Sau khi phát hiện chuyện này, ông ban đầu còn chỉ nghĩ làm thế nào để khuyên nhủ con trai, anh thích ai hay không thích ai, tự bản thân họ quản không được, nhưng việc kết hôn thì không thể xằng bậy. Sau khi Giang Vệ Quốc phái ra thuộc hạ đuổi theo tra ra thân phận của người đàn ông đang dây dưa tình cảm với Giang Hân trở về báo cáo, Giang Vệ Quốc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa chết ngất!

Ông như thế nào cũng không nghĩ tới, đứa con trai này của mình, sao lại cùng với con cháu của Tề gia yêu đương với nhau!!!!

Người Tề gia! Mặc kệ là huyết mạch xa xôi cỡ nào, kia vẫn là người Tề gia!!!

Không có trải qua chủ gia đồng ý, lén lui lui tới, đó chính là thông đồng với địch phản quốc!!!

Giang Vệ Quốc vì việc này, suýt nữa đánh gãy chân con cả, nhưng hỏi tới hỏi lui, đều hỏi không ra nam nhân kia rốt cuộc là người nào của Tề gia!

Giang Hân bị Giang Vệ Quốc nhốt ở trong nhà ba tháng, vừa áy náy vừa khổ sở, cả người đều gầy đi một vòng.

Đồng dạng, những người khác trong nhà cũng không chịu nổi, nhìn mái tóc trên đầu mẹ đột nhiên trắng nửa đầu, anh thỏa hiệp. Giang Hân muốn đi biển làm nhiệm vụ, để anh không còn gặp lại người kia nữa, đời này, liền thay chủ gia yên phận thủ vệ phiến lãnh hải này.

Thời điểm Giang Hân định nói cho Giang Vệ Quốc quyết định của anh, để ông điều anh đi đóng quân ở hạm đội trên biển, lại nghênh đón một tin tức anh không dám tin, Giang Vệ Quốc ba anh, đã trình đơn xin cho anh vào nội trạch làm Tư Nô!!!

Chuyện này sao có thể?!

Giang Hân dường như phát điên lao ra khỏi phòng, vọt thẳng vào thư phòng của Giang Vệ Quốc, vô vàn lời muốn nói, nhưng rồi khi nhìn thấy gương mặt ba già nua khắc khổ cùng mai tóc điểm bạc hơn nửa đầu đều nghẹn trở về trong bụng. Cuối cùng, anh chỉ có thể nói với ba một cậu: "Ba, con đã thất thân, không thể tiến vào nội trạch."

Giang Vệ Quốc nhìn đứa con cả trước mặt đã từng làm mình kiêu ngạo giờ phút này lại tiều tụy đến ông khó nhận ra, chỉ cảm thấy vô lực thật sâu, ông thở dài, nói: "Con là đàn ông con trai, chủ tử sẽ không biết."

Giang Hân nóng nảy: "Ba, ba điên rồi? Nếu chủ tử phát hiện thì làm sao bây giờ?!"

Giang Vệ Quốc hít sâu mấy hơi, thân thể ngồi thẳng, nhìn chăm chú hai mắt Giang Hân, gằn từng chữ một nói: "Nếu chủ tử phát hiện, chính là con tự mình thông dâm, cùng Giang gia không có quan hệ."

Giang Hân hô hấp cứng lại, cả người đều bắt đầu run run, anh không thể tin được, ba anh vì Giang gia lại có thể tuyệt tình như thế. Anh ôm một tia kỳ vọng cuối cùng, ngang bướng nói: "Ba, người sẽ không sợ chủ gia đi tra sao? Đến lúc đó, không phải càng giấu không được?!"

"Thật nếu có ngày ấy......" Trong giọng nói của Giang Vệ Quốc có chút hoảng hốt: "Thật sự nếu có ngày ấy, tự nhiên sẽ có người cùng con thông dâm ra nhận tội."

!!! Giang Hân chỉ cảm thấy trước mắt từng đợt biến thành màu đen, chịu đựng không nổi quỳ xuống, cúi rạp thân trên, khẩn cầu nói: "Ba, người để con đi đóng quân trên biển đi, con sẽ không bao giờ trở lại nơi này nữa. Con sẽ không gặp lại người kia, sẽ không liên lụy Giang gia."

Giang Vệ Quốc chua xót kéo kéo khóe môi: "Đã chậm rồi, đơn xin Tư Nô đã được phê chuẩn. Con nếu không đi, vậy chỉ có thể để Giang Trạm em trai con thay thế con thôi."

Giang Hân ngẩng phắt đầu nhìn về phía ba mình, lại chỉ nghe được ông lạnh nhạt nói: "Vào nội trạch, con mới thật sự không còn gặp lại người kia được nữa."

Giang Hân mờ mịt ngồi quỳ trên mặt đất, thời điểm ở cùng người kia, anh đã biết tương lai bản thân chỉ sợ là không chết tử tế được, nhưng lại không nghĩ rằng, bản thân sẽ rơi xuống một kết cục sống không bằng chết như vậy.

Giang Vệ Quốc nhìn vẻ mặt Giang Hân kinh hãi, thống khổ cùng tuyệt vọng, trong lòng cũng vô cùng đau đớn, nhưng ông không có biện pháp. Việc qua lại với Tề gia của Giang Hân này nếu được chứng thực, Lục gia tuyệt nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một. Tính mạng Giang gia một nhà già trẻ không quan trọng, nhưng nếu để cho Lục gia nhân cơ hội thâu tóm được quyền lực Giang gia, chủ gia liền sẽ thật sự nguy hiểm.

Giang Hân cùng Giang Trạm, là một đôi song bào thai, nhưng tính cách lại khác nhau rất nhiều. Giang Hân trầm ổn giống Giang Vệ Quốc, Giang Trạm lại có khí phách hăng hái của thanh niên. Nguyên bản cho rằng có Giang Hân kế thừa Giang gia, ông cũng chưa từng quản thúc Giang Trạm phải đi vào khuôn phép, nhưng từ nay về sau, lại không thể tiếp tục mặc kệ tiểu tử kia tùy tâm sở dục được nữa.

Tin tức Giang Hân tiến vào nội trạch, quả thực làm mọi người trơn mắt há hốc mồm. Giang gia này nếu muốn đưa người vào nội trạch, cũng nên đưa Giang Trạm mới đúng chứ???? Chẳng lẽ là sợ Giang Trạm quá hoạt bát vào nội trạch sẽ gây chuyện, cho nên đưa đứa ổn trọng hơn đi vào? Nhưng hy sinh này cũng quá lớn rồi?!

Nhưng mặc kệ bên ngoài đoán như thế nào, Giang gia đều chỉ cười không nói. Một tháng sau Giang Hân vào nội trạch, mà khiến người ngoài ý muốn chính là, Giang Trạm, lại lập tức thành thục chín chắn hẳn lên.

-----

"Giang Hân, tháng này cậu còn không chuẩn bị về thăm nhà sao?" Phương Vấn đưa tờ báo trong tay cho người đang ngồi phát ngốc ở bờ sông: "Em trai cậu chuẩn bị đính hôn rồi."

Giang Hân có chút kinh ngạc cầm lấy tờ báo, nhìn thấy trên báo là ảnh chụp Giang Trạm cùng vị hôn thê, cảm thấy có điểm không chân thật, anh tiến nội trạch mới hơn hai tháng thôi, Giang Trạm đây là....

Phương Vấn chống cằm nhìn về phía gia hỏa ít nói này, hỏi: "Cậu trước kia cứ như vậy?"

Giang Hân sửng sốt: "Là sao?"

Phương Vấn mỉm cười: "Một bộ sống không còn gì luyến tiếc."

Giang Hân lắc lắc đầu: "Sao có thể chứ, Vấn đại nhân nói đùa rồi."

Phương Vấn nâng cằm chỉ chỉ tờ báo trên tay Giang Hân: "Cho dù không trở về nhà, cậu tốt xấu cũng nên gọi điện thoại cho em trai, chúc mừng một chút đi?"

Giang Hân cười cười không nói chuyện. Gọi điện thoại có thể nói cái gì đây? Anh đẩy hết trách nhiệm Giang gia lên vai em trai vốn không có sự chuẩn bị gì cả, còn muốn đi chúc mừng một cuộc liên hôn không có cảm tình của em ấy? Thôi bỏ đi......

Phương Vấn nhìn Giang Hân thở dài, những ngày gần đây mọi người đều nói về cặp song sinh của Giang gia này, Giang Hân so với Giang Trạm trưởng thành thuần thục hơn, nhưng sao y lại cảm thấy hai anh em nhà này hoàn toàn tương phản nhỉ?

Không biết có phải bị tin tức Giang Trạm kết hôn kích thích cảm xúc áp lực lâu lắm hay không, Giang Hân nhìn mặt sông trước mắt, đột nhiên có xúc động muốn lớn tiếng hò hét. Nhưng anh há miệng thở dốc, lại cái gì cũng kêu không ra.

Anh nhớ biển rộng, nhớ biển rộng bát ngát mở mang, nhớ màu nước biển thâm thúy thần bí, nhớ gió biển cuốn lên sóng biển kinh đào. Giang Hân cũng không biết chính mình suy nghĩ như thế nào, vậy mà lại cởi áo trên, nhảy vào trong sông trước mặt, vẫn luôn bơi, bơi mãi, thẳng đến khi bản thân giống như một con cá, bị một cái lưới lớn vây lại, anh mới ý thức được mình vừa làm cái gì.

Một giờ sau, Thẩm Quy Hải ngồi ở trên tảng đá lớn cạnh bờ sông, nhìn Giang Hân bị lưới đánh cá bó nằm dưới đất, đột nhiên cảm thấy tiểu tử Khang Ninh này cũng rất có sáng ý.

"Mở trói cho Giang đại nhân."

"Vâng." Khang Ninh căng mặt, chỉ huy người dùng dao nhỏ cắt nửa ngày, mới cắt mở được lưới đánh cá lung tung rối loạn trên người Giang Hân.

Giang Hân uể oải quỳ lên, lại cúi sát mặt xuống đất.

Thẩm Quy Hải nhìn Giang Hân không rên một tiếng liền tức khí, hừ lạnh nói: "Sao nào, hôm nay cũng không lạnh, còn có thể đông lạnh đầu lưỡi không nói thành lời được à?"

Giang Hân hít sâu một hơi, nói: "Giang Hân biết sai, xin chủ nhân xử phạt."

Thẩm Quy Hải cười lạnh: "Biết sai? Cậu phạm phải sai lầm gì rồi?"

Giang Hân nhớ lại quy củ của Chủ Trạch, trả lời: "Biên giới Chủ Trạch là trọng địa phòng thủ, bất kỳ kẻ nào cũng không được tự mình tiếp cận. Là Giang Hân vượt rào."

Thẩm Quy Hải nhàn nhạt nói: "Giang đại nhân trước kia cũng từng ở trong quân đội, sao lại phảm phải sai lầm này?"

"Giang Hân, Giang Hân nhất thời hồ đồ, thật sự không thể nào biện giải, xin chủ nhân xử phạt."

Thẩm Quy Hải sắc mặt trầm xuống, chậm rãi nói: "Hồ đồ? Tự mình tiếp cận biên giới Chủ Trạch, tội danh này, chính là có thể chết người."

Giang Hân ngẩn người, lại không có phản ứng gì quá lớn. Từ ngày đó tiến vào Chủ Trạch, anh liền không muốn sống nữa, chỉ là tìm không thấy một cách chết để không liên lụy người khác mà thôi. Hiện giờ tội danh này, nhưng thật ra vừa lúc.

Thấy Giang Hân không nói lời nào, Thẩm Quy Hải nhíu nhíu mày, đột nhiên nói: "Có điều, ta nhưng thật ra muốn hỏi Giang đại nhân một chút, vì cái gì đột nhiên liền nhảy sông?"

Giang Hân ngẩn người, lắc lắc đầu: "Không có nguyên nhân gì cả, Giang Hân chính là nhất thời xúc động."

Phương Vấn đột nhiên quỳ xuống nói: "Chủ nhân, việc này lỗi do Phương Vấn, là Phương Vấn vừa mới cầm báo có đăng tin Giang Trạm đính hôn cho Giang đại nhân, Giang đại nhân mới có thể mất khống chế cảm xúc."

Giang Hân vội vàng nói: "Không có quan hệ với Vấn đại nhân, là vấn đề của chính Giang Hân."

Thẩm Quy Hải không để ý tới Giang Hân, tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Phương Vấn: "Giang Trạm đính hôn không phải nên cao hứng sao? Sao lại mất khống chế cảm xúc?"

Phương Vấn rất là u oán liếc mắt nhìn Thẩm Quy Hải một cái: "Chủ nhân, Giang Hân tiến nội trạch đã 2 tháng......."

Thẩm Quy Hải yên lặng rùng mình một cái, trừng mắt nhìn Phương Vấn một cái, Phương Vấn cúi đầu không nói lời nào.

Thẩm Quy Hải nhìn Giang Hân một hồi, không biết suy nghĩ cái gì, qua thật lâu sau mới nói: "Ta đột nhiên nhớ tới, từ khi Giang đại nhân vào nội trạch, còn không có nhận thừa sủng đi?"

Giang Hân hô hấp đột nhiên chợt ngừng một nhịp, liền nghe Thẩm Quy Hải nhàn nhạt nói: "Trách không được xúc động như thế, đây là trách chủ nhân đã vắng vẻ cậu rồi. Nếu như vậy, đêm nay, liền để Giang đại nhân hầu hạ đi."

"Chủ nhân!!" Giang Hân đột nhiên ngẩng đầu, kinh hoảng thất thố nhìn về phía Thẩm Quy Hải: "Giang Hân......"

Thẩm Quy Hải híp híp mắt, nguy hiểm nhìn Giang Hân: "Cái gì?"

Giang Hân không hiểu vì sao có một tia sợ hãi, nhưng vẫn cắn răng nói: "Giang Hân không muốn thừa sủng."

Lời này vừa ra, bờ sông lặng ngắt như tờ, ngay cả cá trong nước tựa hồ đều cảm giác được áp lực thật lớn, thành thành thật thật chìm vào đáy nước. Thẩm Quy Hải tiến một bước về hướng Giang Hân, làm tâm mọi người đều căng chặt, thở mạnh cũng không dám.

Đúng lúc này, Phương Vấn đột nhiên nói: "Chủ nhân, Giang đại nhân có lẽ là quá khẩn trương, để Phương Vấn trước cùng Giang đại nhân tâm sự đi."

Phương Vấn vừa ứng thanh, tựa hồ tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, Thẩm Quy Hải trầm mặc một lát, đột nhiên cười nói: "Đươc lắm, mặt mũi của Vấn đại nhân, ta vẫn là phải cho. Có điều, Vấn đại nhân, đêm nay ta nếu ở trong phòng không thấy được nô tài này, em cần phải chuẩn bị tâm lý chịu phạt đấy."

Phương Vấn âm thầm thở dài: "Phương Vấn đã biết."

Thẩm Quy Hải cười lạnh hai tiếng, nói với quản gia: "Về Tòa Hành Chính trước đi, bác đợi lát nữa cho người của Sở khiển trách buổi tối lại đây hầu, giới tiên của Giang Hân cùng Vấn đại nhân cũng đều lấy ra đi. Không chừng phải dùng đến đấy."

"Vâng." Quản gia thở dài, vị Giang Hân đại nhân này đâu giống một Tư Nô chứ.



【 tác gia có lời muốn nói: 】

Mọi người có nhớ có lần Diệp Lượng từng nhắc tới Tư Nô bị Thẩm gia đánh chết kia ko, lẽ ra là không viết ngay, nhưng bởi vì nhân vật này cùng cốt truyện phía sau sẽ có liên hệ, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nếu đặt ở phiên ngoại, sẽ ảnh hưởng nội dung mọi người đọc, vẫn là để trong chính văn đi, cho nên, tiếp theo đều là cốt chuyện về nhân vật này nhé.

Tuyến thời gian là trước khi Khang Gia Gia cùng Trương Nhược Cốc đi vào nội trạch, sự tình mấy năm trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro