Chương 36 [ kể xen ]: Tề Nghiễm Nhiên cùng Giang Hân (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


2. Vấn đại nhân em cũng đừng có ra ngoài nữa.


Thẩm Quy Hải vừa đi, những người khác cũng lục tục rời đi, bãi sông chỉ còn lại mỗi Phương Vấn cùng Giang Hân.

Phương Vấn thở dài: "Cậu đứng lên được không? Chúng ta dọc theo bờ sông đi dạo một chút đi?"

"Được......"

Bờ sông có một đường mòn bằng đá, ngày thường rất ít có người đi qua, cho nên rất thanh tĩnh. Đi một hồi, Giang Hân cũng không nói lời nào, Phương Vấn chỉ phải mở miệng trước: "Vì sao lại cự tuyệt thừa sủng?"

Giang Hân nhìn cây liễu trồng dọc bờ sông, nhàn nhạt nói: "Tôi không có hứng thú với đàn ông."

Phương Vấn cười nhạo một tiếng: "Nếu là nguyên nhân này, vậy cũng không ảnh hưởng tới việc cậu thừa sủng."

Giang Hân bước chân dừng một chút, cười khổ: "Vấn đại nhân...."

"Nếu không muốn thừa sủng, vì sao lại tiến vào nội trạch? Cậu ban đầu chính là muốn kế thừa Giang gia đi?"

Phương Vấn thanh âm không lớn, lại làm Giang Hân thiếu chút nữa ra một thân mồ hôi lạnh, anh nhất thời tìm không thấy lý do thích hợp, liền thuận miệng chọn bừa một cái nguyên nhân bị người ngoài suy đoán nhiều nhất: "Giang gia muốn đưa một Tư Nô, tính cách em trai tôi, không thích hợp vào nội trạch."

"Cậu ta không thích hợp......" Phương Vấn cười như không cười: "Còn cậu thì thích hợp sao?"

Giang Hân không nói, anh đột nhiên phát hiện, cái vị Vấn đại nhân này sao lại sắc bén như vậy. Anh cười mỉa hai tiếng, nói tránh đi: "Vấn đại nhân, ngài vẫn là đừng khuyên Giang Hân nữa."

Phương Vấn nói: "Sao nào, trách tôi xen vào việc người khác?"

"Không có." Giang Hân lắc đầu: "Chỉ là cảm thấy tồn tại như thế không có ý nghĩa gì."

"Cậu muốn chết?" Phương Vấn đột nhiên dừng lại bước chân, nhìn về phía Giang Hân: "Cậu cho rằng chọc giận chủ nhân, chết là xong chuyện?"

Giang Hân cũng dừng lại bước chân đi theo, không nói chuyện, hiển nhiên nghĩ không ra còn có thể có hậu quả gì càng đáng sợ hơn cái chết.

Phương Vấn ở trong lòng yên lặng khấn đầu xin lỗi với chủ nhân, tiếp tục cắn răng chửi bới nói: "Cậu biết Sở khiển trách có hai tiên sinh chuyên phụ trách dạy dỗ chuyện giường chiếu không? Thủ đoạn lăn lộn của hai người kia, tôi tin rằng cậu sẽ không muốn nếm thử đâu. Nhưng đó vẫn còn là hậu quả tốt nhất. Đem người lột sạch, để thị nô dùng các loại tính cụ lăn lộn cậu cũng còn tính là tốt chán, ít nhất điều đó thuyết minh chủ nhân còn muốn lưu cậu. Nhưng nếu thật sự chọc chủ nhân nóng nảy, ném cậu tới Kỹ lâu, cho người luân gian cũng không phải không thể."

Giang Hân kinh nghi bất định nhìn Phương Vấn, theo bản năng lắc đầu: "Không có khả năng, Vấn đại nhân, tôi, tôi là con vợ cả Giang gia."

"Ồ? Cậu cảm thấy chủ nhân sẽ giữ mặt mũi cho Giang gia?" Phương Vấn vượt trước một bước, cười khẩy nói: "Giang gia chính mình đưa vào nội trạch một Tư Nô không chịu thừa sủng, cậu có nghĩ tới mặt mũi chủ nhân ở đâu không? Cậu cảm thấy, là mặt mũi Giang gia lớn, hay là mặt mũi chủ nhân lớn hơn đây? Cậu cảm thấy, thân là gia nô, có thể nói "Không" với chủ nhân sao?"

Phương Vấn liên tiếp đưa ra ba vấn đề, làm Giang Hân liên tiếp lui ba bước, cả người run rẩy: "Nhưng tôi ít nhất, ít nhất là Tư Nô của chủ nhân, chủ nhân tổng phải cố kỵ mặt mũi của ngài ấy chứ."

"Lúc này lại biết bản thân là Tư Nô của chủ nhân rồi?" Phương Vấn lắc đầu: "Cậu đã không cho chủ nhân mặt mũi, chủ nhân còn cố kỵ cái gì?" Phương Vấn nhìn sắc mặt trắng bệch không chút máu của Giang Hân, thở dài nói: "Cậu đừng tưởng rằng bản thân có thể tự sát. Giang Hân, tôi không phải đang hù dọa cậu đâu. Nếu cậu tự sát, tôi đây không chút nghi ngờ gia trưởng Giang gia sẽ đưa em trai cậu tới thế thân cho cậu."

Giang Hân gần như tuyệt vọng nhắm mắt lại, hàng năm rèn luyện thân thể mạnh mẽ hữu lực, giờ phút này, lại bị đả kích đến có chút không đứng được. Anh biết, bọn họ là song bào thai cùng trứng, cho dù là người trong nhà cũng khó lòng phân biệt được bọn họ. Nếu anh tự sát, ba chỉ cần tuyên bố với bên ngoài rằng Giang Trạm chết bệnh, sau đó, Giang Trạm chính là Giang Hân. Cũng chính bởi vì như vậy, anh mới vẫn luôn đau khổ chấp nhận số phận.

Phương Vấn sợ Giang Hân thật sự sẽ luẩn quẩn trong lòng mà tự sát, thở dài xong lại bỏ thêm một câu: "Nếu thật sự như vậy, cơn thịnh nộ của chủ nhân chỉ sợ đều sẽ rơi trên người Giang Trạm."

Giang Hân cả người chấn động, ánh mắt nhìn về phía Phương Vấn đã mang theo một tia ai thiết: "Vấn đại nhân, ngài đừng nói nữa."

Phương Vấn nhìn Giang Hân vài lần, cũng có chút không đành lòng lại kích thích anh. Giang gia cho rằng bọn họ đã giấu kỹ đến thiên y vô phùng, nhưng chủ nhân nếu không phải điều tra ra Giang Hân có người yêu là người Tề gia, sao có thể đồng ý thu đối phương tiến vào nội trạch?

Nếu đã thu thì thu nhận thôi, Giang Hân không muốn thừa sủng, liền an phận, trái phải chỉ cần Giang gia không xảy ra chuyện gì là được. Tận đến sáng nay khi biết rõ được người yêu của Giang Hân là ai, y liền biết, Giang Hân này không thể để yên phân trong nội trạch như thế được.

Phương Vấn âm thầm thở dài, hỏi Giang Hân: "Cậu không muốn thừa sủng, có phải bởi vì, bản thân đã có người yêu thích?"

Giang Hân kinh hãi, anh muốn giả bộ không có việc gì, nhưng rất rõ ràng, chính mình giấu không được.

"Không đứng được, liền ngồi xuống đi." Phương Vấn biết Giang Hân trong lòng đã rối loạn, y dựa nghiêng trên một thân cây liễu, nhìn tảng đá đối diện, thân thiết nói với Giang Hân: "Tôi có lẽ, có thể giúp được cậu."

Giang Hân ngẩn người, qua hai giây tựa hồ mới nghe hiểu được Phương Vấn đang nói cái gì, lại vẫn có chút mờ mịt: "Ngài, muốn giúp tôi?"

"Phải." Phương Vấn thở dài, đi tới ngồi vào đối diện Giang Hân: "Tôi nếu không muốn giúp cậu, cùng cậu nói nhiều như thế làm cái gì?"

Giang Hân hiểu rõ, cười khổ: "Ngài là muốn dạy tôi như thế nào hầu hạ chủ nhân sao?"

Phương Vấn lắc lắc đầu, chậm rãi nói: "Tôi có lẽ không thể cho cậu tự do, nhưng ít nhất có thể để cậu không cần thừa sủng."

Giang Hân mở lớn hai mắt, khó có thể tin nhìn về phía Phương Vấn, mặc cho trong lòng luôn nhắc nhở bản thân, không được dễ dàng tin người khác, nhưng...... Anh thật sự là nhịn không được muốn bắt lấy hy vọng mỏng manh này.

"Thật sự?" Chỉ hai chữ, nhưng Giang Hân lại dùng sức lực toàn thân mới có thể nói ra, lại cũng không khác gì đã thừa nhận suy đoán của Phương Vấn.

"Nắm chắc sáu bảy phần đi." Phương Vấn biết nếu y nói nắm chắc 100%, Giang Hân ngược lại sẽ không tin, liền lại bỏ thêm một câu: "Nhưng cậu chỉ sợ, phải ăn chút đau khổ."

"Ngài, vì cái gì muốn giúp tôi?"

Phương Vấn thở dài nói: "Bởi vì tôi không muốn chủ nhân bởi vì cậu mà mất đi lòng trung thành của Giang gia, cũng không muốn chủ nhân bởi vì cậu lưu lại cái danh bạo quân trong sử sách."

Giang Hân hít sâu một hơi, đột nhiên thẳng tắp quỳ xuống: "Vấn đại nhân, xin ngài giúp tôi!"

Phương Vấn nhìn thần sắc Giang Hân gần như quyết tuyệt, tuy có điểm áy náy, lại vẫn âm thầm thở ra một hơi, cắn câu là tốt rồi.

Phương Vấn nâng người dậy, nhìn Giang Hân, đột nhiên hỏi: "Tửu lượng của cậu như thế nào?"

"A?"

----

Vào ban đêm, Giang Hân xác thật là tới phòng ngủ Thẩm Quy Hải, nhưng lại say đến rối tinh rối mù, dạng người hình chữ X nằm trên mặt đất. Một thân toàn mùi rượu, người có tửu lượng tốt phỏng chừng chỉ ngửi thôi cũng đều có thể nhuốm men say.

Thẩm Quy Hải đen mặt nhìn Phương Vấn đang quỳ gối một bên, lạnh lùng nói: "Chuyện này là như thế nào?"

Phương Vấn cúi đầu nói: "Chủ nhân, Giang Hân lần đầu tiên thừa sủng quá khẩn trương, Phương Vấn liền khuyên cậu ấy uống chút rượu, ai ngờ đến Giang đại nhân tửu lượng quá kém, không uống được bao nhiêu liền say."

Thẩm Quy Hải không nói chuyện, Tạ Tam quỳ gối ở sườn cửa lại nhịn không được chửi thầm, một thân mùi rượu nồng nặc kia, Vấn đại nhân ngài dám nói đây là uống không được bao nhiêu???

"Chủ nhân," Phương Vấn hàm chứa ý cười nói: "Nếu không Phương Vấn ném cậu ấy tới gian dạy dỗ nhé, chờ sáng mai tỉnh rồi, ngài tùy tiện trút giận."

Thẩm Quy Hải ánh mắt đột nhiên lạnh lùng, hắn cong lưng, nắm cằm Phương Vấn, ngữ khi tràn đầy ý cười nhạo nói: "Vấn đại nhân thật giỏi tính kế, nhỉ."

Phương Vấn nuốt nước bọt, biết chủ nhân khả năng nhìn ra tâm tư của mình, không khỏi lấy lòng lại kêu một tiếng: "Chủ nhân."

Thẩm Quy Hải lại nhìn hai mắt Phương Vấn, chậm rãi nói: "Được, liền nghe Vấn đại nhân, ném vào đó đi."

Phương Vấn vừa muốn dập đầu, liền nghe Thẩm Quy Hải lại lạnh lùng bỏ thêm một câu: "Vấn đại nhân em, cũng đừng ra ngoài nữa."

Phương Vấn: "......."

--------

p/s: Yeahhhh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro