Chương 37 [kể xen]: Tề Nghiễm Nhiên cùng Giang Hân (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


3. Muốn nhìn em ấy khóc một lần, cũng thật không dễ dàng. (Phương Vấn, điện giật)


Thời điểm Thẩm Quy Hải đi vào phòng dạy dỗ, Phương Vấn đang kéo Giang Hân vào bên trong, thấy hắn tiến vào y cũng chỉ nói một tiếng "Ngài chờ một chút."

Thẩm Quy Hải đen mặt, đây chính là lần đầu tiên Nô Lệ này ở trong phòng dạy dỗ không tuân theo quy củ, lại còn là vì một con ma men không liên quan?! Hắn nhìn Phương Vấn túm người tiến vào phòng tắm rửa, khóa kỹ cửa, sau đó, lại chạy đến ven tường bật quạt gió chỉnh đến mức cao nhất, xua tan mùi rượu rất nhỏ trong phòng, lúc này mới ba chân bốn cẳng bắt đầu cởi quần áo.

"Mặc quần áo đi." Thẩm Quy Hải hai tay ôm ngực dựa vào vào cửa trên tường, ở thời điểm Phương Vấn bắt đầu cởi dây lưng, nhàn nhạt nói: "Đêm nay là trừng phạt, chỉ có thống khổ, những mặt khác, em cũng đừng nghĩ tới."

Phương Vấn trầm mặc, một nửa dây lưng vừa cởi ra lại cài trở lại, để chân trần đi đến trước mặt Thẩm Quy Hải đã ngồi vào sô pha quỳ xuống: "Chủ nhân."

Thẩm Quy Hải dùng chân khảy khảy đầu gối Phương Vấn, để y tách rộng chân sang hai bên một chút, liền nhấc một chân áp đến trên vai nô lệ.

Phương Vấn dựa theo lực đạo Thẩm Quy Hải không ngừng mở rông hai cái đùi sang bên, thẳng đến khi gân đùi bị kéo căng đến cực hạn, rốt cuộc áp không nổi nữa, Thẩm Quy Hải lúc này mới thả lỏng lực đạo, một chân khác cũng đáp lên.

"Trước tiên nói rõ ràng những việc đã xảy ra." Thẩm Quy Hải thản nhiên nói: "Bằng không một hồi ta sợ em nói không rõ được."

Phương Vấn thở dài nói: "Chủ nhân, thả Giang Hân đi. Người này ngài cũng đã nhìn hơn hai tháng, cậu ta sẽ không làm chuyện phản bội Thẩm gia đâu."

Thẩm Quy Hải trầm mặc mấy giây, nói: "Tra được đối phương là ai?"

Phương Vấn liếc nhanh chủ nhân một cái, thấp giọng nói: "Là.... thiếu chủ Tề gia, Tề Nghiễm Nhiên." Vừa mới dứt lời, đôi chân đang gác trên vai lập tức tặng lực, ấn thân trên Phương Vấn đè nặng xuống, Phương Vấn nghẹn một hơi, nửa ngày mới chậm rãi phun ra: "Ngài nếu không thả người, cũng chỉ có thể giết Giang Hân. Lưu tại nội trạch, hậu hoạn vô cùng."

Thẩm Quy Hải nhắm hai mắt, nửa ngày không nói chuyện, mãi đến khi cơ đùi Phương Vấn bắt đầu không tự chủ run rẩy, đầu gối cũng đau đến thấu tim, mới nghe được Thẩm Quy Hải tự mình lẩm bẩm: "Thả người, biến số quá nhiều."

Thái dương Phương Vấn đã chảy mồ hôi, đau đến có chút nói không ra lời, sức lực toàn thân đều dùng để cắn răng duy trì cái này tư thế khó chịu này.

Thẩm Quy Hải rũ mắt thấy nhìn bộ dáng ẩn nhẫn của nô lệ, thở dài nói: "Trước đó đáp ứng Giang Vệ Quốc thu con của ông ta tiến nội trạch, chính là không muốn để Giang gia xảy ra chuyện, bị Lục gia lợi dụng, nhưng không nghĩ tới, lại thu vào một đại phiền toái như thế."

Phương Vấn không nói chuyện, Thẩm Quy Hải cũng không nói nữa, thời gian một phút một giây trôi qua, gân đùi bị căng ra đau đớn cơ bản không cảm giác được nữa, nhưng cơ bắp co rút lại càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí khiến cho thân thể y sắp không chịu được nữa.

Mồ hôi từ trán lăn xuống, chảy tới trên lông mi, Phương Vấn nhắm mắt, lại mở, mồ hôi  khóa lại trên lông mi, làm tầm mắt có chút mơ hồ. Y cảm thấy chủ nhân nhấc chân xuống, nhưng y vẫn như cũ không dám động. Sau đó, Phương Vấn lại xuyên qua tầm mắt mơ hồ nhìn thấy thân ảnh chủ nhân tiến tới gần sát mình, hỏi: "Vấn đại nhân, vậy em hôm nay lăn lộn một hồi như thế, chính là sợ ta trực tiếp giết Giang Hân?"

Phương Vấn ngẩng đầu xin khoan dung nhìn về phía chủ nhân: "Chủ nhân......" Y biết không thể gạt được, giết Giang Hân xác thật là biện pháp xử lý đơn giản nhất, mặc kệ là nhiễm bệnh hay là ngoài ý muốn, muốn một người biến mất có quá nhiều biện pháp. Thiếu chủ Tề gia cho dù muốn trách, cũng chỉ có thể trách bản thân không kịp thời mang người đi, khiến cho tạo hóa trêu người. Nhưng trải qua sự tình hôm nay, nếu lại giết Giang Hân, vậy mặc kệ mặt ngoài là nguyên nhân gì, thiếu chủ Tề gia chỉ sợ đều sẽ không tin. Chủ nhân nếu không muốn cùng Tề gia hoàn toàn lật mặt, cũng chỉ có thể thả Giang Hân.

Thẩm Quy Hải nhìn chằm chằm Phương Vấn một hồi, lạnh lùng cười nói: "Nô Lệ dám tính kế chủ nhân, chỉ sợ cũng chỉ có mình Vấn đại nhân em đây thôi."

"Phương Vấn sai rồi." Phương Vấn cúi đầu, lúc này mới có điểm sợ hãi, chủ nhân nhà y không thích y có tiểu tâm tư.

"Sai rồi thì nên phạt, lăn đến khu rửa sạch đi, Vấn đại nhân." Thẩm Quy Hải đứng dậy đi lấy đồ, Phương Vấn cắn răng chậm rãi thu hai chân gần như chết cứng lại, hoạt động một hồi lâu, mới có thể đứng lên.

Khu rửa sạch nằm ở sườn đầu tiên của gian dạy dỗ, là một mặt sàn bằng xi măng, chung quanh dùng gạch xây một vòng ngăn cách với sàn nhà bên ngoài, trên tường có ống phun, còn có một mặt cửa đơn độc chuyên dùng để súc ruột, trên mặt đất thiết kế không thấm nước cùng ống thoát nước.

Thời điểm Phương Vấn đi qua, Thẩm Quy Hải đã kéo xiềng xích từ nóc nhà rũ xuống lại đây, lại chỉ điều chỉnh độ cao, cũng không có ý tứ sẽ khóa y lại. Sau đó, Thẩm Quy Hải ném hai dây xích sắt sài cho Phương Vấn, để y tự khóa hai chân mình lại, một đầu khác của xiềng xích lại phân biệt khóa đến hai bên trái phải trên tường. Phương Vấn chú ý tới xiềng xích cũng không kéo căng, mà là rũ một chút ở trên mặt đất, chỉ là hạn chế nhất định một khoảng không gian di động của y.

Nhưng càng là như vậy, Phương Vấn càng khẩn trương, y còn nhớ rõ chủ nhân đã nói: Đêm nay chỉ có thống khổ. Y một chút cũng không nghi ngờ định nghĩa thống khổ của chủ nhân còn có ý nào khác ngoài nghĩa đen.

"Chính mình mang lên." Thẩm Quy Hải lại lần nữa đi trở về tới, trong tay là một cái mặt nạ bảo hộ có thể bao trùm một nửa dưới khuôn mặt, dưới mặt nạ bảo hộ vị trí miệng có gắn một cái dương vật giả bằng nhựa. Phương Vấn vừa thấy vậy trong lòng liền bồn chồn, chủ nhân sẽ chỉ ở một loại tình huống cho y đeo cái dương cụ sillicon loại nhỏ như thế, đó chính là phòng ngừa y trong thống khổ không chịu nổi mà cắn phải đầu lưỡi, cũng đồng dạng là không muốn nghe y xin tha.......

Phương Vấn do dự một chút, nghĩ có nên nói mấy lời hay trước khi mang mặt nạ bảo hộ hay không, có lẽ có thể tranh thủ sự mềm lòng của chủ nhân để giảm hình phạt, nhưng bị chủ nhân trừng mắt một cái, liền không dám trì hoãn nữa. Y trước đưa cái dương cụ giả kia vào trong miệng cắn, sau đó áp hai bên mặt nạ bảo hộ qua cằm cùng hai má, ở sau đầu khóa lại. Mặt nạ bảo hộ rất chật, sau khi cài khóa lại, miệng y đã bị cố định không thể cử động.

Ào ào ào ào ~~

Dòng nước ấm áp từ vòi hoa sen phun ra, Thẩm Quy Hải ấn cái nút trên tường, đóng ống thoát nước lại, chờ sau khi nước đọng trên mặt sàn không vượt quá ngón chân Phương Vấn, vòi nước đã bị đóng lại.

Ngay khi Phương Vấn nhìn thấy chủ nhân đẩy cái giá đặt máy biến thế lại đây, đồng tử bỗng co rúm lại một chút.

Thẩm Quy Hải cố định bánh xe của giá đồ lại, ném hai đầu dây dẫn điện tới vũng nước trên mặt đất, sau đó, hắn không vội không hoảng hốt dọn ghế dựa tới cạnh máy biến thế ngồi xuống, lúc này mới lạnh lùng nói với Nô Lệ đang rất bất lực đứng ở trong nước: "Tự mình bắt lấy dây xích trên nóc nhà treo người lên, nếu bắt không được rơi xuống, tự gánh lấy hậu quả." Nói xong, lại bỏ thêm một câu: "Không được lười biếng dùng dây xích quấn trên cổ tay."

Phương Vấn hít sâu một hơi, bắt đầu hối hận việc của Giang Hân này không cùng chủ nhân thương lượng trước... Y không biết chủ nhân sao lại tức giận lớn như vậy, nhưng y không muốn chọc chủ nhân càng không cao hứng. Phương Vấn đầu tiên là quỳ gối trong nước cúi lạy Thẩm Quy Hải một cái, lúc này mới đứng dậy, nhẹ nhàng nhảy lên, bắt được xiềng xích từ nóc nhà rũ xuống. Sau đó y liền phát hiện, bản thân phải treo người cao lên một chút, bằng không xiềng xích trên chân vẫn sẽ rũ ở trong nước, mà như vậy, càng cần phải bỏ ra nhiều sức lực.

Thẩm Quy Hải cười cười, đồng thời mở nguồn điện máy biến thế, nói: "Thả người, cũng không phải không thể. Nhưng, thả như thế nào, lại cần phải cân nhắc kỹ càng. Nếu không ta lại thêm một cái danh bạo ngược tàn nhẫn đấy, Vấn đại nhân." Thẩm Quy Hải điều chỉnh máy biến thế, khó chịu nói: "Ta tích góp chút thanh danh dễ dàng sao? Sớm muộn gì cũng bị nô lệ em đây làm cho hỏng hết."

Phương Vấn không thể nói chuyện, chỉ có thể lấy lòng nhìn về phía chủ nhân, trong lòng lại âm thầm cầu nguyện, những lời nói ban ngày hù dọa Giang Hân kia nhất định không được để chủ nhân biết, bằng không, không chừng lại là một hồi trừng phạt tàn nhẫn khác.

"Thiếu chủ Tề gia cuối năm sẽ kế vị đi?" Thẩm Quy Hải lầm bầm lầu bầu trầm tư nói: "Lần này nói không chừng, có thể vớt được không ít chỗ tốt. Cũng không biết Tề Nghiễm Nhiên này quan tâm tới Giang Hân nhiều bao nhiêu đây. Xem ra, không thể không dọa hai người này một hồi." Ánh mắt Thẩm Quy Hải nhìn thấy có nước dọc theo quần nô lệ ở trên chân, lại theo ngón chân rũ xuống chậm rãi nhỏ giọt, bỗng dưng cảm thấy nhan sắc này có chút nhạt. Hắn nghĩ, này nếu là màu đỏ, vậy sẽ càng đẹp biết bao.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Phương Vấn vẫn nắm chặt xích sắt rũ từ nóc nhà. Thẩm Quy Hải vẫn luôn biết sức chịu đựng của Phương Vấn rất tốt, nhưng này cũng có chút quá tốt rồi. Đã cả 10 phút, thế nhưng còn treo được? Hắn có chút căm giận đứng lên, thuận tay liền cởi dây lưng trên quần ra.

Phương Vấn nhìn thấy, hít sâu một hơi, hai tay bắt lấy xích sắt nắm thật chặt. Y biết chính mình sớm muộn gì cũng không giữ được nữa, nhưng y vẫn muốn kiên trì nhiều một hồi. Điện của máy biến thế tuy rằng sẽ không tạo thành thương tổn quá lớn cho người, nhưng dù sao vẫn rất đau, y một chút cũng không muốn ngã xuống.

Đứng ở bên ngoài khu rửa sạch, Thẩm Quy Hải nắm chặt dây lưng da, dùng một đầu quất đánh lên sườn đùi Phương Vấn. Cách quần, nhìn không thấy dấu vết dây lưng dừng trên da thịt, cái này làm cho Thẩm Quy Hải cảm thấy có chút khó chịu, lại tiếp tục trực tiếp đánh tới trên ngực nô lệ, tạo ra một vệt đỏ sậm.

"Vấn đại nhân thật đúng là thể lực rất tốt!" Thẩm Quy Hải tuy rằng cũng không có dùng sức lực quá lớn, nhưng tư thế treo cánh tay như vậy của Phương Vấn kỳ thật đã khiến thân trên căng thẳng, cơ bắp không cách nào thả lỏng, đau đớn kia sẽ so ngày thường càng lạnh lẽo hơn một chút, hắn đã đánh liên tiếp 5 dây lưng, vậy mà còn không có đánh cho Nô Lệ kia ngã xuống?! Thẩm Quy Hải cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt có chút kinh sợ của nô lệ, lại bỏ thêm ba phần lực quất dây lưng lên phía sau lưng Phương Vấn.

Ahh~~~. Phương Vấn kêu lên một tiếng, lòng bàn tay nắm chặt đã đau đến chết lặng, cơ bắp cánh tay đã run lên một hồi lâu, y cuối cùng vẫn từ bỏ, trên tay nới lỏng, rớt xuống mặt sàn bên dưới.

Thẩm Quy Hải lui ra phía sau một bước, phòng ngừa bản thân bị nước bắn đến, sau đó, hắn liền nhìn thấy nô lệ kia trong nháy mắt chân chạm vào nước liền co rút run rẩy suýt ngã khụy, dây thanh quản cũng phát ra tiếng kêu rên không rõ ý nghĩa.

Hẳn là rất đau đi?

Dòng điện tiến vào từ lòng bàn chân, đau đớn nháy mắt liền xâm nhập thần kinh toàn thân, đó là một loại đau đớn từ trong ra ngoài, thân thể không chịu khống chế run rẩy kịch liệt. Nhưng y biết, chủ nhân hiện tại mở cường độ điện còn không quá lớn, gian nan vẫn còn ở phía sau.

Phương Vấn chống đầu gối, lúc này mới có thể duy trì tư thế đứng thẳng. Sau khi chậm rãi thích ứng cái loại đau đớn này, y thở dốc vài cái, tích góp sức lực, hướng lên trên nhảy lên, lại lần nữa bắt được xích sắt trên đỉnh đầu.

"Không tồi." Thẩm Quy Hải hơi hơi mỉm cười, ngồi trở lại trên ghế, tăng mức điện lưu lên cao hai mức. Lần này lại rơi xuống, phỏng chừng y liền không đứng lên được nữa.

Đại khái là lần trước thời gian kiên trì quá dài, cùng với một lần điện giật làm cho sức lực đều tiêu hao gần hết, Phương Vấn lần này chỉ kiên trì được 1 phút, tay liền bắt đầu chậm rãi tuột xuống, trong nháy mắt dây xích trên chân chạm vào nước, y giống như là bị đánh một gậy, trực tiếp liền rớt xuống dưới.

"Ahh!!!!" Trong tích tắc rơi xuống, Phương Vấn chỉ cảm thấy trước mắt một màu trắng xóa, trực tiếp liền ngã bò cả người. Không riêng gì đau, càng nhiều hơn chính là cơ bắp co rút, căn bản không đứng được.

Tứ chi chống ở trong nước, Phương Vấn chỉ cảm thấy toàn thân như bị người dùng tiểu đao cắt qua, đau đớn gặm nhấm thần kinh trên dưới toàn thân, không lưu tình chút nào.

"Lên." Thẩm Quy Hải tay đặt trên máy biến thế, lạnh lùng nói: "Không cho em quỳ rạp trên mặt đất giả chết."

Phương Vấn nhắm hai mắt thở dốc một hồi, phí sức lực rất lớn, mới từ trong đau đớn như thiên đao vạn quả, chậm rãi tìm lại sự khống chế đối với cơ bắp. Y chống mặt đất, đầu tiên là nâng một chân lên, sau đó là chân còn lại, một bàn tay chống được đầu gối, sau đó đến một cái tay khác. Phương Vấn duy trì tư thế này để thích ứng một chút, lúc này mới cẩn thận thẳng dậy. Dưới sự đau xót khi điện lưu liên tục xâm nhập cơ thế, mỗi khi động một chút, đều sẽ tạo thành áp lực to lớn lên cơ bắp đang không ngừng co rút, làm gì có sức lực nữa.

Nhưng chủ nhân lệnh cho y lên, y nhất định phải nhảy lên.

-----------


P/s: Má ôi bạn nhỏ Vấn Vẫn kiên cường qua. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro