Chương 37.5 [kể xen]: Tề Nghiễm Nhiên cùng Giang Hân 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


3. Muốn nhìn em ấy khóc một lần, cũng thật không dễ dàng (Phương Vấn, điện giật)


Phương Vấn cũng không biết mình làm cách nào lại một lần nữa nhảy lên khỏi mặt đất, y chỉ biết bản thân lúc ấy là bắt được xiềng xích kia. Nhưng y không nghĩ tới chính là, vừa rồi bởi vì ở trong nước quỳ một hồi lâu, quần hút không ít nước, không chỉ trở nên nặng hơn, mà nước còn từ trên người chảy xuống, lại ở trong không trung hình thành một thông lộ cho dòng điện truyền dẫn. Trong nháy mắt, xích sắt tựa hồ như vươn gai nhọn, hung hăng trát nhập lòng bàn tay y.

Quá đau!

Phương Vấn cơ hồ ngay cả 1 giây cũng không kiên trì nổi, lại rớt xuống dưới mặt nước. Mà lần này, quả thực là trực tiếp bò trong nước không dậy nổi.

"Ôi!!!!" Phương Vấn cảm thấy chủ nhân tựa hồ lại tăng cường độ điện, bằng không sao lại đau như thế!

Nước trên mặt sàn đã có chút lạnh, cho nên, y rất rõ ràng cảm thấy giữa bắp đùi chảy ra một dòng nước ấm.

Y mất khống chế rồi.

Thẩm Quy Hải nhìn thấy trong mắt nô lệ có mờ mịt thất thần, cũng mơ hồ ngửi được mùi vị của nước tiểu. Hắn nhìn chằm chằm khóe mắt Phương Vấn, cuối cùng ở nơi đó thấy được hai giọt nước mắt sinh lý.

Muốn nhìn y khóc một lần, cũng thật không dễ dàng.

Thẩm Quy Hải lạnh nhạt nhìn Phương Vấn giãy giụa muốn lại lần nữa bò dậy, nhưng thử hai lần cũng chưa thành công. Xiềng xích trên chân nô lệ bởi vì cơ bắp run rẩy vẫn luôn leng leng vang dội, Thẩm Quy Hải biết Phương Vấn có thể là sắp đến cực hạn, nhưng hắn lại không muốn buông tha đối phương ngay như thế.

Giết Giang Hân hay không, đều không phải là vấn đề lớn gì, chỉ khác ở cách làm mà thôi. Nhưng Phương Vấn mất công buộc hắn buông tha người này như thế, lại làm hắn có điểm không thoải mái. Hắn biết rõ, Phương Vấn không phải là có tình cảm gì với người nọ, cũng tuyệt đối sẽ không phản bội hắn, mặc dù tính kế hắn, cũng khẳng định là vì hắn suy xét. Nhưng hắn lại nghĩ không rõ lần này là vì cái gì y làm thế.

Thẩm Quy Hải muốn bức một chút, hắn muốn biết Phương Vấn đang suy nghĩ cái gì. Thẩm Quy Hải biết, đây là dục vọng khống chế đáng chết của mình lại bắt đầu quấy phá, nhưng hắn áp không được, hắn không muốn Phương Vấn thoát ly sự kiểm soát của hắn. Hắn không thích trong đầu nô lệ này có suy nghĩ hay thứ gì đó hắn không biết, một chút đều không được.

Phương Vấn lại một lần ngã trở lại trong nước, điện lưu tựa hồ lại bị tăng lên một mức cao hơn, càng thêm vô tình quấn quanh thân thể y, làm y trước mắt trống rỗng, ngay cả hô hấp đều trở nên có chút khó khăn. Nhưng chủ nhân chưa nói dừng, Phương Vấn liền chỉ có thể cắn răng tiếp tục đứng dậy nhảy lên dây xích kia, nhưng lần này, đại khái là thật sự không được, mặc kệ y cố gắng khống chế cơ bắp bản thân thế nào cũng vô pháp chống đỡ thân thể.

Y không biết chủ nhân muốn phạt bao lâu, trong nháy mắt, y muốn chạy ra khỏi không gian tràn đầy điện giật này. Phương Vấn mở to tầm mắt mơ hồ, nhìn dây xích trên mắt cá chân, liền suy sụp gục đầu xuống, cố sức dùng khuỷu tay chậm rãi chống thân thể dậy, ý đồ giảm bớt diện tích tiếp xúc với nước điện.

Quá mệt mỏi, quá đau, cả người đều giống như bị đập vỡ vụn, Phương Vấn một lần nữa bò dậy, rồi lại lần lượt ngã trở lại trong nước. Bị dòng điện gặm nhấm khắp thân thể, tựa như không còn là của mình nữa.

Nô lệ này thật sự là quá nghe lời, mặc dù ngay cả chút âm thanh đều mỏi mệt đến phát không ra, thế nhưng vẫn cố gắng chấp hành mệnh lệnh của hắn. Ánh mắt Thẩm Quy Hải dần dần bình tĩnh lại, trong trí nhớ, Phương Vấn tựa hồ rất ít khi bị hắn bức đến cực hạn như vậy.

Thẩm Quy Hải thở dài, không sai biệt lắm chỉ có thể đến đây thôi. Đóng lại nguồn điện. Hắn nhìn Phương Vấn ngã ở trong vũng nước vẫn không nhúc nhích, tựa hồ chỉ còn lại một chút sức lực để duy trì hô hấp. Mặc dù điện đã được ngắt, khối thân thể kia vẫn còn hơi giật giật run rẩy, nhìn thật sự có điểm đáng thương.

Hắn đầu tiên là đi qua giúp nô lệ mở xiềng chân ra, cởi cả cái quần ướt đẫm của đối phương, lại lấy hai khăn tắm lớn, bọc nô lệ cả người đều ướt đẫm nước lại ôm ngang lên, đi nhanh hai bước, đặt người trên giường lớn màu đen trong phòng dạy dỗ. Sau đó, hắn cũng lên giường, lại giúp Phương Vấn tháo khẩu tắc mặt nạ ra, lúc này mới từ phía sau kéo nô lệ vào trong lồng ngực mình.

Mỏi mệt tới cực hạn rồi, đột nhiên được tiến vào cái ôm quen thuộc mà ấm áp, Phương Vấn ý thức liền có chút mơ hồ. Không biết qua bao lâu, y nghe được Thẩm Quy Hải hỏi: "Vì sao không muốn để ta giết Giang Hân?"

Phương Vấn nghe được giọng Thẩm Quy Hải, nhưng mơ mơ màng màng có điểm lý giải không được đó là ý gì, lặng lẽ véo đùi mình một cái, mới làm đại não thanh tỉnh hơn một chút. Mà sau khi hỏi ra những lời này, Thẩm Quy Hải liền hô hấp cũng hơi dừng lại, hắn sợ Phương Vấn cự tuyệt trả lời. Nếu Phương Vấn không muốn nói, hắn khả năng sẽ nhịn không được lại ném nô lệ này trở lại trong nước, điện đến khi y muốn nói mới thôi.

May mắn là, Phương Vấn chỉ trầm mặc một hồi, hắn liền nghe được tiếng nói có chút khàn khàn của đối phương: "Ngài từng nói, không muốn trở nên vô tình như lão gia chủ." Phương Vấn cảm thấy thân thể chủ nhân phía sau cứng đờ, ẩn ẩn cảm thấy chủ nhân tựa hồ có chút bất an, nhưng y quá mệt mỏi, ý thức bắt đầu phiêu tán, bất chấp an ủi chủ nhân nhà mình, chỉ kịp trước khi hôn mê, thấp giọng nỉ non: "Có em ở đây, sẽ không để ngài biến thành như vậy."

Thẩm Quy Hải không nghĩ tới sẽ nghe được một đáp án  như vậy, hắn ôm chặt lấy nô lệ của mình, không biết vì cái gì, trong lòng bỗng có chút khẩn trương, ẩn ẩn làm trái tim phát đau. Phương Vấn em có biết không, em như vậy, sẽ làm ta càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước, muốn càng thêm khống chế em một cách tuyệt đối, không chấp nhận được em có một chút phản kháng nào.


Phiên ngoại nhỏ: Vị Vấn đại nhân cao lãnh này, thật sự là so với hắn tưởng tượng còn khó ứng phó hơn.

Khi mới vừa vào nội trạch, Giang Hân cực kỳ không quen. Trong quân đội người phần lớn có chuyện gì đều trực tiếp nói ra, có cái gì không ưng, đánh một trận vẫn là anh em, cùng địa phương như nội trạch lại hoàn toàn không giống nhau.

Vị Diệp Lượng đại nhân kia còn ổn, có chút nhát gan, cho nên rất ít chủ động cùng anh nói chuyện, mặc dù là thời điểm ăn cơm chạm mặt, cũng chỉ khách khí một hai câu liền việc ai nấy làm. Nhưng vị Vấn đại nhân kia, lại làm anh có điểm đau đầu.

Ngay từ đầu, Giang Hân cảm thấy Vấn đại nhân là một người đặc biệt cao lãnh, loại người này phần lớn có chút cá tính cùng ngạo khí, anh tận lực trốn tránh chút, không đi trêu chọc đối phương thì tốt rồi. Nhưng rất nhanh Giang Hân liền phát hiện, vị Vấn đại nhân cao lãnh này, thật sự là so với anh tưởng tượng còn khó ứng phó hơn.

----

Thứ sáu, Giang Hân thật sự rảnh đến nhàm chán, liền tìm một nơi yên lặng tùy tiện đi dạo một chút, lại không nghĩ tới, bản thân ở sau một ngon núi giả, nhìn thấy Vấn đại nhân đang cố sức ôm một cục đá lớn.

Giang Hân bước chân chợt ngừng, muốn xoay người chạy lấy trốn đã không còn kịp rồi.

Phương Vấn nhìn thấy anh, tựa hồ trong nháy mắt xấu hổ, nhưng ngay sau đó liền nói: "Giang Hân cậu tới vừa lúc, lại đây giúp đỡ chút, quá nặng rồi."

Giang Hân không tình nguyện đi qua đó, còn chưa kịp quan sát xung quanh đã bị Vấn đại nhân đi tới nhét tảng đá vào trong lồng ngực. Là thật sự rất nặng. Giang Hân nhịn không được hỏi: "Vấn đại nhân, ngài đây là......"

"Bên này." Phương Vấn không đợi anh hỏi xong, liền dẫn anh đi đến trước một cái hố đất, nói: "Ném xuống."

Giang Hân cúi đầu nhìn nhìn, trong cái hố kia có vài mảnh sứ vỡ, anh có điểm không thể hiểu được: "Này......"

Phương Vấn căn bản không cho anh nói hết lời, vội la lên: "Mau ném đi."

Giang Hân tuy rằng không biết là chuyện như thế nào, nhưng vài mảnh sứ vỡ, hẳn là không có quan hệ gì, huống chi cục đá này cũng thật sự nặng, dưới sự thúc giục của Phương Vấn liền ném xuống.

Phanh, rầm.

Cục đá nện xuống, những mảnh sứ đó cũng bị dập nát. Sau đó, Giang Hân liền nghe được Phương Vấn cười nói: "Tới tới tới, giúp tôi lấp cái hố này lại."

Vào ban đêm, Giang Hân liền nghe được thị nô nói một cái bình hoa cổ chủ nhân rất thích tìm không thấy, đang phát giận chuẩn bị tra rõ đâu.

Giang Hân sắc mặt thay đổi, bản thân đây là bị bắt cùng phạm tội? Bất quá....... Vỡ thành như vậy, phỏng chừng cho dù có bị đào ra cũng không ai nhận ra được.

Giữa trưa thứ năm tuần trước, Giang Hân đang ở phòng tập thể thao tập cử tạ tay, thị nô lại đây thông tri anh đi phòng chiếu phim. Giang Hân chuẩn bị xong liền chạy tới, phát hiện phòng chiếu phim chỉ có một người là mình, anh hồ nghi vừa mới ngồi xuống, màn hình liền sáng lên. Sau đó, Giang Hân đã bị hình ảnh tràn đầy màn hình làm cho toàn thân cứng ngắc.

Anh như bị lửa đốt mông nhảy dựng lên, lao ra khỏi phòng chiếu phim. Có chút buồn bực nhìn về Vấn đại nhân đứng ở cuối hành lang: "Ngài đây là làm cái gì vậy?"

Phương Vấn hơi mỉm cười: "Không có việc gì, chỉ là cảm thấy cậu khả năng cần phải học tập, thông suốt một vài chuyện."

Giang Hân nhất thời cạn lời, trong lòng thấp thỏm vài ngày, sợ đây là điềm báo chủ nhân muốn cho anh thừa sủng, nhưng một tuần trôi qua, cái gì cũng không phát sinh, Giang Hân cũng dần dần thả lỏng lại.

Hôm trước thời điểm ăn cơm chiều, Vấn đại nhân đột nhiên hỏi anh: "Giang Hân, dịch súc ruột trong phòng cậu sao vẫn luôn không có bổ sung?"

Giang Hân lúc ấy đang gắp rau cần, thiếu chút nữa cho rằng bản thân nghe lầm.

Phương Vấn nhìn ra được Giang Hân đang rất xấu hổ, liền cười nói: "Thanh khiết mỗi ngày là điều phải làm, cậu sẽ không muốn để chủ nhân phái người giám sát cậu đấy chứ?"

"Tôi đã biết." Giang Hân hít sâu một hơi, ủ rũ trả lời một câu, cơm bỗng có chút ăn không vô, buông đũa, đứng dậy về phòng, trong lòng lại lần nữa cảm thấy bất an.

Giang Hân không biết chính là, vài ngày sau Phương Vấn phát hiện Giang Hân vẫn không có làm thanh khiết hằng ngày liền thở dài, không muốn thừa sủng, chính là còn chưa có chết tâm. Như vậy, thân phận của người yêu Giang Hân, nhất định phải điều tra rõ mới có thể an tâm.

Hai tháng sau, căn cứ theo dấu vết của Giang Hân, tra tìm ký lục hải quan, theo dõi biên cảnh, còn có khoảng thời gian Giang Hân từ từ thoát dần các nhiệm vụ, Giang gia không có khả năng không nắm được tin tức tổng hợp, Phương Vấn cuối cùng đã xác định được thân phận của người kia rồi.  

---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro