Chương 43: Cậu, xác thật là phạt không được ta.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phương Vấn ở đại sảnh Tây Cánh không thấy được Khang Gia Gia, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng ai ngờ vừa mới rẽ, liền nhìn thấy tiểu tử kia dựa vào cửa phòng y, bước chân liền dừng một chút.

"Vấn đại nhân..." Khang Gia Gia mới vừa nghe thị nô nói ở Trung Cánh nhìn thấy Vấn đại nhân, cậu liền tới đây chờ, nhưng lại không nghĩ tới phải đợi lâu như thế. Cậu lo lắng nhìn Phương Vấn mở cửa phòng ra, muốn theo vào, lại bị Phương Vấn trở tay che ở ngoài cửa: "Gia Gia, anh hiện tại không có tinh lực cùng cậu nói chuyện đâu, cậu trước để anh yên tâm nghỉ một ngày được không."

Khang Gia Gia không dám ương bướng chen vào nữa, nhưng mà từ ngày đó đến nay đã liên tiếp ba ngày, ai cũng không biết Vấn đại nhân rốt cuộc như thế nào rồi. Chủ nhân đánh người rất đau, không nhìn một cái, cậu thật sự không yên tâm. Khang Gia Gia nói nhanh: "Vấn đại nhân, em không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa, em cái gì đều không hỏi, em cũng không khóc, em, em chỉ muốn giúp anh xem vết thương thôi, được không?"

Phương Vấn nhìn bộ dáng Khang Gia Gia cố gắng bình tĩnh mà thở dài, rốt cuộc cũng thả cho tiểu gia hỏa tiến vào: "Vậy giúp anh thoa thuốc đi."

"Vâng ạ." Khang Gia Gia đáp ứng một tiếng, đi tới tủ đầu giường Phương Vấn lấy thuốc ra.

Phương Vấn bỏ hộp cầu ớt cay đông lạnh vào tủ lạnh xong, cởi áo sơ mi, kéo ghế xoay, ngực đối với lưng ghế ngồi ngược lại: "Giúp anh xử lý phía sau lưng đi, chỗ khác anh tự mình thoa."

"Được." Khang Gia Gia cầm thuốc, liền không ngừng ở trong lòng nhắc bản thân không thể khóc, không thể khóc, không thể để Vấn đại nhân phiền lòng. Nhưng vừa quay đầu nhìn thấy một mảng lưng dày đặc vết thương do roi quất đánh, nước mắt vẫn là không biết cố gắng lăn xuống dưới, vội vàng dùng tay che miệng lại, không cho chính mình phát ra tiếng. C-chủ nhân cũng đánh quá độc ác rồi, thương như thế này thì phải đau như thế nào chứ.

Phía sau vẫn luôn không có động tĩnh, Phương Vấn thở dài nói: "Gia Gia, anh thật sự rất mệt, cậu xem cũng xem qua rồi, muốn khóc về phòng khóc đi, hiện tại vẫn nên đi gọi một thị nô tới giúp anh bôi thuốc đi."

Khang Gia Gia không đi, cũng không nói chuyện. Cậu hít sâu một hơi, hút mũi nghẹn nước mắt trở về. Tuy rằng tay vẫn có chút run rẩy, nhưng lại không chút cẩu thả tận tâm thoa thuốc lên từng vết thương của Phương Vấn.

Anh cậu nói, Vấn đại nhân đi theo chủ nhân trải qua nhiều mưa gió như vậy, không có khả năng có việc gì, nhưng cậu nhìn thế nào cũng nhìn không ra đây là không có việc gì!

Chủ nhân, chủ nhân có đôi khi thật sự quá nghiêm khắc, chẳng lẽ bởi vì Vấn đại nhân kháng đánh, liền đánh đến càng nặng sao?

Trọng thương như thế, Vấn đại nhân cũng không hé răng kêu chút nào, chỉ khi cậu thoa lên những vết roi thâm tím trên lưng, cơ bắp y mới căng chặt, hiển nhiên là đã đau lợi hại.

"Vấn đại nhân," Khang Gia Gia thanh âm có hơi run: "Anh, anh có đôi khi cũng mềm tính chịu thua chút được không?"

"A?"

"Chủ nhân thỉnh thoảng rất mềm lòng, anh cầu xin chủ nhân, chủ nhân có đôi khi sẽ đánh nhẹ một chút."

Cho dù đã rất mệt, Phương Vấn vẫn cảm thấy có chút buồn cười, nhịn không được tiếp một câu: "Chịu thua như thế nào, nhỉ?"

Khang Gia Gia một bên thoa thuốc cho Phương Vấn, một bên nói: "Anh đấy, luôn là chủ nhân nói cái gì, anh liền nhận cái đó, như vậy không được. Chủ nhân cũng là người, có đôi khi đang nổi nóng khả năng sẽ phạt nặng một chút, nói không chừng qua cơn nóng giận rồi cũng hối hận. Anh chịu thua, nhận sai, cầu chủ nhân nhắm một mắt mở một mắt, nói không chừng có thể ít phạt đi một chút. Cho dù không tránh được, anh cũng cầu được chủ nhân đánh nhẹ chút. Còn có, còn có, anh không thể lại chịu đựng," Khang Gia Gia cân nhắc đến việc Vấn đại nhân đại khái sẽ không khóc, liền nói: "Chủ nhân vừa đánh anh liền kêu, dùng sức mà kêu đau đi." Khang Gia Gia nói thuận miệng, nhất thời thu không được: "Chủ nhân xuống tay tàn nhẫn, anh phải nghĩ biện pháp làm chủ nhân đau lòng mới được. Anh không thể để chủ nhân đánh đến thuận tay, thu không được, này về sau còn không phải là càng đánh càng nặng sao."

Phương Vấn nhịn không được cười nói: "Cậu ngược lại rất tâm đắc nhỉ."

Khang Gia Gia buông thuốc trong tay xuống, thở dài, lời nói thấm thía như tâm sự: "Anh nói vết thương của anh nặng như thế, chủ nhân không đau lòng sao? Anh cứ nghĩ là vì chủ nhân, giả bộ nhu nhược một chút đi."

Phương Vấn: "......"

Chờ Khang Gia Gia xử lý xong những vết thương sau lưng, y liền không để đối phương tiếp tục nữa. Nhẫn tâm đuổi tiểu gia hỏa này ra ngoài, Phương Vấn nhanh chóng xử lý những vết roi trên cánh tay, trước ngực cùng trên đùi một chút, xong liền lăn lên giường ngủ, cơm chiều cũng chưa ăn, chỉ đến nửa đêm dậy uống một ly sữa bò, lại tự mình thoa thuốc lần nữa, lập tức ngủ tiếp. Một giấc ngủ này ngủ một mạch đến 6 giờ sáng ngày hôm sau.

((Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Caonhatban, các bản đăng khác đều chỉ là re-up không xin phép. Vui lòng đọc tại địa chỉ chính xác là một cách giúp chủ nhà có động lực tiếp tục edit truyện.))

Một giấc này ngủ rất ngon, Phương Vấn thần thanh khí sảng hẳn lên, ít nhất cũng so với ngày hôm qua tinh thần tốt hơn không ít. Liên tiếp thoa thuốc thêm bốn lần nữa, hiệu quả rất rõ ràng. Đau thì vẫn đau, nhưng lại không giống ngày hôm qua động một chút liền muốn nhe răng như vậy nữa.

Ngậm một cái bánh sandwich về phòng, Phương Vấn thấy vết roi nặng nhất cũng đóng vảy, liền đi tắm rửa, lúc này mới gọi thị nô tới giúp y thêm một lần thuốc.

Phương Vấn vốn không nghĩ hôm nay liền đi Sở khiển trách cùng Bùi Thập Nhất phân cao thấp, nhưng ở đại sảnh nhìn thấy Diệp Lượng có chút do dự, lúc này mới nhớ tới Diệp Lượng hôm nay phải đi lãnh 30 giới chụp. Nhìn tiểu gia hỏa tựa hồ sợ hãi, Phương Vấn thở dài, vỗ vỗ Diệp Lượng: "Chờ tôi một chút, cùng đi đi."

"Vấn đại nhân......." Diệp Lượng cảm kích nhìn về phía Phương Vấn: "Ngài, vết thương trên người....... Hôm nay liền phải đi sao?"

"Không thiếu một ngày này." Phương Vấn nói: "Tôi thay quần áo, rất nhanh thôi."

"Vấn đại nhân." Trên đường Diệp Lượng cuối cùng không chịu nổi, hỏi: "Ngài nói, chủ nhân có thể còn đang trách Tiểu Lượng hay không?"

"Sẽ không." Phương Vấn nói: "Buổi tối thời điểm đi tìm chủ nhân tạ phạt, nhớ rõ nhận sai."

Diệp Lượng liên tục gật đầu, do dự nói: "Vấn đại nhân, tôi muốn đi cảm ơn Vương chủ quản, ngài nói, tôi nên tặng đồ vật gì mới thích hợp?"

Phương Vấn không có lập tức trả lời, dừng một chút mới nói: "Tùy tiện đi."

Diệp Lượng lẩm bẩm nói: "Vương chủ quản khẳng định là cái gì cũng không thiếu, tôi......."

Phương Vấn cắt ngang Diệp Lượng đang lầm bầm lầu bầu, thở dài nói: "Diệp Lượng, Vương chủ quản thay cậu nhận 80 roi, lại bị biếm đi làm chức vị nhàn tản không thực quyền, cậu cảm thấy tặng cái gì thì thích hợp?"

Diệp Lượng nghẹn lời, không biết nên nói cái gì. Vấn đại nhân đây là đang trách y sao? Diệp Lượng cảm thấy có chút ủy khuất, cúi đầu chậm rãi đi tới. Y cũng biết là chính mình phạm sai lầm, không nên để cho người khác gánh chịu trách nhiệm thay, nhưng đó là ý tứ của chủ nhân, y nào dám nhiều lời một chữ.

Diệp Lượng không nói lời nào, Phương Vấn cũng không nói thêm gì nữa, y có thể lý giải Diệp Lượng, cũng biết đứa nhỏ này nhát gan, nhưng lại vẫn có chút thất vọng, không biết bản thân che chở đối phương như thế, có phải ngược lại làm đối phương không dám chịu trách nhiệm hay không.

Vương Phú hôm qua đã trở về Sở khiển trách lãnh 80 roi, ngay sau đó quản gia cũng lại đây tuyên bố quyết định điều nhiệm Vương Phú, cùng với Bùi Vu Thanh, cũng chính là Bùi Thập Nhất, quản lý thay Sở khiển trách.

Trong lúc nhất thời, trong Sở khiển trách nhân tâm hoảng sợ, Vương Phú chưởng quản Sở khiển trách đã 11 năm có lẻ, ai cũng không nghĩ tới sẽ có ngày bị điều đi như vậy, thật sự làm người thổn thức không thôi. Mà càng khiến cho mọi người giật mình chính là, Bùi Thập Nhất làm thế nào mà một bước lên trời như thế? Là bởi vì chuẩn bị phòng răn dạy cho tiểu Lục đại nhân mà lọt vào được mắt xanh của gia chủ?

Ai cũng không muốn làm mất lòng tân quan cùng tiền nhiệm, không khí trong Sở khiển trách hôm nay rất khẩn trương, mỗi người đều thật cẩn thận.

Diệp Lượng cùng Phương Vấn tới Sở khiển trách rồi, liền ấn theo quy củ quỳ trước bàn gia quy quỳ. Không mất bao nhiêu thời gian, có khiển trách tiên sinh ra, hỏi Diệp Lượng trách phạt phải nhận như thế nào, liền mang theo Diệp Lượng đi phòng khiển trách chuyên chúc của Tư Nô lãnh phạt.

Phương Vấn lưu tại thính đường không nhúc nhích, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Người lui tới tuy không dám nói lời nào, nhưng ai trong lòng cũng không rõ, Bùi Thập Nhất này thượng vị, khẳng định sẽ làm khó Vấn đại nhân đi.

"Bùi chủ quản."

"Bùi chủ quản buổi sáng tốt lành."

"Xin chào Bùi chủ quản."

"Bùi chủ quản."

Sáng sớm, Bùi Thập Nhất liền thu được không ít lời chào hỏi, làm gã tâm hoa nộ phóng, ý cười nghẹn đến không nín được. Đi bộ tới thính đường, nhìn thấy Vấn đại nhân đang quỳ chờ, Bùi Thập Nhất tâm tình liền càng tốt hơn, đây thật đúng là phong thuỷ thay phiên luân chuyển rồi.

"Vấn đại nhân, xin chào nha." Bùi Thập Nhất từ tối hôm qua bắt đầu hưng phấn, cảm xúc đắc ý cũng có chút thu không được. Thấy Phương vấn không phản ứng, Bùi Thập Nhất cũng không nóng nảy, chậm rì rì nói: "Ngài đây là lãnh phạt gì thế?"

Phương Vấn nhàn nhạt nói: "Lệ phạt mỗi ngày."

"Ồ?" Bùi Thập Nhất trào phúng nói: "Vấn đại nhân phải nói rõ ràng mới được."

Phương Vấn liền nói: "Thỉnh chủ quản của Sở khiển trách ra, Phương Vấn sẽ tự nói rõ ràng nội dung lãnh phạt."

Bùi Thập Nhất ha ha cười: "Vấn đại nhân đừng giả bộ, ngài không biết Sở khiển trách này hiện tại là do nô tài quản sao?"

"Quản lý thay Sở khiển trách," Phương Vấn cười nhạo: "Quản Sở khiển trách không phải là giả, nhưng lại chỉ là đại chủ quản mà thôi."

-----

p/s: Rất thích những cảnh Vấn đại nhân giáo huấn người nha nha nha^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro