Chương 5: Vết thương trên người Vấn đại nhân như thế nào.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nếu là ngày thường, Khang Gia Gia khẳng định là không muốn trước mặt nhiều người làm loại chuyện khiến bản thân xấu hổ như thế này, nhưng hiện nay cậu làm sao còn dám nói nhiều một chữ, chỉ mong nhanh chóng đánh xong, lập tức trốn đến chỗ nào cách chủ nhân càng xa càng tốt.

Bang!

Một thước không hề dự triệu nện xuống, đánh vào trên giấy, phát ra thanh âm thật lớn, Khang Gia Gia sợ tới mức run run. Nhưng mà... mông hình như không có đau như trong tưởng tượng, ngẩn người, liền nghe thấy Thẩm Quy Hải lạnh nhạt nói: "Không điểm số?"

"Có! Có!" Khang Gia Gia hoảng sợ, vội vàng nói: "Một, cảm ơn chủ nhân!"

Hóa ra đống giấy kia đặt trên mông đánh còn có chỗ tốt như vậy!

Thước thứ hai nhanh chóng đánh xuống, sau đó, tất cả trang giấy đều bị lực đánh làm bay tán loạn. Khang Gia Gia không dám đứng dậy, một bên điểm số, một bên bò chấm đất, vươn tay nhặt năm sau tờ giấy gần nhất về, một lần nữa thả lại trên mông.

Tiểu gia hỏa quần kéo xuống dừng ở gốc đùi, chỉ lộ ra một cái mông tròn trịa, tiểu côn thịt dưới hạ thân mềm nhũn gục xuống, theo động tác Khang Gia Gia nhặt giấy nhẹ nhàng đong đưa, trong mắt Thẩm Quy Hải, nhìn có chút đáng yêu.

Bang!

Thước thứ ba, Thẩm Quy Hải hơi thu chút sức lực. Hắn luôn có chút xót thưởng tiểu nô tài nhỏ tuổi này, dấu vết dây mây do Sở khiển trách đánh còn chưa mờ, lại đánh phỏng chừng sẽ khóc mất?

"Ba, cảm ơn chủ nhân!" Khang Gia Gia mông đã bắt đầu ân ẩn đau, trong lòng có chút ủy khuất. Trước kia cho dù cậu phạm sai lầm, chủ nhân cũng chưa bao giờ dùng sức lực mạnh như thế đánh cậu đâu, hôm nay chỉ là quy củ theo lệ thưởng, như thế nào liền đánh mạnh thế chứ.

"Bốn! Cảm ơn chủ nhân!"

"Năm, ô~~ cảm ơn chủ nhân." Khang Gia Gia trong thanh âm đã pha chút nức nở, giấy đều bị đánh rách rồi, huống chi lần này cậu cũng chỉ nhặt về được một tờ, mà còn tới năm thước chưa đánh.

Đánh xong năm thước, lửa giận bị đè nén trong ngực Thẩm Quy Hải cuối cùng cũng hòa hoãn một ít. Tiểu gia hỏa này quả thật không thiếu đánh, nhưng thật ra hắn có chút thương tiếc cho cậu. Thẩm Quy Hải không để Khang Gia Gia nhặt mấy tờ giấy kia nữa, không nhẹ không nặng đánh xong năm thước cuối cùng, một chân đá vào trên mông Khang Gia Gia, cũng không biết là lạnh giọng nói cho ai nghe: "Quy củ chính là quy củ, về sau còn dám có tiểu tâm tư lộn xộn, liền chính mình đi Sở khiển trách lãnh roi!"

"Vâng, Gia Gia sai rồi, Gia Gia về sau cũng không dám nữa!" Khang Gia Gia bị đá ngã về phía trước, vội vàng xoay người hồi đáp, nhưng cũng chỉ dám nằm quỳ trên mặt đất không dám đứng lên.

"Về phòng bôi thuốc đi." Thẩm Quy Hải hôm nay không có tâm tình an ủi vật nhỏ này, liền lạnh mặt đuổi người.

Khang Gia Gia cung cung kính kính nhận lại thước, cúi đầu, mới dám đứng dậy cẩn thận kéo quần lên. Chủ nhân vẫn là xót cậu mà, đã sinh khí như vậy, năm thước cuối cùng vẫn thả nhẹ sức. Nếu có thể giống ngày thường, lại ôm cậu an ủi mấy câu liền càng tốt.

Nhưng mà... nhìn sắc mặt Thẩm Quy Hải vẫn không tốt, Khang Gia Gia không dám lộ ra một chút ủy khuất cùng cảm xúc mất mát nào, hiếm khi chấp hành đúng quy củ lùi lại ba bước, mới xoay người rời đi.

Bên kia Khang Gia Gia rời đi, Thẩm Quy Hải bên này vừa quay đầu lại nhìn đến Phương Vấn cụp mi rũ mắt quỳ, liền nhớ tới hình phòng bên kia còn có việc vội đến sém lông mày, hỏa khí lại không áp được dâng cao, nhịn không nổi tát Phương Vấn một cái, lạnh lùng nói: "Vết thương trên người Vấn đại nhân như thế nào rồi?"

Phương Vấn bị đánh lệch đầu, nhanh chóng xoay mặt lại, rũ lông mi nhẹ nhàng run rẩy, nói: "Còn ổn, chủ nhân."

...... Thẩm Quy Hải cười lạnh, dùng ngón cái lau vết máu trên khóe miệng Phương Vấn xuống lại không nói nữa, chỉ lạnh mặt đứng lên, nói với quản gia đang yên lặng đứng ở một bên: "Đi hình phòng, nhìn xem nô tài này đã tìm phiền toái gì cho ta đây."

"Vâng." Quản gia vội vàng buông đồ trong tay, đi theo phía sau chủ tử.

Thẩm Quy Hải đi rồi, Phương Vấn vẫn như cũ quỳ không nhúc nhích, chủ nhân không cho y đứng lên, mặc kệ là cố tình, hay là đã quên, y cũng chỉ có thể tiếp tục quỳ. Gia phó tới tới lui lui bắt đầu thu thập bàn ghế, tựa như không nhìn thấy Phương Vấn đang quỳ. Thị nô cùng gia phó có thể tới nhà chính hầu hạ đều được đào tạo kỹ càng, hiểu chuyện, cái gì có thể xem, cái gì không thể xem, từ sớm đã rõ ràng.

Phương Vấn cân nhắc có nên đổi chỗ quỳ nào không có gì đáng ngại hay không, liền có thị nô cầm một cái đệm lại đây, thấp giọng nói: "Đại nhân, gia chủ phân phó."

"Cảm ơn chủ nhân." Phương Vấn tiếp nhận cái đệm, quỳ tại trung tâm đại sảnh, trong lòng cân nhắc câu khi chủ nhân nổi nóng nói kia, suy nghĩ một chút. Chính mình quyền lực rất lớn sao? Hình như không có lớn như vậy đi? Bất quá chủ nhân nói lớn, vậy cứ cho là lớn đi. Nếu như chủ nhân không cho y quản sự vụ trong nội trạch cũng khá tốt, như vậy y có thể chuyên tâm làm Nô Lệ cho chủ nhân rồi, Tư Nô hay Nô Lệ đều là hầu hạ, nhưng nếu là Nô Lệ, thời điểm chủ nhân trong lòng không thoải mái, tùy thời đều có thể đánh y một trận để hết giận. Y cũng không cần lại gánh trách nhiệm cho cái danh "Đại nhân" nữa, cả ngày bận rộn không có đủ thời gian, còn phải nơi nơi làm bộ suy nghĩ cho mặt mũi chủ nhân, thật sự không có gì tốt cả.

Miên man suy nghĩ không biết quỳ bao lâu, đột nhiên nhớ tới việc của Diệp Lượng, thành ra lại có điểm sốt ruột. Dù thế nào cũng phải trước khi bản thân bị phạt, giải quyết cho xong chuyện của Diệp Lượng đã. Đang mải nghĩ ngợi, liền nhìn thấy Khang Gia Gia thò đầu ngó qua cửa không biết muốn làm gì.

Phương Vấn buồn cười nói: "Gia Gia, cậu lại đây."

Khang Gia Gia không nghĩ tới Phương Vấn bị phạt quỳ còn dám nói chuyện, lập tức hoảng sợ. Hôm nay chủ nhân tâm tình không tốt, cậu cũng không dám gây chuyện. Nhưng mà Vấn đại nhân đang gọi cậu nha...... Được rồi, cậu cứ đi qua đi, chỉ cần không cùng Vấn đại nhân nói chuyện, tổng không thể tính cậu phạm sai lầm đâu, nhỉ?

Thế là Khang Gia Gia làm bộ lơ đãng đi đến bên người Phương Vấn, cũng không ngừng lại, mà là trực tiếp đi qua, lại xoay vòng đi bộ trở về. Phương Vấn vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Khang Gia Gia lại đi qua đi lại bên người mình, mở miệng nói: "Đi giúp anh gọi Diệp Lượng tới đây."

"A?" Khang Gia Gia hé miệng, liền vội vâng ngậm lại, không thể nói chuyện, không thể nói chuyện. Mông cậu vẫn còn đang đau đây này, không thể phạm sai lầm bị chủ nhân đánh được. Tiếp tục lượn hai vòng ở đại sảnh, nhìn phòng bếp không có ai, lập tức lấy một chai coca, thêm một túi đồ ăn vặt, giấu ở trong quần áo bước nhanh trở về Tây Cánh. Xem đá bóng, không uống chút Coca liền không thú vị.

Phương Vấn nhìn đến buồn cười, tiểu tử này bị chủ nhân buông lỏng đến lá gan càng lúc càng lớn, mới vừa bị đánh xong, liền vô tâm vô phế trộm ăn vụng mấy loại thực phẩm rác này, thật sự là nhớ ăn không nhớ đánh mà.

Thôi, chỉ cần cậu nhớ rõ gọi hộ Diệp Lượng là được.

Không bao lâu, Diệp Lượng thật sự tới, chỉ là đứng ở bên cửa lớn của Tây Cánh, do do dự dự không biết đang băn khoăn cái gì.

Phương Vấn thở dài, liền phải đứng lên đổi đến quỳ ở cạnh cửa Tây Cánh. Diệp Lượng người này không dám chần chừ nữa, vội vàng chạy tới, ngồi quỳ đối diện Phương Vấn: "Ngài, ngài đừng đứng lên, chủ nhân sẽ tức giận."

Phương Vấn thả nhẹ thanh âm nói: "Đi lấy tài liệu cần ký tên đến đây, thuận tiện xin giấy phép về thăm nhà, tôi ký giúp cậu, tư liệu này không cần thông qua hộp thư hoặc là chuyển phát nhanh, cậu trực tiếp đưa tới trong nhà đi."

Diệp Lượng cắn chặt răng, lắc đầu nói: "Đại nhân, chờ thêm hai ngày nữa đi, chủ nhân còn đang nổi nóng, tôi không thể khiến ngài chịu thêm phiền toái được."

"Cậu thật sự không muốn tôi chịu tội, thì đừng nói lời vô nghĩa nữa! Còn cảm thấy hai chúng ta như vậy không phải sẽ khiến người chú ý sao?" Phương Vấn nói xong, thả giọng lại bình thường, nói: "Chủ nhân hôm nay nhiều việc, cậu đừng làm phiền chủ nhân. Giấy xin về thăm nhà để ta ký tên."

Diệp Lượng còn muốn nói cái gì, bị Phương Vấn trừng mắt một cái, đành phải ngậm miệng. Áy náy đối với Phương Vấn chung quy không thắng nổi một cái mạng của em gaí, Diệp Lượng rốt cuộc vẫn là về phòng lấy đồ, đặt trong một cái kẹp tư liệu, lại lần nữa trở lại đại sảnh, xin Phương Vấn ký tên từng cái.

-----

p/s: Khang Gia Gia dễ thương quá đi mất. Vấn đại nhân lại sắp có chuyện rồi!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro