Chương 103 - Ngoại truyện 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đá Văn Liễm xong, Hạ Tri Kỳ làm ầm ĩ cả lên rồi nhéo eo bố. Văn Liễm rũ mắt nhìn cậu nhóc vài giây, sau đó mỉm cười cúi người đỡ con lên: "Xin lỗi, bố đến muộn."

Hạ Tri Kỳ khịt mũi thôi cũng miễn cưỡng tha thứ. Hai bố con cùng nhau nhìn về phía sân khấu.

Hạ Ngôn đã nhảy ra xa, tay áo rộng xắn lên, che nửa mặt, lộ ra một nửa khuôn mặt kiều diễm, đuôi mắt thon dài đầy quyến rũ.

Mọi người dưới sân khấu đều xem đến ngây người. Đặc biệt là các nhân viên của Kim Thịnh lần lượt hét lên, tất nhiên họ cũng chú ý đến ông chủ vội vàng đến bị thương nên có chút kinh ngạc chuyện gì đang xảy ra.

Điệu múa kết thúc. Hạ Ngôn nắm hai bàn tay trước mặt, cúi đầu chào khán giả.

Tiếng vỗ tay vang lên. Bốp bốp bốp, vô cùng nhiệt tình.

"Cô là nhất, Hạ Ngôn, cô là nhất."

"Bà chủ, cô thật xinh đẹp, thật xinh đẹp."

"Yêu bà chủ muốn chết."

"A a a a a a"

"Bà chủ của chúng ta là xinh đẹp nhất!"

"Tôi yêu bà chủ!"

Một số nhân viên của Kim Thịnh đứng dậy khoanh tay hò hét.

Hạ Ngôn nở nụ cười, cô vén váy lên, xoay người rời khỏi sân khấu, sau đó vén rèm, mở cửa hậu trường, Văn Liễm ôm Hạ Tri Kỳ bước vào.

Bốn mắt nhìn nhau.

Vài giây sau, Hạ Ngôn mỉm cười chạy về phía Văn Liễm, anh sửng sốt lập tức đưa tay đón lấy thân hình đang chạy như bay của cô, siết chặt cánh tay, trầm giọng nói, có chút nhẫn nại.

"Xin lỗi anh tới trễ."

Hạ Ngôn ôm eo anh nói: "Muộn cũng muộn rồi, với lại em không có mời anh."

Văn Liễm: "..."

Hạ Ngôn ngước mắt lên: "Sao anh tới muộn vậy?"

Văn Liễm ôm lấy eo cô, nói: "Anh bị chặn đường."

Nụ cười của Hạ Ngôn nhạt đi một chút, cô nhìn vết thương ở khóe mắt anh, "Gần đây anh có đắc tội với ai không? Hay lại là ông cụ?"

Văn Liễm hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nói: "Vẫn đang tra."

Văn Liễm nhéo cổ Hạ Ngôn, rũ mắt nhìn cô.

"Em không tức giận, nhưng anh vẫn muốn nói lời xin lỗi."

Hạ Ngôn ôm lấy cổ anh nói: "Chúng ta phải tiến về phía trước, quá khứ đã là quá khứ, không được sao?"

Văn Liễm sửng sốt.

Vài giây sau.

Trong mắt anh tràn ngập ý cười.

"Được."

Anh nói tiếp: "Nhưng nếu em đã nhận lời mời của Trần Tĩnh rồi sao không nói cho anh biết?"

Hạ Ngôn khịt mũi.

"Em cũng lười nói cho anh biết, em biết gần đây anh rất bận."

Văn Liễm: "Là em cố ý."

Hạ Ngôn: "Là em cố ý."

Văn Liễm: "..."

Hạ Ngôn mỉm cười nhìn anh, tuy cô không nói gì nhưng anh vẫn cố gắng đến, điều này vẫn khiến cô cảm thấy vui vẻ. Văn Liễm nhìn nụ cười của cô, mọi sợ hãi đều tan biến cúi đầu hôn lên khóe môi cô. Ngay lúc anh chuẩn bị tiến sâu hơn thì Hạ Tri Kỳ liền rì rầm một tiếng.

Văn Liễm và Hạ Ngôn dừng lại, cùng nhau quay đầu.

Hạ Tri Kỳ khoanh tay nói: "Hừ."

Văn Liễm hơi nhướng mày.

Hạ Ngôn cười lớn, sờ đầu Hạ Tri Kỳ: "Thất Thất làm sao vậy?"

Hạ Tri Kỳ mím môi, nghiêng người về phía Hạ Ngôn, hôn lên mặt mẹ, Văn Liễm nheo mắt cười giận dữ.

"Hạ Tri Kỳ, con được lắm."

Hạ Ngôn lại cười, hôn lên má Hạ Tri Kỳ, sau đó nói: "Em đi lấy áo khoác."

Văn Liễm: "Đi thôi."

Hạ Ngôn xoay người, quay lại lấy hộp trang điểm và áo khoác, mặc vào rồi mới xách quần áo của mình đi, cô ôm cánh tay Văn Liễm, anh mỉm cười nhìn cô rồi xoay người đi ra ngoài.

Lúc này điện thoại di động của anh ở trong túi vang lên.

Văn Liễm: "Lấy giúp anh điện thoại."

Hạ Ngôn thò tay vào túi quần lấy ra chiếc điện thoại di động màu đen.

Người gọi là Phó Lâm Viễn.

Văn Liễm: "Em nghe máy đi, xem cậu ấy muốn gì."

Hạ Ngôn ngẩng đầu nhìn anh.

Văn Liễm: "Nghe đi, vợ."

Hạ Ngôn chỉ im lặng trong một giây rồi hào phóng nhấn nút trả lời.

Giọng nói trầm thấp của Phó Lâm Viễn vang lên: "Mọi người đi rồi à?"

"Vừa mới từ hậu trường đi ra." Văn Liễm đáp.

Phó Lâm Viễn cười nói: "Cùng nhau ăn khuya đi?"

Văn Liễm: "Để tôi hỏi cô ấy một chút."

Anh hỏi Hạ Ngôn: "Em có đi không?"

Hạ Ngôn quá mệt mỏi, vừa rồi nhảy múa còn bị bong gân chân, hiện giờ vẫn đang chịu đựng cơn đau, cô lắc đầu. Văn Liễm đương nhiên nghe theo cô, anh nói: "Cô ấy mệt rồi, phải về nghỉ ngơi. Lần sau giúp tôi chào Trần Tĩnh một tiếng nhé."

Phó Lâm Viễn: "Được."

Anh ta còn muốn khoe với Văn Liễm chuyện anh ta và Trần Tĩnh đã quay lại với nhau.

Văn Liễm cười lạnh.

"Tôi biết hai người đã quay lại với nhau, vậy nên xin chúc mừng trước."

Phó Lâm Viễn tặc lưỡi nói: "Cảm ơn."

Văn Liễm hừ lạnh một tiếng.

"Tạm biệt."

Hạ Ngôn nhấn nút cúp máy.

Cô hơi ngạc nhiên hỏi: "Trần Tĩnh và Phó Tổng?"

Văn Liễm gật đầu.

Anh lại vòng tay qua eo cô và nói: "Chuyện xảy ra hơn hai năm trước khi em rời đi."

Hạ Ngôn: "Ồ."

Đến gần cửa, Văn Liễm buông Hạ Ngôn ra, đặt Hạ Tri Kỳ vào trong lòng Hạ Ngôn, sau đó mở cửa nhìn ra ngoài. A Thanh thấy Văn Liễm đi ra, lập tức lái chiếc Porsche màu đen tới dừng ở trước cửa, Văn Liễm nhìn anh ta rồi xoay người vòng tay qua eo Hạ Ngôn dắt cô bước ra ngoài.

Hạ Ngôn ôm Hạ Tri Kỳ cúi người ngồi vào trong xe.

Văn Liễm nhẹ nhàng kéo cổ áo rồi ngồi vào.

A Thanh khởi động xe, lái về phía bờ sông hoa viên.

Cùng lúc đó, Văn Liễm nhận được điện thoại của Lý Tòng, hiện giờ bị thương đang nằm trong bệnh viện, Văn Trạch Tân và Văn Trạch Lệ đưa Văn Dao về nhà, còn những tên côn đồ đó cũng đã tìm ra kẻ đứng sau bọn họ.

Lý Tòng nói: "Là Trần Trung Bác. Hạ Tình hiện đang qua lại với Trần Trung Bác." (??)

Văn Liễm nâng cằm lên, ánh mắt sâu thẳm.

Anh cười khẩy.

"Được."

Rồi cúp điện thoại.

Hạ Ngôn im lặng nhìn anh, kéo tay áo anh.

Văn Liễm dùng tay trái nắm lấy tay cô, vân vê nói: "Không phải ông cụ, là Trần Trung Bác."

Hạ Ngôn kinh ngạc.

"Anh ta..."

Văn Liễm giơ tay lên, đặt lên môi, nói: "Có người tình."

Hạ Ngôn lập tức hiểu ra.

Hạ Tình và Trần Trung Bác ở bên nhau?

Văn Liễm nhìn vẻ mặt của cô liền biết có hiểu lầm.

Người tình là kiểu kia à. Không phải mối quan hệ giữa nam và nữ.

Hạ Tình vì cùng đường nên cố tình quyến rũ Trần Trung Bác, hai người đã xảy ra quan hệ, nhưng Trần Trung Bác cũng không thích Hạ Tình, anh ta đang lên kế hoạch liên hôn với con gái của một tập đoàn nào đó, gần đây tập đoàn Trần đang hỗn loạn. Văn Liễm thu mua lại cổ phần của Tập đoàn Trần, đây là lý do khiến Trần Trung Bác ra tay.

Về thời gian, Hạ Tình chọn vào lúc Hạ Ngôn múa điệu 'Thanh Xà'.

Điều tra ra được ai là người động tay thì mọi việc dễ dàng hơn ngay thôi.

Về đến khu nhà, xe dừng lại.

Văn Liễm nhìn Hạ Ngôn, nói: "Tối nay ở chỗ anh? Được không?"

Hạ Ngôn: "Anh đoán xem."

Văn Liễm mỉm cười, coi như cô đã đồng ý, anh mở cửa xe xuống xe, ôm lấy con trai, Hạ Tri Kỳ kỳ thật có chút nhớ bố, hơn một tuần không gặp, cậu nhóc ngoan ngoãn ôm lấy cổ Văn Liễm, còn anh thì nắm tay Hạ Ngôn đi lên lầu.

Trong tuần này chị Trương có đến đây để dọn dẹp.

Kể từ khi Hạ Ngôn và Văn Liễm làm hoà, nhà của anh cũng có một số thay đổi, bảng vẽ và bút vẽ của Hạ Tri Kỳ được đặt trong phòng khách, còn có thêm những món đồ chơi cậu bé yêu thích như lego, v.v. Văn Liễm cũng mang theo một con robot về đặt trong nhà, có thể thu hút Hạ Tri Kỳ. Trong phòng của anh có thêm một cái bàn trang điểm và tủ quần áo của Hạ Ngôn. Còn đồ của anh thì để rất tuỳ ý, chỉ dọn dẹp lại một chút rồi ném chúng ra ngoài. Toàn bộ phòng thay đồ vẫn còn rất nhiều chỗ trống, nhưng chỉ để dành cho Hạ Ngôn.

Căn nhà không còn lạnh lẽo như trước nữa, anh còn mua cả gối, cờ, cờ vây, v.v.

"Hộp thuốc đâu?" Hạ Ngôn treo áo khoác lên hỏi.

Văn Liễm đặt Hạ Tri Kỳ xuống, đưa cho con một cuốn tập vẽ, anh ngước mắt định nói, lại thấy mắt cá chân của Hạ Ngôn sưng tấy đỏ bừng, ánh mắt trở nên lạnh lùng, anh đứng dậy, bế Hạ Ngôn lên sofa, quỳ một chân xuống, vén váy lên nắm lấy mắt cá chân cô, ngước mắt hỏi.

"Em bị thương?"

Hạ Ngôn ngồi yên, nghĩ thầm cuối cùng cũng bị anh phát hiện.

Cô gật đầu.

"À, khi nãy xuống sân khấu em đi hơi nhanh."

Văn Liễm nghĩ đến việc cô một mình đi về, sắc mặt tối sầm: "Sao em không nói?"

Hạ Ngôn trừng mắt nhìn anh.

"Em không nói không phải cũng bị anh phát hiện rồi đấy sao?"

Văn Liễm: "..."

Một giây sau.

"Anh xin lỗi," anh nói.

Anh xắn tay áo, đứng dậy đi đến tủ TV, mở ngăn kéo, lấy ra hộp dụng cụ y tế nhỏ, bước tới lại quỳ xuống đất, đặt chân cô lên đùi mình lấy rượu thuốc xoa xoa lòng bàn tay cho ấm rồi ấn vào mắt cá chân cô nói: "Chịu khó một chút."

Hạ Ngôn theo bản năng lùi lại, chống tay lên ghế sofa.

Anh vẫn chưa xoa bóp cô đã có chút sợ hãi.

Bàn tay của Văn Liễm đặt vào chỗ bị thương, Hạ Ngôn cắn môi, Văn Liễm bắt đầu chậm rãi xoa bóp, nói: "Đau thì cắn anh này."

Hạ Tri Kỳ ném cuốn tập vẽ đi, giơ cánh tay nhỏ bé của mình lên trước mặt Hạ Ngôn.

"Mẹ ơi, cắn con đi."

Hạ Ngôn nhìn đôi bàn tay nhỏ như củ sen của Hạ Tri Kỳ, cười nói: "Mẹ cắn nhưng con đừng khóc đấy nhé."

Hạ Tri Kỳ lắc đầu: "Con sẽ không khóc đâu."

Hạ Ngôn mềm lòng ôm lấy Hạ Tri Kỳ. Giây tiếp theo, cô đau đớn ôm chặt Hạ Tri Kỳ, đau đến mức đá chân lên, Văn Liễm giữ chặt lấy chân cô, đẩy đầu gối trở về vị trí cũ cũng đau lòng, nói: "Kiên nhẫn một chút, rất nhanh sẽ không sao đâu."

"Văn Liễm, thật sự rất đau." Hạ Ngôn lớn tiếng nói.

Văn Liễm: "Được rồi được rồi, anh biết, sắp xong rồi."

Anh ngoài miệng nói vậy nhưng lại phải chịu đựng nỗi đau trong lòng, xoa bóp vết thương cho cô, Hạ Ngôn chợt nhận ra mình ở trước mặt Văn Liễm trông thật yếu ớt.

Cô ngẩn người.

Việc người múa bị trẹo chân và ngã xuống là chuyện bình thường. Cô đã bị ngã từ khi còn nhỏ, những ngày hai người còn ở chung cũng bị thương, về đến nhà Văn Liễm nhìn thấy liền bế cô lên xoa bóp. Nhưng lúc đó cô cắn môi dưới, không kêu rên lấy một tiếng vì sợ anh tức giận hoặc sẽ cảm thấy cô phiền phức.

Khi đó Văn Liễm còn ngước mắt lên nói cô chịu đựng giỏi.

Còn hiện giờ, cô lại có thể hét lên một cách yếu ớt như vậy.

Rõ ràng người bị thương là cô, nhưng sau khi Văn Liễm xoa nắn chỗ bị thương, trán anh đổ mồ hôi, ngước mắt lên nói: "Được rồi, em ngồi xuống đi một chút thử."

Hạ Ngôn hoàn hồn nhìn anh, sau đó cô đặt chân xuống đất. Văn Liễm ôm eo cô, đỡ cô xuống. Hạ Ngôn cúi đầu, cẩn thận bước đi, cảm thấy đã khá hơn nhiều.

Cô nhướng mày liếc nhìn anh, Văn Liễm thở phào nhẹ nhõm, cúi người hôn lên khóe môi cô, "Em có thể đi lại là tốt rồi, buổi tối rồi bôi thuốc tiếp."

Hạ Ngôn: "Vâng."

"Anh ngồi xuống đi." Cô đẩy anh.

Văn Liễm nhướng mày, ngồi xuống.

Hạ Ngôn lấy miếng dán cầm máu và thuốc mỡ từ trong hộp thuốc ra, nhúng bông gòn vào đó rồi bôi lên người anh.

Hạ Ngôn: "Đau không?"

Văn Liễm xoa xoa khóe môi dưới: "Vết thương nhỏ này không là gì cả."

Hạ Ngôn lập tức dùng bông gòn ấn vào vết thương.

Văn Liễm cau mày, thậm chí hít một hơi cũng không có.

Hạ Ngôn: "..."

Sau khi lau xong chuẩn bị dán miếng cầm máu cho anh.

Hạ Tri Kỳ đưa tay cầm lấy miếng dán cầm máu Heo Peppa. Hạ Ngôn sửng sốt, khi nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Hạ Tri Kỳ, cô mỉm cười nhận lấy, xé mở.

Văn Liễm nheo mắt lại.

"Đổi cái khác đi," anh nói.

Hạ Ngôn: "Không được, anh phải nghe lời con trai anh."

Văn Liễm: "..."

Vài giây sau, một miếng băng cầm máu hình heo Peppa cỡ lớn màu đỏ rực được dán vào đuôi mắt Văn Liễm, Hạ Tri Kỳ vui vẻ vỗ tay: "Trông rất đẹp."

Văn Liễm liếc cậu bé một cái, nếu đây không phải là con trai anh thì anh sớm đã đá nhóc văng ghế sofa rồi.

Đẹp cái gì mà đẹp.

Hạ Ngôn không khỏi bật cười, sau đó liếc nhìn khóe môi anh, chỗ đó cũng bị nứt ra.

Văn Liễm nắm lấy cổ tay cô, nói: "Đừng lo lắng về khóe môi, sẽ sớm ổn thôi."

Hạ Ngôn: "Ồ, được rồi."

Cô cụp mắt xuống, đóng hộp thuốc lại, Văn Liễm dùng đầu ngón tay vuốt tóc cô nói: "Anh giúp Thất Thất tắm rửa, tối nay em có thể nghỉ ngơi, không cần di chuyển nhiều."

Hạ Ngôn nhìn anh một cái: "Được."

Văn Liễm dẫn Hạ Tri Kỳ vào phòng tắm, Hạ Ngôn định dọn dẹp phòng, nhưng chị Trương cũng đã dọn dẹp xong mọi thứ, cô cũng không có việc gì làm nên vào phòng tắm nhìn hai bố con tắm rửa cho nhau. Hạ Tri Kỳ cầm lấy con vịt con, nhấn nó kêu oạp oạp. Kỳ thật Hạ Ngôn chưa từng nói với Văn Liễm về những món đồ chơi này anh đã tự mình mua tất cả.

Hạ Tri Kỳ ở căn hộ số 8, hay tòa nhà số 6 này cũng đều sẽ có nó. Đi đến đâu cậu bé cũng cảm thấy như đang ở nhà, Hạ Tri Kỳ vừa tắm xong đi ra, trên cổ áo Văn Liễm có chút ẩm ướt.

Anh đặt con lên giường.

Hạ Ngôn cầm quần áo của anh nói: "Anh cũng đi tắm đi."

Văn Liễm ôm cô vào lòng, nói: "Cùng nhau tắm đi."

Hạ Ngôn: "Anh để con trai ở một mình à?"

Văn Liễm: "..."

Vài giây sau.

Anh buông Hạ Ngôn ra, lấy bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm, Hạ Ngôn quay người dỗ Hạ Tri Kỳ ngủ, đại khái là tối nay Hạ Tri Kỳ đã nhìn thấy bố mình, một chút cũng không buồn ngủ, cậu bé đang ôm một cuốn sách vẽ nguyệch ngoạc. Hạ Ngôn ru con cho đến khi Văn Liễm tắm xong bé vẫn chưa ngủ. Hạ Ngôn chống nạnh, đang muốn nổi giận thì Văn Liễm từ phía sau ôm cô nói: "Em đi tắm đi, để anh ru con."

"Anh đã cho nước vào bồn tắm em không cần đứng."

Hạ Ngôn ồ lên một tiếng, đứng dậy lấy bộ đồ ngủ, cô cũng muốn tẩy trang.

Cô đi vào phòng tắm.

Cánh cửa đóng lại.

Văn Liễm ngồi ở trên giường.

Hạ Tri Kỳ đưa tập vẽ cho Văn Liễm, nói: "Bố vẽ đi."

Văn Liễm dựa vào đầu giường, cầm lấy bút trong tay, "Con muốn vẽ cái gì?"

"Mẹ."

Văn Liễm cầm bút xoay một vòng, sau đó bắt đầu vẽ trên giấy, Hạ Tri Kỳ nằm trên đùi anh chớp mắt.

Hạ Ngôn tẩy trang một lúc lâu, còn đắp mặt nạ rồi mới đi tắm, khi cô tắm xong đã gần mười hai giờ, hơn nữa bên ngoài rất yên tĩnh còn tưởng Hạ Tri Kỳ đã đi ngủ rồi. Sau khi sấy khô tóc, mở cửa bước chân nhẹ nhàng ra ngoài. Kết quả nhìn thấy hai bố con nằm trên giường, một người đang vẽ tranh, một người đang nằm sấp xuống xem, trông rất sung sức.

Hạ Ngôn im lặng vài giây, giọng điệu không được tốt lắm, "Hạ Tri Kỳ, con còn chưa ngủ..."

Còn chưa kịp nói hết câu, Hạ Tri Kỳ đã ý thức được, ngay lập tức túm lấy chăn bông bên cạnh rồi nằm xuống. Văn Liễm sửng sốt một giây, sau đó mới nhận ra anh phải dỗ con trai đi ngủ, giơ hai tay kéo chăn của Hạ Tri Kỳ lên vỗ vỗ cánh tay con nói: "Ngủ đi. "

Hạ Ngôn: "..."

Cô cười lạnh.

"Văn Liễm, đã mười hai giờ rưỡi rồi."

Văn Liễm: "..."

Anh nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào cánh tay Hạ Tri Kỳ.

Anh thì thầm: "Mau ngủ đi."

Hạ Tri Kỳ ở trong chăn chớp chớp mắt, cậu nhỏ cũng muốn nhưng không thể ngủ được.

Văn Liễm đành phải kéo chăn của Hạ Tri Kỳ lên thêm một chút.

Văn Liễm: "Mau ngủ đi."

Vài giây sau cậu nhóc đột nhiên đá mạnh chăn ra, chớp mắt nhìn bố.

Văn Liễm: "..."

Anh thì thầm: "Nếu con làm như vậy, mẹ con sẽ mắng bố."

Hạ Tri Kỳ: "Không liên quan tới con."

Văn Liễm: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gương