Chương 104 - Ngoại truyện 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Ngôn đi đến bên kia giường, dọc theo mái tóc nhìn hai bố con trên giường. Văn Liễm nhắm mắt, nhẹ nhàng vỗ vỗ Hạ Tri Kỳ, định dỗ cậu bé ngủ lần nữa.

Hạ Tri Kỳ lăn lộn, lăn người tới mép giường, "Mẹ, mẹ ru con đi, bố không làm được, bố ngốc."

Văn Liễm: "..."

Hạ Ngôn ngồi ở bên giường nhìn Văn Liễm. Anh giơ tay xoa xoa trán, bị con trai tố cáo, ngước mắt lên định nói chuyện, nhưng cô đã nằm xuống.

Cô nhẹ nhàng vỗ nhẹ vai con, Hạ Tri Kỳ liền rúc vào trong ngực cô, liên tục ngáp dài. Hạ Ngôn ngâm nga vài tiếng, là một khúc ca nhỏ.

Hạ Tri Kỳ nghe xong thì từ từ nhắm mắt lại, cọ cọ vào trong ngực mẹ, một lúc sau liền ngủ thiếp đi.

Khúc hát ru của Hạ Ngôn dừng lại.

Cô liếc nhìn Văn Liễm một cái.

Văn Liễm hơi nhướng mày, xoay người đi xuống giường, vòng sang bên kia, leo lên giường, vòng tay qua eo cô, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, vừa rồi anh quên mất."

Hạ Ngôn hừ lạnh một tiếng: "Thằng bé còn đang tuổi ăn tuổi lớn, không thể thức khuya được."

Văn Liễm: "Đã hiểu."

Hạ Ngôn lười để ý tới anh, cô gối đầu lên tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ Hạ Tri Kỳ. Văn Liễm giơ tay tắt ngọn đèn lớn trong phòng, chỉ để lại ngọn đèn nhỏ trên bàn đầu giường.

Căn phòng đột nhiên trở nên tối tăm.

Văn Liễm lại ôm eo cô.

Trên người cô mang theo mùi thơm nhẹ của dầu gội, sữa tắm, mềm mại dễ chịu. Đầu ngón tay Văn Liễm lướt dọc theo vạt áo, Hạ Ngôn đang mơ màng buồn ngủ, giây tiếp theo, cô chợt nắm lấy tay anh.

Môi mỏng của Văn Liễm rơi xuống cổ cô, đầu ngón tay không ngừng hướng lên trên.

Hạ Ngôn đỏ mặt muốn đẩy anh, nhưng lại có chút không nỡ.

Cô nghiến răng nghiến lợi: "Thất Thất."

Văn Liễm thu tay lại, xuống giường, cúi người bế cô lên ra ngoài, đi thẳng đến thư phòng đối diện, trong thư phòng có một chiếc ghế sô pha dài, anh ngồi trên sô pha, để cô ngồi trên đùi mình.

Hạ Ngôn vòng qua cổ anh.

Nhìn vết cầm máu ở đuôi mắt, cô mỉm cười chủ động hôn lên đôi môi mỏng của anh.

Nhịp tim của Văn Liễm tăng nhanh, cũng giơ tay xé bỏ băng cầm máu, để lại một vết sẹo, nhéo cằm cô, biến thế bị động thành chủ động.

Rất nhanh Hạ Ngôn đã phải cắn môi, đôi mắt ngấn nước. Văn Liễm ấn vào eo cô đi vào trong.

Hai người đã hơn một tuần không gặp, đều rất nhớ nhau, khát khao đối phương, thời gian dần trôi qua, đầu gối của Hạ Ngôn bắt đầu nhũn ra, thân thể trắng như tuyết, trong ánh sáng mờ ảo của thư phòng, trông cực kỳ đẹp. Văn Liễm lấp kín môi cô, hôn một cách mãnh liệt rồi xoay người chống xuống ghế sô pha.

Lên lên xuống xuống một đêm điên cuồng.

Lúc trở lại phòng ngủ chính, Hạ Ngôn đã rất buồn ngủ, cô ngồi ở bên giường mặc quần áo, Văn Liễm quỳ xuống mặc cho cô, Hạ Ngôn xoay người ôm Hạ Tri Kỳ rồi cũng ngả người.

Văn Liễm lấy khăn lau tay chân cho cô, sau đó leo lên giường ôm cô.

Một đêm không mộng mị.

Ngày hôm sau.

Hạ Tri Kỳ thức dậy, nhìn thấy bố mình cũng thức dậy.

Văn Liễm "suỵt" một tiếng.

Hạ Tri Kỳ liếc nhìn Hạ Ngôn vẫn đang ngủ, gật gật đầu, xuống giường, rồi nhìn về phía trán Văn Liễm.

"Bố, heo Peppa đâu?"

Văn Liễm: "..."

Anh im lặng vài giây, sau đó cầm miếng dán cầm máu trên bàn đầu giường lên và dán lại.

Hạ Tri Kỳ hài lòng.

Văn Liễm ôm cậu bé, đi vào phòng tắm tắm rửa, sau đó cả hai thay quần áo, làm xong việc này, Hạ Ngôn còn chưa tỉnh lại, hai bố con cùng nhìn về phía người phụ nữ trên giường, khẽ vén chăn đắp cho cô rồi đi ra ngoài.

Chị Trương đã đến, đang làm bữa sáng, ngẩng đầu nhìn thấy miếng dán cầm máu trên khóe mắt Văn Liễm, không khỏi bật cười, cậu Văn bây giờ đã có sinh khí hơn rất nhiều.

Chị mỉm cười nói: "Thất Thất, hôm nay cháu muốn ăn sáng món gì?"

Hạ Tri Kỳ: "Món gì cũng được ạ."

Chị Trương vừa nghe giọng nói của cậu bé đã rất vui mừng.

Văn Liễm gõ gõ quầy bar nói: "Chị lấy tổ yến ra ủ ấm, chờ cô ấy tỉnh lại thì mang lên cho cô ấy."

Chị Trương: "Được, cậu không cần lo lắng. Cậu có định đưa cậu chủ nhỏ đi chơi không?"

Văn Liễm: "Có, dẫn thằng bé đi dạo."

Chị Trương: "Được."

Thế là hai bố con đi xuống lầu.

Văn Liễm vẫn luôn có thói quen chạy bộ vào buổi sáng, nhưng chạy cùng Hạ Tri Kỳ không dễ dàng chút nào nên quyết định đi dạo, Hạ Tri Kỳ muốn nhìn ánh đèn, nhưng ban ngày đèn lại không có gì thú vị.

Văn Liễm vẫn đưa cậu bé tới đó.

Một số người đi ngang qua nhìn thấy miếng băng cầm máu trên khóe mắt thì che miệng cười khúc khích, có người biết Văn Liễm thì liếc nhìn Hạ Tri Kỳ, cười hỏi: "Cô giáo Hạ Ngôn đâu rồi?"

Văn Liễm nắm tay Hạ Tri Kỳ, chậm rãi bước đi, nói: "Cô ấy còn đang ngủ."

"Ồ, haha. Con trai của cậu trông rất giống cậu đấy."

"Cảm ơn."

Người nọ nói tiếp: "Điệu múa của cô giáo Hạ Ngôn cũng rất đẹp."

Văn Liễm bình tĩnh nhìn đối phương, nói: "Cảm ơn đã khen ngợi, lúc nào cô ấy cũng múa rất đẹp."

Đối phương nheo mắt nhìn Văn Liễm, không hiểu sao lại cảm thấy sống lưng lạnh buốt, gật đầu, không dám tiếp tục, liền nói: "Tôi chạy tiếp đây."

Văn Liễm gật đầu.

Đối phương lập tức bỏ chạy.

Văn Liễm nheo mắt lại, hừ lạnh một tiếng.

Hạ Tri Kỳ nhìn thấy bố hừ lạnh, cậu bé cũng hừ lạnh một tiếng.

Văn Liễm xoa xoa đầu con trai.

*

Hạ Ngôn tỉnh lại, hai chân còn có chút yếu ớt, đêm qua cô quá điên cuồng, tắm rửa xong thay quần áo đi ra ngoài, chị Trương thấy cô tới liền lập tức mang tổ yến hầm ra.

Nói: "Cậu chủ bảo tôi chuẩn bị cho em."

Hạ Ngôn ngồi ở trên ghế hỏi: "Bọn họ đâu rồi ạ? Đang đi dạo à?"

Chị Trương mỉm cười nói: "Đúng vậy."

Hạ Ngôn gật đầu, ngồi vào bàn ăn tổ yến.

Một lúc sau, hai bố con trở về, Hạ Ngôn ngước mắt lên, nhìn thấy miếng băng cầm máu ở đuôi mắt anh vẫn chưa được gỡ xuống, cô nhịn cười, Văn Liễm nhướng mày: "Em cười cái gì?"

Hạ Ngôn cười nói: "Đừng nói anh định mang miếng dán cầm máu này đến công ty đó chứ?"

Văn Liễm mỉm cười: "Không phải không thể."

Hạ Tri Kỳ cũng gật đầu.

Ăn sáng xong Văn Liễm đưa hai mẹ con đến đoàn múa, còn anh thì đi Kim Thịnh, nếu chỉ là đến công ty, chắc chắn sẽ không xé miếng băng cầm máu, nhưng chuyện hôm nay rất quan trọng không chỉ đến Kim Thịnh, mà còn đến tập đoàn Trần Thị.

Kết thúc cuộc họp buổi sáng với nhân viên.

Văn Liễm vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy Văn Trạch Lệ cùng trợ lý đi tới, Văn Trạch Lệ nói: "Chú nhỏ, hôm nay cháu cùng chú tới Trần Thị."

Văn Liễm nhận điếu thuốc từ Văn Trạch Lệ, cúi đầu châm lửa.

"Được."

Vì vậy, hai người họ cùng nhau đi đến tập đoàn Trần Thị.

Tập đoàn Trần Thị hôm nay chuẩn bị tổ chức đại hội cổ đông, Trần Trung Bác vừa ngồi xuống, liền thấy cửa mở, ngẩng đầu lên nhìn. Văn Liễm mặc áo sơ mi đen, quần tây đen, hai tay đút túi đứng ở cửa. Sắc mặt Trần Trung Bác hơi thay đổi.

Văn Trạch Lệ mỉm cười đi vào, nói: "Xin lỗi, chúng tôi đến muộn."

Chú cháu hai người vừa ngồi xuống, các cổ đông khác bèn nhìn nhau, Trần Trung Bá nghiến răng nhìn về phía chiếc ghế mà lẽ ra hai cổ đông còn lại sẽ ngồi, lúc này hai cổ đông đều không đến. Có thể suy ra được rằng họ đã lấy cổ phần của Trần Thị bán cho Kim Thịnh và Văn Thị, Trần Trung Bác nói: "Chúng ta bắt đầu đi."

Đại hội đồng cổ đông chính thức bắt đầu.

Văn Liễm nắm giữ rất nhiều cổ phần.

Trước hết anh đề xuất thay đổi nhân sự tại cuộc họp, điểm đầu tiên anh sẽ cử người đến đảm nhận một số vị trí nhất định.

Sắc mặt Trần Trung Bác thay đổi lớn.

Văn Liễm nhìn anh ta, khẽ mỉm cười, sau đó nói: "Điểm thứ hai, tôi hy vọng Trung Bác và thiên kim nhà họ Tần có thể sớm kết hôn. Điều này có liên quan đến việc nhà họ Trần cuối cùng có thể lật ngược tình thế hỗn loạn gần đây hay không."

"Nếu muốn kết hôn, phải cắt đứt một số quan hệ bẩn thỉu mờ ám xung quanh. Bằng không, đừng trách tôi để giới truyền thông tìm hiểu thêm chân tướng sự việc."

Trần Trung Bác nghiến răng nghiến lợi.

Sau đó, Văn Liễm lại tuyên bố: "Một phần cổ phần tôi nắm giữ sẽ được giao cho vợ tôi là Hạ Ngôn."

Trần Trung Bác nghe được cái tên này, liền có chút choáng váng.

Kết thúc cuộc họp.

Văn Liễm cùng Văn Trạch Lệ rời đi, những cổ đông khác đều đổ mồ hôi hột, bọn họ nhìn Trần Trung Bác, cho rằng Trần thị muốn thay đổi cục diện, đã chọc phải hai ông chủ lớn này.

Nhưng họ rất vui khi thấy cảnh này. Sau tất cả, thật tuyệt vời khi hưởng bóng mát từ một cây đại thụ.

Trần Trung Bác làm sao không hiểu họ đang nghĩ gì, sau khi họ rời đi, Trần Trung Bác ném tài liệu trên tay xuống và nói: "Một lũ cáo già gian xảo!"

Ngay khi Văn Liễm và Văn Trạch Lệ can thiệp vào chuyện của Trần thị và chuyện của Trần Trung Bác, những cổ đông này sẽ chỉ ủng hộ Văn Liễm và Văn Trạch Lệ. Chính vì vậy mà anh ta tức giận, muốn đối phó Văn Liễm. Anh ta biết mình không thể lật ngược tình thế, nhưng đành phải dùng giọng điệu này, ai ngờ người của anh ta đều sẽ bị đánh gục triệt để, mà bên kia chỉ có một mình Lý Tòng bị thương.

Trần Trung Bác nghĩ ngợi, định đem chuyện này đổ lỗi cho Hạ Tình, tất cả đều là do người phụ nữ này xúi giục.

Anh ta đứng dậy trực tiếp rời khỏi Trần thị.

Vừa lái xe đến cửa biệt thự, đã nhìn thấy Tần Lệ Tử túm tóc Hạ Tình kéo ra ngoài, "Đồ vô liêm sỉ, tôi và Trần Trung Bác sắp kết hôn, cô còn dụ dỗ anh ta, cô còn tưởng bản thân là Hạ Tình cao cao tại thượng giống như trước đây sao? Bây giờ cô chỉ là rác rưởi, ra khỏi đây, cút ngay."

Hạ Tình nắm lấy tay Tần Lệ Tử, nghiến răng nghiến lợi, cô ta ngước mắt lên thì nhìn thấy Trần Trung Bác đang đứng ở cách đó không xa, cô ta vô thức mà há hốc miệng.

Trần Trung Bác châm một điếu thuốc nhưng giả vờ như không nhìn thấy. Anh ta quay lại và hút thuốc một cách bất cần.

Sắc mặt Hạ Tình liền trở nên khó coi, cô ta nắm lấy tay Tần Lệ Tử, đẩy cô: "Cô cho rằng anh ấy thực sự muốn cưới cô sao? Có biết trong lòng anh ấy thực sự muốn có ai không? Cuối cùng, cô chỉ có thể là người thay thế của ai đó."

Tần Lệ Tử sửng sốt đang định lên tiếng, Trần Trung Bác đã dập thuốc, sải bước tới, nắm lấy cánh tay Hạ Tình trừng mắt nhìn cô ta: "Còn nói thêm một câu chết tiệt nào nữa, tôi sẽ để cô chết không có nơi chôn."

Hạ Tình cười chế nhạo.

Cô ta nhìn Trần Trung Bác.

"Anh sai người đi đánh Văn Liễm, thực sự là vì tập đoàn hay là vì tôi?"

Trần Trung Bác cười lạnh: "Ồ, đúng rồi, cô cũng chỉ là kẻ thay thế."

Sau đó, anh ta kéo cô ta ra, đẩy cô ta sau đó nhìn Tần Lệ Tử nói: "Anh rất nghiêm túc muốn cưới em, Trần thị và Tần thị nên hợp tác, anh sẽ cho em một hôn lễ đàng hoàng. Giữa chúng ta, tất cả đều là bình đẳng.

Tần Lệ Tử có chút cảm động.

Cô không yêu người này, nhưng cô phải kết hôn, không bằng cô thử hỏi xem mình cần gì, cô chỉ vào Hạ Tình nói: "Anh đem cô ta đi đi, mọi việc sẽ trở nên dễ dàng."

Trần Trung Bác: "Yên tâm."

Đầu gối Hạ Tình mềm nhũn, ngã xuống đất.

*

Không lâu sau, vốn cổ phần của Trần thị đã thay đổi, Hạ Ngôn thật sự nắm giữ cổ phần, cô nắm giữ cổ phần của Hạ thị, sau đó lại là của Trần thị còn trở thành cổ đông lớn.

Từ Mạn nhìn màn hình máy tính bảng với vẻ mặt kinh ngạc.

Bà liếc nhìn Hạ Ngôn.

"Cậu Văn gần đây..."

Lời còn chưa dứt.

Hai mẩu tin tức đã lên hot search.

#Văn Liễm Kim Thịnh – Vợ anh ấy là người được hưởng lợi lớn nhất từ ​​việc mở rộng khối tài sản của anh ấy hiện nay. #

#Văn Nhị sủng vợ —— Tặng cổ phần#

"Trời ơi, tôi cũng muốn được làm vợ anh ấy, hahahaha."

"Không, tôi có cảm giác như anh ấy mở rộng khối tài sản chỉ vì vợ mình."

"Ahhhhhhhhhhhh. Ngọt quá, ngọt quá."

"Chỉ cần ngồi đó làm phú bà, đây có lẽ là hạnh phúc của Hạ Ngôn."

Hạ Ngôn cũng nhìn thấy hot search.

Từ Mạn chạm vào cô.

Lúc này Hạ Tri Kỳ cầm điện thoại chạy vào, giơ điện thoại lên nói: "Mẹ, nói với bố đi, nếu không đến đón, con sẽ tức giận."

Hạ Ngôn sửng sốt một lát, sau đó cúi đầu ấn số của Văn Liễm trên điện thoại di động.

Vài giây sau.

Văn Liễm nhấc máy.

Hạ Tri Kỳ: "Nếu bố không tới, con sẽ tức giận."

Văn Liễm: ".... Thất Thất, bố nói có dịp tối sẽ dẫn con đi xem một bất ngờ, nhưng tối nay thì không được, bố còn đang họp."

Hạ Tri Kỳ chớp chớp mắt.

Vài giây sau.

Cậu bé bĩu môi: "Bố nói gì cơ?"

Văn Liễm: "..."

...

Lại giả ngốc nữa phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gương