Chương 107 - Ngoại truyện 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần thứ hai, là năm Hạ Tri Kỳ ba tuổi rưỡi, anh chọn ngày sinh nhật của Hạ Ngôn để cầu hôn, ai biết Hạ Ngôn đã chuẩn bị một điều bất ngờ cho Văn Liễm.

Cô còn tổ chức sinh nhật cho anh, làm một chiếc bánh siêu to, gom hết tất cả những ngày sinh nhật mà anh không tổ chức trong những năm gần đây cùng làm luôn.

Văn Liễm ngày đó sững sờ ở công ty, đang định cầu hôn lần nữa, kết quả vừa bước vào cửa lại bị một chiếc bánh to như vậy làm cho choáng váng cả người, anh liền cởi cà vạt ra nhìn Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn đang nắm tay Hạ Tri Kỳ, cô mặc một chiếc váy mềm mại màu sáng, quần áo của Hạ Tri Kỳ cũng có màu sáng, thoạt nhìn giống như đồ đôi của mẹ và con.

Rất đẹp và thu hút.

Hạ Ngôn đứng dưới ánh đèn, mỉm cười nói: "Bù đắp cho sinh nhật của anh. Tối nay chúng ta cùng nhau trải qua như một gia đình ba người nhé?"

Văn Liễm siết chặt ngón tay, cởi cà vạt, gật đầu, trầm giọng nói: "Được."

Nói xong, anh giơ tay lên nắm lấy cánh tay cô rồi ôm cô vào lòng.

Hạ Ngôn vùi mình vào trong ngực anh nói: "Sinh nhật vui vẻ, tuổi mới bình an."

Văn Liễm: "Em cũng vậy."

Hạ Tri Kỳ chớp mắt, lao tới ôm lấy bố mẹ mình.

Đêm nay, Hạ Ngôn không chỉ đơn thuần chuẩn bị sinh nhật cho anh mà còn chuẩn bị một bữa tiệc lớn, một nhà ba người ở ban công xem máy bay không người lái do Văn Liễm chuẩn bị, Văn Liễm cất chiếc nhẫn trong túi quần, Hạ Tri Kỳ không ngừng đòi anh bế, cho nên anh thử lấy ra mấy lần đều không thành công, anh nhìn người phụ nữ đang tựa vào trong lòng ngực mình, quyết định để một lát nữa sẽ cầu hôn.

Xem pháo hoa xong, Hạ Ngôn và Văn Liễm chơi cờ vây, kỳ thực kỹ năng chơi cờ của cô cũng tiến bộ theo năm tháng, Văn Liễm vừa chơi vừa nhường, nếu không nhường thì cô không thể thắng được.

Hạ Ngôn nắm tay anh, nói: "Không được, anh chơi nghiêm túc cho em."

Văn Liễm hơi nhướng mày.

"Nghiêm túc như thế nào?"

Hạ Ngôn nhìn anh: "Cứ thể hiện trình độ thường ngày của anh đi."

Văn Liễm hơi ngả người về phía sau, chống khuỷu tay lên đầu gối, đồng hồ trên tay lóe lên một tia sáng, anh cởi một ít nút cổ tay áo rồi nói: "Được rồi, lát nữa em đừng có mà khóc đấy, Thất Thất, con làm trọng tài."

Hạ Tri Kỳ nằm trên bàn gật đầu.

Mặc dù không hiểu gì, nhưng cậu nhóc rất thích xem bố mẹ mình chơi cờ vây.

Hạ Ngôn bày ra thế trận, cô nóng lòng muốn thử, bắt đầu lên kế hoạch cho quân đen và quân trắng, Hạ Ngôn tập trung, ngay từ đầu cô đã có chút cơ hội thắng thế, mỗi bước đi của Văn Liễm đều đã được cô đoán trước, nhưng ở giai đoạn giữa và cuối, cô không tìm thấy sơ hở của anh nữa, quân đen bắt đầu chiếm thế thượng phong.

Và trước khi kịp phản ứng, cô vẫn luôn cho rằng mình đang đi đúng hướng cho đến khi Văn Liễm đặt một quân đen cuối cùng xuống, bức tường được dựng lên.

Quân trắng bị ăn.

Hạ Ngôn sửng sốt.

Cô nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Văn Liễm buông tay: "Vợ à, em thua rồi."

Hạ Ngôn nghĩ đến chuyện thế trận bị anh dẫn dụ đi theo, bỗng nhiên có chút khó chịu, giận mà không làm được gì, cô đứng dậy chỉ vào anh: "Anh...anh..."

Phụ nữ đôi khi thật kỳ quặc, muốn anh không nhượng bộ, công bằng mà chơi.

Rồi khi anh thực sự đánh thắng, cô lại tức giận. Văn Liễm nhướng mày nói: "Vừa nãy em nói là..."

Hạ Ngôn dùng đầu ngón tay chọc vào ngực anh.

"Em cho phép anh thắng à."

"Anh chơi xấu."

Văn Liễm vòng tay qua eo cô, ôm cô vào lòng: "Được được được, anh chơi xấu, em không có nói như vậy."

"Em nói cái gì?"

Đối mặt với vẻ mặt tức giận đùng đùng của cô, Văn Liễm dừng lại một chút, sau đó cúi đầu nói: "Em không nói gì cả, do anh là đồ không có lương tâm, đùa giỡn với em."

Hạ Ngôn đẩy anh ra.

Văn Liễm mỉm cười, ôm chặt eo cô.

Hạ Ngôn nhìn Hạ Tri Kỳ, "Con nói đi, là ai thắng?"

Hạ Tri Kỳ chống nạnh đứng sang một bên, nghiên cứu vài giây rồi nói: "Người thắng đương nhiên là mẹ rồi."

Hạ Ngôn lập tức mỉm cười xoa đầu Hạ Tri Kỳ.

Văn Liễm xoa khóe môi mỉm cười.

Anh nhéo mặt con trai: "Con nghiêm túc đấy à?"

Hạ Tri Kỳ: "Đương nhiên."

Văn Liễm: "..."

Được thôi.

Cạn lời với hai mẹ con.

Ăn bánh kem, chơi cờ vây xong, một nhà ba người trở về phòng, vừa rồi Hạ Ngôn vì bị Hạ Tri Kỳ ôm nên trước ngực cô đầy bánh, Văn Liễm bảo cô đi tắm trước.

Hạ Ngôn không nghi ngờ gì, cầm quần áo đi vào.

Khi cô đóng cửa lại, bên tai hơi ửng đỏ, nhưng Văn Liễm cũng không nhận ra.

Anh kéo Hạ Tri Kỳ nói: "Con có biết vừa rồi bố đã ước điều gì không?"

Hạ Tri Kỳ bắt gặp ánh mắt Văn Liễm, cậu nhóc đột nhiên nhanh trí, bịt tai lại nói: "Con không biết."

Văn Liễm: "..."

Thằng nhóc thúi này.

Anh nắm lấy cánh tay Hạ Tri Kỳ, nói: "Bố ước có thể cùng mẹ con đi lĩnh chứng."

Hạ Tri Kỳ nghe vậy, nói: "Mẹ nói mẹ sẽ không kết hôn cho đến khi con học tiểu học."

Văn Liễm hơi nheo mắt lại.

"Làm sao con biết?"

Hạ Tri Kỳ ghé vào tai Văn Liễm nói: "Lúc nhận phỏng vấn mẹ đã nói như vậy ạ."

Văn Liễm: "..."

Nếu là vậy, anh cũng muốn thử xem sao. Anh nhéo tai Hạ Tri Kỳ nói: "Lát nữa con đừng nói gì cả, đừng như năm ngoái, biết không?"

Hạ Tri Kỳ: "Bố nói gì cơ?"

Văn Liễm: "..."

Nếu không phải sợ Hạ Ngôn tức giận thì giờ anh đã ném Hạ Tri Kỳ ra khỏi phòng ngủ chính rồi. Anh nhìn phòng tắm, bắt đầu chỉnh lại cổ áo, tóc tai. Hạ Tri Kỳ khoanh tay, thấy bố như vậy thì lắc đầu. Nhưng cậu nhóc có chút buồn ngủ, lại còn chưa tắm, đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra.

Hạ Ngôn mặc một chiếc áo khoác dài đi ra, thắt nút thật chặt.

Văn Liễm nheo mắt lại: "Áo khoác của em..."

Hạ Ngôn đỏ mặt nói: "Có hơi lạnh."

Văn Liễm lập tức cầm lấy điều khiển từ xa để điều chỉnh máy sưởi trong phòng, sau đó lấy chiếc nhẫn ra, đang định điều chỉnh đèn trong phòng, nhưng chưa kịp quỳ xuống, Hạ Tri Kỳ đã "ui da" một tiếng.

Hạ Ngôn lập tức đỡ cậu nhóc.

Văn Liễm sửng sốt, vội vàng chạy tới.

Hạ Tri Kỳ quá mệt nên cái trán đập vào tường.

Cậu nhóc dùng đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng ôm lấy cổ Hạ Ngôn: "Mẹ, con buồn ngủ quá, ngày mai con tắm nhé."

Hạ Ngôn nhìn đồng hồ, thấy tối nay quả thực đã muộn rồi.

"Để anh bế." Văn Liễm kéo Hạ Tri Kỳ qua, bế cậu nhóc lên giường, Hạ Tri Kỳ ở trong lòng bố, nhanh chóng nhắm mắt lại.

Hạ Ngôn cởi dép của Hạ Tri Kỳ, dùng khăn lau tay cho cậu bé.

Hạ Tri Kỳ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Văn Liễm và Hạ Ngôn bận rộn một lúc, dù gì nếu không tắm thì cũng phải thay đồ ngủ, sau khi làm xong, Hạ Ngôn liền dựa vào trong ngực Văn Liễm.

Văn Liễm ôm lấy cô.

Hai người nhìn đứa con trai đang ngủ say của mình.

Khoảng mười phút sau.

Đúng lúc Văn Liễm chuẩn bị lấy chiếc nhẫn ra lần nữa thì Hạ Ngôn đã thoát ra khỏi vòng tay anh, cởi áo khoác dài của cô ra, lộ ra chiếc váy hai dây màu đen bên trong, loại váy hai dây này là loại có phần lưng khoét rỗng. Văn Liễm khẽ liếc mắt, lúc cô chuẩn bị đi vào phòng thay đồ thì anh nắm lấy tay cô kéo vào trong ngực.

Anh giữ cằm cô.

"Em mua váy ngủ khi nào vậy?"

Khuôn mặt Hạ Ngôn đỏ bừng, ngay cả cổ cũng đỏ au, quay đầu lại nói: "Đây là quà sinh nhật của Khương Vân."

Yết hầu của Văn Liễm cuộn lại.

Khi cúi đầu xuống, anh nhìn thấy khung cảnh ở phía dưới.

Anh đặt tay lên eo cô, trầm giọng nói: "Mắt nhìn của cô ấy không tồi."

Lúc này Hạ Ngôn lúc này có chút hối hận, cô lập tức muốn vùng ra, nhưng bị Văn Liễm chặn ngang bế vào phòng ngủ phụ bên cạnh, sau khi đóng cửa lại, anh dựa vào cửa, ôm cô, cúi đầu hôn. Nụ hôn còn nồng nhiệt hơn ngày thường, mặt Hạ Ngôn đỏ bừng, cô ôm cổ anh, hai tay Văn Liễm luồn xuống lưng cô.

Bàn tay chạm đến làn da trắng nõn mịn màng.

Tai Hạ Ngôn đỏ bừng.

Cảm thấy có chút xấu hổ.

Văn Liễm cười nhẹ, đè cô xuống giường, ấn trán cô nói: "Có thể bảo cô ấy mua thêm mấy bộ nữa."

Đôi mắt Hạ Ngôn tràn ngập nước, cô nhìn chằm chằm vào anh.

Văn Liễm ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cô.

Anh nhéo eo cô.

Đi vào.

Hạ Ngôn run rẩy.

Chỉ một lúc sau, sức nóng trong phòng ngủ bốc lên, hồi lâu, Hạ Ngôn mệt mỏi dựa vào gối, Văn Liễm hôn lên cổ cô, nắm lấy bàn tay trắng nõn thon dài của cô, anh lấy chiếc nhẫn ra đeo vào.

Hạ Ngôn siết chặt ngón tay.

Văn Liễm nắm nắm tay của cô nói: "Được, anh để em sống tự do thêm một năm nữa."

Hạ Ngôn: "Là em để anh sống tự do thêm một năm nữa."

Văn Liễm đè chân cô, lần nữa đi vào. Hạ Ngôn sửng sốt, cô trừng mắt nhìn anh, Văn Liễm chặn môi cô, nói: "Bây giờ anh rất hối hận..."

Vô cùng hối hận.

Biết vậy chẳng làm.

Hối hận năm đó cô muốn kết hôn nhưng anh lại chần chừ như vậy.

Hạ Ngôn ôm cổ anh, cắn môi, nhỏ giọng nói: "Như vậy cũng khá tốt rồi."

Văn Liễm xoa mặt cô, nói: "Em không rời bỏ anh là tốt rồi, anh vẫn sẽ kiên trì chờ đợi."

Hạ Ngôn mỉm cười hôn lên đôi môi mỏng của anh lần nữa.

"Vì Thất Thất, em sẽ không tự ý rời đi."

Lúc cô cảm thấy Hạ Tri Kỳ và Văn Liễm nên nhận lại nhau, cô biết mình không còn đường lui, cho dù lúc đó cô và Văn Liễm không hòa giải, cô cũng sẽ nói với Hạ Tri Kỳ rằng Văn Liễm là bố ruột của nó. Có một số chuyện Hạ Tri Kỳ nhất định phải tự mình đưa ra quyết định. Nhưng Hạ Tri Kỳ lúc đó còn quá nhỏ, Hạ Tri Kỳ hiện tại kỳ thực cũng vẫn còn nhỏ.

Nhưng vì cậu bé đã có cô và Văn Liễm ở bên cạnh nên Hạ Ngôn sẽ không tự ý chấm dứt mối quan hệ với Văn Liễm nữa.

Trừ khi anh ngoại tình hoặc làm điều gì sai trái với cô.

Văn Liễm ôm chặt eo cô, trong lòng cảm thấy vui mừng.

*

Sáng sớm ngày hôm sau.

Hạ Tri Kỳ tỉnh dậy, nhìn thấy mẹ mình đang vùi mình trong vòng tay của bố, cậu bĩu môi, vươn tay ra ôm thật chặt eo Hạ Ngôn, Hạ Ngôn bị Hạ Tri Kỳ đánh thức, cô trợn mắt, Hạ Tri Kỳ trừng mắt nhìn Văn Liễm, Văn Liễm hôn lên mặt Hạ Ngôn rồi nói với cậu bé: Chào buổi sáng, Thất Thất."

Văn Liễm xoa đầu Hạ Tri Kỳ nói: "Đi thôi, bố con mình đi dạo nhé."

Hạ Tri Kỳ "dạ" một tiếng rồi ngồi dậy.

Văn Liễm kéo chăn lên đắp cho Hạ Ngôn, cúi đầu hôn cô, ghé vào tai cô hỏi: "Còn đau không?"

Tai Hạ Ngôn đỏ bừng.

Cô nói: "Anh đi đi."

Văn Liễm hạ tay xuống, xoa xoa eo cô, nhỏ giọng nói: "Anh đi dạo về rồi sẽ xem thử."

Hạ Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói: "Không cần."

Văn Liễm nhướng mày.

Kỹ thuật của anh khá tốt, chủ yếu là do đêm qua anh đã làm quá nhiều lần, cuối cùng Văn Liễm bị Hạ Ngôn cào xước mặt. Anh bước xuống giường, bế Hạ Tri Kỳ theo.

Hai bố con đi thay quần áo.

Hạ Tri Kỳ vỗ vỗ quần áo trên người, nhìn cổ Văn Liễm: "Bố, cổ của bố bị mèo cào à?"

Văn Liễm sửng sốt.

Anh liếc nhìn vào gương.

Lập tức nắm lấy tay Hạ Tri Kỳ nói: "Ừ, một con mèo xinh đẹp."

"Xinh đẹp ư, giống gì thế ạ?"

"Một con mèo Ba Tư rất đẹp."

Tiếng hai bố con trò chuyện vang lên, Hạ Ngôn ở dưới chăn đỏ bừng: "Tên đàn ông xấu xa, biến."

*

Hai bố con đi dạo trở về.

Hạ Ngôn đã rời giường, trong lòng có chút khó chịu, nhưng vẫn ổn, cô đang ngồi ở quầy bar ăn tổ yến, trong khi chị Trương thì chuẩn bị bữa sáng, Hạ Tri Kỳ đi đến bên cạnh Hạ Ngôn, liếc nhìn bố đang nói chuyện điện thoại. Cậu bước về phía mẹ, vẫy tay, Hạ Ngôn sửng sốt, đặt thìa, cúi người xuống.

"Hả? Con muốn nói gì?"

Hạ Tri Kỳ nhón chân, ôm lấy cổ mẹ nói: "Tối hôm qua bố muốn cầu hôn mẹ, con giả vờ ngủ nên bố không cầu hôn được. Haha."

Hạ Ngôn: "..."

Cô vỗ vai con trai: "Con quay lại nhìn đi."

Hạ Tri Kỳ quay đầu lại.

Cậu bé bắt gặp ánh mắt của Văn Liễm.

Văn Liễm đút một tay vào túi quần, nheo mắt.

Hai bố con nhìn nhau vài giây.

Hạ Tri Kỳ lập tức nói: "Bố, vừa nãy là con lừa mẹ thôi."

Hạ Ngôn sửng sốt: "..."

Hạ Tri Kỳ chân thành nói: "Bố, bố hãy chọn một ngày khác đi, Tết âm lịch cầu hôn cũng được ạ."

Văn Liễm: "Vậy à? Được không?"

Hạ Tri Kỳ gật đầu.

Văn Liễm: "..."

Thằng nhóc thúi! !

A!

A!

Cùng ngày.

Những người thân quen đều biết Văn Liễm lại muốn cầu hôn, về phần tại sao thất bại, mọi người đều cho rằng là bởi vì Hạ Ngôn không muốn kết hôn, nhưng bọn họ không biết tất cả đều là do con trai của anh giở trò quỷ.

Phó Lâm Viễn: Tôi thấy buồn cho cậu.

Văn Trạch Lệ: Chú nhỏ à, cháu nghĩ năm nay chú không nên thắp đèn bình an, chú nên thắp đèn nhân duyên đi.

Lâm Tiếu Nhi: Chú nhỏ, nên nói gì với chú đây?

Văn Tụng Tiên: Trước đó đã từng có một cơ hội, nhưng cậu lại không trân trọng, giờ nhìn xem đi.

Văn Trạch Tân: ...cố lên.

Giang Tuyết Nhi: ...Khương Vân và A Thanh cũng sắp kết hôn rồi, chú nhỏ à! Sao chú chậm chạp thế! Quá chậm!

Văn Liễm: ...A

*

Hai năm trôi qua, Hạ Ngôn rất bận rộn, đoàn múa mở rộng chiêu sinh, Khương Vân đang tính kết hôn, lại có ít người nên Hạ Ngôn chỉ có thể tự mình đảm nhận vị trí vũ công chính.

Về phần các công ty của Văn Liễm, càng ngày càng tập trung vào Hạ Ngôn, đương nhiên Hạ Ngôn không cần lo lắng điều hành những công ty này, nhưng Hạ Ngôn biết anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, đặc biệt là ngành khoa học kỹ thuật quân sự trong tay anh. Văn Liễm cũng bận rộn, đã lâu rồi cũng không đến Văn thị.

Văn Trạch Lệ đã thành công tiếp quản công ty, Văn thị thay máu, tất cả người của ông cụ Văn đều bị Văn Trạch Lệ thay thế, Văn gia và Thẩm gia trong kinh doanh cũng có nhiều mâu thuẫn.

Năm nay mùa đông đến.

Hạ Ngôn đã ba mươi tuổi.

Văn Liễm đang chuẩn bị cho một màn cầu hôn hoành tráng trong năm nay.

Không ngừng cố gắng chuẩn bị.

Nhưng trước khi màn đêm buông xuống, ông cụ Văn bị ngừng tim, bác sĩ thông báo ông cụ đang trong tình trạng nguy kịch, Hạ Ngôn nhận được tin báo trong lúc cô đang xem học viên của mình tập múa, cô sững sờ trong giây lát.

Khương Vân cầm điện thoại di động xông vào nói: "Hạ Ngôn, nghe nói ông cụ Văn...ông cụ Văn muốn...muốn."

Cô ấy thở hổn hển.

Hạ Ngôn mở điện thoại.

Tin tức về ông cụ liên tục được đưa tin.

Điện thoại di động của cô reo lên.

Người gọi là Văn Liễm.

Cô nhấc máy.

Văn Liễm trầm giọng nói: "Vợ, anh bảo A Thanh tới đón em. Em mang Thất Thất đi cùng nhé."

Hạ Ngôn dừng một chút, sau đó nói: "Vâng."

Cô cúp điện thoại, giao phòng tập cho Khương Vân, xoay người đi lên lầu, kéo Hạ Tri Kỳ đang vẽ tranh lên, sau đó tìm một chiếc mũ cho cậu bé đội.

Hạ Tri Kỳ đã cao thêm một chút, chớp mắt nói: "Mẹ, chúng ta đi đâu vậy?"

"Tới chỗ ông nội con."

Hạ Tri Kỳ lại chớp mắt.

Cậu nhóc "Dạ" một tiếng.

Ông nội.

Là ông cụ đó à.

Hai năm qua, Hạ Tri Kỳ đã gặp ông cụ rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ gọi ông là ông nội, dù biết ông là ông nội mình nhưng cậu nhóc cũng chưa từng gọi là vì ông cụ chưa bao giờ đưa tay ra với cậu.

Cậu được Hạ Ngôn dẫn xuống lầu, xe của A Thanh đã đến, hai mẹ con liền lên xe, chiếc xe màu đen đi đến bệnh viện tư nhân, hai mẹ con bước tới cửa.

Trận tuyết đầu tiên trong năm đã rơi rồi.

Những bông tuyết rơi vào mũi Hạ Tri Kỳ, Hạ Tri Kỳ giơ tay chạm vào.

"Mẹ ơi, tuyết rơi rồi."

Hạ Ngôn nhìn, mỉm cười dẫn cậu lên bậc thang, mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện khiến cô không thoải mái, Hạ Tri Kỳ nắm chặt tay cô, họ đi đến tầng mà ông cụ Văn đang nằm, cửa thoát hiểm mở ra, Văn Liễm dập thuốc xong, đi ra ngoài, đưa tay về phía Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn đi tới, vùi mình trong vòng tay anh.

Văn Liễm ôm chặt lấy cô.

Hạ Tri Kỳ đứng sang một bên, nắm tay mẹ.

Im lặng trong vài giây.

Chỉ nghe nói là có thể phải chuẩn bị tang lễ.

Lâm Tiếu Nhi và Văn Tụng Tiên dựa vào nhau mà khóc. Văn Trạch Lệ hai mắt cũng đỏ hoe, Văn Trạch Tân sắc mặt tái nhợt, tựa người vào tường, tóc xõa xuống, nhìn không rõ mặt.

Văn Liễm ôm Hạ Tri Kỳ, nắm tay Hạ Ngôn đi tới.

Hạ Tri Kỳ dùng bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ vai Văn Trạch Tân: "Anh."

Văn Trạch Tân ngước mắt, đưa tay ôm lấy Hạ Tri Kỳ.

Hạ Tri Kỳ ngoan ngoãn ôm lấy vai Văn Trạch Tân, dùng đôi bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ về như đang an ủi cậu.

Văn Liễm bình tĩnh nói với Văn Tụng Tiên: "Anh, trước tiên hãy thông báo cho công ty, Trạch Lệ, kiểm soát giới truyền thông, đừng để bọn họ nói bậy."

Văn Tụng Tiên gật đầu.

Văn Trạch Lệ: "Vâng ạ."

Sau đó, các bác sĩ lần lượt ra ngoài để người nhà đi vào. Cả gia đình bước vào. Phòng bệnh rất lớn, có thể chứa được nhiều người. Văn Trạch Lệ bước tới nắm tay ông cụ, ông cụ đang thở máy, nhìn Văn Trạch Lệ: "Cháu phải cẩn thận..."

Giọng nói rất nhỏ.

Văn Trạch Lệ cúi đầu lắng nghe.

Anh cau mày: "Ông nội, ông nói gì vậy?"

Cảm xúc trong mắt ông cụ vô cùng phức tạp, cả đời này của ông đều mạnh mẽ, chẳng sợ bệnh tật quấn thân, luôn tập thể dục. Trước đây đôi mắt ông cụ chưa từng bị vẩn đục, lúc này vẫn trong trẻo như cũ, đôi mắt ông cụ đảo qua Văn Tụng Tiên, Lâm Tiếu Nhi, Văn Dao, rồi nhìn vào Văn Trạch Tân, khuôn mặt Văn Trạch Tân vô cảm, lười biếng dựa vào tường, cậu không tiến tới, như thể chuyện đó không liên quan gì đến mình.

Nhưng ánh mắt của ông cụ chỉ dừng lại trên mặt cậu ấy chừng năm giây rồi chuyển sang mặt Hạ Tri Kỳ, Hạ Tri Kỳ rất nghe lời, không hề nhúc nhích, chỉ nhìn ông cụ, ông nội và cháu trai nhìn nhau hồi lâu. Cuối cùng ông cụ cũng dời ánh mắt, quét qua khuôn mặt Hạ Ngôn, Hạ Ngôn đưa hai tay ra trước mặt, cúi đầu rất lễ phép.

Đôi mắt ông cụ hơi co rụt lại.

Cuối cùng dừng trên mặt Văn Liễm.

Sắc mặt Văn Liễm cũng rất tái nhợt, đôi mắt nheo lại giống hệt ông cụ, vẻ mặt lúc này càng khó hiểu, ông cụ chỉ nhìn Văn Liễm, không nói gì, rồi nhắm mắt lại.

Cả đời này, ông ta đã nói rất nhiều với Văn Liễm, nhưng cũng không phải là những lời tốt đẹp gì.

Đến chết ông cụ cũng không để lại bất kỳ lời hay ý đẹp nào.

Văn Liễm cũng không cần.

Anh đã đi được nửa đời, hiện giờ có vợ có con đã là viên mãn.

Tình thương của bố đối với anh mà nói quá xa vời, cũng không cần thiết phải đi tìm.

Năm đó xuất ngũ, anh chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng ông cụ vẫn đàn áp.

Giữa anh và bố chỉ có thắng và thua chứ không có sự ấm áp.

Tin tức liên tục đưa tin ông cụ Văn qua đời, cả đời ông ta gây nên nhiều tranh cãi, không phải con trưởng trong nhà, đang trên bờ vực bị vứt bỏ thì đột nhiên đảm nhận chức chủ tịch Văn thị. Ông ta rõ ràng là con thứ nhưng lại cưng chiều con trai cả, ông ta đã trở thành loại người mà chính bản thân ông ta ghét nhất. Là người muốn con mình phải trải qua những khó khăn mà ông ta đã chịu đựng, còn muốn cháu mình phải trải qua lần nữa, ông ta cố chấp đến đáng sợ, lại vô cùng cực đoan.

Ông cụ đã thay đổi vận mệnh của đứa con trai thứ hai, khơi dậy mâu thuẫn giữa các anh em trong nhà, khi còn trẻ ông ta đấu với anh cả, khi về già lại đấu với chính con trai của mình.

Ông cụ thực sự là một con người đáng sợ và quá phức tạp. Bây giờ Tập đoàn Văn thị hoàn toàn nằm trong tay con trai Văn Tụng Tiên, là con ruột của ông, chuyện này coi như là chuyện tốt nhưng cũng không phải là chuyện tốt.

Một số người nói tốt, cũng có một số nói không.

Anh trai ông cụ nghe tin cũng vội vã từ Paris trở về.

Anh trai ông cụ Văn tuy đã lớn tuổi nhưng trông lại vô cùng nghị lực, ông ấy mặc bộ đồ vest đen đứng trước bài vị, thở dài nói: "Đấu cả đời, con của con út cũng không chịu nhận, em muốn gì vậy hả?"

"Chẳng thú vị chút nào, em trai à."

"Con người sống trên đời là để mong muốn hạnh phúc gia đình, sao em lại phải sống như thế này chứ?"

Hạ Ngôn đứng bên cạnh Văn Liễm, nhìn anh.

Hôm nay Văn Liễm mặc âu phục màu đen, vẻ mặt lãnh đạm, khuôn mặt vẫn sắc bén như cũ.

Hạ Ngôn nắm lấy tay anh.

Văn Liễm rũ mắt xuống, nhìn cô rồi đan ngón tay mình vào ngón tay cô.

Hạ Ngôn nhỏ giọng nói: "Mối quan hệ giữa anh và anh trai ông cụ cũng tốt đúng không?"

Văn Liễm dừng lại một chút.

"Ừm."

Hạ Ngôn: "Cho nên anh vẫn luôn bảo vệ gia đình này."

Văn Liễm sửng sốt.

Anh không trả lời.

Hạ Ngôn biết mình nói trúng rồi.

Một mình anh đã chịu khổ, anh không muốn các cháu trai của mình phải chịu đựng nó thêm một lần nữa.

Anh vẫn luôn bảo vệ họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gương