Chương 108 - Ngoại truyện 13: Đi mẫu giáo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tang lễ của ông cụ Văn diễn ra rất long trọng, ngoài các phóng viên truyền thông, còn có rất nhiều người trong giới, nhiều nhánh của gia tộc Văn thị cũng đã đến, trong đó có một số gia tộc lớn ở Kinh Thị.

Thẩm gia, Tiêu gia, Nhiếp gia.

Người nhà họ Thẩm còn mang theo Thẩm Tuyền tới, cô gái ăn mặc gọn gàng đoan trang trong bộ trang phục màu đen.

Hạ Ngôn nghe người ta nói nếu Văn gia muốn liên hôn, Thẩm gia sẽ là lựa chọn đầu tiên. Cô hơi ngạc nhiên nghĩ thầm một người con gái xinh đẹp như vậy, quả là xứng đôi vừa lứa.

Đêm đó sau khi tiễn khách, Lâm Tiếu Nhi kéo Hạ Ngôn, nhất định muốn cô cùng về nhà với mình. Hạ Ngôn liếc nhìn Văn Liễm, anh gật gật đầu, thế là một nhà ba người trở về nhà họ Văn.

Tắm rửa xong Hạ Ngôn mặc đồ ngủ, khoác áo bước ra ngoài, Văn Liễm ngồi trên sô pha vẽ tranh cho Hạ Tri Kỳ, cậu bé mặc bộ đồ ngủ hình con gấu ngồi bên cạnh bố, ngắm nhìn.

Đèn sưởi được chiếu từ trên cao xuống rất ấm áp.

Hạ Ngôn mỉm cười, cô quay về phòng lấy máy tính bảng, ngồi trên ghế sô pha đơn, cắm tai nghe và xem video. Văn Liễm duỗi tay nắm lấy mắt cá chân của cô, nói: "Lại đây ngồi đi."

Hạ Ngôn dừng lại, đành phải di chuyển tới ngồi cạnh anh. Cô dựa vào Văn Liễm bấm xem tiếp video.

Sau khi Văn Liễm vẽ xong một con gấu trúc, anh đưa máy tính bảng cho cậu bé, Hạ Tri Kỳ nhận lấy bút vẽ thêm chân cho gấu trúc nhỏ. Văn Liễm ngả người ra sau, đặt tay lên eo ôm lấy Hạ Ngôn, thì thầm: "Năm sau Thất Thất sẽ đi học mẫu giáo phải không?"

Hạ Ngôn tháo một chiếc tai nghe xuống, nói: "Ừm."

Bàn tay anh trượt xuống váy ngủ của cô không quá làm càn chỉ phủ lên.

Anh hỏi: "Em định sắp xếp cho con học ở đâu?"

Hạ Ngôn: "Tuỳ theo ý muốn của thằng bé."

Tay kia Văn Liễm sờ sờ tóc hỏi con, Hạ Tri Kỳ cúi đầu tiếp tục vẽ, nói: "Con không biết."

Văn Liễm hơi nhướng mày.

Anh nói: "Hay là để nó đi học ở trường mà vợ của thầy giáo anh đang làm."

Hạ Ngôn ngẩng đầu lên.

Văn Liễm rủ mắt xuống, nhìn vào đôi mắt đẹp của cô nói: "Vợ của thầy giáo anh là hiệu trưởng trường mẫu giáo trực thuộc trường quốc tế Tulip, bà ấy cũng vẽ rất giỏi."

Hạ Ngôn: "Anh muốn Thất Thất theo đuổi con đường hội họa sao?"

Văn Liễm: "Anh sẽ không can thiệp vào cuộc sống của thằng bé, hiện tại con thích thì cứ để nó làm những gì nó muốn."

Hạ Ngôn gật đầu, ngẩng đầu hôn lên cằm anh.

"Được."

Văn Liễm lấp kín đôi môi đỏ mọng của cô hôn tới hôn lui, Hạ Ngôn nâng cổ lên, Văn Liễm dùng đầu ngón tay vuốt ve cằm cô hôn sâu hơn.

Lại quay đầu lại nhìn thấy Hạ Tri Kỳ đang chống cằm chớp mắt nhìn bố mẹ. Văn Liễm hơi nhướng mày, ôm lấy cậu bé, hỏi: "Buồn ngủ sao?"

Hạ Tri Kỳ gật đầu.

"Ngủ."

Văn Liễm nói.

Hạ Ngôn cũng từ trên ghế sô pha đứng dậy.

Hai người bế Hạ Tri Kỳ lên giường, đêm đó Văn Liễm ôm Hạ Ngôn rất chặt, Hạ Ngôn chú ý tới, dùng đầu ngón tay khẽ sờ lên đôi lông mày của người đàn ông.

Văn Liễm mở mắt.

Hạ Ngôn nhìn lông mày anh.

"Anh gặp ác mộng à?"

Văn Liễm ôm chặt cô, ừ một tiếng.

Hạ Ngôn: "Anh đã mơ thấy gì?"

Văn Liễm: "Anh mơ thấy ông già, cũng mơ thấy em, ông cụ mang em đi."

Hạ Ngôn dừng lại. Cô cười cười ôm lấy eo anh.

Văn Liễm hôn lên giữa lông mày của cô, hai người ôm chặt lấy nhau, Hạ Tri Kỳ quay người lẩm bẩm: "Hô hô hô, hô hô hô..."

Hạ Ngôn vừa nghe liền biết mình lại phải hát ru. Cô mỉm cười vỗ lưng Hạ Tri Kỳ.

Văn Liễm ôm cô từ phía sau.

Giọng anh trầm và dễ chịu.

"Em đang hát khúc gì vậy?"

Hạ Ngôn: "Hoắc Nguyên Giáp."

Văn Liễm: "..."

Sáng sớm hôm sau, Hạ Ngôn dẫn Hạ Tri Kỳ xuống lầu, Văn Liễm xắn tay áo đi theo phía sau, một nhà ba người vừa xuống tầng một, Hạ Ngôn đã nhìn thấy Lâm Tiếu Nhi cười rạng rỡ. Hạ Ngôn hơi sửng sốt một chút, liếc nhìn Văn Liễm, anh nheo mắt nói cũng không biết.

Ai biết.

Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Tân, Văn Tụng Tiên, Văn Dao lúc đi xuống cũng cười rạng rỡ với Hạ Ngôn, đặc biệt là Văn Dao, trực tiếp nắm lấy cánh tay của Hạ Ngôn và nói: "Thím nhỏ, kỹ năng hôn của chú nhỏ ổn chứ?"

Hạ Ngôn sửng sốt.

Văn Dao chớp chớp mắt: "Được không?"

Mặt Hạ Ngôn đỏ bừng.

Văn Liễm khẽ quát một tiếng.

"Văn Dao."

Văn Dao bĩu môi.

Văn Liễm kéo Hạ Ngôn đi phía sau, nhìn bọn họ vài lần: "Chuyện là thế nào vậy?"

Lâm Tiếu Nhi nhịn cười, lấy điện thoại di động ra nói: "Con trai của chú đã làm rất tốt."

Cô bấm mở.

Văn Liễm và Hạ Ngôn liếc mắt nhìn về phía kia, trong nhóm có một đoạn video do tài khoản nhỏ của Hạ Tri Kỳ đăng lên, Văn Liễm đang cúi đầu hôn Hạ Ngôn, trong phòng khách tầng ba, ánh đèn mờ ảo , anh hôn rất hăng say. Hạ Ngôn ngơ ngác nhìn Hạ Tri Kỳ, cậu bé lập tức che mắt lại.

"Mọi người không nhìn thấy con."

Hạ Ngôn: "..."

Văn Liễm: "..."

Những người khác đều cười lớn.

Hạ Ngôn mắc cỡ gần chết.

Sau đó.

Cô nói với Văn Liễm: "Sau này đừng hôn em trước mặt con nữa."

Văn Liễm nheo mắt lại nghiến răng nghiến lợi với Hạ Tri Kỳ.

*

Năm nay tuyết rơi cho đến tận Tết Nguyên Tiêu, Hạ Ngôn đi khắp cả nước, còn phải tham gia cuộc thi toàn cầu, giành vị trí thứ nhất trong cuộc thi khiêu vũ cổ điển quốc tế. Tháng 9 năm nay, Hạ Tri Kỳ vào lớp mẫu giáo, học sinh của trường mẫu giáo trực thuộc trường quốc tế Tulip đều không phải gia đình bình thường, rất nhiều phụ huynh của bọn trẻ đều biết Văn Liễm và Hạ Ngôn.

Con cái của họ cũng biết Hạ Tri Kỳ.

Có một đứa nhóc lớn nhà họ Nhiếp, đút hai tay vào túi quần nhìn Hạ Tri Kỳ hỏi: "Bố tớ nói, bố cậu còn chưa cưới mẹ cậu đúng không?"

Hạ Tri Kỳ cũng bắt chước đứa bé kia, đút tay vào túi quần.

Cậu bé gật đầu: "Đúng vậy." nói điều đó một cách tự tin.

Đứa trẻ sững sờ, nhìn chằm chằm vào cậu bé cùng với một số đứa trẻ khác.

"Bố cậu đã theo đuổi mẹ cậu nhiều năm rồi."

Hạ Tri Kỳ: "Đúng."

"Cậu không sợ bố cậu bỏ đi theo người phụ nữ khác à?"

Hạ Tri Kỳ: "Tôi không sợ."

Đứa trẻ kia: "..."

...

Tại sao nó lại có thể tự tin được như vậy!

Quá tự tin.

! !

Ô Ô Ô. Không thể làm gì được nhóc con này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gương