Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Hôm nay chúng ta sẽ học phần toán thực tế.

Ngôn Tư ngồi đối diện với 559, trên chiếc bàn trắng được bày đầy đủ dụng cụ học tập. 559 chăm chú nghe giảng, đôi lúc sẽ bày vẻ đăm chiêu, sau đó lại hếch mặt tỏ ý bản thân đã nghĩ ra đáp án.

- Lúc 7 giờ, 1 cano xuôi dòng đi từ A-B mất 4h và ngược dòng từ B-A mất 5h. Câu hỏi ở đây là làm sao tính được khoảng cách giữa 2 bên và biết vận tốc nước chảy bằng 2km/h. Con có 15 phút để trả lời câu hỏi.

- Đầu tiên ta gọi x là vận tốc của thuyền....sau đó lập phương trình, kết quả của con là 60km.

Ngôn Tư hài lòng mỉm cười, tiện thể xoa đầu 559 và khen nó vài câu coi như phần thưởng. Công nhận trên thế giới không thiếu chuyện kỳ lạ, chỉ trong vòng 3 tháng ngắn ngủi mà nó đã cao lớn không ít. Tuy rằng tính cách đu bám của 559 không thay đổi mấy, nhưng từ hình hài quỷ con loi choi lột xác thành thiếu niên khoảng 13, 14 tuổi, lúc trước mới đứng bằng eo của Ngôn Tư, hiện tại đã cao đến ngực của hắn. Sự phát triển của nó quả thật quá phi khoa học, làm cho mấy nhân viên đưa cơm lúc nào cũng trố mắt nhìn.

Song song theo sự trưởng thành phi thường của nó, là trí óc khiến Ngôn Tư thán phục. Không nói thì thôi, đã nói thì phải nói cho hết, 559 chắc chắn là một thiên tài!

Tuy rằng thời học sinh Ngôn Tư học khá giỏi, bằng cấp cũng có vài cái, nhưng mà đứng trước khả năng học 1 hiểu 10 của 559 thì quả thật rất là bất ngờ. Khoảng thời gian trước nó nói chuyện còn lấp bấp, vậy mà bây giờ có thể đọc làu làu mấy bài thơ tình kinh điển của Puskin, nhất là bài thơ "Sương và nắng"". Ngày nào gặp hắn cũng ngâm đi ngâm lại một bài, ngâm đến nỗi Ngôn Tư phát bực phải cốc đầu nó vài cái mới chịu im, vậy mà mấy ngày sau lại tái phát, cứ nhây đi nhây lại một bài thơ đó riết khiến hắn chịu thua, rốt cuộc một ngày phải nghe 559 đọc "Sương và nắng" hai lần nó mới chịu thôi.

Hiện tại 559 đã tiến tới phần kiến thức của trung học cơ sở, hắn nghĩ với năng lực của nó thì việc chương trình cấp 3 chỉ là chuyện trong nay mai.

Chính là là dạo này có vài vấn đề nho nhỏ, Ngôn Tư thấy nó có vẻ không được tập trung lắm, thỉnh thoảng đang giảng bài mà nó cứ ngơ ngẩn nghĩ linh tinh, phải đợi hắn nhắc nhở vài tiếng mới đỏ mặt làm bài, đã vậy lâu lâu còn đòi hôn nó làm phần thưởng nữa chứ, lớn rồi chứ có bé bỏng gì đâu, mà không hôn thì lại tỏ vẻ uất ức lắm, rồi nó còn nhìn đăm đăm vào hắn với ánh mắt như nhìn mấy kẻ nhẫn tâm nữa cơ, khiến Ngôn Tư phải chịu thua mà làm theo yêu cầu của nó.

- Hôm nay học đến đây thôi, con nhớ ôn lại phần thực tế với bảng lượng giác, ngày mai sẽ có một bài kiểm tra nhỏ, dưới 7 điểm thì phạt, còn trên 7 điểm thì thưởng.

- Hihi, vậy con có chắc phần thưởng rồi!

- Cái tên nhóc kiêu ngạo này! Kiểm tra chưa mà biết trên 7 điểm rồi hả, lần này mà dưới điểm tiêu chuẩn thì đừng có khóc lóc xin tha đấy!

- Papa, người biết thừa không có chuyện con dưới 7 điểm mà. Papa cứ chờ mà tặng phần thưởng cho con đi nha!

Ngôn Tư vò đầu nhéo má tên oắt con đáng ghét, làm cho gương mặt có chút đường nét như bị kéo lệch sang một bên, kết hợp với cặp mặt đen to tròn, nhìn cực kỳ ngốc nghếch, tạo cho người ta cảm giác vừa muốn thương yêu vừa muốn hành hạ cho bõ ghét.

Mái tóc xám bạc mượt mà bị tra tấn đến rối bời, đã vậy một bên má còn bị papa nhéo đến đỏ ửng, thế mà nó còn cười kiểu thoả mãn, nhân cơ hội ăn đậu hũ mà cọ mặt vô tay Ngôn Tư, làm hắn nổi da gà.

Đang vui vẻ, tự nhiên 559 đứng thẳng lưng, tạo dáng bộ đội rồi nhìn thẳng vào mắt Ngôn Tư, miệng tạo khẩu hình ra vẻ sắp nói điều gì đó, hắn còn chưa kịp lấy tay bịt tai thì nó đã đọc:

" Em cần anh như biển xanh cần sóng.
Có mặt biển nào yên lặng được đâu anh.
Em yêu anh bởi vì anh là nắng.
Có hạt sương nào thiếu nắng lại long lanh.

Em là sương, sương chỉ tan trong nắng.
Dẫu chẳng hình hài nắng vẫn đọng lại trong sương.
Anh là nắng khi bình minh trở dậy.
Mang lửa trời trong ánh sáng ban mai.

Em là sương đọng muôn vàn nỗi nhớ.
Để tan đi trong những giấc mơ dài.
Nhưng vẫn nguyện làm giọt sương mãi mãi.
Soi nắng mặt trời mãi mãi chẳng tàn phai..."

- Thôi đủ rồi!

Ngôn Tư không hiểu tại sao nó cứ nhất định phải lặp đi lặp lại những đoạn thơ này miết, chẳng lẽ nó thích thơ của Puskin đến nỗi mỗi ngày phải đọc vài lần mới được à, dù nó không chán thì cũng phải suy nghĩ cho papa của nó chứ, hắn sắp nghe đến lỗ tai mọc kén luôn rồi.

559 bĩu môi, không hiểu tại sao papa lại bắt nó ngừng giữa chừng, rõ ràng lần trước trên sách có nói chỉ cần đọc thơ tình trước mặt người mình yêu thì người đó sẽ "gục ngã"  trong vòng 3 giây, vậy mà nó đọc bài thơ này cả 3 tuần rồi mà papa không có biểu hiện gì hết, đã thế còn mắng nó nữa chứ!

Hay là nó đọc chưa đủ? Không được, phải cố gắng đọc thêm cho papa "gục gã" vì mình mới được!

".......
Dẫu bão tố chẳng ra ngoài lòng nắng.
Nắng lên rồi xin lại được làm sương.
Vũ trụ không gian biến đổi khôn lường.
Những buổi sáng có bao giờ bất biến.

Những tia nắng không ngừng hiển hiện.
Như đêm ngày luân chuyển chẳng chia ly.
Mặt trời ơi! Sức nắng diệu kỳ.
Đầy sương sớm với tâm hồn nguyên thuỷ.

Với năm tháng vẫn quay về bền bỉ.
Soi nắng mặt trời như từ kỷ sơ sinh.
Em là sương, sương chỉ tan trong nắng.
Nắng vô cùng nhưng đọng lại trong sương.

Từ mênh mông tia nắng nhỏ bình thường.
Gặp sương sớm bỗng ngời lên lóng lánh.
Nếu vì nắng mà lòng sương bớt lạnh.
Thì nhờ sương tia nắng mới long lanh.

......................."

- Trời ơi, đúng là hết nói nổi!

Ngôn Tư chịu không thấu, mặc kệ 559 vẫn đang bắt chước nghệ sĩ ngâm thơ tha thiết, hắn lao ra ngoài, cố sức thoát khỏi "ma âm" trước ánh nhìn bi thương của nó.

559 tính đuổi theo, chính là nó nhớ đến lời dặn dò, không được bước ra khỏi phòng 01, nếu không thì đừng hòng được gặp lại mặt papa , vì thế đành ủy khuất úp mặt vào tấm kính dõi theo bóng dáng nhỏ dần của papa.

Papa quá đáng lắm luôn á, đang lúc thể hiện tình cảm mà bỏ chạy là sao!

Quần chúng vô tình đi ngang: Σ(゚Д゚) WTF!!! Lạy chúa trên cao nói rằng con bị ảo giác đi, nước dính trên mặt 559 chỉ là mồ hôi thôi đúng không vậy, không đời nào con quái vật này khóc được!

__________________________

* Cái bài thực tế trên đầu chương mị phải lật tập năm ngoái mới ra chép vô á, thú thiệt chứ sau mấy tháng hè toàn ăn ngủ *ả đọc đam xong cái giờ coi lại tập toán với vẻ  (゜。゜)? Không hiểu sao hồi trước mình làm được mấy cái bài đó luôn á! 😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro