Chương 5: Hương bạc hà nhàn nhạt ( 5 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa cơm này Úc Tiểu Hạ thật mệt tâm.

Vừa về đến phòng học, cô liền nằm xuống bàn học chuẩn bị ngủ trưa.

"Úc Tiểu Hạ, không thoải mái sao?"

Úc Tiểu Hạ ngẩng đầu liền thấy Phương Yến Yến.

Cũng không định giải thích vừa rồi xảy ra chuyện gì, cô qua loa trả lời đồ ăn ở nhà ăn quá cay, có chút khó chịu.

"Chúng ta đi ra ngoài đi dạo một chút đi."

Vừa rồi ăn cơm xong, đám kia nam sinh tốp năm tốp ba vây quanh Phó Thịnh uống rượu đến khí thế ngất trời, Úc Tiểu Hạ nhân cơ hội một người chạy trốn trở về.

Cô nhìn ra phía hành lang, phát hiện đám người Phó Thịnh đã kề vai sát cánh trở lại.

Cơ thể héo úa của cô đột nhiên từ trên chỗ ngồi giật bắn đứng thẳng dậy: "Muốn ra ngoài một chút sao, hiện tại liền đi ra ngoài, nhanh lên!"

Úc Tiểu Hạ xông ra ngoài trước.

Phương Yến Yến mờ mịt nhìn theo: "..." ( không phải nói không thoải mái sao? )

*

Buổi chiều hai rưỡi mới vào học, thời gian nghỉ giữa trưa rất dài. Những học sinh gần nhà thường về buổi trưa, còn sống ở trường sẽ về ký túc xá nghỉ ngơi.

Chỉ có kiểu người như Úc Tiểu Hạ và Phương Yến Yến, nhà xa lại không trọ trong trường, giữa trưa chỉ có thể ăn trưa rồi về lớp nghỉ ngơi.

Úc Tiểu Hạ cùng Phương Yến Yến đi tới đi lui liền có chút nhàm chán.

Phương Yến Yến nhìn về phía sân thể dục, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên: "Tiểu Hạ, chúng ta đi xem đánh bóng rổ đi."

"A......"

Cô theo bản năng kháng cự.

Cô đối với thể dục vận động chưa từng có một chút hứng thú. Nhưng bây giờ lại không có chuyện gì khác để làm, cô cũng không nghĩ sẽ về phòng học đối mặt với đám người Lôi Lập Phong, đơn giản tùy ý Phương Yến Yến lôi kéo.

Giữa trưa tháng chín vô cùng nóng, Úc Tiểu Hạ cùng Phương Yến Yến cầm ô che nắng mà vẫn cảm thấy ánh mặt trời chiếu đến chói mắt. Nhưng sân thể dục lại có rất nhiều người.

Một đám thiếu niên dường như không cảm giác được mặt trời chói chang nóng rực ở sân bóng rổ nhảy cao ném bóng, tùy tiện vui chơi mồ hôi đầm đìa, một đám nam sinh toát ra hơi thở thanh xuân nồng đậm.

"Cậu thích thể dục?" Úc Tiểu Hạ tùy ý hỏi.

Ánh mắt Phương Yến cũng không rời khỏi sân bóng rổ một chút, cô hưng phấn chỉ vào đang nam sinh duy nhất đang ném bóng vào rổ nói: "Tớ thích sắc đẹp. Cậu nhanh nhìn xem nam sinh kia, thế nào, đẹp trai lắm phải không, tư thế ném bóng cũng rất chuyên nghiệp?"

Úc Tiểu Hạ theo hướng Phương Yến Yến chỉ tay nhìn lại. Nam sinh kia vừa mới ném bóng vào rổ, khiến đám nữ sinh vây xem thét chói tai không ngừng. Làn da màu đồng hơi ngăm, dáng người thon gầy, khuôn mặt sạch sẽ lưu loát, đích thật là một soái ca.

Cậu ta lại ném vào một quả nữa, Phương Yến Yến cũng theo sau hoan hô: "Trần Lan cố lên!"

"Cậu thích anh ta?"

Phương Yến Yến kích động cực kỳ: "Tiểu Hạ cậu thấy không? Vừa rồi Trần Lan liếc tớ một cái, wow, anh ấy đã chú ý tới tớ Aaa."

Úc Tiểu Hạ cũng chú ý tới, chẳng qua nam sinh tên là Trần Lan rõ ràng chỉ là cúi đầu lấy nước uống, phương hướng vừa vặn đối diện Phương Yến Yến thôi.

"Trần Lan chính là nam thần trong lòng tớ, tớ thi vào tam trung toàn bộ động lực chính là anh ấy."

"Cậu ta cũng là cao nhất sao?"

"Cao nhị, ban khoa học tự nhiên. Nghe nói chủ tịch hội học sinh nhiệm kỳ mới chính là anh ấy tiếp nhận, thành tích học tập còn vô cùng tốt, từ lúc vào Tam trung đến nay đều đứng đầu tất cả các kì thi. Thế nào, trâu bò lắm phải không."

Hảo cảm của Úc Tiểu Hạ đối với Trần Lan lập tức tăng gấp bội, không phải bởi vì dáng vẻ của cậu ta, mà bởi vì câu nói đứng đầu kia của Phương Yến Yến. Người này rất lợi hại.

Từ trước đến nay cô vẫn luôn đối với học bá có một loại tình cảm đặc biệt.

"Hây,  bạn ngồi cùng bàn, tôi đang nói tại sao không thấy cô ở đâu, thì ra đang ở chỗ này xem thi đấu."

Úc Tiểu Hạ tâm tình bị đánh gãy.

Chính là bị đám người Lôi Lập Phong cùng Phó Thịnh đánh gãy.

Ngoại trừ Phó Thịnh, những người khác đều mặc quần áo bóng rổ.

"Mấy cậu muốn thi đấu sao?" Phương Yến Yến hưng phấn hỏi.

Đi theo Phó Thịnh cũng có mấy nam sinh lớn lên không tồi, Úc Tiểu Hạ cũng chú ý tới, mấy người này đều không phải học cùng ban với bọn họ.

Lôi Lập Phong nói: "Không tính là thi đấu, cùng mấy vị học trưởng Cao Nhị gặp mặt hữu nghị thôi."

"Cao Nhị?" Phương Yến Yến chuyển hướng sang sân bóng rổ, ở nơi đó hiện tại chỉ có Trần Lan cùng một nhóm người luyện bóng: "Chẳng lẽ là cùng ban 3 Cao Nhị sao?"

"Tiểu cô nương thật thông minh." Lôi Lập Phong khen.

Hai đội nam sinh rất nhanh chào hỏi, từng người khởi động, chuẩn bị bắt đầu thi đấu.

Vừa nghe nói hôm nay có thi đấu, tin tức liền truyền ra, sân thể dục người càng ngày càng nhiều, xung quanh liền có rất nhiều đội cổ động viên. Úc Tiểu Hạ cùng Phương Yến Yến bị vây quanh, đưa đẩy theo đám đông, bị đẩy vào vòng tận cùng bên trong.

Rất nhiều người vóc dáng nhỏ bé đứng bên ngoài không nhìn thấy, tự giác đưa kéo đẩy vào bên trong.

Úc Tiểu Hạ người gầy, nhất thời bị đẩy trúng mấy cái.

Đột nhiên, cô cảm giác dưới chân giống như dẫm lên thứ gì đó, chẳng qua người đông như vậy cô cũng không để ý. Chỉ là vừa đứng vững không lâu, lại có người chen qua. Sức lực của cô bé, lập tức nép thân mình, dựa lên bả vai của người bên cạnh.

"Thực xin lỗi." Úc Tiểu Hạ vội vàng xin lỗi.

Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy rõ người cô đụng phải, đầu óc lập tức đình trệ.

Thì ra, đẩy tới đẩy lui, không biết từ khi nào, cô cùng Phương Yến Yến bị đẩy tới bên cạnh Phó Thịnh.

Rõ ràng ngay từ đầu bọn họ đã đi đến khoảng cách rất xa.

"Nấm lùn không tìm được phương hướng sao?" Phó Thịnh nhẹ nhàng túm lấy cô, đem Úc Tiểu Hạ kéo sang bên cạnh.

Cuộc thi đã bắt đầu rồi.

Thi đấu vừa mới tiến hành được vài phút, cô liền cảm thấy Phó Thịnh tìm được vị trí này rất tốt.

Hiện tại cô đứng cao hơn một bậc thang, diễn biến cuộc thi đều xem rất rõ ràng. Phía sau cô chính là Phó Thịnh, cậu tự nhiên cũng đứng ở chỗ này, người bên cạnh đều tự giác mà duy trì khoảng cách, không ai đến gần cậu.

Tất nhiên cũng không có người nào có thể đến gần Úc Tiểu Hạ.

Trận thi đấu này cô xem đến nhẹ nhàng lại thích thú.

Ngồi một lúc lâu, cô cảm thấy có chút tê chân, ánh mắt bỗng nhiên bị một dấu đen trên giày thu hút. Cô cúi đầu nhìn kỹ, trên giày của Phó Thịnh có một dấu giày lớn, không biết là dấu vết của ai dẫm lên.

Câu đi đôi giày màu trắng, đế giày cũng không có một chút vết bẩn, là đôi mới.

Trong đầu cô tức khắc nhớ lại cái gì đó, đầu óc mơ hồ không rõ, ánh mắt rất nhanh trở lại sân thi đấu, đôi mắt cũng không dám chớp một chút, giả bộ cái gì cũng chưa phát sinh.

Bên tai bỗng nhiên vang lên âm thanh có chút trào phúng: "Nấm lùn, cô xem hiểu sao?"

"Bạn học, tên tớ không phải là nấm lùn."

"Ừ?" Phó Thịnh chớp mắt, cố tình đè thấp giọng nói: "Không lùn, vừa rồi không phải còn dẫm lên giày tôi cũng không nhìn được phía trước sao?"
...

"Thịnh ca, anh không chơi một chút sao?"

Ở Sân bóng rổ bỗng nhiên có người chú ý tới Phó Thịnh, nhiệt tình mà chào hỏi.

Lôi Lập Phong cũng ở trên sân thi đấu nói: "Đúng vậy, Thịnh ca, một người lại một người kèm tới, không đủ mạnh."

Trong sân tốp năm tốp ba bắt đầu ồn ào.

Úc Tiểu Hạ bỗng nhiên nghe thấy bên tai có người hỏi: "Xuống đó sao?"

Úc Tiểu Hạ sửng sốt.

Phó Thịnh lông mi vừa nhấc lên, bộ dáng lười nhác mà đẩy ra đám người, liền hướng xuống sân đi đến.

Mọi người vừa thấy thêm một soái ca đi xuống, tiếng thét chói tai lập tức hết đợt này đến đợt khác.

Phó Thịnh nhận lấy quần áo từ Lôi Lập Phong, trở tay túm áo thun trắng trên người cởi ra mặc lên đồng phục bóng rổ. Phía dưới cơ bản đã mặc quần đùi, chơi một chút cũng không có gì đáng ngại.

Hành động này tất nhiên lại khiến cho đám nữ sinh liều mạng mà hoan hô.

Úc Tiểu Hạ vẫn luôn nhàn nhạt nhìn đám nữ sinh này, không rõ bọn họ gọi là gì. Bỗng nhiên có đồ vật mềm mại bay tới, cô theo bản năng tiếp được.

Là quần áo Phó Thịnh vừa cởi ra.

"Cầm giúp tôi."

Thiếu niên trong sân ngửa đầu uống xong một ngụm nước khoáng, hầu kết theo động tác gợi cảm lên xuống.

*
Ở thời niên thiếu, ai cũng từng xem nam sinh thi đấu bóng rổ. Theo thời gian trôi qua, bạn sẽ không còn nhớ rõ tên của người đó, bộ dáng ra sao. Nhưng ở một ngày nào đó tại nơi nào đó, ánh chiều tà chiếu lên sân thi đấu náo nhiệt, nhớ đến bộ dạng hăng say của cậu, nhớ lại cậu vẽ lên trên bầu trời vòng cung mỹ lệ đó.

Nếu nói Trần Lan chơi bóng rổ rất giỏi, vậy thì Phó Thịnh giống như đưa cả sinh mệnh để chơi bóng.

Mỗi một bước di chuyển, mỗi một lần nhảy lên, nhiệt huyết ném bóng, động tác dứt khoát lưu loát, dự đoán nhanh nhạy, bóng rổ ở trong tay cậu giống như một con chim bay lượn, mỗi một lần ở trên không trung vẽ ra đường cong hoàn mỹ.

Trước đó Úc Tiểu Hạ cũng không quan tâm loại hình thi đấu gì, cũng không nghiêm túc xem trận đấu bóng rổ này, dù sao trước kia ở huyện M, trường học chỉ có học tập, hầu như không có hoạt động vui chơi giải trí nào. Nhưng lúc này đây, cô xem đến ngây người. Trước đó, cô cũng không biết, trên đời này sẽ có người chơi bóng rổ hoàn mỹ như vậy.

"Nước đâu?" Phương Yến Yến đột nhiên hỏi.

Úc Tiểu Hạ ngây người, mới phát hiện cuộc thi đã kết thúc từ lúc nào.

7 vs 4, Cao nhất chiến thắng!

"Ở đây." Úc Tiểu Hạ quơ quơ chai nước khoáng Khai Phong trong tay.

Trước đó, Phương Yến Yến đã mua hai chai, mỗi người một chai. Chẳng qua Úc Tiểu Hạ vẫn luôn cầm trong tay không uống, Phương Yến Yến kêu đến miệng khô lưỡi khô sớm đã uống hết chai nước của mình.

"Tiểu Hạ, ngại quá." Phương Yến Yến chỉ chai nước khoáng, lại chỉ Trần Lan đang lau mồ hôi trên sân thi đấu.

Úc Tiểu Hạ nháy mắt đã hiểu ý tứ của cô ấy.

Phương Yến Yến tiếp nhận chai nước, lập tức một đường chạy tới bên phía Trần Lan, cô vừa chạy vừa quay đầu nhìn Úc Tiểu Hạ vẫy tay: "Tiểu Hạ, cậu tự mình đi mua chai khác, trở về tớ sẽ tiếp viện cho. Ái!"

Phương Yến Yến chạy như bay đến, Úc Tiểu Hạ đưa tay cố lên cho cô ấy rồi đuổi theo hướng đó đi qua, chỉ thấy bên người Trần Lan đã vây quanh không ít nữ sinh, căn bản không còn chỗ trống nào để đi vào.

"Ngẩn người làm gì, nhìn ai đó." Phó Thịnh hơi nhíu đuôi lông mày, không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh Úc Tiểu Hạ.

Thời điểm vừa tới sân bóng rổ, cậu đã thấy cô gái này nhìn Trần Lan cười cười, toàn bộ nửa trận đầu nhìn không chớp mắt, thiếu chút nữa xem người ta đến choáng váng.

Thi đấu vừa mới kết thúc, cậu lại nhìn thấy cô nhìn chằm chằm Trần Lan, không lý do sinh ra chút bực bội.

Cậu ở trên sân thi đấu chạy nửa giờ......

Cô đều nhìn không thấy sao?

Có phải thẩm mỹ có vấn đề hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro