Chương 6: Hương bạc hà nhàn nhạt ( 6 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nước."

Căn bản Úc Tiểu Hạ không thèm phản ứng lại, chạy nhanh ném quần áo qua cho Phó Thịnh, thành thật trả lời: "Không có nước, đây là quần áo của cậu."

Quần áo quả thật bị ném đi.

Hành động của Úc Tiểu Hạ, thật giống như ném xuống củ khoai lang nóng phỏng tay, hoặc là một thứ gì đó vô cùng dơ bẩn rác rưởi.

Phó Thịnh thực sự không vui nghĩ như vậy, nhưng biểu tình ghét bỏ của cô lại khiến cậu cảm giác cô không có ý đó.

Úc Tiểu Hạ không chờ Phó Thịnh trả lời, cô tận lực phỏng đoán một chút suy nghĩ của lão đại. Từ ánh mắt của cậu ta, vừa ghét bỏ sắc mặt lại không tốt?

Cô hiểu ý, đại khái ý tứ gần như là: Cút đi.

Úc Tiểu Hạ dường như được lên dây cót, đứng lên xoay người bỏ chạy.

"A!"

Phó Thịnh bắt lấy đuôi tóc cô dễ như trở bàn tay xách người trở về: "Ngồi xuống."

Úc Tiểu Hạ giãy giụa, ra sức giữ lấy bím tóc đang nằm trong ma chưởng của Phó Thịnh cứu ra, một đám người Lôi Lập Phong liền vây lại đây.

Lôi Lập Phong cười cười nhìn Úc Tiểu Hạ, biểu cảm cái gì tôi cũng hiểu, lại đưa qua cho Phó Thịnh một chai nước khoáng: "Thịnh ca, nước này."

Phó Thịnh rốt cuộc buông tay, tiếp nhận chai nước, ngửa đầu giải quyết hơn nửa bình, sau đó chỉ vào tay kia của Lôi Lập Phong nói: "Chai này, cho cô ta."

"Cái gì, đừng nha, Thịnh ca," Lôi Lập Phong lập tức vẻ mặt thảm thương: "Đây chính hoa khôi tặng cho em, nắp bình em còn chưa vặn ra nữa."

Một đám người bên cạnh lập tức phản bác: "Thôi đi, hoa khôi người ta tặng cậu? Người ta là muốn nhờ cậu mang cho Thịnh ca thôi."

Úc Tiểu Hạ vội vàng từ chối: "Không không không, tôi không khát."

Phanh mà một tiếng ~

Phó Thịnh đem nắp bình bắn bay.

Lôi Lập Phong nhanh tay đem nước khoáng nhét vào trong lòng ngực Úc Tiểu Hạ : "Bạn cùng bạn, cậu khát, khẳng định rất khát."

"Không phải, tôi thật sự không khát."

Tôi cũng không chơi bóng, khát cái gì mà khát!!!

Lôi Lập Phong dùng một tư thế nhu đạo đem chai nước đẩy trở về: "Bạn cùng bàn, cậu chính là quá khát cho nên không cảm nhận được khát. Nước này cậu cầm đi, nhất định phải cầm, cứu mạng nha."

Lôi Lập Phong nói xong, như một cơn gió chạy đi, trước khi đi còn liếc mắt nhìn Phó Thịnh một cái.

Úc Tiểu Hạ: "..."

Nước này, còn có thể...cứu...mạng, chính là mạng nhỏ của Lôi Lập Phong.

Người cũng đã đi, nước cũng đã cầm, vì sao sắc mặt Phó Thịnh vẫn còn đen thui như cũ.

Úc Tiểu Hạ vặn ra nắp bình, nhấp một ngụm nhỏ, giơ chai nước quơ quơ trước mặt Phó Thịnh: "Tôi khát, thật, tôi rất khát, cậu đừng nóng giận."

Phó Thịnh: "..."

Cô gái này có phải còn bị thiểu năng trí tuệ?

*

Mãi cho đến tiết thứ hai đếm ngược vào buổi chiều, đầu óc của Úc Tiểu Hạ vẫn còn mơ hồ.

Cô vẫn luôn cho rằng Phó Thịnh chuyên tâm giữ cô ở lại, nhất định là muốn nói với cô một chuyện lớn.

Cô có nghĩ tới, Phó Thịnh sớm muộn gì cũng tìm cô để đàm phán, không có người nào sẽ vô cớ đồng ý cho một người xa lạ xâm nhập vào địa bàn của mình, không phải sao?

Chỉ là cô không còn đường đi, là dì Giang thương hại cho cô một tia sáng giữa bầu trời đen nghịt, làm cho thanh xuân của cô một lần nữa lại rực cháy.

Nhưng nếu Phó Thịnh không đồng ý?

Cô nên làm gì bây giờ?

Không có người tự nhiên sinh ra đã có thói quen chịu đựng sự coi khinh của người khác, trừ khi cậu ra đưa ra nguyên nhân thực sự bất đắc dĩ.

Úc Tiểu Hạ lo lắng viển vông ngồi chờ ở sân bóng. Ngón tay đảo qua đảo lại, nói móc cũng được, chửi mắng cũng không sao, châm chọc chất vấn, cô đều sẽ nhẫn nhịn.

Vì có thể sống sót, cô sẽ cố dựa vào chính mình nỗ lực thi lên đại học.

Cho dù thời điểm xuất phát đã lệch khỏi quỹ đạo, nhưng cô vẫn như cũ nỗ lực nắm giữ bánh lái vận mệnh của chính mình.

Nhưng Úc Tiểu Hạ không nghĩ tới, thẳng đến lúc Phó Thịnh uống xong ngụm nước cuối cùng, vẫn là khoảng không trầm lặng.

Ngày đó, giữa trưa gió thu từng đợt, cô có thể ngửi thấy thoang thoảng hương bạc hà toả ra từ người cậu, cô có thể nghe thấy âm thanh yết hầu lên xuống khi uống nước. Trong không gian yên tĩnh, cô thậm chí còn nghe được một hai tiếng thở mạnh của cậu. Nhưng lại không có một màn mưa rền gió dữ như trong tưởng tượng.

Phó Thịnh đem bình nước khoáng ném vào thùng rác ở phía xa xa, cuốn tròn áo thun, lẳng lặng một mình đi xa, không cùng cô nói một lời.

Úc Tiểu Hạ nhìn bóng dáng Phó Thịnh đi xa, mới phát hiện cậu ấy phơi nắng cả một buổi trưa. Vốn dĩ cậu rất trắng, hiện tại dấu vết hồng hồng kia vô cùng rõ ràng.

Phó Thịnh xoay người trong nháy mắt âm thầm nắm chặt tay.

Chờ đến khi đi qua ngã rẽ nhưng lại không thấy Úc Tiểu Hạ đi theo, cậu liền vung một quyền lên thân cây ven đường.

Phó Thịnh móc ra di động, trên màn hình là tin nhắn mẹ Giang gửi tới: "Về sau tan học chờ Tiểu Hạ cùng nhau trở về, chú Lý sẽ tới đón các con."

Trước cuộc thi đấu võ thuật, mẹ Giang gửi đến tin nhắn, bức cho Phó Thịnh ôm một bụng hoả?

Mỗi ngày đều phải chờ đồ ngốc kia cùng nhau về nhà?

Vậy cậu có còn tự do hay không.

Nói giỡn.

Trận bóng mới vừa đánh xong, Phó Thịnh là chuẩn bị cùng Úc Tiểu Hạ nói chuyện.

Chuyện này liên quan đến tương lai của Úc Tiểu Hạ, còn có tương lai của cậu nữa.

Phó Thịnh chưa từng nghĩ đến lúc mất đi tự do, sau này muốn hít thở cũng không nổi.

Mẹ Giang là muốn tìm người tới để theo dõi cậu. Đồ ngốc kia còn xem bà ấy như ân nhân cứu mạng.

Quả thật rất cần thiết phải nói chuyện!

Chỉ là cậu nhịn thấy Úc Tiểu Hạ nhẫn nhịn đến mức khuôn mặt đỏ bừng, tâm tình khẩn trương đôi tay run rẩy lại không thể nói ra lời nào.

Hoá ra cậu cũng mềm lòng.

Chính cậu còn không tin nổi.

*

Tan học, Úc Tiểu Hạ chỉ mới thu dọn được một nửa sách vở đã ngửi thấy mùi hương bạc hà nhàn nhạt.

Thành thật mà nói, trước kia cô rất thích bạc hà. Hồi còn học ở sơ trung, bạn học tặng cô một gốc cây bạc hà, kết quả cô chỉ cần tưới nước nó đã lớn thành cả một chậu cây. Bạc hà sức sống vô cùng ngoan cường, mùi hương thanh mát hợp lòng người, lá cây cũng xinh đẹp.

Cô cảm thấy, cô giống như cây bạc hà, cho dù không có người hỏi thăm, cũng muốn một mình tươi tốt.

Nhưng hiện tại, mùi hương bạc hà lại khiến cô có chút lo sợ.

Cô không rõ tại sao trên người Phó Thịnh luôn thoang thoảng mùi này, tuy rằng không có chút nào nồng đậm, cũng không khiến cho người khác chán ghét, nhưng cô lại có chút sợ mùi hương này.

Ngón tay thon dài gõ gõ lên bàn của Úc Tiểu Hạ: "Tôi đợi cô trong xe, động tác nhanh lên."

Da đầu cô tê dại...

Lôi Lập Phong vẫn còn chưa đi, nhanh nhạy ngửi được một tin tức không tầm thường. Chỉ là trước mặt Phó Thị cậu vẫn giả bộ cái gì cũng không biết, chờ thân ảnh Phó Thịnh biến mất ở cuối cửa lớp, Lôi Lập Phong lập tức bắt lấy tay Úc Tiểu Hạ: "Tình huống như thế nào? Thịnh ca nói chờ cậu ở trong xe?"

"Ách..." Úc Tiểu Hạ nghẹn họng.

Cô làm gì biết tình huống như nào.

Cậu ta là bạn tốt của Phó Thịnh, cũng không biết sao.

Lôi Lập Phong nhìn chằm chằm Úc Tiểu Hạ cẩn thận xem xét, bỗng nhiên cảm thấy suy nghĩ bế tắc bỗng dưng lại sáng tỏ: "À, tôi đã nói ngay từ đầu cậu thật quen mắt. Không phải cô gái ngày đó đi đón Thịnh ca hay sao..."

"Ngại quá, tôi đi trước."

Úc Tiểu Hạ nhanh chóng rời đi.  Lôi Lập Phong đứng ở nơi này bát quái không bằng gặp mặt chính diện Phó Thịnh hỏi cho rõ.

Được...cô nắm chặt tay tự cổ vũ cho chính mình, tốc độ đi xuống cầu thang đều nhanh gấp đôi.

Sắp đến nơi, trong đầu cô đã xuất hiện đủ chuyện linh tinh.

Tiến lên cũng một đao mà lui xuống cũng một đao. Chết sớm siêu sinh sớm.

Mọi công dân hoàn toàn bình đẳng, dựa vào cái gì cô phải sợ cậu.

Úc Tiểu Hạ hít sâu một hơi, mở cửa xe.

Động tác lên xe bị Úc Tiểu Hạ diễn một màn liệt sĩ cách mạng hi sinh cùng cảm giác bi tráng quen thuộc.

Phó Thịnh kỳ quái liếc mắt nhìn cô một cái.

Cậu vẫn đeo tai nghe tiếp tục nhàn nhã nghe nhạc.

Úc Tiểu Hạ đoan chính ngồi xuống, gắt gao dựa vào cửa kính xe. Gương mặt bối rối, làm bộ ' tùy tâm sở dục ' mà ngắm phong cảnh, đầu óc vẫn tiếp tục đưa ra sách lược.

*Tùy tâm sở dục: không theo ai hết, cứ theo ý mình mà làm

Cũng không biết do dáng ngồi không tốt hay là eo cô giữ quá thẳng, mà cô ngồi một lúc đã đau hết toàn thân.

Xe đi qua ngã tư, lượng xe cộ càng lúc càng lớn, cuối cùng kẹt xe.

Xe dừng lại, bên trong xe so vừa rồi còn yên tĩnh hơn.

Hai người vẫn ngồi ở trong xe, đoạn đường tắc kín không thể nhúc nhích. Thời gian trôi qua vô cùng dài, tuyệt đối sống một ngày trong không khí này bằng một năm. Ngồi yên lặng bất động trong xe, một giây một phút cô cũng cảm giác như dài cả đời.

Lúc này còn tệ hơn cả thời điểm vừa rồi. Úc Tiểu Hạ như đứng đống lửa, ngồi trên đống than.

"A..."

Phó Thịnh thật không nhịn được cười.

Vốn dĩ cậu vẫn luôn đeo theo tai nghe, đè thấp vành mũ, nhịn xuống không cười đồ ngốc này. Chính cô ở trên xe giống như con giun vặn tới vặn lui, một lát hận không thể đem ghế dựa xốc lên, một lát lại ước có thể mọc ra đôi cánh bay thẳng về nhà, thật sự làm Phó Thịnh nhịn không được.

"Thật không nhịn được, ngại quá." Phó Thịnh ý cười dạt dào.

Cậu ta còn biết xin lỗi?

Úc Tiểu Hạ thật kinh ngạc.

Phó Thịnh xin lỗi, thật đáng sợ. Thật giống như tổng tài bá đạo luôn có thói quen vênh mặt hất hàm sai khiến đột nhiên có một ngày thâm tình chân thành đối xử ôn nhu với nhân viên của mình, đừng nói là giống nhau đấy.

"Cậu cười cái gì?" Úc Tiểu Hạ đột nhiên rất muốn biết.

Là nguyên nhân gì có thể khiến người từ trước nay luôn giữ sắc mặt không tốt đối diện với cô cười thành như bây giờ.

Cô rất buồn cười sao?

Sau đó, Phó Thịnh lại khoa trương cười to. Thẳng đến lúc xe tiến vào gara của Phó gia, sức lực cử động khóe miệng của cô cũng không có.

Trời mới biết Phó Thịnh hỏi cô cái gì.

"Nấm lùn, không cùng tôi ngồi cùng bàn, có phải cảm giác hết sức mất mát hay không? Trên đường thương cảm dày vò như vậy."

Quả thực là Phó Thịnh ác ma.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro