22. Hải Vọng - Kim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồ Hải Vọng quả thực rất lớn, đáy hồ lại bị chia cắt thành nhiều đường xẻ sâu hoắm nối với mạch ngầm hang sâu bên dưới cho nên dù người đến đây tìm đá hải vọng không ít thì khi lặn xuống đáy hồ vẫn rất khó gặp được người lạ ở cùng một chỗ. Huống hồ... Bảo Thuyên nhớ lại tình cảnh nơi mặt hồ, lòng thầm thở dài. Bao nhiêu năm khai thác như vậy, đá hải vọng đã không còn dễ tìm được nữa, người lặn tìm đá cũng ít hơn xưa rất nhiều. Có thể nói là lác đác không còn mấy.

Bảo Thuyên lẩn mình theo một kẽ đá rồi đi dần xuống một đoạn hang đá cụt. Bên trong vốn nên có một mặt đá to trơn nhẵn nhưng giờ mặt đá đó đã bị thay thành một bức tượng cầu phúc. Nàng thoáng ngẩn người, cảm giác đến cảnh vật cũng chẳng còn như xưa thoáng dâng lên trong lòng rồi lại bị nàng xua tan. Thoáng vuốt ve tượng phúc, Bảo Thuyên cũng không nhìn lại nữa mà xoay người rời đi.

Trời dần về đêm, những người tìm đá đều đã xuống nhà lán ở lưng chừng núi nhỉ lại nhưng Bảo Thuyên lại vẫn ngồi bên mép hồ nhóm một đống lửa chờ đợi. Mặt hồ phẳng lặng phản chiếu tinh không vô cùng xinh đẹp nhưng tâm trí của Bảo Thuyên lại không có đặt ở nơi này. Ánh mắt nàng nhìn như đang ngắm lấy mặt hồ lại có vẻ như đang mơ màng.

Hồ Hải Vọng có một truyền thuyết, rằng nơi đây rất lâu về trước không phải là một ngọn núi mà là ở sâu dưới đáy biển. Nó là vùng đất thiêng của tộc người cá, nơi người cá phá trứng mà ra cũng là nơi người cá tìm về khi sắp chết. Thế nhưng sau đó biển trở thành núi cao, đất thiêng lại trở thành nơi giam cầm. Người cá không thể rời nơi này ra biển lớn, ôm hận mà chết. Đá hải vọng thực ra chính là xương đuôi và trứng không thể nở của người cá hóa thành.

Truyền thuyết này, nghe vào không có chút nào đẹp đẽ như những truyền thuyết thường nghe, ngược lại có vẻ nặng nề bi ai. Bảo Thuyên đưa tay khẽ vuốt mặt đá đeo trước cổ, mặt đá xanh thẫm lại lấp lánh, có phần giống như trời sao lại có phần giống như biển sâu. Mặt đá này, có thể nói là đá hải vọng lại không phải là đá hải vọng. Mà truyền thuyết... Có thể là truyền thuyết cũng có thể chẳng phải là truyền thuyết.

Bảo Thuyên nghiêng người nhìn xuống mặt hồ, nàng có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình nhưng lại không cách nào nhìn xuyên mặt nước. Trời đã tối lắm rồi. Đúng lúc này, một khuôn mặt trắng bệch bị tóc đen dài nửa che trồi lên từ dưới mặt nước mà nhào thẳng về phía nàng.

Bảo Thuyên giật mình tới cứng đờ, sau đó theo phản ứng tự nhiên mà lui ngược về phía sau.

"..."

"Á..."

o O o

Bảo Thuyên xoay lấy thanh gỗ có xiên bánh trong tay, khuôn mặt giận tới lạnh băng. Đối diện nàng, một thiếu niên ở trần đang phụng phịu ôm mặt ngồi thu lu. Hắn thoạt trông như mười lăm mười sáu tuổi, làn da rất trắng, tóc đen dài tới eo, khuôn mặt rất xinh đẹp nhìn không ra là nam hay là nữ.

"Bảo Thuyên, ngươi nhanh xin lỗi ta."

Nhìn thấy Bảo Thuyên vẫn lạnh mặt không nói gì, hắn khó chịu lên tiếng, bàn tay chỉ vào bên má hơi hồng hồng của mình.

"Ngươi đánh ta, mau xin lỗi."

"Hừ, ngươi đáng bị đánh."

Bảo Thuyên nghiến răng nghiến lợi mà nói, vừa rồi nàng bị hù tới muốn đứng tim, không đánh hắn ta thì đánh ai?

Thiếu niên kia nghe nàng nói vậy, giận tới đứng thẳng dậy, thân hình thon gầy đầy đặc trưng tươi trẻ của tuổi thiếu niên dưới ánh lửa bập bùng nhào đến bên cạnh nàng. Hắn hé miệng, âm thanh như xa lại như gần:

"Nhanh xin... Ưm... Nóng..."

Bảo Thuyên một phát túm lấy bánh nướng trên que xiên dúi vào miệng đối phương khiến hắn không nói được gì, môi còn bị nóng tới đỏ hồng lên. Hắn uất ức nhìn nàng, hai mắt ngập nước như chuẩn bị tràn ra tới nơi.

"Đừng có dùng chiêu đó với ta."

Bảo Thuyên nhếch môi cười lạnh sau đó đè đối phương xuống thảm cỏ, ngón tay kẹp lấy đầu vú nhỏ xíu hồng hào trên lồng ngực trắng nõn kia.

"Ưm... Thả tay..."

"Kim à..."

Bảo Thuyên khẽ gọi hắn rồi cúi người nghiền cắn lấy bên đầu vú còn lại. Kích thích trắng trợn khiến Kim muốn cuộn người lại, cả người nóng lên.

"Ngươi ở bên ngoài học hư, ưmmm, dám dùng cách này đối phó ta? Mau thả ra... Ưm... Đừng cắn... Đừng cắn... A..."

Nước trong hồ theo khống chế của Bảo Thuyên mà bay lên một vòng nước. Vòng nước quấn lấy tay Kim mơn trớn từng tấc da thịt hắn khiến cả người hắn từ trắng biến thành phơn phớt hồng. Hơi thở cũng dần nóng hầm hập. Hắn thở dốc cố tìm về lý trí nhưng bản năng lại trước một bước thúc giục hắn càng dính lấy nàng, hai chân cọ xát không ngừng.

"Niệm lực của ngươi... A... Sao lại... Mạnh như vậy... Ưm?"

"Phải... Niệm lực của ta mạnh như vậy... Có phải là đã đủ sức hàng phục ngươi rồi không? Kim?"

"Không muốn... A... Ngươi xấu lắm, không muốn..."

Dục vọng đè nén quá lâu xông lên não, Kim có thể cảm nhận được cơ thể hắn đang xôn xao muốn nhanh chóng bị Bảo Thuyên chinh phục. Những nơi dành cho giao phối không chỉ ướt át phát nóng còn tê dại khó chịu vô cùng. Bám trụ lấy chút lý trí cuối cùng, Kim duỗi căng chân biến về hình dáng chân thật của mình, đuôi cá lấp lánh xinh đẹp bị Bảo Thuyên đè ở dưới thân.

Bảo Thuyên dường như quá rõ hắn là thứ gì, không chút trở ngại mà vươn hai ngón tay chen vào miệng hắn. Nước hồ quấn quýt lấy ngón tay nàng, bị niệm lực khống chế hóa thành dương cụ tiến sâu hơn vào yết hầu Kim. Ngay khoảnh khắc đó, bên tai Bảo Thuyên lại vang lên âm thanh xào xạc quái lạ chưa từng được nghe do niệm lực truyền về, còn có cả hương vị mằn mặn của nước hồ cũng bắt đầu dâng lên.

Kim bị niệm lực của Bảo Thuyên tiến vào sâu như vậy, hai mắt tròn xoe một cái rồi vội lắc đầu nguầy nguậy. Nhìn hắn như vậy, Bảo Thuyên cuối cùng cũng thu tay, ánh mắt mơ hồ suy nghĩ lấy cái gì. Mà Kim vừa thoát khốn đã vội vã xoay người nhích ra xa nàng, phì phì mấy cái đầy giận dữ.

"Bảo Thuyên xấu xa. Đã bảo chỉ được tiến vào trạng thái nửa thân mật, không được làm tới cuối đâu? Ta đã sớm bảo khuôn mặt vóc dáng của ngươi không phù hợp thẩm mỹ của ta vậy mà ngươi còn muốn thần phục ta? Thật xấu xa. Mau xin lỗi ta, nếu không chúng ta tuyệt giao."

"Xin lỗi."

"Ớ."

Kim nghe Bảo Thuyên nghiêm túc xin lỗi, biểu tình thoáng chốc ngây ra vì bất ngờ sau đó dịu bớt cơn giận mà gật gù.

"Không cho phép có lần sau. Ngươi không có đuôi, giữa chúng ta ngay từ lúc đầu đã định sẵn không thể có tình yêu, hiểu không? Tuy ta biết ta rất đẹp nhưng ngươi cũng không thể bị sắc đẹp của ta mê hoặc mà sinh ra suy nghĩ không nên có."

Bảo Thuyên nhất thời đen mặt.

"An tâm, ta cũng không có hứng thú với sinh vật có đuôi cá lại chưa có nảy nở tới nơi tới chốn như ngươi. Vừa rồi ta làm vậy chỉ vì muốn kiểm tra một chút, xin lỗi."

"Ngươi, Bảo Thuyên xấu xa, ngươi nói ai chưa nảy nở?"

Điểm chú ý của Kim vĩnh viễn dừng lại đầu tiên ở ngoại hình của mình. Hắn sửng cồ hóa đuôi thành chân rồi đứng thẳng dậy xoay một vòng.

"Ngươi không thấy ta đẹp đến hoàn mỹ sao? Không thấy được sao?"

Soạt, Bảo Thuyên nâng ngón tay, niệm lực vô hình quấn quanh. Nàng lạnh mặt nhìn về phía Kim, đối phương từng mượn nhờ niệm lực của nàng mà lột đuôi. Vốn theo tộc người cá, hắn đã mượn nhờ niệm lực của nàng mà lột đuôi thì tương lai phải thần phục nàng nhưng hai người không làm đến cuối nên Kim tuy dễ bị niệm lực của nàng kích thích tới bủn rủn lại không bị nàng chi phối hoàn toàn.

"Có gì từ từ nói."

Kim an tĩnh ngồi về chỗ cũ, nghiêm mặt hỏi:

"Ngươi vừa nói kiểm tra là kiểm tra cái gì?"

"Sau khi đến kinh thành, ta từng kết bạn với hai Ứng Giả. Gần giống như ở tộc ngươi là thần phục giả trao thân cho chi phối giả vậy."

"Ừ?"

"Cả hai bọn hắn... Khi ta ở cùng hai bọn hắn đều sẽ cảm thấy linh hồn như đang trôi nổi ở biển, nghe thấy âm thanh giống khi áp tai vào vỏ ốc, niệm lực còn truyền về cảm giác trôi nổi dập dềnh như ở trên mặt nước. Trước kia giúp ngươi lột đuôi ta cũng có cảm giác này."

Kim ngớ người, khuôn mặt "ta chưa hiểu lắm nhìn nàng". Bảo Thuyên chỉ có thể nói rõ hơn.

"Ta cũng từng dùng niệm lực thử qua một chút trên người Ứng Giả khác như vừa rồi với ngươi nhưng đều không có tình trạng này. Bọn họ... Hai người kia... Cho ta cảm giác như là người cá vậy, nhưng họ rõ ràng không thể là người cá."

Kim nghe nàng nói, ngơ ra một lúc sau đó hai mắt lập tức tỏa sáng:

"Ý ngươi là, bọn họ giống như ngươi từng tiếp xúc qua người cá. Trên thế giới này ngoại trừ ta ra vẫn còn người cá thứ hai? Òa, vậy nếu người cá kia là chi phối giả..."

Kim lâm vào mơ màng, hai gò má trắng nõn đỏ ửng lên.

"Nếu người cá kia là chi phối giả, vậy thì nửa đời sau của ta không còn cô đơn nữa rồi."

"..."

Bảo Thuyên không có ý kiến gì về những suy nghĩ trong đầu Kim lúc này bởi Kim đã đồng ý theo nàng đi Tam Đô tìm kiếm người cá kia. So với trước kia, hiện tại chỉ cần không rơi vào sa mạc thì Kim có thể duy trì trạng thái con người như thường được khá lâu.

Mấy năm nay Nguyên Hoa thay đổi không ít, mộ cha mẹ đã thăm, người muốn gặp đã gặp, Bảo Thuyên cũng không muốn tốn thêm thời gian ở đây nên lập tức đưa Kim lên đường về Tam Đô. Trên đường đi, Kim còn khoe ra với nàng mấy điều lợi hại của tộc người cá. Tuy rằng đa phần chỉ nói sơ qua lại không có phương thức thực hiện cụ thể nhưng Bảo Thuyên vẫn từ mặt ý tưởng mà có thêm không ít suy nghĩ về việc vận dụng niệm lực. So với Hình Giả thì người cá càng thêm thân cận với nước, lúc vận dụng càng thêm linh động tự nhiên. Năm xưa Kim tìm Bảo Thuyên muốn nàng hỗ trợ hắn là vì sớm nhận ra niệm lực của nàng lúc ấy đã có dấu hiệu sinh ra. Mà bản thân Bảo Thuyên vì từng hỗ trợ hắn mà cũng thu được không ít ích lợi, độ cảm ứng với nước cao hơn những Hình Giả khác cũng là vì thế.

"Thuyên, nói như vậy thì mối quan hệ giữa Hình và Ứng của con người các ngươi thật là vừa hỗn tạp lại dơ bẩn. Còn không bền chắc tí nào nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro