12. Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

... Sau hai câu chuyện vui vật vã với anh ghế bên, tôi không còn gì để nói...

Tôi lặng câm !
HẮN câm lặng!

Ơn trời,mình ăn ở có đức, nhìn thấy một bé kiến ý, không bao gìơ giết đâu, chờ nó về tổ, rồi giết luôn thể... ka ka... (tại vì chúng toàn ăn bánh của mình! )

Đôi khi đang ôn thi ý, những cái đọc không hiểu, chép không hiểu, đi hỏi vẫn không hiểu?

Được Khá ế hay hỏi thăm lắm, lần nào cũng chỉ hỏi mỗi câu là: " em ngu bẩm sinh hay do luyện tập"

Nghĩ lại thấy buồn, tự dưng troll anh ta, gìơ mình chịu trận. Thôi, ta đây ngồi im nghe nhạc Mùa yêu cũ, Chưa bao gìơ nầy... phê lòi.. kaka

Người yêu hỡi, anh yêu riêng em thôi....

- Thủy, thủy, .. thủy ơi... lấy lấy...

Tôi, không, hay...

Phựt,... tai nghe của tôi đi r.

- ơi, sao vậy anh.?

- lấy cho t quả quýt, say quá r...

Đó, Dâm đại ca lên cơn say rồi, nhưng thương nó quá, say xe, mặt mày phờ phạc ra, trước khi đi dã dặn ăn bát cháo trắng, rồi uống thuốc mà giờ mặt cứ nghệt ra.. thương quá cơ.

- ừ, chờ em tí, anh uống tạm ít nước cho đỡ đắng miệng...

Nhanh nhẹn đứng dậy, vớ với cái cặp ở trên cho nó. Mí, cao quá đi mất! Nhảy nhảy... kéo được cái quai thì... ơn trời...
.

.
. Cả cái cặp theo đà rơi xuống... nhắm mắt...
. 1
.2
.3 s...
Ô, không sao, có mùi hơi người, hơi trai, ô, hay nhỉ...

- này, cô bé, em mở mắt ra coi, anh đã đở cái cặp rồi?

Giật mình, mở mặt... thần linh ơi..
Là anh giai cho tôi chép bài
Là anh giai mở điều hòa trên xe bus
Là anh giai nhắn tin khi ngồi ghế đá..

- dạ, cám.... cám ơn anh! Cho em xin cái cặp.. được không ?

Chậc, chẳng biết lúc này nghĩ gì mà nói vậy, mà nói gì bậy gìơ ngại quá...

- đây em! Anh đưa tôi, tôi nhanh tay cầm lấy, nhưng không biết độ nặng của nó nên khuỵu tay ngã nhào

Anh lại đưa tay đỡ tôi, hai tay anh nắm chọn cánh tay . ..
- nó nặng lắm đấy, cẩn thận em.. anh lại cười tủm tỉm...

Thầm trách, Dâm sao mầy để gì mà nặng thế... ghét.. làm em xấu hổ...

Đang ngơ ngơ, có luồn hơi ấm bên tai
- mặt em đỏ hết rồi...
- ơ, không phải đâu!
Ngước lên nhìn, mặt anh thật gần, gần, rất gần!
Anh lại cười... cười cái mik gì nhà anh.

Tôi nhanh chân ngồi vào ghế, móc quýt đưa cho con Dâm, kệ anh ta đứng đằng sau... mà không hề biết anh ấy ngây mặt khi tôi quay đi, rồi đang nhịn cười, có người đang thầm nhớ ra tôi... tại sao thì lúc ý, tôi không biết gì hết...

Ngồi được một lúc, mặt vẫn đỏ, mồn ngồm ngoang ăn quýt, ăn cả quả luôn cho bõ tức..

Tự nhủ, tự thắc mắc :
" tại sao khi gặp hắn, mình như con ngơ, why?

Tại sao khi gặp hắn, mình không có dấu vết của tri thức, đầu kiểu như não bị phẳng ý, cầu não , hành não, tiểu não, dại não ngưng hoạt động, mỗi vỏ não hoạt động thôi hay sao ý? Why?

Tại sao khi gặp hắn cảm giác quen quen nhưng không thể nào nhớ ra, why?"

Mỗi một lần why là một lần ngặm một quả quýt, bực lắm, bực thế không biết, dựt phứt cái tai nghe ra, quay trái ngó phải,

Giật cả mình, cái thằng bé ngồi bên nó đang nhìn tôi, mắt còn chớp chớp, chớp cái mị gì...

- Anh nhìn gì vậy? Vênh mặt lên hỏi luôn.

- Em đáng yêu quá? Hihi

- kệ em, liên quan gì đến anh, hay anh muốn ăn quýt... này đây em cho!

Không hiểu sao tên này , tôi ứ sợ, còn anh ta, .kiểu như siêu nhân ý, luôn phát ra xung điện bức người...

- thôi em ăn đi cho bõ tức !

Quya ra nhìn hắn, sao hắn biết mình đang có uẩn khúc trong đại tràng nhỉ?
Nhẹ nhàng cụp mi, ăn tiếp...

*******
Đang ngon miệng, tâm trạng cũng vui đi được phần nào!

Lướt face, trên trang Y Học Tổng hợp có bài thơ viết cho người vợ ngành Y

THƠ GỬI NHỮNG NGƯỜI VỢ NGÀNH Y

Đêm thao thức lại đêm nữa vắng em
Giường đệm ấm con nằm bên vẫn trống
Anh lặng nghe ngoài trời mưa nặng hạt
Gió rét luồn sâu trong dãy phố thưa người

Vợ người ta đang kề vai má ấp
Vợ của mình giờ đi trực đêm đông
Con người ta được mẹ nâng ru ngủ
Mẹ của con mình giờ lại thức thâu đêm

Đứa trẻ thơ buồng bệnh em chăm sóc
Hết thuốc tiêm lại dỗ chúng ngủ yên
Nâng chén thuốc em dỗ dành chúng uống
Còn người nhà em khuyên nhủ: An tâm!

Kìa chàng trai đang băng bó đôi chân
Em dìu bước, em đưa vai họ khoác
Tay trải chiếu, tay nhẹ nâng chăn đắp
Lời nói nhẹ nhàng hơn với cả người yêu

Là người chồng lắm lúc nghĩ tủi thân
Anh lại ước giá như mình bị bệnh
Để được em chăm, được tay em nâng giấc
Được em cười hiền nhỏ nhẹ hỏi: Đỡ chưa anh?

Rồi con mình, em vắng nhà anh chăm
Nó cứ khóc đòi mẹ về ru ngủ
Đòi mẹ bón cơm, mẹ đưa đi nhà trẻ
Mẹ nấu món này, mẹ mặc áo quần kia

Cứ thao thức mong em về chia sẻ
Mà về đến nhà em toàn kể chuyện bông băng
Hễ gần em quần áo toàn mùi thuốc
Anh thầm lo rằng: Em có mắc bệnh lây không ?

Trong một tuần tới ba phiên em trực
Là ba đêm anh trằn trọc canh khuya
Con cũng vậy, trong mơ còn gọi mẹ
Anh phải dối rằng: Cha thay mẹ đây con

Bao lo toan, trằn trọc suốt canh thâu
Anh nằm dõi theo bóng dáng em tất bật
Cũng giận hờn khi vợ mình bị ai đó mắng
Cũng xót lòng nhìn em đôi mắt quầng thâm

Còn đâu đó người ta trách nhẫn tâm
Còn đâu đó người ta hờn Y đức thiếu
Nhưng ai ơi xin hỏi một lần ngẫm lại
Để đổi vai gầy bớt áp lực đêm thâu!

D.T.H.L

Đang tâm trạng hoãn sầu, tôi đáp lại luôn!!!

Đọc thơ của anh, em lại sầu
Sẵn sầu buồn vui, em xin đáp lại

Anh lỡ yêu em
Lỡ chọn vợ ngành Y
Anh thương em thâu đêm vất vả
Anh lo em mang bệnh truyền lây
Người mắng, người la là do em làm không tốt!
Em ân cần, em tỉ mỉ chăm sóc.
Một công việc cao quý phải không anh.

Con em khóc, ngày đêm nhớ mẹ
Chồng em buồn, cớ sao em không hay
Nhà mình ba người nhưng toàn vắng bóng em!
Sáng, trưa, chiều em ở viện
Chồng con ăn gì, em còn không rõ
Vội vã ba câu dặn dò, em vội đi
Em, một người vợ tệ phải không anh?

Em cho một, nhưng em nhận được mười!
Đó là nụ cười của người bệnh
Họ cười hạnh phúc làm em vui
Những nắm tay, dặn dò khi tạm biệt
Nhưng đó chỉ là một,
Phần mười còn lại chính là anh
Anh lo lắng, ân cần chăm gia đình nhỏ
Anh là trụ cột,là bác sĩ, là mẹ hiền,...
Nhà ba người, anh chăm hai đứa con thơ
Một là con, hai chính là em...
Cảm ơn anh, hậu phương vững chắc!
Cảm ơn anh, người yêu em như ngày đầu mới yêu!
Cảm ơn anh!
_ VK_
( thơ mình viết lúc ý đang ngơ ngơ ôn lí sinh, đỡ ngu hơn ít )

Ka ka... he he.... ôi thơ của mình, thơ thẩn thẩn thơ...
Vừa bình luận đã có một thông báo có người like tên Hoang . Ồ. Thơ mình hay quá mà !

Làm thơ xong, tâm trạng phơi phới ý, thảm nào các nhân tài thời xưa toàn ở ẩn làm thơ thể hiện nỗi lòng! Mình cần phải thế! Tắt máy, nghe nhạc, ngủ.

... go go... chắc lại Người yêu Mẫu mực Việt Theo nhắn tin...
Thôi cứ xem đi, biết đâu ai bắn nhầm tiền cho mình ka ka...

Mở máy, số lạ:
" này, cô bé, Tôi NHỚ EM "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro