Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghê Ca nhỏ giọng nói "Vâng" nắm chặt quai đeo cặp sách đi xuống phía dưới. Chủ động hướng Lê Tịnh Sơ chào hỏi "Đàn chị"
Không biết có phải ảo giác của cô hay không. Nụ cười trên mặt Lê Tịnh Sơ dường như có chút cứng đờ.
Nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt. Cô ta rất nhanh cùng cô cười nói "Nghê Nghê"
Nói xong thuận thế giơ tay lên. Liềnmuốn sờ đến đầu của cô.
"Ôi" Nghê Ca đột nhiên ngồi xổm xuống "Giâydày bị tuột rồi"
Lê Tịnh Sơ sờ vào không khí. Dung Tựđáy mắt khẽ nhúc nhích. Không tự giác hiện lên hai phần ý cười. Thanh âm vẫnnhư cũ thanh lãnh "Nhanh lên"
"Vâng" Nghê Ca đứng lên. Đối với Lê TịnhSơ cười nói "Tạm biệt đàn chị "
"Nghê Nghê" Lê Tịnh Sơ đột nhiên túmchặt lấy tay cô "Cuối tuần chị muốn làm một bữa tiệc nhỏ ở khách sạn trung tâmthành phố. Em có thể tới được không?"
Nghê Ca hơi giật mình, sau đó cười nhẹ"Được ạ"
"Vậy..." Lê Tịnh Sơ ánh mắt sáng lên,quay đầu nhìn qua "A Tự, cậu...."
Dung Tự không nhìn cô. Anh tay cầm cánô túm lấy cặp sách Nghê Ca, trầm giọng "Đi nhanh lên. Có sấm sét"
Nghê Ca bị túm vừa đi vừa nói "Nhưngmà đàn chị, chị ấy giống như có chuyện..."
"Im miêng" Mặt anh âm trầm có chútkhông kiên nhẫn quay qua nhìn cô rũ mắt xuống nói "Sấm lớn như vậy. Con mẹ nóai nghe được cái gì?"
Nghê Ca "...Vâng"
"Dung...." Lê Tịnh Sơ giãy dụa một chút,vẫn không thể nào gọi anh lại.
Cô đứng ở trên lầu nhìn đén hai ngườicùng đi xuống dưới. Từng bước dần dần tiến vào trong màn mưa.
Một lúc sau, móng tay cô ta không nhịnđược mà đâm vào lòng bàn tay.
****
Trường trung học Nhất Trung bao gồm khốimười và khối mười hai chiếm diện tích rất lớn. Từ phòng học đi ra tới cửa đã làhai mươi phút.
Trời mưa rả rích. Chiếc ô không lớncũng không nhỏ. Nghê Ca cách Dung Tự quá gần. Cả người liền không được tựnhiên, bèn dè dặt cẩn trọng cùng anh duy trì khoảng cách.
Cách một chút....Lại cách một chút...
"Hừ" Nghê Ca còn chưa kịp cách xa,Dung Tự đột nhiên cười lạnh "Em, con mẹ nó lại cách thêm một chút nữa thì dứtkhoát đứng ngoài luôn cho anh?"
Nghê Ca "....."
"Em cũng mang ô" Cô nhỏ giọng đề nghị "Nếukhông em tự mình che ô nhé?"
"Được"
Nghê ca vui vẻ tính toán lấy ô ra.
"Vậy em cũng tự mình đi về nhà luôn đi"
"...."
"Em rất độc lập, rất có năng lực mà"Bước chân anh dừng lại một chút "Chỉ trời mưa mà thôi, có cái rắm gì chuyện lớn?Chỉ tự đi về nhà thôi cũng có cái rắm gì chuyện lớn?"
"....."
Anh lại bắt đầu cố tình gây sự với cô.
Nghê Ca thực sự vô cùng ủy khuất. Nghĩtới nghĩ lui. Thực sự không nghĩ ra bản thân chỗ nào chọc tới anh.
"Em..." Cô có chút luống cuống. Không tựgiác mà dừng chân lại.
Dung Tự cũng lập tức dừng lại theo cô.Chiếc ô lẳng lặng che ở trên đỉnh đầu cô.
Nhưng Nghê Ca không có chút nào ý thức.Còn nhớ lúc trước Tống Hựu Xuyên nói. Nếu là nguyên nhân kia....
Cô ngẩng đầu, thanh âm trong trẻo nói "Emkhông có quên anh"
Dung Tự sửng sốt. Trong mắt nhanhchóng hiện lên vẻ không được tự nhiên
"Em có thể hay không đừng ở chỗ này..."
"Nhưng mà Dung Tự, nói thật" Cô cẩn thậnnghiêm túc mà nói "Tôn...Tôn nghiêm đàn ông không phải là dựa vào mặt mũi mà nóiđến"
"....."
Dung Tự mờ mịt một chút "Em đang nóicái gì?"
"Lúc trước anh Hựu Xuyên có nói, anh...anhrất để ý đến mặt mũi. Nói chuyện kia liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông" NghêCa không dám nói trắng ra, sợ lại lần nữa tổn thương đến lòng tự tôn yếu ớt củaanh.
"Cho nên em...em đi tra Baidu một chút,tôn nghiêm đàn ông là cái gì?"
Đáp án tất cả đều là:
Thận lớn bao nhiêu mới đạt tiêu chuẩn?Tôn nghiêm đàn ông của bạn còn tốt không?
Tin mừng cho những người đàn ông trungniên! Duy trì luồng gió mạnh mới để giữ gìn tôn nghiêm đàn ông!
Ăn rau củ xyz để có thể bảo vệ tốt tônnghiêm đàn ông!
..........
#Edit: An dịch tới đây không nhịn đượccười. Poor anh Tự quá =)))))
Dung Tự sắc mặt khó coi "Câm miệng"
"Nhưng mà..." Nghê Ca giãy dụa "Em cảmthấy Baidu nói rất có đạo lý. Anh thật sự xác định anh không phải..."
Anh đánh gãy lời cô "Anh không có tứcgiận"
"Nhưng...."
Anh nghiến răng nghiến lợi "Nhưng màem ngậm miệng lại"
"......"
Nghê Ca trậm mặc một hồi mới cảm thấychính mình nói đều không đúng lắm.
Đi đến trước cổng trường. Cô rũ mắt.Có chút mất mát lên xe của Dung gia
"Aizz!!" Cô thở một hơi dài.
Dung Tự thu chiếc ô lại ngồi vào xe. Từgóc của anh nhìn qua, thấy nét mặt của cô ỉu xìu uể oải. Bộ dạng ủy khuất giốngnhư một cái bánh bao nhỏ.
Nhìn một chút, đầu lưỡi anh không tựgiác chống lên má.
Làm sao lại trở nên mềm mại như vậy!
Anh sờ sờ tới bờ vai phải ướt đẫm.Không kìm lòng được mà nghĩ:
Chuyện mấy năm nay cô vừa đi liền toànbộ tin tức đều không có, cũng không một chút liên hệ gì với anh....Giống như cũngkhông phải là khó chịu đựng lắm!
****
Khi Nghê Ca về nhà thì ba và anh traiđều không có. Tuy vậy thức ăn trên bàn cũng không vì thế mà giảm bớt. Mẹ Nghêthấy cô trở về. Một bên vừa cởi tạp dề, một bên vừa cười chào hỏi "Về rồi à?Mau cất cặp sách rồi đi rửa tay ăn cơm"
Nghê Ca ngoan ngoãn trả lời "Vâng ạ"
Bởi vì ít người nên không khí trên bànăn có chút trầm mặc. Mẹ Nghê làm nghề tự do. Nhưng mà sau khi kết hôn với baNghê thì lại rút lui chỉ ở phía sau chăm sóc cho gia đình. Mặc dù bà yếu đuối mềmmại lại quan tâm anh trai hơn cô nhưng mà Nghê Ca vẫn rất thích bà.
"Món sườn xào này ăn thật ngon" NghêCa mềm giọng nói "Mặc dù ngọt nhưng khi ăn lại không cảm thấy ngấy"
Mẹ Nghê hiển nhiên rất vui vẻ "Vậy conăn nhiều một chút"
"Được ạ"
Dừng một chút, mẹ Nghê chợt hỏi "NghêNghê, hôm nay con ngồi xe Dung gia trở về?"
"Dạ"
"Anh trai con gần đây rất bận rộn sao?"
"Con cảm thấy...khá bận ạ"
"Con đã trưởng thành rồi" Mẹ Nghê ônnhu nhắc nhở "Nghê Nghê. Đừng làm phiền hàng xóm quá!"
Nghê Ca động tác dừng lại "Vâng"
Sau khi ăn xong cơm tối, cô lên lầulàm bài tập. Sau đó như thường lệ học thuộc bài rồi đi tắm rửa. Vừa tắm xong liềnnằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà. Lăn qua lộn lại một hồi cũng không ngủđược.
Đến lần thứ bảy thất bại trong việc đingủ. Nghê Ca có chút uể oải đứng lên. Đến bàn học bật máy tính lên. Gõ vào mấychữ: Lê Tịnh Sơ.
Một loạt chữ hiện ra trước mắt cô.
"......"
Cô từng cái từng cái một ngồi xem.
Đúng như lời Tống Hựu Xuyên đã nói, vịđàn chị này nhìn qua có rất nhiều giải thưởng. Từ cấp hai bắt đầu diễn thuyếtcùng viết tiểu thuyết. Đến lớp mười hai, giấy khen cùng các loại báo đều có têncô ta. Nhìn mà muốn hoa mắt chóng mặt.
Khiến người ta sợ hãi thán phục nhấtchính là. Văn phong cô ta rất phong phú. Tựa như có thể viết về bất cứ đề tàigì. Cô tra trên Baidu, không chỉ có thể loại thanh xuân vườn trường, còn có loại"Nửa đêm ai đến gõ cửa sổ tôi". Thật là kinh dị.
"Quả nhiên là một người rất lợi hại,nhưng mà..." Nghê Ca mờ mịt lẩm bẩm "Tại sao mình lại muốn tra chị ấy?"
Một giây sau, cửa sổ phòng cô phát ramột tiếng "Bộp" nho nhỏ.
Cô ngẩn người tưởng là gió. Nhưng màngay sau đó, lại phát ra một tiếng "Bộp" thứ hai.
Thanh âm này rất nhẹ. Nhưng khi đâm đếnlại mang theo vẻ rất chắc chắn. Giống như là toàn tâm toàn ý mà hướng về phíacánh cửa kính mà đến. Hoàn toàn không sợ bị thịt nát xương tan.
Cô mờ mịt nhìn qua. Bóng đen phía saulại đâm vào, lại thêm một tiếng "Bộp" nữa phát ra.
Nghê Ca nuốt nuốt cuống họng. Độtnhiên vô cùng gấp gáp
"Ai...ai vậy? Ai lại nửa đêm gõ vào cửasổ nhà tôi?"
Ngoài cửa sổ không có ai trả lời. Màtiếng "Bộp" lại tiếp tục.
Cô đứng lên. Cả gan tiến tới gần. Đemmàn cửa kéo ra một góc.
Trong bóng đêm, cửa kính phản chiếu rakhuôn mặt của cô. Ánh mắt cô di chuyển nhìn bầu trời đêm tịch mịch lại có mộtthứ không ngừng hướng tới cửa sổ phòng cô mà đụng vào.....
Máy bay không người lái!!!
Nghê Ca "....."
Cô liền chạy nhanh lấy điện thoại gọiđiện "Dung Tự"
Anh nhận điện thoại rất nhanh. Thanhâm miễn cưỡng nói "Hửm?"
"Anh..máy bay lại bị mất?"
"A" Dung Tự âm thanh kéo dài, không đểý ngáp một cái "Vậy em trước giữ nó lại mấy ngày đi. Chờ đi học lại rồi nói"
Nghê Ca "....."
Đây rốt cuộc là một mô hình máy bayhay là một con sủng vật???
Được rồi" Gác điện thoại. Cô cẩn thậnquay đầu kiểm tra một lần. Xác nhận trong phòng ngủ không có cái gì vướng víu sẽbị nó đâm vào mới dám ra mở cửa sổ.
Chiếc máy bay "Vèo" một cái xông vàophòng. Tốc độ nhanh chóng giảm xuống. Yên tĩnh đáp ở trên sàn.
Nghê Ca đi qua. Đem nó nhặt lên. Rồi lạilấy tay che nắp camera lại.
"Nửa đêm bay vào phòng ngủ...Bất kể nhìnthế nào đều thấy rất đẹp" Cô tìm kiếm xung quanh, muốn tìm một cái hộp để đựngđược cái máy bay nhỏ.
Vừa tìm được cái hộp liền định bỏ nóvào. Trong lúc vô tình ngón tay đụng phải phần bụng của chiếc máy bay. Hình nhưcó chút kỳ quái nhô lên.
Nghê Ca hơi ngừng lại lật. Đưa nó lậtqua lộ ra cái bụng. Sau đó liền sửng sốt. Dưới đáy vậy mà lại có hai miếng dẻotrong suốt....
Kẹo đường??
***
Nghê Ca đem máy bay cùng kẹo đường cấtđi.
Cuối tuần, "Đàn chị lợi hại" Lê TịnhSơ hẹn cô cùng đi mua sắm.
"Chị thường nghe bọn họ nhắc đến em"Hôm nay đây là lần thứ ba Lê Tịnh Sơ lặp lại câu nói này.
"Em cũng nghe bọn họ nhắc đến chị"Nghê Ca suy tư một lúc, lễ phép nói "Ừm...Nói chị viết văn rất lợi hại. Được nhậnthưởng rất nhiều"
"Thật sao?" Lê Tịnh Sơ mặt mày congcong. Còn rất tự nhiên ôm lấy cánh tay Nghê Ca "Chị nên sớm tìm em một chút.Trong đại viện ít bạn nữ. Chị lại nhiều tuổi hơn em. Nên mang em đi chơi nhiềunơi hơn."
Nghê Ca có chút không được tự nhiên,vô ý mềm giọng khiêm nhường nói "Không không. Phải là em nên mang chị đi. Em ởchỗ này thời gian so với chị lâu hơn. Không chừng Bắc Kinh cũng có nhiều nơi chịcòn chưa đi qua"
Cô nói lời này không hề có ý tứ gìkhác. Nhưng Lê Tịnh Sơ có một chút cứng đờ.
Hơi ngừng, cô ta dường như không có việcgì gợi đề tài "Vậy em lần này trở về là ở lại bao lâu?"
"Khả năng không đi nữa. Em muốn ở đâytham gia thi đại học" Nghê Ca cúi đầu chọn hạt tiêu, nhìn lại giỏ hàng "Nguyênliệu nấu ăn nhìn không sai biệt lắm, còn thiếu cái gì sao?"
"Để chị nhìn xem" Lê Tịnh Sơ nghiêmtúc kiểm tra lại tờ giấy ghi chú "Còn thiếu một lọ nhựa cao su"
Nghê Ca giật mình cũng không kịp phản ứng"Đây cũng là nguyên liệu nấu ăn?"
"Em làm sao vui tính như vậy. Đây là đồA Tự muốn mua" Lê Tịnh Sơ cười hì hì hai tiếng "Mấy năm nay em không trở về nênkhông biết. Bọn chị luôn cùng nhau làm mô hình máy bay. Ừm...Bởi vì muốn chuẩn bịtham gia cuộc thi. A Tự chơi cũng vui. Lần trước cậu ta đoạt giải còn đưa chochị cái mô hình nhỏ. Có cơ hội em qua nhà chị làm khách, chị đưa cho em xem"
Nghê Ca trợn tròn mắt sửng sốt mộtchút. Hồi lâu mới nhỏ giọng nói "Ồ"
Vẻ mặt này rơi vào trong mắt Lê TịnhSơ. Cô ta liền lý giải thành đó là mất mát.
Nhưng mà trên thực tế, Nghê Ca đang rốirắm nghĩ: Cô hoài nghi Dung Tự chính là bán mô hình, xem ai thuận mắt liền đưacho người đó...
Bởi vì hồi nhỏ, anh cũng đưa cho cô rấtnhiều mô hình máy bay.
Không phải là một hai cái mà chính làtất cả. Khi anh tham gia cuộc thi mô hình máy bay. Sau khi lấy được giải thưởnglà mô hình. Đều sẽ bị anh ngang ngược mà bá đạo đưa cho cô. Giống như là trao tặnghuy chương vậy.
Những cái mô hình đó hiện tại còn đượcđặt trên giá sách trong nhà cô. Đủ loại kiểu dáng máy bay, chất đầy thành từnghàng từng tầng.
Nghê Ca đang cúi đầu ngẩn người. Hoàntoàn không có ý thức được rằng Lê Tịnh Sơ đã nắm tay cô mang tới kệ hàng nhựacao su phía trước.
Giây tiếp theo, cô không hề phòng bị mà"bịch" một cái. Đụng phải một cái lưng rắn chắc phía trước.
Cứng quá....
Nghê Ca theo bản năng che đầu lại. Vừađịnh ngẩng đầu xin lỗi thì liền nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thởdài trầm thấp:
"Ai vậy?"
Thanh âm trầm bổng mang theo ba phần hờhững vô lại.
Nghê Ca liền co cẳng chạy. Dung Tự nhanh tay nhanh mắt níu lại cô
"Xin lỗi ngay. Không xin lỗi đã muốn bỏchạy? Em cho rằng anh Dung Tự của em khi còn bé dạy em như vậy?"
"Ai, Thực xin lỗi"
Lê Tịnh Sơ nguyên bản đang đứng ở giá hàng phía bên kia. Nghe thấy tiếng vang liền đi qua, thấy Dung Tự thì vẻ mặt kinh hỉ "A Tự. Sao cậu lại cũng ở chỗ này?"
Dung Tự không tiếp lời.
"Lúc trước tớ nói muốn mở tiệc. Gửitin nhắn cho cậu, cậu cũng không trả lời qua" Bất quá Lê Tịnh Sơ bị Dung Tự lơđi đã quen. Dung Tự một mực lãnh đạm, nhìn uể oải. Ai cũng không đoán được anh đang nghĩ gì. Cho nên cô ta cũng không chịu một tí ảnh hưởng nào
"Tớ vừa mới tìm được một cái nhựa cao su. Cậu cùng đến để mua nhựa cao su sao?"
Lúc này đuôi lông mày anh khẽ nhúcnhích "Ừm"
Buổi sáng hôm nay anh đi Nghê gia đểtìm Nghê Ca. Muốn lấy chiếc máy bay mô hình mất kia trở về. Lại tiện thể, thừacơ cùng cô nói thêm mấy câu.
Nhưng anh lại chậm một bước.
Nghê Thanh nói cho anh biết. Nghê Cacùng Lê Tịnh Sơ cùng nhau đi mua sắm ở siêu thị trung tâm thành phố.
Thế là anh liền xách đuôi đuổi theo, vộivàng mà chạy tới.
"Đây chỉ là chuyện nhỏ. Cậu có thể gửitin nhắn cho tớ. Tớ có thể mua giúp cậu"
Dung Tự lại không nói chuyện.
Lặng im chớp mắt một cái. Lê Tịnh Sơ rốtcuộc cũng hậu tri hậu giác cảm thấy xấu hổ. Cô ta ngẩng đầu. Thấy anh nhìn chằmchằm vào Nghê Ca, rất có ý vị mà nói "Hôm nay cũng quá khéo. Chúng ta vậy nhưngmà cũng có thể ở chỗ này gặp được. Buổi tối còn có bữa tiệc. Không bằng chúngta cùng nhau đi qua? Nghê Nghê vừa đến, khả năng hoàn cảnh không còn quá quenthuộc. Vừa lúc chúng ta có thể cùng nhau coi như là mở tiệc tẩy trần cho cô ấy"
Nghê Ca chớp chớp mắt, vừa định nóikhông cần. Dung Tự cúi đầu, đột nhiên nhẹ nhàng cười rộ lên.
Tiếng cười của anh rất thấp, nghe vàorất êm tai. Lê Tịnh Sơ vừa nghe được liền trong lòng đập mạnh.
Nhưng mà một giây sau, cô ta ngẩng đầuchạm vào ánh mắt của anh mới phát hiện. Trong mắt của anh không hề có chút nhiệtđộ nào.
"Chuyện này, cô ấy từ nhỏ đến lớn so với câuh vô cùng quen thuộc? "
"Còn phải cần được cậu hoan nghênh?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro