Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dung Tự nói xong câu kia liền lưu vào trong đầu Nghê Ca.
Cô cảm thấy không được tự nhiên. Càngnghĩ càng cảm thấy. Câu nói này kỳ lạ.
Trọng điểm của anh cuối cùng là "Khôngcần thiết hoan nghênh Nghê Ca trở về?" hay là "Không cần thiết Lê Tịnh Sơ hoannghênh cô?"
Ba người ngồi trong một chiếc xe taxi.Cảnh vật ngoài cửa sổ lướt qua thật nhanh. Bên trong xe yên tĩnh đến quỷ dị.
"Cái này..." Suy nghĩ nửa ngày. Nghê Caliền nổi lên dũng khí, nhỏ giọng gọi "Dung Tự"
"Chuyện gì?"
Đại ma vương ngồi ở ghế lái phụ hung tợnquay đầu nhìn cô. Ngữ khí của anh phá lệ phẫn nộ. Ánh mắt như ánh đèn laser màphóng tới.
Mấy ngày trước cô còn nghiêm túc như vậynói chưa quên anh. Anh vốn đang rất vui vẻ. Tâm tình vừa mới tốt lên một chút.Lại bị cô tạt cho một chậu nước lạnh.
Khi ba người từ siêu thị đi ra gọi xetaxi. Anh vô ý thức muốn ngồi cạnh cô. Nhưng lại bị cô ngăn cản lại.
Cô gái nhỏ mang một khuôn mặt tha thiếtmà nhìn anh, mặt lộ vẻ khó xử
"Anh có thể ngồi phía trước không?"
Để Lê Tịnh Sơ một cô gái lại ngồi ởphía trước, quá lúng túng rồi. Nhưng mà Dung Tự lại hiểu sai ý. Trong đầu anh đềulà: Cô không muốn ngồi bên cạnh anh.
Thế là anh trầm mặt. Tức giận mở cửaxe bên cạnh tài xế. Tức giận ngồi lên xe. Lại tức giận nói với tài xế địa điểm.Sau đó tức giận không thèm để ý tới cô.
Nghê Ca không rõ anh là làm sao liền từkhi lên xe liền bày ra một khuôn mặt thối. Hơn nữa còn không giải thích đượcánh mắt như đèn laser của anh đâm cô hai cái.
Cô dừng một chút, lúng túng nói "..Không,không có gì"
Sau một lát cô vụng trộm mà nghĩ: Anhthật là hung dữ.
Hơi ngừng lại liếm liếm khóe môi.Trong lòng sửa chữa lại: Không đúng. Là so với trước kia càng hung dữ hơn.
****
Bữa tiệc được mở ở khách sạn trung tâmthành phố. Vị trí rất tốt. Trong phòng có phòng bếp, phòng ngủ, phòng KTV rất đầyđủ.
Một đường đi tới. Khi ba người tới nơithì đã có rất nhiều người đến.
"Ồ. Anh Tự. Khách quý. Khách quý" TốngHựu Xuyên ngồi ở trên ghế sofa thấy anh liền trêu đùa "Lúc trước không phải cậunói không đến ư? Nói muốn toàn tâm toàn lực chuẩn bị để thi đại học. Không thamgia vào mấy hoạt động như thế này sao?"
Dung Tự chỉ đơn giản "Hừ" một tiếng.
Anh đến chỗ ghế sofa ngồi đợi. Mọi ngườiliền chậm rãi kéo tới. Lúc sắc trời chạng vạng, mọi người cuối cùng cũng đếnđông đủ.
Tống Hựu Xuyên cùng một đám người mangđồ ăn đã chuẩn bị đem ra ngoài. Đặt đồ ăn lên bàn xong bèn hô "Tới đây. Tớiđây. Có thể ăn rồi. Vì Tịnh Tịnh đoạt giải nên chúng ta phải đặc biệt chúc mừngcho cô ấy nào!"
Những người khác cười phụ họa theo.
Lê Tịnh Sơ từ phòng bếp đi ra. Sửng sốtmột chút mới mang theo vẻ mặt có lỗi nói
"Hôm nay thêm người. Đồ ăn nhìn qua cókhả năng không đủ. Không bằng lại gọi thêm hai cái pizza đi!"
"Được" Tống Hựu Xuyên không nghĩ nhiều.Liền móc điện thoại ra giúp cô ta tìm địa chỉ "Ở chỗ nào?"
"Tôi nhớ có một quán... Lúc trướccùng A Tự cùng nhau ăn qua một lần" Lê TịnhSơ suy nghĩ một chút nói "Là loại pizza lớn. Có thể tự mình chọn phối thêmnguyên liệu. Chúng ta có thể chọn nhiều loại vị khác nhau"
Dung Tự không tiếp lời. Anh ngồi trênghế. Hai tay vòng lại ở trước ngực. Chân dài duỗi ra ở dưới bàn. Ánh mắt bìnhtĩnh. Không biết đang nhìn cái gì.
"Cái đó tiệm kia hình như gọi là...Àđúng rồi. Chính là APP bên trên vừa mới đề cử tiệm đó" Lê Tịnh Sơ hỏi "Lần nàychắc có vị gì ngon hơn chăng?"
Dung Tự vẫn là không nói chuyện.
Nghê Ca đang ngồi đối diện với anh.Cúi đầu chăm chú nhìn một hộp sữa chua dâu tây.
Cô từ nhỏ thể hàn. Người trong nhà liềnkhông cho cô đụng vào đồ uống lạnh. Khó có được dịp liên hoan. Cô vừa muốn uốngvừa không dám uống. Cúi đầu giống như lâm vào một chuyện vô cùng xoắn xuýt. Máitóc dài theo đó mà rơi xuống.
Nửa ngày, có người gọi anh "Này, A Tự"
Dung Tự giống như ở trong mộng mới tỉnh.Không chút để ý ngẩng đầu "Ừm?"
Một đám người vẻ mặt chờ mong nhìn anh"Pizza ăn vị gì?"
Dung Tự sửng sốt chớp mắt. Rất nhanhliền phản ứng lại.
Anh cúi đầu xuống. Khóe môi mang theoý vị không rõ mà cong lên.
"Hỏi tôi làm gì?" Ngữ khí anh uể oải.Hơi ngừng lại, dùng chân đụng vào người đối diện "Em ăn vị gì?"
"..A?" Đột nhiên bị hỏi, Nghê Ca sửngsốt một chút. Thuận miệng nói "Em...Hoa quả đi"
Lê Tịnh Sơ vô ý nắm chặt điện thoại,cười nói "Tôi nhớ là A Tự thích ăn hải sản?"
Dung Tự thân mình hơi ngừng lại. Khôngtrả lời. Đột nhiên đứng lên đi vào phòng bếp.
Lê Tịnh Sơ nụ cười trên khuôn mặt gầnnhư không thể giữ được.
"Chọn một cái mà thôi. Chuyện này cógì mà phải đẩy qua nhau?" Tống Hựu Xuyên chờ không kịp. Hùng hùng hổ hổ đoạt điệnthoại lấy đến "Các người không chọn vậy để tôi chọn. Cả hai loại tôi đều thích.Chọn luôn cả hai đi"
Không khí lại bắt đầu sôi nổi.
Lê Tịnh Sơ lặng không một tiếng độngnhấp nhấp môi.
Mọi người tiếp tục cười cười nói chuyện.Bên trong là một trận ồn ào. Nghê Ca cúi đầu. Vẫn quyết định mở hộp sữa chuara.
Nhưng mà cái này rất lạnh. Cô nghĩkhông dám uống nhiều lắm. Dè dặt cẩn trọng cầm lấy thìa nhỏ. Ý đồ từng chút mộtuống—
Đầu lưỡi còn chưa đụng tới thìa thì sữachua cùng cái thìa đều cùng nhau bị người khác lấy đi.
Hai tay Nghê Ca đột nhiên trống trơn "......"
Cô ngẩng đầu, Nhìn thấy Dung Tự haicái tay cầm đồ trên tay cô. Hộp sữa chua thì bị ném vào thùng rác. Còn cái thìanhỏ thì bị ném thẳng vào bồn rửa bát kêu "Đinh" một tiếng.
Nghê Ca hơi giật mình, liền giận dữ "Anhlàm cái gì?"
Giây tiếp theo, trước mặt đột nhiênnhiều thêm một ly nước ấm.
Ánh mắt cô chớp chớp tròn vo. Trông giốngnhư chú khủng long nhỏ trong mấy bộ phim hoạt hình.
Nóng giận cũng đáng yêu như vậy!
Dung Tự trên mặt không chút biểu hiệnnhưng trong lòng lại có chút buồn cười.
Anh trở về chỗ của mình. Khôi phục lạithành tư thế của lão đại mà ngồi. Như không có việc gì mà ngồi chơi điện thoại.Một lát sau, đột nhiên nghe anh không đầu không đuôi nói
"Tôi căn bản không ăn pizza"
Âm lượng không lớn, nhẹ nhàng rơi vàotrong không khí.
Lê Tịnh Sơ thân hình cứng đờ. Một chútý cười trên mặt cuối cùng cũng biến mất.
****
Sau bữa ăn tối, mọi người một đám liềntụ tập ở phòng khách lên bên trong chơi người sói.
Nghê Ca ở bên cạnh nhu thuận ngồi xembọn họ chơi. Ở giữa Tống Hựu Xuyên chuyển đến một rương bia. Liền đặc biệt hướngcô cường điệu
"Trẻ thành niên không được phép uống"
Nghê Ca hừ một tiếng "Em không uống"
Vừa mới lúc nãy tủ ấm bên trong bếp côtìm được hai chai nước dừa. Cái này uống so với bia tốt hơn nhiều.
"Được rồi. Được rồi. Vừa mới chơi đếnchỗ nào rồi?" Tống Hựu Xuyên mở chai bia, lại tìm số trong bài của mình "TịnhSơ, cậu phát xong nói sao?"
"Ừm" Lê Tịnh Sơ mỉm cười "Tớ nói. Tớlà một người tốt"
"Điều này không phải vô nghĩa sao. Ngườisói đều nói chính mình là người tốt" Tống Hựu Xuyên ngồi xuống "Đến phiên tôi"
Sau đó cậu ta liền trình bày thật dài.
Trò chơi vòng thứ nhất kết thúc, Lê TịnhSơ bị giết đầu tiên.
Lật bài là một con sói.
"Ai" Cô ta che mặt, bất đắc dĩ cười "Tôiquả nhiên một cái cũng sẽ không nói dối người khác"
Nghê Ca trợn tròn mắt. Ngậm cái ốnghút. Nhìn trái lại nhìn phải.
Lê Tịnh Sơ trước mắt đột nhiên sáng ngời"Nghê Nghê, em đang uống cái gì? Nước dừa sao?"
"Vâng"
"Còn có không? Chị cũng muốn uống cáigì ngọt một chút"
"Đây là em vừa mới ở phòng bếp trong tủấm tìm được" Nghê Ca chân thành nói "Hình như chỉ có hai chai. Một chai nữaDung Tự uống"
Chai của cô rõ ràng đã thấy đáy. Lê TịnhSơ di chuyển tầm mắt. Bắt gặp trước mặt Dung Tự quả nhiên cũng có một chai.
—-chỉ uống một ngụm, cơ hồ vẫn còn đầy.
Cô ta khẽ nhúc nhích. Rút ra một ly cốcgiấy ra nói "A Tự. Cậu có thể hay không rót cho tớ..."
Cô ta còn chưa nói xong.
Cơ hồ là cách một cái phòng khách đốidiện với Nghê Ca. Dung Tự đột nhiên quơ lấy bình thủy tinh trước mặt. Ngửa đầuuống một hơi cạn sạch còn thừa có một chút dưới đáy.
Nghê Ca "....."
Sau đó giây tiếp theo. Dung Tự liếmliêm môi. Ngẩng đầu.
Không biết là hướng về phía Tống HựuXuyên, hay là đối với Lê Tịnh Sơ
"Thật khéo" Anh lười biếng nói "Tôicũng hết rồi"
****
Không ngờ tới anh sẽ có phản ứng nhưthế này. Lê Tịnh Sơ rõ ràng sửng sốt một chút.
Sau đó cố gắng chống đỡ ý cười "Khôngviệc gì. Tớ đi hỏi trong cửa hàng một chút. Trong đó hẳn là có. Tớ tiện đi muamấy chai luôn"
Nói xong, cô ta đứng lên "Có ai muốn uốngnước dừa không?"
Những người khác còn chưa mở miệng thìDung Tự đã nói
"Không cần" Dung Tự đứng dậy. Đôi chândài bước tới, nhàn nhạt nói
"Tôi cùng Nghê Ca đi là được"
Nghê Ca tròn mắt ngạc nhiên "Vì sao..."
Anh lạnh giọng "Một chai khác không phảilà em uống?"
"...Phải"
Anh đơn giản thô bạo "Vậy thì đi"
Nói xong liền giống như là bộ dángxách con gà. Đem cô lôi dậy.
Hai thân ảnh một cao một thấp cùngsóng vai nhau rời đi phòng khách. Rất nhanh trong tầm mắt liền biến mất.
Lê Tịnh Sơ chăm chú nhìn trong chốclát. Tò mò quay lại hỏi
"Hai người bọn họ, từ nhỏ quan hệ đã tốtnhư vậy sao?"
"Xem là vậy đi" Tống Hựu Xuyên cười to"Anh Tự hồi nhỏ siêu cấp hung dữ. Cũng chỉ có Nghê Nghê là không ghét bỏ cậu ấy"
"Vậy lúc đó Nghê Nghê, vì sao lại muốnchuyển đi?"
"Bởi vì thân thể cô ấy không tốt. Mẹcô ấy thân thể cũng không tốt lắm. Tớ cảm thấy khả năng là do di truyền"
"Nhưng mà..." Lê Tịnh Sơ dừng một chút,cười hỏi "Tớ nghe người khác nói, còn có nguyên nhân khác?"
****
Đi nhanh ra khỏi khách sạn. Không khímát mẻ đầu mùa thu trong làn gió cuốn tới. Dưới bầu trời đêm đen. Các tòa nhàcao tầng rực sáng. Ánh đen hiện ra có vẻ lạnh lẽo trong không khí. Bị gió thổi qua một chút. Nghê Ca lập tức tỉnhtáo lại.
"Chuyện đó..." Dung Tự trầm mặt đi ởphía trước, cô ở phía sau nhỏ giọng hỏi "Trong khách sạn có cửa hàng tiện lợi.Chúng ta vì sao lại bỏ gần tìm xa mà lại đến đây mua?"
DungTự nhanh chóng suy tư một chút. Cảmthấy lý do có chút xấu hổ. Thế là mất kiên nhẫn nói "Em sao lại nhiều lời như vậy?"
"......."
Được rồi. Cô không nói nữa vậy.
Dung Tự thấy cô trầm mặc. Trong lòngkhông hiểu sao dâng lên một cỗ phiền chán.
Kỳ thực không có nguyên do gì khác. Chỉlà anh ngồi ở phía trong đợi cảm thấy thực phiền. Bên trong có người không ngừnglải nhải lẩm bẩm. Anh nghĩ muốn cùng cô đơn độc bên nhau một lúc. Dù là cái gìđều mặc kệ, cũng rất tốt.
"Nghê Ca" Đứng ở phía trước cửa hàng.Thanh âm của anh cứng rắn.
"...Vâng"
"Em có muốn ăn hay uống thứ gì kháckhông?" Vẫn là thanh âm cứng rắn.
"Không cần đâu"
Cô so với anh thấp hơn một cái đầu.Khi cô cúi đầu, anh liền chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu cô. Hoàn toàn không cóbiện pháp phân biệt nét mặt của cô.
Nhưng thanh âm của cô rất nhỏ. Nghequa có vẻ rầu rĩ.
Dung Tự đột nhiên có chút luống cuống.Nhưng mà tư thái vẫn như cũ cao cao tại thường "Em ở chỗ này chờ anh một chút"
"Được" Đáp ứng rất kiên quyết.
Không có giận dỗi không để ý anh, cũngkhông có phát giận.
Nhưng mà Dung Dữ vẫn cảm thấy tronglòng nghẹn muốn chết.
Anh không chút để ý tìm kiếm nước dừa ởtrên cao. Sau mấy phút liền trở lại. Ở cánh cửa liền thấy Nghê Ca đang đứngcùng với một cô gái trẻ mặc quần áo bà bầu. Bụng cô gái có chút nhô ra. Nhìn giốngnhư đang cùng cô nói cái gì đó.
Dung Tự trong đầu "Ong" một tiếng. Bướcnhanh về phía trước. Không nói hai lời bèn tiến lên nắm lấy cổ tay cô kéo vềbên cạnh mình.
"Em đang làm gì?"
Nghê Ca lảo đảo một cái liền đụng vàotrên cánh tay anh.
"Em..."
"Là như thế này" Thấy người tới có sắcmặt không tốt, cô gái trẻ nhanh chóng giải thích "Tôi cùng chồng đi tản bộ ở gầnđây nhưng không cẩn thận bị lạc mất. Cho nên muốn mượn điện thoại của cô ấydùng một chút"
Dung Tự sắc mặt khó coi.
"Bất quá cô cái nhỏ không cho mượn" Côgái trẻ vừa cười vừa nói "Có ý thức đề phòng như vậy là tốt. Tôi lại đi hỏinhân viên cửa hàng tiện lợi một chút"
...Không cho mượn à?
Dung Tự không nhịn được nhìn cô mộtcái.
Anh nghĩ một chút cho rằng cô lại muốnlàm người tốt.
"Vậy tôi không quấy rầy hai người nữa"Cô gái trẻ cười cười, quay đầu đầy cánh cửa của cửa hàng tiện lợi "Cảm ơn haingười"
Mãi cho đến khi cô gái kia đi vào cửahàng tiện lợi. Biến mất trong tầm mắt hai người. Nghê Ca đều không có nói chuyện.
Gió đêm chậm rãi thổi vào mặt. Dung Tựliền bình tĩnh lại.
Phát hiện ra bản thân còn nắm lấy cổtay cô.
'Chuyện này..." Anh đột nhiên khẩntrương lên. Lời xin lỗi đến bên miệng lại biện thành một câu trách cứ "Em mộtmình ở bên ngoài muốn giống như người già cùng bà bầu có người suốt ngày ở bên sao?"
"......."
"Giờ là nửa đêm, trên đường không thiếucảnh sát giao thông. Sao không tìm bọn họ mà lại muốn tìm một cô gái nhỏ nhưem?"
"...."
"Em có biết hay không?"
"Anh nói đủ chưa?"
Dung Tự sửng sốt "Hả?"
"Em hỏi anh nói đủ chưa?" Nghê Cakhông thể nhịn được nữa. Dùng sức thoát ra khỏi tay anh, cổ họng rống lên "Ai cầnanh lo?"
Dung Tự thấp giọng hỏi "Em làm gì?"
"Anh lại muốn làm gì?" Nghê Ca ủy khuấtnhịn không được muốn khóc. Cô né tránh anh cầm tay mình "Em biết hồi nhỏ em vìloại sự tình này. Thiếu chút nữa bị người ta kéo tới trong ngõ nhỏ đánh một trận.Các người đều thấy em đặc biệt ngu xuẩn...Đúng! Em quả thật là ngu xuẩn đến chết.Nhưng là lần này! Lần này em làm cái gì sai? Anh làm gì vẫn liên tục hung dữem?"
Cô gái nhỏ bộc phát. Tức giận giốngnhư một con vật nhỏ. Trên người liều mạng run rẩy.
Dung Tự đột nhiên vui vẻ.
Khóe miệng anh giương lên "Em còn hỏià? Dám cầm tóc vứt vào người anh. Dám nói anh phiền. Còn nói không muốn anh quản.Bảy năm không thấy. Em đi liền không nói một tiếng. Sau này trở lại lá gan lớnrất nhiều"
Nói xong anh liền vươn tay. Giống nhưtrong quá khứ đồng dạng, sờ sờ đầu cô.
Hồi nhỏ tóc của cô rất đẹp. Khi đó anhcòn không biết rằng. Trong mười năm tới, chứng hói đầu sẽ trở thành một vấn đềlớn đối với những lớn trong thành phố.
Anh chỉ biết là. Cô bé hàng xóm nhà họNghê từ nhỏ đã rất xinh đẹp. Bộ dáng xù lông cũng mềm mại vô cùng, so sánh vớinhững đứa con trai trong khu đại viện thì đều không giống. Ngoại trừ vừa ốm yếuvừa khóc nháo thì chỗ nào cũng đều tốt. Anh lúc nào cũng muốn hướng đến đầu cômà sờ một cái.
Nhưng mà Nghê Ca hậu tri hậu giác luimột bước liền tránh khỏi.
Dung Tự sững sờ. Bàn tay anh dừng giữakhông khí.
"Vậy anh còn muốn thế nào?" Cô cúi đầu,móng tay đâm vào lòng bàn tay. Giọng nói ngày càng nhỏ "Là máy bay của anh làmhỏng tóc em. Chẳng lẽ còn muốn em nhượng nhịn đi xin lỗi anh sao?"
Anh không để cập tới bảy năm còn tốt.Nhắc tới chuyện này. Nghê Ca lại bắt đầu cảm thấy khổ sở.
"Còn có cái này, cái này trả lại anh.."Cô cúi đầu ngập ngừng, từ trong túi lấy ra hai viên kẹo đường. Cũng không thèmnhìn tới, một phát đặt vào lòng bàn tay anh "Em không cần kẹo đường của anh.Anh lấy lại đi"
Giọng nói của cô đều là giận dỗi. DungTự nháy mắt ý hỏa khí dâng lên, trong mắt ý cười không còn sót lại chút gì "Anhnói em...."
Cô căn bản không nghe lời anh nói. Chỉbiết cúi đầu, thanh âm đứt quãng "Đánh một cái lại đưa cho em kẹo đường. Anh dựavào cái gì? Anh lại...anh cũng không phải là ba em."
"Từ khi em trở về anh liền vẫn luôn âmdương quái khí...Anh có phải hay không nghĩ cũng không muốn em trở về"
"Nhưng mà em mấy năm nay. Rõ ràng vẫnluôn viết thư cho anh...Là chính anh không trả lời. Em viết cho anh thật nhiềuthư...Anh lại không để ý tới em. Bây giờ anh lại có tư cách gì trách em"
Dung Tự nghe cô nói đến câu cuối cùng.Liền lập tức sững sờ tại chỗ.
"Anh..."
Chuyện này khẳng định có hiểu lầm gìđó.
Nhưng anh lo lắng. Nếu như bây giờ nóivới cô: Anh nhiều năm như vậy cái gì cũng không nhận được. Cô có thể sẽ càng khổsở hơn.
—Mẹ nó.
Khi mười tuổi anh liền biết rõ:Con ngườibản chất là bồ câu nhưng Nghê Ca bản chất lại là vòi nước.
Đầu óc nóng lên. Dung Tự không cần nghĩngợi
"Anh không cùng Lê Tịnh Sơ cùng nhauăn pizza"
"...."
Nghê Ca hơi giật mình, thanh âm nói ravẫn rầu rĩ
"Sao đột nhiên lại nói cái này?"
Bị anh thình lình như vậy mà thay đổiđề tài. Cô chớp chớp mắt, hơi nước trong mắt liền nén lại.
Sau đó liền hậu tri hậu giác cảm thấy....
Có chút mất mặt.
Cũng không phải là chuyện lớn gì. Làmsao mà mới gặp Dung Tự cô liền có phản ứng lớn như vậy.
Dung Tự trong lòng thấp thỏm, đứng ởtrước mặt cô cẩn thận mà quan sát biểu tình trên khuôn mặt.
Anh chặn ánh đèn đường. Không cẩn thậnđem khuôn mặt hoang mang của cô lý giải thành khổ sở. Tay đặt ở trong túi do dự.Rốt cuộc là giống như hạ quyết tâm, chậm rãi lấy ra.
Anh khàn giọng "Được rồi. Là anh Tựsai. Anh Tự xin lỗi em"
Nghê Ca nháy mắt mấy cái, lông mi runrẩy.
"Đây là tạ lỗi"
Giây tiếp theo, anh giống như đang cầmtrên tay bảo tang. Đem nắm tay hướng cô đưa tới trước mặt. Chậm rãi mở ra.
Dưới ánh đèn đường, Nghê Ca tò mò mởto hai mắt.
Trong lòng bàn tay anh, yên tĩnh nằmtrong đó chính là.....Tóc.
Nghê Ca "...."
Cố tình đương sự không hề phát giác gì,vẻ mặt thành thật nghiêm túc, tin tưởng mười phần "Đây là bồi thường cho em. Emlại kêu anh là anh Tự. Chúng ta liền huề nhau"
Nghê Ca sửng sốt nửa ngày. Khuôn mặtchậm rãi đỏ bừng "Ai...ai muốn tóc của anh chứ!"
Dung Tự nheo mắt lại. Thật sự là rấtnhiều năm không nghe qua loại âm thanh mềm mại này...
Thật sự cực kỳ êm tai.
"Bất quá em vừa mới nói..." Anh có chútđăm chiêu, đột nhiên ngẩng đầu "Thời điểm nào gửi thư cho anh?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro