Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong hành lang yên tĩnh không tiếng động, ngay cả ánh sáng của đèn điều khiển âm thanh cũng tối đi.
Yên lặng một lúc, Nghê Ca hỏi: "Anh,anh thật sự nói như vậy với mẹ em?"
Dung Tự ôm cô, không nói gì.
Nửa ngày, cô cảm giác lồng ngực củaanh đang động.
Anh đang cười nhẹ, mặc dù không phátra bất kỳ âm thanh gì.
Nghê Ca đột nhiên kịp phản ứng, mộtbàn tay đập vào trên ngực anh: "Anh phiền chết! Em đã rất không vui anh còn muốnchọc em! Buông em ra! Không cho anh ôm!"
Dung Tự nghĩ mãi mà không ra, gia hỏanày vì cái gì mà nổi nóng lên cũng đều mềm ngọt như vậy.
Nhưng mà cô ở trong ngực anh nhích tớinhích lui, anh liền có chút không chịu được.
"Đừng động." Dung Tự nhanh chóng đè lạicô, nhẫn nại xin tha, "Mọi chuyện không sai biệt lắm là như vậy, nhưng mà chínhxác thì cũng không hoàn toàn là như vậy."
Nghê Ca an tĩnh lại, quai hàm vẫn cứphình lên.
Anh ôm cô đi ra ngoài, đem cô đặt lênxe, giúp cô cài dây an toàn.
Đôi mắt của cô gái nhỏ có chút đỏ, tócvừa mới vò rối tung, không nhúc nhích nhìn chằm chằm anh, giống như con vật nhỏcảnh giác.
"Dì ấy không có để cho anh rời khỏiem. Giữa anh và dì ấy từng có một cái ước định." Trong lòng anh một mảnh mềm mại,nghiêng người hôn trên khóe môi cô, nhẹ giọng thở dài, "Em còn nhớ không? Năm mớilớp mười hai năm đó, em uống say, anh cũng giống như bây giờ, đem em ôm vàophòng ngủ."
Nghê Ca nhớ rõ.
Sau khi cô tỉnh lại, không nhớ nổi đêmqua đã xảy ra chuyện gì.
Mà anh lại sau ngày nghỉ, mạc danh kỳdiệu bắt đầu xa lánh cô.
Thế là cô nói: "Em đương nhiên còn nhớ.Ngày nghỉ về sau anh liền không quan tâm em, khiến cho em liên tục hoài nghi,đêm đó em có phải làm chuyện gì không tốt với anh hay không?"
"Đúng vậy." Dung Tự ra vẻ nghiêm túc,"Em cưỡng hôn anh."
".....??"
Nghê Ca cực kỳ hoảng sợ: "Anh đừng nóibừa."
—- Cũng mẹ nó quá dễ lừa gạt rồi!!
Trong mắt Dung Tự hiện lên lấm tấm mộtchút ý cười, đưa tay bóp mặt cô: "Em làm sao chơi vui như vậy."
Cô giống như đầu một con tiểu quáithú, há mồm muốn cắn anh.
Anh nhanh chóng sửa lại: "Không phải.Là anh muốn cưỡng hôn em. Kết quả bị dì thấy được."
Đêm đó anh buông Nghê Ca ra, khẩntrương đi theo mẹ Nghê đến thư phòng. Cho là bà muốn đánh chết con heo muốn ăn thịt cải trắng này.
Kết quả đối phương quay tới, vô cùngkhách khí nói với anh:
"Ngồi đi, A Tự."
Anh không dám ngồi.
Mẹ Nghê lại cười: "Cháu không ngồi xuống.Dì làm sao kể cho cháu nghe chuyện cũ?"
Sau đó —
Dung Tự hít một hơi sâu, vuốt ve vànhtai Nghê Ca, "Dì nói với anh chuyện về Thanh Ca."
Thanh Ca là ở mùa xuân rời đi.
Tháng ba cỏ trên mặt đất mọc lên, bệnhviện đã tổ chức một đám tang đơn giản cho các đứa bé chưa được sinh ra. Bác sĩđứng ở trước giường bệnh, an ủi bà: "Cô tuổi còn rất trẻ, về sau còn có thể cócon."
Nhưng mẹ Nghê vẫn chưa thể thoát ra khỏichuyện này.
Bà học vẽ tranh sơn dầu, các giáo viênlúc bà còn đi học luôn ca ngợi bà có thiên phú, nhân cách của một người nghệ sĩchính là mẫn cảm dù chỉ là một thứ nhỏ nhất, bọn họ trời sinh có sự nhạy cảmcùng khả năng quan sát cao hơn người thương, so với người thường càng có cảmgiác đồng tình hơn.
— nhưng cũng so với người thườngcàng yếu đuối hơn.
Đoạn thời gian kia Thanh Ca vừa mớiqua đời, trạng thái cảm xúc của bà rơi xuống dưới đáy, buồn bực không vui, thườngxuyên gặp ác mộng.
Chồng bà đối với bà rất áy náy, một tuầnsau chạy về nhà, lại cũng chỉ có thể vô dụng mà an ủi: "Nếu muốn, chúng ta còncó thể có con."
Bà đem đầu chống đỡ trên lồng ngựcông, trầm mặc thật lâu, thấp giọng nói: "Nhưng mà em rất nhớ con bé."
Thậm chí khi nhìn Nghê Thanh, bà cũngsẽ nhớ tới đứa con gái chết yểu của mình.
— Nhớ tới mình vốn nên có nam nữsong toàn.
Nhưng mà cuộc sống vẫn còn tiếp tục.
Sau khi bước ra khỏi chu kỳ cảm xúc,ác mộng của bà dần dần giảm bớt, trạng thái tinh thần cũng chầm chậm tăng trở lại,hết thảy mọi thứ nhìn như trở lại quỹ đạo.
Cho đến hai năm sau, bà lại có thai.
Gần như chính xác cùng một cảnh tượng,chính xác cùng một tình huống.
Thân thế của bà chỉ so với hai năm trướctốt hơn một chút, vẫn còn tồn tại nguy cơ sinh non.
Chồng bà hỏi bà: "Em muốn giữ lại conbé sao? Bây giờ nó vẫn chỉ là một cái phôi thai."
Bà cực kỳ mờ mịt: "Em không biết."
Không biết bà có thể giẫm lên vết xe đổhay không.
Không biết mình có năng lực giữ được đứabé hay không.
Trong lúc giằng co.
Nghê Thanh còn nhỏ đột nhiên đứng lên,đưa tay đặt ở trên bụng mẹ mình, từng chữ từng chữ, nửa mê nửa tỉnh phun ra haichữ: "Em gái."
Em gái.
Bà cơ hồ trong nháy mắt rơi lệ.
Hai chữ này đối với bà có dụ hoặc lớnbao nhiêu chứ, bà đã mất đi một đứa con gái.
"Em muốn giữ lại con bé." Vì thế bà rấtkhẳng định nói, "Em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nó."
"Em sẽ nhìn nó lớn lên."
"Em sẽ cho con bé sống tốt đẹp một đời."
"Em sẽ...."
"Em sẽ không để nó lại giống như ThanhCa."
"Em sẽ không để cho cuộc sống của nó,xuất hiện một điểm sai lầm nào."
***
Dung Tự mười tám tuổi, ngồi trong thưphòng nhà họ Nghê, nghe xong một đoạn quá khứ này.
Anh cái hiểu cái không, hỏi: "Cho nên,cháu thích Nghê Ca, không phải là trong kế hoạch của dì sao?"
"Chính xác mà nói, là "Nó yêu sớm",không phải là ở trong kế hoạch của dì."
Dung Tự suy nghĩ một lúc, lịch sự chỉra: "Bọn cháu không có yêu sớm. Chúng cháu chưa từng xác lập quan hệ yêu đương.Mặt khác —-"
Anh nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ không ra lạicàng khách khí nói: "Cuộc sống của Nghê Ca, là "Có thể lên kế hoạch" sao?"
Cuộc sống của cô, vì sao là muốn từ dìmà lên kế hoạch?
Mẹ Nghê trầm mặc, đầu lưỡi đắng chátnói: "Cháu có thể hiểu không? Dì thật sự rất lo lắng cho nó."
"Con bé....Thân thể từ nhỏ đã không tốt.Lúc trước đưa nó đi phía nam tĩnh dưỡng, nó liền...một người ngồi ở trên xe, liêntục quay đầu nhìn dì, mà dì cũng không dám nhìn nó." Bà dừng lại, đem ánh mắttrở xuống trên người Dung Tự, "Con bé còn nhỏ như vậy, cháu cũng nhỏ như vậy.Dì không có biện pháp mỗi ngày nhìn chằm chằm nó, nhưng ít nhất là ở chuyện đạisự, dì có thể giúp nó cầm lái."
Dung Tự không biết nên nói cái gì.
Trà trước mặt đã nguội, pháo hoa mừngnăm mới ở ngoài cửa sổ bay lên không trung, xa xa truyền đến tiếng huyên náo.
"Cháu có thể chờ." Hồi lâu, anh buôngmắt xuống, nhẹ giọng, "Cháu có thể chờ cô ấy lớn lên."
"Như vậy dì chắc sẽ thấy băn khoăn, chẳngqua là cảm thấy, cháu chẳng phải là một người có thể phó thác." Dung Tự khôngnghĩ tới bản thân mười tám tuổi lại làm cái hứa hẹn này. Nhưng mà có quan hệgì? Tất cả những lo lắng của bà, anh đã sớm nghĩ từ lâu.
Anh cười khẽ: "Nhưng mà, cháu cũng sẽkhông vĩnh viễn chỉ là một đứa con trai."
Anh đứng lên, đối mặt với mẹ Nghê.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt chàng trai tuấntú, từ lông mày đến đôi mắt, dung mạo đẹp đẽ. Khi đôi mắt cong cong thì ý cườicũng theo đó mà bay lên, gần như ương ngạnh, ẩn chứa một loại sức mạnh nào đóchỉ thuộc về thiếu niên.
"Nếu như người là lo lắng về chuyệnThanh Ca mà giẫm lên vết xe đổ, vậy vấn đề này quá dễ giải quyết. Chỉ cần cô ấykhông muốn sinh, cháu có thể cả đời không cần con cái."
"Nhưng nếu như là vì lo lắng tuổi củacô ấy quá nhỏ, bị cháu ảnh hưởng, làm ra lựa chọn không đúng đắn —"
Dung Tự dừng một chút, khóe môi giươnglên.
"Người không ngại sau khi Nghê Ca trưởngthành, để chính cô ấy lựa chọn."
"Cháu tự tin như vậy." Mẹ Nghê khôngnhịn được, đôi mắt hơi cong, nhẹ nhàng cười rộ lên, "Nó chưa hẳn thật sự sẽ lựachọn cháu."
"Vậy sao?"
Anh nhướng mày, âm cuối hơi nhếch lên,nghe qua giống như là đặt câu hỏi, nhưng trong ngoài lới nói, lại không có chútnào ý tứ nghi hoặc.
Anh vô cùng chắc chắn.
"—vậy cháu liền đi phá hoại hôn nhâncủa cô ấy, cô ấy kết hôn một lần, cháu lại đoạt một lần."
Cho nên, kỳ thực cũng không phải hoàntoàn lừa gạt Nghê Ca.
Cái loại lời nói lưu manh này, anh thậtsự đối với mẹ cô mà nói qua.
Đêm giao thừa năm anh mười tám tuổi, từngđứng trước mặt mẹ cô, sống lưng thẳng tắp, nghiêm túc nhìn vào mắt bà ấy.
Dùng một tư thái cuồng vọng nhất củangười thiếu niên, gần như kiêu ngạo mà nói —
"Cháu nói được thì làm được."
***
Dung Tự nói xong, trên xe an tĩnh thậtlâu.
Sắc trời tối đen, đèn đường bị tắt, bầutrời ban đêm vô tận kéo dài. Chiếc SUV được bọc trong bóng đêm đậm đặc.
Nghê Ca có chút ngơ ngác, Dung Tự tiếnlại gần, hôn lên trán cô: "Em ăn cơm tối chưa?"
Cô thành thật lắc đầu.
Dung Tự bật cười: "Vừa rồi tại saokhông nói."
Nói xong, anh khởi động xe, mang cô đicửa hàng tiện lợi 24h.
Đã qua rạng sáng, tháng chạp mừa đônggiá rét hà hơi thành sương, người đi trên đường thưa thớt.
Xe của anh giống như một cái bóng, lặngkhông tiếng động đi vào trung tâm thành phố, dừng ở một cửa hàng KFC có đènsáng.
Bờ sông lạnh buốt, trên mặt nước đầysương mù, tàu thủy dừng sát bên bờ, những con chim nước màu trắng bay lượn xungquanh.
Dung Tự rút ra chìa khóa xe, đem khănquàng cổ của cô quấn kín lại: "Tay em có lạnh hay không? Có muốn đeo găng taykhông?"
"Không cần đâu." Cô mở cửa xe nhảy xuống,nửa khuôn mặt chôn ở bên trong khăn quàng cổ, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Anh nắm tayem là được rồi."
Dung Tự ý cười bay lên, nắm chặt tay củacô.
Trong tiệm ngoại trừ nhân viên cửahàng đang trực đêm thì không có khách hàng nào khác.
Hai người tìm vị trí ngồi xuống, DungTự quét mã chọn món, Nghê Ca nghĩ tới nghĩ lui, nhịn không được nhỏ giọng hỏi:
"Vậy, những bức thư kia đâu?"
Anh có chút dừng lại, để điện thoại diđộng xuống:
"Dì rất sớm đã trả lại cho anh."
Lúc trước Nghê Ca viết thư cho Dung Tự,một phần gửi đến trường học của anh, một phần gửi đến đại viện.
Những bức thư kia gửi đến khu đại viện,cơ hồ đều bị mẹ Nghê ngăn lại.
Vào đêm giao thừa năm ấy, bà đã đemtoàn bộ trả lại cho anh: "Thật xin lỗi, nó ở chỗ này của dì, đã được vài năm."
"Lại để mười năm cũng không sao." DungTự ngoài miệng như thế, cuồng vọng nói xong, tay lập tức đưa ra nhận lấy, dườngnhư sợ bà hối hận lấy lại, "Tình cảm của cháu và cô ấy, không cần loại phươngthức liên lạc yếu ớt này để duy trì."
Mẹ Nghê: "À, vậy cháu trả lại cho dìđi."
"Không, không, vẫn là cháu cầm đi, cảmơn dì."
Nghê Ca: "....."
"Anh vốn có tính toán, chờ em kết thúcthi đại học, liền trở về tìm em." Dung Tự dừng lại, như là có chút buồn cười,rũ mắt xuống, "Kết quả là không thành."
Thời gian khó khăn nhất của anh, côkhông ở bên cạnh.
Nhưng anh một chút cũng không tiếc nuối.
Sau này nhớ tới, thậm chí cảm thấy maymắn.
"Sau đó....thời điểm anh ở tại viện tĩnhdưỡng, có lúc, đặc biệt may mắn." Dung Tự nhịn một lúc, nhịn không được nói,"Lúc đó anh nghĩ, cứ như vậy chờ lúc em kết hôn, anh hẳn là không có cách nàođi đoạt cô dâu. Dì nói không chừng sẽ thật cao hứng."
"Anh không cần nghĩ như vậy."
Nghê Ca có chút nóng nảy, nắm chặt tayanh, cúi đầu nhẹ nhàng hôn hôn, cảm thấy giọng nói đắng chát: "Nếu như biết anhbị thương, mẹ em khẳng định cũng sẽ rất khó chịu."
"Cũng chính là một giây ý niệm."
Dung Tự thuận thế nắm tay cô, cũng kéocô lại hôn, "Hiện tại đương nhiên anh chẳng nghĩ như vậy. Trên mặt đất có dâyvà con diều đang bay sẽ không bị đánh mất."
Anh cùng cô gặp qua nhiều chuyện như vậy,phong hồi lộ chuyển*, cùng liễu ám hoa minh**.
(*: đột nhiên thay đổi 180 độ)
(**:chỉ mắt nhìn thấy tình huống khôngcòn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.)
Giống như chỉ cần cùng đối phương ởcùng nhau, liền sẽ được thần minh che chở.
Hai người đều sẽ cả đời suôn sẻ, hữukinh vô hiểm*.
(*: gặp chuyện kinh sợ nhưng không cónguy hiểm.)
Nhưng mà....
Nghê Ca có chút khổ sở: "Vì sao chuyệncủa mẹ em, em đều là từ chỗ người khác mới nghe được."
Giọng nói cô rầu rĩ.
"Bà ấy mấy năm nay, có phải rất cô độchay không?"
Dung Tự vuốt ve tay cô, giọng nói rấtnhẹ:
"Chúng ta có thể cùng nhau chăm sóc bàấy, Nghê Nghê."
"Em lại quên, em cho tới bây giờ khôngphải là lẻ loi một mình."
Nghê Ca chớp mắt mấy cái, trên lông mihơi nước tiêu tán.
Trong tiệm ít người, nhân viên phục vụtrực tiếp đem món ăn đưa tới.
Cô nhìn ben trong khay có các loại ráncùng khoai tây chiên, đột nhiên nhớ tới:
"Anh có còn nhớ hay không?"
"Hửm?"
"Lúc học cấp ba, em cùng ba mẹ giận dỗi,anh cũng đưa em đi ăn."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó anh mua hai hộp bánh cá hầm,nhất định bắt em ăn hết."
"...."
Dung Tự im lặng, nhíu mày lại: "Làmsao có thể, có loại chuyện này sao?"
"Thật sự có." Nghê Ca đặc biệt nghiêmtúc, "Em lúc đó còn đang suy nghĩ, trên thế giới làm sao lại có loại con traithẳng thắn như vậy."
"...."
"Thật sự rất chán ghét, không hề quantâm."
"...."
"Sau này em ở cùng với ai, cũng sẽkhông ở cùng với anh ấy."
Khuôn mặt Dung Tự đều đen xuống:"Không sai biệt lắm đi."
Giây tiếp theo, cô gái nhỏ ngồi đối diệnanh, nghiêm túc đưa hai tay chống cằm, ngữ khí buồn rầu nói:
"Nhưng mà biết làm sao bây giờ."
Ánh đèn màu vàng ấm áp đổ xuống, rơixuống chiếc váy len của cô, phá vỡ ánh sáng ôn nhu.
Cô nghiêm túc, nhỏ giọng nói: "Hiện tạiem rất thích, rất thích anh ấy, luôn luôn nghĩ muốn ở bên anh ấy."
Đêm dài yên tĩnh, gió lạnh từ ngoài cửasổ thổi vào, bên trong ánh đèn sáng rõ, như là nước chảy.
Dung Tự kinh ngạc, trong lòng ngườiđàn ông nhỏ như gặp xuân về hoa nở mà ôm mặt thét chói tai, đến nỗi nhịp timanh đều nhanh đến mẹ nó muốn ngừng đập.
Nghê Ca còn đang nói: "Em cảm thấy,mình bị đánh vào mặt."
"...."
Cô chỉ chỉ khuôn mặt: "Nơi này rấtđau."
"...."
Cô dừng một chút, ngẩng đầu, hai mắtngập nước, đôi mắt đen sẫm trong veo, ánh đèn chiếu vào càng làm sáng rõ.
Vô cùng giống như khi còn bé.
"—Muốn hôn."
Dung Tự không chút do dự, đứng thẳng dậy,hôn lên môi cô.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Mẹ Nghê: "Con bé còn nhỏ như vậy, cháucũng nhỏ như vậy."
Dung Tự: "...Kỳ thật cháu không nhỏ,Nghê Nghê lập tức sẽ biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro