Chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn xong bữa này, sắc trời đã bắt đầu chuyển sáng.
Sau khi mùa đông bắt đầu ở Bắc Kinh, rấtkhó để nhìn thấy mặt trời. Sương mù trên mặt sông vẫn không tiêu tán, người dânđi làm cũng đã bắt đầu di chuyển, các phương tiện xe cộ đi lại dần dần nhiềulên.
Chiếc xe chạy chậm rãi, Dung Tự dùng tấmthảm đem Nghê Ca quấn lại, hạ thấp ghế ngồi của cô xuống: "Em ngủ một lát đi, tỉnhliền đến bệnh viện."
Đầu cô ở trên lưng ghế dựa vào cọ cọ, tấmthảm che đi một phần đôi mắt.
Lộ ra một đôi đồng tử đen nhánh sángrõ, không chớp mắt nhìn anh: "Vậy anh lái xe có mệt mỏi không? Anh cũng một đêmkhông ngủ."
Dung Tự nở nụ cười: "Anh ba đêm khôngngủ đều không sao."
Anh nói xong, vỗ nhẹ đầu cô: "Nhanh nhắm mắt lại."
Cô gái cừu động động cái tai, ngoanngoãn cuộn người lại.
Nửa ngày.
Trong không gian nhỏ hẹp, vang lên giọngnói nho nhỏ của cô:
"Dung Tự."
"Hửm?"
"Sống lâu một chút."
"...."
Dung Tự hơi giật mình, cười rộ lên:"Được."
Sau đó, âm thanh của anh rất thấp, dịudàng nói:
"Chúng ta cùng nhau sống đến bạc đầugiai lão."
***
Mẹ Nghê mơ một giấc mơ.
Bà bước đi trong sương mù dày đặc, mộttay cầm theo một ngọn đèn nhỏ tinh xảo đáng yêu, một tay khác nắm tay một cô bénhỏ.
Cô bé nhỏ kia rất yên lặng, cho đếnkhi đi đến cuối sương mù dày đặc, mới quay người qua, nói với bà: "Cảm ơn dì đãđưa cháu tới đây, đem đèn cho cháu đi."
Bà theo lời đem đèn đưa tới.
Bà ngồi xuống, buồn rầu mà hỏi cô bé:"Vì sao Nghê Nghê lại không thích ta vậy?"
Cô bé nhỏ cũng hét lên: "Cháu cũngkhông thích dì đâu."
Sau đó cầm lấy đèn, xoay người bỏ chạy.
Tận cùng trong màn sương mù dày đặc vẫnlà sương mù.
Bà đứng ở tại chỗ một lát rồi tỉnh lại.
Bầu trời âm u, trong không khí hơi nướcbị ngưng kết.
Sắc trời chuyển sáng một chút, trongkhông trung những đám mây tụ lại với nhau.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, gió từkhe cửa sổ tiến vào phòng, rèm cửa số màu xanh bị vén lên một góc.
Bà thu hồi ánh mắt, giật giật tay, mớiphát hiện bên giường một người đang nằm sấp.
"....Nghê Nghê?"
Mẹ Nghê sửng sốt một chút, theo bảnnăng rút tay ra, sờ lên đầu cô: "Sao con lại ở đây? Con có sao không?"
Nghê Ca dụi mắt, tỉnh lại: "Khôngcó...Con không sao."
Mẹ Nghê ngồi dậy, nhìn cô.
"Con vừa mới tới, y tá dặn con, chờ mẹtỉnh lại thì nhắc nhở mẹ uống thuốc." Nghê Ca ngồi ở bên giường, ngừng một chútgiải thích nói, "Đơn vị của ba có chút chuyện, ba vừa mới đi, anh trai nói buổichiều anh ấy mới tới được."
Mẹ Nghê không hỏi bọn họ: "Con tới khinào? Ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi." Nghê Ca lúng túng, "Concòn....gói nhiều thêm một phần cháo. Bây giờ mẹ muốn ăn không?"
Mẹ Nghê nhẹ nhàng lắc đầu: "Hiện tại mẹkhông đói bụng."
Hơi ngừng, bà lại hỏi: "Hôm nay conkhông cần về trường học sao?"
"Hôm nay không cần, giảng viên không ở."
Mẹ Nghê gật đầu, không hỏi nữa.
Trên trời tầng mây lưu động, trongphòng bệnh chớp mắt rơi vào trầm mặc.
"...Con xin lỗi." Nghê Ca nắm tay bà, mắtbuông xuống. Cả người nhìn ủ rũ, đôi tai cừu nhỏ cũng uể oải mà rũ xuống,"Con...Dung Tự nói với con chuyện lúc trước. Con không nên cái gì đều chưa hỏi đãnổi giận."
Mẹ Nghê buồn cười nhìn cô, một tay chốngđỡ đầu, một tay đi sờ lông cừu nhỏ của cô.
Giống như yên lặng mà trấn an.
"Con đã sắp tốt nghiệp đại học." NghêCa rất ngượng ngùng, "Lại còn cùng với mẹ cãi nhau."
"....."
"Chọc cho mẹ tức giận."
"..."
"Con...."
"Chuyện này không có quan hệ gì." MẹNghê đột nhiên đánh gãy cô, âm thanh không lớn, nghe cực kỳ ôn nhu, "Cho tớibây giờ con cũng không nói với mẹ, con là nghĩ như vậy."
Nghê Ca liền giật mình, chớp mắt mấycái, mũi đột nhiên có chút chua xót.
"Đêm qua cái đó là con nói nhảm..." Cô gụcđầu xuống, nhỏ giọng, "Con không cảm thấy cuộc đời của mẹ thất bại."
Mẹ Nghê nhẹ nhàng cười rộ lên.
"Khi mẹ vừa tốt nghiệp trường đại học,liền cùng ba con ở cùng với nhau. Về sau có A Thanh, mẹ vì hai người bọn họ,buông tha cho cơ hội bồi dưỡng năng lực." Hơi ngừng, giọng nói bà rất nhẹ, "Mặcdù mẹ cùng với ba con luôn ý kiến không hợp nhau. Nhưng mà đối với việc này, mẹkhông hối hận."
Bà ngẩng đầu, sờ sờ khuôn mặt Nghê Ca:
"Nhưng mà, Nghê Nghê. Nếu như tươnglai con hối hận, mẹ nên làm gì?"
Mẹ không muốn nhìn thấy con trôi quakhông tốt.
Mẹ sợ trông thấy con không vui.
Nghê Ca ngẩn người, cúi đầu xuống xoanắn ngón tay của bà.
"Mà lại....đứa bé nhà học Dung kia. Từnhỏ đã không đáng tin cậy." Mẹ Nghê lông mày hơi nhíu lại, "Con biết không? Mẹthời học sinh, cũng gặp qua loại học bá này trong trường."
"....."
Anh ấy kỳ thật cũng không tính là họcbá đi.
Nghê Ca suy nghĩ.
Thế giới này làm sao lại có thể có họcbá nào ngốc ngếch như vậy.
"Lúc mẹ học cấp ba, học cùng lớp với họcbá trong trường, tên kia ở bên ngoài xã hội, với ai cũng đều xưng anh gọi em."Mẹ Nghê rất nghiêm túc mà nhớ lại, "Sau này khi mẹ lên học đại học, các anh emcủa hắn hầu hết bị họ bắt đi. Hắn liền đi làm tài xế lái xe taxi. Chờ mẹ tốtnghiệp đại học, hắn còn đang lái xe taxi."
"...." Nghê Ca che mặt, "Dung Tự ở tronglòng mẹ, là bộ dáng này sao?"
"....Bằng không thì sao?"
Nghê Ca cười rộ lên: "Mẹ cùng ba luôný kiến không hợp. Ông ấy còn hại mẹ không có cách nào xuất ngoại bồi dưỡng, cònthường xuyên không ở bên cạnh mẹ...Vậy mẹ còn thích ba sao?"
"Thích"
"Thích bao nhiêu?"
Mẹ Nghê mặt mày hơi cong: "Nghĩ luôn ởcùng với ông ấy."
Nghê Ca cười: "Con cũng vậy nha."
"Cái tên gia hỏa Dung Tự kia, trướckia tính tính rất xấu, thành tích cũng không gọi là tốt, còn luôn bắt nạt con— Nhưng anh ấy đã sớm cải tà quy chính." Cô dừng lại, đôi mắt sáng lấp lánhnhư vì sao, "Hơn nữa, vô luận trước khi trưởng thành hay là sau khi trưởngthành....Chỉ có anh ấy đối với con tín nhiệm mà không cần bất kỳ lý do gì."
Anh chân thành mà thẳng thắn.
"Anh ấy chưa từng can thiệp vào phánđoán của con. Ngược lại, anh ấy còn đi thẳng về phía trước con, đem tất cả chướngngại quét dọn sạch sẽ, sau đó để cho con tự mình lựa chọn."
"....Bao gồm cả chuyện nhà nước cử đi duhọc."
Mẹ Nghê có chút ngoài ý muốn.
Bà hỏi: "Con thay đổi chủ ý?"
"Mẹ, người không thấy được cái gì, consẽ thay người đi nhìn chúng." Nghê Ca nhìn thẳng vào đôi mắt bà, ánh mắt rấtkiên định, "Nhưng mà không phải bởi vì con hướng mẹ thỏa hiệp, hay là con cúi đầu...Màlà con đã nghĩ rõ ràng, con đích xác muốn đi."
"Con không phải vì mẹ mà đi, con là vìchính mình."
Mẹ Nghê tay dừng ở bên cạnh khuôn mặtcủa cô, nhìn chăm chú cô thật lâu.
Mặc dù lời này nghe qua có vẻ vừa ngâythơ lại vụng về.
Nhưng mà, thật lâu sau.
Bà vẫn xoa bóp khuôn mặt cô, cười nhẹgiọng phụ họa:
"Được. Là chính con."
"Mà Dung Tự đâu?" Hơi ngừng, bà tò mò,"Nó đưa con tới đây sao?"
"Đúng thế." Nghê Ca nói xong, gọi điệnthoại cho anh, "Anh ấy ở dưới lầu, con để anh ấy đi lên."
Ba phút sau, Dung Tự di chuyển đôichân dài, lấy tư thái của một người chiến thắng, kiêu ngạo mà lên lầu, đi vào cửaphòng bệnh.
Sau đó giấu cái đuôi to rêu rao kiađi, làm bộ kính cẩn nghe lời chào hỏi:
"Chào dì ạ."
Mẹ Nghê đang muốn mở miệng.
Anhtiến moọt bước về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc kính lễ: "Dì Nghê! Cháu muốn mờiNghê Ca, cùng với cháu ở bên nhau tiếp nhận tổ chức thẩm tra chính trị!"
"Từnay về sau, tất cả các huy chương của cháu, một nửa đều là của cô ấy!"
Phòngbệnh trong nháy mắt rơi vào tĩnh mịch, bầu không khí kéo căng giống như mộtgiây trước khi giọt nước rơi xuống.
MẹNghê sửng sốt.
Nhớtới rất nhiều rất nhiều năm trước, cũng là thiếu niên này, đứng ở chỗ này.
Lôikéo tay bà, vẻ mặt nghiêm túc nói:
Cháumuốn cưới cô ấy.
Đemcô ấy gả cho cháu, có được không?
Bàrun lên nửa ngày, mới chậm rãi lấy lại tinh thần:
"Vìsao nhiều năm như vậy không nhìn thấy."
"...?"
"Cháuvẫn còn ngu ngốc."
"...."
Khôngkhí lần nữa khôi phục lưu động.
MẹNghê không nhìn anh nữa, cúi đầu xoa bóp tay con gái: "Loại chuyện này, dìkhông có biện pháp thay thế con bé đáp ứng được."
Trongmắt Nghê Ca ý cười lưu động, đang muốn mở miệng.
MẹNghê đột nhiên giọng nói rất nhẹ, hỏi:
"Saunày con muốn trở thành người như thế nào, Nghê Ca?"
"NghêCa à —"
Ánhnắng buổi sáng nặng nề buông xuống sau những đám mây dày, chậm rãi để lại mộttia sáng.
Côngẩng đầu, kéo ra một cái âm rất dài.
Sauđó chậm rãi, dán trên lòng bàn tay mẹ Nghê:
"Côấy muốn trở thành Nghê Ca."
***
MẹNghê sau một tuần thì được xuất viện.
NghêCa ở nhà qua hết năm, mới thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất ngoại.
Đốivới Dung Tự, chuyện bi thương nhất của anh chính là....
Cùngnhau hướng tới tổ chức đánh báo cáo, lại bị đương sự bác bỏ,
"Anhliền cầu hôn đều không có làm." Cô gái cừu cách xa anh ba thước, "Nghĩ cũng đừngnghĩ."
DungTự: "Hiện tại anh có thể quỳ xuống, em thích nơi đông người hay là nơi ít người?"
NghêCa: "...."
Côrất nghiêm túc mà suy nghĩ một lát, thành khẩn đề nghị:
"Nếukhông chờ em trở lại rồi nói?"
Thếlà chuyện này liền bị trì hoàn xuống dưới vô kỳ hạn.
Quahết năm mới, trong nhà Dung Tự một kiện đồ lớn cuối cùng cũng mua đủ, anh phephẩy cái đuôi to lật cái lịch hoàng đạo chọn ngày lành tháng tốt khai trươngnhà mới, mời cô vợ nhỏ đến nhà mới ăn cơm.
Cănchung cư đã được làm bằng bìa cứng, cho nên không cần phải cải tạo mở rộng diệntích.
Cònlại đồ dùng trong nhà bố trí, tất cả đều cùng với trong dự đoán của Nghê Ca giốngnhau như đúc. Đây là lần thứ nhất cô tự mình tham gia vào kế hoạch nhà ở, nhìncái gì cũng cảm thấy mới mẻ.
DungTự đang nấu cơm ở tẻong phòng bếp, nhìn thấy cô như con vật nhỏ hưng phấn,trong phòng chạy lung tung một vòng, cuối cùng mới chạy lại:
"Emnhìn thấy nhiều thứ chúng ta lúc trước đã chọn cùng nhau."
Anhbuồn cười: "Ừ."
"Trongphòng ngủ đèn ngủ là do em chọn."
"Ừ."
"Giásách cũng là em chọn."
"Ừ."
"Còncó...."
Gắprau xanh ra khỏi nồi, Dung Tự xoay người, hôn một cái ở trên môi cô.
Giọngnói trầm thấp, ý cười lưu động: "Anh cũng là em chọn."
Bữatối hôm nay rất phong phú.
NghêCa chưa hề biết trù nghệ của Dung Tự tốt như vậy, lúc anh giúp cô rót canh, côcực kỳ ngạc nhiên: "Anh vậy mà lại biết làm nhiều món như thế."
"Emuống canh trước đi." Dung Tự bỏ chén nhỏ xuống, lại giúp cô rót một chén rượu,"Sau khi uống xong, chúng ta cùng nhau chúc mừng một chút, khai trương nhà mới."
"Khôngcó người khác đến sao?" Nghê Ca uống hết chén canh kia, đem chén sứ màu trắngnhận đến ngửi ngửi, phát hiện lại lần trước cô uống qua rượu lúa mạch, "Em còntưởng anh mời rất nhiều bạn bè....Em thấy người khác chúc mừng nhà mới, đều sẽ gọirất nhiều người tới."
"A."Dung Tự gợn sóng không sợ hãi, "Anh không muốn gặp bọn họ. Anh chỉ muốn gặpem."
NghêCa ở dưới mặt bàn đá anh: "....Cợt nhả quá."
Déplê đụng phải bắp chân anh, anh cứng.
DungTự làm như không thấy, như không có việc gì mà kẹp mấy viên thịt đưa cho cô ăn.
NghêCa cắn xuống một miếng, trong khoang miệng lập đầy hương vị, mơ hồ không rõ hỏi:"Đúng rồi. Em vừa mới ở trong phòng ngủ, còn nhìn thấy một cái đu dây....Mà emkhông nhớ rõ em đã mua qua nó, chúng ta không phải là có ban công rất lớn sao,vì sao không đem đu dây đặt ở trên ban công?"
"...."Dung Tự im lặng, liếm liếm môi.
"Emnâng cốc lên uống, anh liền nói cho em." Anh nói, "Em lập tức liền phải rời khỏiđất nước, rời khỏi Dương Quan ở phía tây thì không có nơi nào khác, đây là quêhương của rượu, không ngại thì em uống nhiều một chút."
NghêCa nghi ngờ nhìn anh.
"Emsợ cái gì, đây là ở nhà."
"...."
Chínhvì ở nhà, cô mới sợ.
Chonên Nghê Ca không động chút nào.
Nhưngmà Dung Tự làm thịt viên xác thực ăn rất ngon.
Côbất tri bất giác, thế nhưng ăn hết non nửa bàn ăn.
Cuốibữa ăn, nhìn đồ vật nào cũng bắt đầu có bóng chồng:
"....DungTự."
TaiDung Tự bị cọ thoát ra: "Anh đây!"
Gòmá cô gái nhỏ nổi lên hoa đào:
"Anhcó phải hạ dược ở trong cơm hay không?"
"...."
DungTự liếm liếm môi, ý đồ xấu xa mà nói:
"Khảnăng là bởi vì thịt viên kia."
"...?"
"Làrượu ủ đi."
"...??"
NghêCa kinh ngạc: "Em đã ăn nó mấy lần, thế nào mà một chút mùi rượu đều không có?"
DungTự không lập tức tiếp lời.
Anhngồi xuống bên cạnh, chế trụ cằm cô, mạnh mẽ mà hôn lên môi cô.
Đầulưỡi cạy mở môi cô ra, hấp thu khí nóng từ cô.
Anhmặc quần áo ở nhà mềm mại, trên người có mùi hương quen thuộc, làm cho người taan tâm.
Đầuóc Nghê Ca có chút hỗn độn, nhịn không được cũng ngẩng đầu lên, hôn lại anh.
"Cừungốc." Anh hơi buông cô ra, mút môi dưới của cô, cười nhẹ, "Rõ ràng mùi rượu rõràng như vậy, thật sự một chút đều không cảm nhận ra?"
NghêCa trợn to mắt.
Đôimắt tối như mực, có chút mờ mịt, như là không quá hiểu rõ anh đang nói cái gì.
"NghêNghê, anh là của em." Dung Tự rũ mắt nhìn cô, một bàn tay rơi xuống vòng eo cô.
Ởnơi này, trời cao, hoàng đế lại ở xa, sẽ không có người đến đánh gãy. Ôm cô nhưvậy, gánh nặng đạo đức đều nhẹ đi rất nhiều:
"Emcó thể thu một chút lợi tức trước."
Anhvừa nói, ngón tay vừa hướng bên trên trèo lên, rơi vào ở trên cổ áo, ý vị ám chỉhết sức rõ ràng.
Hơingừng, giọng nói khàn khàn dụ hoặc nói:
"Nơinày rất thú vị, em có muốn, mở ra nhìn một chút không?"
Chungcư cao tầng, không có người quấy rầy. Trong nhà ăn ánh đèn dịu dàng, bốn phíayên tĩnh im ắng.
Cánhtay nhỏ của Nghê Ca vòng trên cổ anh, dáng vẻ rất nghiêm túc mà nhìn anh, đôi mắtđen nhánh, sáng ngời giống như sao trời.
Nửangày, cô chớp mắt mấy cái: "Anh là Dung Tự."
Anhgật đầu, theo đó lặp lại: "Anh là Dung Tự."
NghêCa bưng lấy khuôn mặt anh cẩn thận phân biệt nửa ngày, cuối cùng giống như rốtcuộc nhận ra anh.
Khóemiệng cô nhếch một cái, đột nhiên tràn ra một nụ cười tươi đẹp:
"Vậyđược."
Đầu óc Dung Tự ầm ầm nổ tung.
Tronglòng anh nhát mắt tràn ra một trăm con chuột điên cuồng va vào nhau, mỗi con đềuđang a a a cất tiếng thét.
"Nhưngmà, Dung Tự." Giây tiếp theo, cô đột nhiên lại gần, thần bí hạ giọng, "Nếu nhưanh đêm nay không thể một đêm bảy lần, một lần làm bảy đêm."
"....?"
"Anhnhớ cho kỹ." Ngón trỏ của cô ép đến trên môi anh, dùng một loại cử chỉ nói mộtcách bí mật, nghiêm túc, nhỏ giọng nói:
"Anhliền không phải là một người đàn ông."
DungTự: "...??"
NghêCa vừa mới nói xong, lập tức bị Dung Tự hôn.
"Chếttiệt." Cùng với vừa rồi khác biệt, lần này anh hôn thật sự mạnh mẽ, tất cả tínhcông lược đều bị kích thích phát ra, hô hấp giao hòa, hơi thở sâu mà nặng nề,giống như muốn làm hơi thở của cô bị cạn kiệt.
Cánhtay anh vòng qua gối cô, đem cô ôm lên.
Mộtbên khàn giọng nói nhỏ, một bên mút vào môi cô.
"Ưm..."Trên người anh rất nóng, ánh mắt u ám, Nghê Ca muốn đẩy anh ra lại không đẩy được,hô hấp dần dần trở nên khó khăn, nhỏ giọng lầm bẩm:
"Anhnhẹ chút..."
Đầuóc cô tê liệt, sau lưng mềm nhũn, cả người đột nhiên rơi vào đệm chăn mềm mại.
Trongphòng ngủ ánh đèn lờ mờ, anh một tay bắt lấy cổ tay cô, đem cô đè ở trên giường.
Anhtừ trên cao nhìn xuống, nắm lấy cổ tay cô, hô hấp dồn dập, nghiến răng nghiến lợi:"Em còn không biết xấu hổ muốn anh nhẹ chút?"
NghêCa từng ngụm từng ngụm mà há miệng ra hô hấp, theo bản năng kháng cự, nhưng lạibị ép chặt, vây ở dưới thân.
Anhấn chặt cô, nụ hôn dần dần di chuyển xuống dưới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro