Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến đang dựa vào cửa, mọi thứ chỉ diễn ra trong hơn một tiếng đồng hồ khiến anh hơi bối rối. Sau giờ học piano, anh đưa một học sinh lên xe của bố mẹ, khi anh quay lại đón Yiyi và chuẩn bị về nhà, anh thực sự đã gặp Vương Nhất Bác.

Sau 5 năm, bọn họ vẫn là thân quen như thế, khoảnh khắc hình bóng đó quay đầu lại, Tiêu Chiến rất muốn chạy trốn, nhưng cơ thể anh đờ đẫn tại chỗ không thể cử động, chỉ ngây người nhìn Vương Nhất Bác đi tới trước mặt anh, và anh tự nhủ, "Thì ra là em ấy thật."

"Hãy về nhà với em, Tiêu Chiến."

Ngay lúc đó, trong mắt Vương Nhất Bác loé lên tia sáng như muốn nuốt chửng anh.

Không phải anh chưa từng nghĩ về nó, hay thậm chí là anh từng hối hận, những ngày một mình ở Bordeaux để chờ đợi một sinh linh nhỏ bé chào đời, trong vô số nửa đêm quay ngược về quá khứ, trong giấc mơ của anh, và cả khi anh đến Seoul, anh vẫn bị nỗi nhớ choáng ngợp như thuỷ triều...

Dấu vết Vương Nhất Bác để lại trong cuộc đời anh quá sâu và to lớn, dù cố gắng bỏ qua cũng khó lòng lừa dối bản thân, nhưng dù nhớ hay không, nó đều là những ký ức đau lòng, và nỗi đau khiến anh bất giác muốn quên đi.

Anh vô cùng khó chịu với bản thân, cho dù anh đã xoá bỏ dấu tích Vương Nhất Bác để lại, cho dù trên người anh đã hoàn toàn mất đi hơi thở alpha, cho dù có thể kiên quyết nói không với Giang Huyên cả trăm lần, nhưng anh không thể từ chối Vương Nhất Bác một cách bình tĩnh được. Khi hắn nói rằng đã tìm anh 5 năm, khi nhìn những giọt nước mắt tức tưởi trên mắt Vương Nhất Bác, khi hắn bất ngờ ôm lấy anh trong vòng tay rộng lớn đó, anh chỉ từ chối một lần nhưng không thể đẩy ra.

Đây cũng chính là lí do tại sao anh quyết định ra đi ngay từ đầu. Anh không muốn sống một cuộc sống mà anh không thể làm chủ bản thân sau khi trái tim tan vỡ. Anh đã bị chiếm và quét bởi Vương Nhất Bác, cả con người anh lưu luyến hắn, biết rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ tự liếm vết thương cho lành, rồi lại đánh mất bản thân khi đối mặt với Vương Nhất Bác. Anh không muốn tiếp tục như thế, mặc dù anh rất sẵn lòng.

Bóng dáng nhỏ bé đi tới, nắm lấy tay anh, giọng trẻ con như sữa nói: "Ba ơi, ba sao vậy..."

Tiêu Chiến hít một hơi, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt tròn trĩnh của bé, "Ngoan, Yiyi, ba không sao."

Cô gái bé nhỏ gật đầu, dưới mái tóc bồng bềnh, đôi mắt to tròn như yêu tinh lấp lánh, khẽ nhìn về phía cửa, "Chú ấy về nhà cùng chúng ta sao?"

Tiêu Chiến cười nhẹ, đưa tay lên vuốt ve mái tóc mượt mà của bé, sau đó nhẹ nhàng vén những sợi tóc ra sau tai, "Yiyi có đói không, buổi tối muốn ăn gì?"

Vẻ mặt nghiêm túc, cô bé nói: "Yiyi biết chú ấy."

Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn bé, "Làm sao mà quen nhau? Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mà?"

Yêu tinh nhỏ trợn mắt, nhăn mũi lại, "Chỉ biết là Yiyi thích mùi của chú."

Tiêu Chiến đột nhiên hiểu rằng để cố gắng hết sức bảo vệ đứa trẻ, anh vẫn luôn giữ tin tức tố thuộc về Vương Nhất Bác trên người, cho đến tận khi anh rời khỏi Bordeaux mới phẫu thuật xoá bỏ dấu vết khi bé được một tuổi. Có thể là ở tuổi ấu thơ, khứu giác đã lưu giữ hương vị đó, cũng có thể là bản chất của cha và con gái, chỉ có quan hệ huyết thống cha con mới ngửi được hơi thở mà người khác không thể cảm nhận được.

Tiêu Chiến nghĩ ngợi một hồi, liền ôm con gái nhỏ vào lòng, nhẹ giọng nói, "Yiyi, nếu chú ấy hỏi con bao nhiêu tuổi, con sẽ nói năm nay con 3 tuổi, biết không?"

Tiểu thiên sứ nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, "Nhưng mà ba, năm nay Yiyi 4 tuổi."

Giống như người bị di chứng sau chấn thương, Vương Nhất Bác thực sự ở trước cửa nhà Tiêu Chiến cả đêm. Hắn thực sự sợ anh sẽ biến mất không còn bóng dáng trong vài giờ.

Thời điểm Tiêu Chiến đi ra ngoài vào buổi sáng, anh nhìn thấy người ngồi chồm hỗm ở cửa. Vương Nhất Bác đang ngồi dưới đất, nghe thấy tiếng chân liền sững sờ mở mắt ra.

Công chúa nhỏ thực sự quá xinh đẹp. Vương Nhất Bác hôm qua đã nhìn thấy cô bé từ sau ô cửa kính. Mặc dù chưa bao giờ tiếp xúc với trẻ con, nhưng ánh mắt nghiêm túc khi chơi đàn piano của cô bé đã làm tan chảy trái tim hắn ngay lập tức.

Độ chết người không thua kém lần đầu hắn nhìn thấy Tiêu Chiến năm 11 tuổi.

Hôm nay, công chúa nhỏ đã đổi kiểu tóc. Mái tóc bob suôn mượt được búi cao với hai chiếc đuôi nhỏ, buông thõng xuống hai bên mặt như hai cái ngoặc nhọn vui tươi. Trong rất nhiều kiểu tóc, Yiyi thích nhất kiểu tóc này, đã khiến Tiêu Chiến bận rộn vào buổi sáng để làm ra nó.

Tối qua do không ngủ nhiều và dậy rất sớm, Tiêu Chiến đã xử lý xong mọi việc. Cô giáo ở trường mẫu giáo gọi điện liên tục xin lỗi và nói rằng xe bus của tường đột ngột bị hỏng giữa đường nên Tiêu Chiến kiểm tra thời gian, vừa đủ, liền đáp không quan trọng, anh sẽ đưa con tới đó.

Tiêu Chiến trầm mặc nhìn Vương Nhất Bác, ánh sáng loé lên từ cổ áo sơ mi rơi vào tầm mắt của anh. Ánh mắt sững sờ một chút, chính là chiếc dây chuyền mà anh quá quen thuộc.

Yiyi được Tiêu Chiến giữ chặt. Cô bé cười ngọt ngào khi nhìn thấy Vương Nhất Bác, và bước lên một bước nhỏ, giọng nói rất ngọt ngào, "Chào chú buổi sáng."

Trái tim Vương Nhất Bác lại tan chảy, nhìn búp bê nhỏ tinh xảo mềm mại trước mặt, nhất thời quên mất đang ngồi dưới đất, mỉm cười muốn chạm vào đầu cô bé, nhưng trước khi tay hắn chạm vào, tiểu công chúa đã bị Tiêu Chiến nắm lấy kéo đi.

Vương Nhất Bác cũng đứng dậy đi theo, mãi đến khi Tiêu Chiến dừng lại bên đường, "Anh đi đâu vậy, em gọi xe cho anh."

"Không, đừng đi theo tôi."

"Bây giờ gọi taxi không trễ..."

Giọng nói của Vương Nhất Bác trôi đi. Tiêu Chiến bỏ qua hắn và dẫn Yiyi đến ga tàu điện ngầm bên kia đường.

Vương Nhất Bác miễn cưỡng tiếp tục đi theo. Mặc dù trong những năm ở Paris, hắn đã phải chịu đựng rất nhiều, nhưng hắn đã không đi tàu điện ngầm trong nhiều năm, trong ấn tượng của hắn, Tiêu Chiến từ khi còn nhỏ đã luôn có xe đón đưa ở bất cứ đâu, giày dép sạch sẽ và tinh tế quanh năm, và anh ấy thậm chí còn không đi ủng khi trời mưa, bởi đôi chân của anh ấy dường như không bao giờ phải bước trong nước bẩn.

Hôm qua, hắn đi theo Tiêu Chiến từ trung tâm âm nhạc trở về là trước thời điểm tan sở, tàu điện ngầm vẫn còn rất vắng, nhưng vào giờ cao điểm buổi sáng, cả thế giới dường như đều tập trung ở đây, đâu đâu cũng là những lời nói và khuôn mặt ồn ào. Yiyi chớp đôi mắt to nhìn lại rồi đi theo Tiêu Chiến vào cổng.

Lúc này có quá nhiều người, cầu thang cũng chỉ có thể đi theo dòng người, dù mọi người đều im lặng nhưng chắc chắn sẽ có những va chạm nhẹ. Tiêu Chiến và Yiyi, cho đến khi lên tàu điện ngầm, khắp nơi đều đã đầy người, chỉ có thể đứng cách nhau một khoảng nhỏ, Tiêu Chiến mang Yiyi đứng vào trong góc.

Vương Nhất Bác nhìn hai người từ xa, trong lòng dâng lên đủ loại chua xót. Hắn có thể chịu đựng cực kỳ đau đớn, nhưng lại không thể nhìn Tiêu Chiến bị oan ức một chút nào. Theo ý hắn, người nhu nhược và tinh tế như vậy không nên xuất hiện ở đây. Người đó nên sống trong một ngôi nhà sang trọng và đi trong chiếc xe hơi rộng rãi. Người đó nên chơi piano và uống trà chiều nhàn nhã, nên sống trong tháp ngà, không có gió, cũng chẳng có mưa.

Bây giờ anh ấy đang lắc lư giữa đám đông đến nơi làm việc, ôm một cô công chúa nhỏ xinh như bước ra từ truyện cổ tích.

Trái tim Vương Nhất Bác đau nhói. Lúc sáng khi nhìn thấy mái tóc tinh xảo Tiêu Chiến làm cho Yiyi bị người khác vô tình chạm vào, những sợi tóc nhỏ vương vãi giống như gai nhọn chọc vào mắt hắn. Vương Nhất Bác nhíu mày, ánh mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, quai hàm căng ra, bàn tay to đẩy hai ba người trước mặt ra, hoàn toàn không để ý đến những lời phàn nàn, bước đến gần Tiêu Chiến, một tay ôm lấy Yiyi, một tay vòng qua không gian trong góc, quay lưng về phía đám đông, bảo vệ một lớn một nhỏ trước mặt.

Tiêu Chiến ở rất gần hắn, hơi thở đan xen, anh liếc mắt có vẻ mất tự nhiên, muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy Yiyi bị Vương Nhất Bác ôm trong tay lại không nói gì.

Công chúa nhỏ hai tay ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, khẽ nhếch miệng cười vui vẻ, sau đó lại nhăn cái mũi nhỏ, Vương Nhất Bác cả đêm chưa tắm rửa, sợ rằng trên người có mùi lạ, vì vậy không thể nhịn cười hỏi, "Chú hôi sao?"

Đôi mắt Yiyi lấp lánh những vì sao nhỏ, cô bé lắc đầu, nói nhỏ vào tai Vương Nhất Bác, "Chú không hôi, rất thơm."

Vương Nhất Bác cười nghĩ đứa nhỏ thật biết dỗ dành người ta, nhưng đột nhiên hắn lại sững sờ, nhìn Tiêu Chiến đang lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa kính xe, trong đầu có một ý nghĩ không ngừng quay cuồng.

Sau khi rời khỏi ga tàu điện ngầm, Vương Nhất Bác vẫn ôm Diệc Hiên (Yiyi tên thật là Tiêu Diệc Hiên nha cả nhà), đi đến bên đường bắt taxi. Tiêu Chiến vội vàng đuổi theo, "Em làm sao vậy?"

Vương Nhất Bác vòng tay ôm lấy anh, "Cùng em về nhà."

Tiêu Chiến bị hắn dùng sức kéo vài bước, liền không chịu, "Vương Nhất Bác, em điên rồi sao?"

Anh đi tới ôm đứa nhỏ, Vương Nhất Bác cũng giữ chặt cô bé không buông, "Buông ra."

"Đi với em, em có chuyện muốn hỏi anh."

"Anh không có gì muốn nói cho em cả. Trả lại đứa nhỏ cho anh."

"Được rồi." Vương Nhất Bác dừng lại, "Vậy thì nói ở đây. Cho em biết Diệc Hiên có phải là con của em không?"

Tiêu Chiến sửng sốt một chút, sau đó lập tức đáp, "Không phải."

"Anh đừng nói dối, con bé có thể ngửi thấy mùi tin tức tố của em, đây là con gái em."

Có một tia ngoan cố hiện lên trong mắt Tiêu Chiến, anh dừng lại, nhìn cô bé trong vòng tay mình, chậm rãi nói từng chữ một.

"Yiyi, nói cho chú biết, con năm nay bao nhiêu tuổi?"

Vương Nhất Bác nghe thấy giọng nói ngây thơ của đứa trẻ, "Yiyi 3 tuổi."

Nhìn thấy Yiyi chạy vào nhà trẻ, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt Tiêu Chiến biến mất. Vương Nhất Bác ngăn anh lại, giọng điệu kiên quyết mà dịu dàng, "Về nhà với em."

Tóc của Tiêu Chiến bị gió thổi bay, "Em nghe rồi đấy, Diệc Hiên không phải con gái em."

Vương Nhất Bác nhìn anh, "Tiêu Chiến, anh biết đó không phải là ý của em..." Hắn có chút nói không nên lời, cố gắng giải thích rằng hắn chỉ là hơi ngạc nhiên nhưng không thực sự để tâm, sau đó chân thành nói, "... Miễn con bé là con của anh."

"Nhưng anh không muốn quay lại."

Nỗi đau trong lòng Vương Nhất Bác tràn ra thành lời, "Anh thà ở đây chịu đựng gian khổ còn hơn cho em một cơ hội sao?"

Tiêu Chiến đối mặt với hắn, "Anh không nghĩ đây là một cuộc sống khó khăn. Đây là một cuộc sống bình thường. Mọi người đều sống như vậy. Anh hiện tại có một cuộc sống bình yên. Anh có thể tự nuôi mình và chăm sóc tốt cho con gái của anh. Anh thích cuộc sống như thế."

"Vương Nhất Bác, anh không muốn quay lại như trước đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro