Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh không bao giờ muốn quay lại cuộc sống mà anh đã từng."

Ở Seoul, nơi mùa xuân đến sớm, Vương Nhất Bác không thể cảm nhận được hơi ấm.

Trên đường phố người và xe ồn ào, chỉ có tiếng gió lướt qua lồng ngực, hắn nhìn ánh mắt lạnh lùng dứt khoát của Tiêu Chiến, bước tới, nắm tay anh.

"Đã từng là lỗi của em. Dù sau này anh có ở đâu, anh cũng sẽ không bao giờ cô đơn nữa. Em sẽ không ép anh về nhà cùng em. Nếu anh muốn ở lại đây, em sẽ ở đây với anh."

Hắn sẽ cho anh tất cả những gì anh muốn.

Tiêu Chiến hôm nay không có nhiều lớp học. Mặc dù trung tâm âm nhạc nơi anh làm việc mới được thành lập vài năm nhưng hiệu trưởng là một nữ beta người Trung Quốc hơn 50 tuổi. Cô ấy ở đây đã lâu và biết cách chú trọng việc truyền miệng, không nóng vội nên thành công nhanh, công việc kinh doanh ngày càng phát đạt.

Với trình độ của Tiêu Chiến, anh sẽ có sự lựa chọn tốt hơn, đáng ra anh có thể vào dạy ở những trường dạy đàn piano ở những vùng giàu có Giang Nam, nhưng anh vẫn luôn nhớ ơn hiệu tươngr.

Trong hai năm Yiyi cần được chăm sóc nhiều nhất trước khi đi mẫu giáo năm 3 tuổi, Tiêu Chiến suốt ngày chỉ lo giao con cho bảo mẫu, trung tâm âm nhạc rất gần nhà nên anh có thể về chăm sóc bé bất cứ lúc nào. Hiệu trưởng rất quan tâm và thông cảm, cô luôn nghĩ đến những khó khăn của Tiêu Chiến với tư cách là một omega có con gái nhỏ nên luôn khoan dung với anh, và cho anh làm việc trong khung giờ linh hoạt.

Tiêu Chiến có chút lơ đễnh. Hết giờ học anh vẫn ngồi thẫn thờ trong phòng chơi đàn piano. Hai ngày nay tâm trí anh đang hỗn loạn. Sự xuất hiện đột ngột của Vương Nhất Bác đã phá vỡ cuộc sống yên bình của anh.

Buổi sáng đi ra ngoài nhìn thấy Vương Nhất Bác đeo mặt dây chuyền xương chó mua ở Paris, anh còn tưởng rằng hắn đã vứt bỏ nó từ lâu, tại sao lại đeo dù lúc đó hắn tỏ ra rất chán ghét?

Nhìn thấy hắn nói chuyện với Yiyi, anh cảm thấy khó hiểu. Lẽ ra con của hắn và Giang Nghiêu không phải lớn hơn Yiyi một tuổi sao? Tại sao hắn lóng ngóng như chưa từng tiếp xúc với trẻ con?

Ở cổng trường mẫu giáo, hắn thành khẩn nói muốn anh đi cùng, nói sẵn sàng ở lại đây. Hắn lấy đâu ra thời gian? Chẳng phải trước đây chỉ tập trung vào công việc, khi đứa nhỏ vừa mất đã vội vàng quay lại kiếm tiền sao?

Nhiều chuyện trước đây không rõ ràng, cũng giống như bây giờ, Tiêu Chiến không thể hiểu nổi.

Vương Nhất Bác luôn là một người hoạt động hết mình, không bao giờ đánh trận mà không chuẩn bị trước, chưa kể là chuẩn bị cho một trận chiến kéo dài như lần này.

Khi Tiêu Chiến đi làm về thì thấy cửa đối diện nhà mình đang mở, người ra ra vào vào thu dọn đồ đạc. Hai ngày trước anh có nói chuyện với một cặp đôi Hàn Quốc gặp trong thang máy, nghe nói họ sẽ chuyển nhà, làm sao có thể nhanh như vậy? Anh tò mò liếc vào trong liền thấy bóng dáng cao lớn của Vương Nhất Bác đang dựa vào một chiếc tủ cao nghịch điện thoại. Tiêu Chiến nhanh chóng nhìn đi chỗ khác và ấn vân tay mở khoá vào nhà.

Vương Nhất Bác nhịn cười, vô cùng đắc ý mà nhìn màn hình điện thoại di động, gõ nhẹ một cái, camera phía trên cửa căn hộ quay từ hướng cửa nhà hắn đến nhà đối diện của Tiêu Chiến.

Hmm, khá nhạy cảm.

Đồ đạc trong phòng mới mua đều là vật liệu tốt nhất thân thiện với môi trường nhưng không có mùi hôi. Vương Nhất Bác lười quan tâm, ngồi trên sô pha vẫn còn dán màng bọc, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Đợi một lúc, liền thấy cửa nhà đối diện mở ra. Tiêu Chiến trong tay xách vài túi nhỏ đi ra, khuôn mặt xinh đẹp dưới camera có đột nét cao hiện rõ, chớp chớp mắt dường như đang vô tình liếc nhìn nhà hắn. Vương Nhất Bác mừng thầm, cất điện thoại rồi nhanh chóng mở cửa ra ngoài.

Tiêu Chiến giật mình khi thấy hắn, lập tức đi vài bước mà không thèm nhìn ngang.

Vương Nhất Bác đi theo anh, "Thật trùng hợp." hắn nhìn nhìn vào chiếc túi đang cầm trên tay, "Anh cũng đi đổ rác sao?"

Tiêu Chiến nhìn hai bàn tay trống không của hắn và nghi ngờ về từ "cũng", nhưng vẫn chỉ lướt qua.

Vương Nhất Bác đi theo Tiêu Chiến, nhìn anh nghiêm túc vứt rác đã phân loại trong tay, đứng ở cổng chung cư nhìn trái phải, một lúc sau, một chiếc xe buýt của trường mẫu giáo màu vàng nhạt chậm rãi dừng lại.

Đôi má của Tiêu Chiến nâng lên nở nụ cười khi nhìn thấy Yiyi. Cô bé vẫy tay chào tạm biệt bạn bè, nhảy xuống, gọi daddy bằng giọng sữa ngọt ngào, và nhìn thấy Vương Nhất Bác phía sau anh, với những ngôi sao lấp lánh trong đôi mắt to của bé.

Tim Vương Nhất Bác như bay lên trời. Hắn nhanh chóng bế Yiyi lên bằng mắt và tay, sau đó đi về phía sau. Tiêu Chiến không thể giành giật đứa trẻ với hắn ở bên ngoài, vì vậy đành đi theo hắn lên lầu với vẻ mặt u ám.

Vừa ra khỏi thang máy, đi đến hành lang, Vương Nhất Bác đã thấy một chàng trai trẻ người Hàn Quốc trông giống như người giao hàng đứng trước cửa nhà của Tiêu Chiến, trên tay ôm một bó hoa hồng đỏ lớn, và khi nhìn thấy họ đang tiến lại gần lền cẩn thận kiểm tra lại địa chỉ trên điện thoại.

Tiêu Chiến không có biểu cảm gì trên mặt, sau vài câu nói chuyện với cậu bé giao hàng, anh gật đầu nhận lấy bó hồng trên tay.

Vương Nhất Bác không hài lòng hỏi Tiêu Chiến, "Cậu ta nói cái gì? Ai đưa cái này?"

Tiêu Chiến không thèm nhìn hắn, kéo Yiyi, mở cửa, nhanh chóng đi vào và đóng nó lại, một loạt các hành động hoàn thành trong một lần, để lại Vương Nhất Bác và người giao hàng bên ngoài cánh cửa.

Chàng trai Hàn Quốc không dám nhìn một giây nào vào vẻ mặt hung dữ của Vương Nhất Bác, quay người biến mất ở cuối hành lang.

Tâm trạng tốt vừa rồi của Vương Nhất Bác biến mất. Hắn trở về phòng nằm một hồi, bó hoa hồng lớn màu đỏ vừa rồi làm hắn cảm thấy bị đe doạ, trong lòng lại có dự tính, sang gõ cửa.

Tiêu Chiến mở cửa.

Vẻ mặt Vương Nhất Bác tủi thân, "Em đến nhà anh ăn cơm được không?"

Người đối diện nhìn hắn phòng bị.

Vương Nhất Bác tiếp tục, "em không còn tiền để ăn."

Tiêu Chiến cau mày không nhúc nhích chút nào, nhìn vẻ mặt của Vương Nhất Bác như thể anh đã nghe được một trò đùa không thể tin được.

Vương Nhất Bác giơ điện thoại di động lên trước mặt anh, "Công ty đã đóng cửa năm năm trước. Năm năm qua em dành hết tiền tiết kiệm để tìm anh, hôm nay trả tiền thuê nhà là số tiền cuối cùng... Em đã không ăn gì trong cả ngày hôm nay, và dạ dày thực sự rất đau..."

Tiêu Chiến thấy rằng trang web trên điện thoại là một trang web nộp hồ sơ và yêu cầu của công ty.

Trên khuôn mặt trong vắt như pha lê của anh có một chút kinh ngạc, ánh mắt Tiêu Chiến cũng loé lên.

Vương Nhất Bác vừa mừng vừa thất vọng. Hắn mừng vì trò lừa đã thành công, nhưng thất vọng vì Tiêu Chiến thực sự không quan tâm đến tin tức của hắn trong suốt 5 năm.

Dáng người nhỏ bé của Diệc Hiên đi đến sau lưng Tiêu Chiến, nhìn Vương Nhất Bác với đôi mắt ngấn nước, kéo áo anh, bĩu môi nói: "Ba ơi, cho chú tới ăn cơm..."

Tiêu Chiến vẫn không muốn cho hắn vào cửa, nhưng Vương Nhất Bác lại lấy tay che bụng, nhìn tiểu thiên sứ giống như một chú cún con. Diệc Hiên bắt đầu khóc, "Ba dạy Diệc Hiên phải giúp đỡ người khác. Diệc Hiên không muốn chú đói..."

Ánh mắt Tiêu Chiến dịu lại. Anh buông cánh cửa đang bị chặn, xoa lưng Yiyi và nhẹ nhàng dỗ dành.

Vương Nhất Bác nhân cơ hội nhanh chóng vào nhà, thay giày rồi tự nhiên quan sát trong phòng. Tuy rằng hắn nói sẵn sàng bắt người cho dù Tiêu Chiến không phải độc thân, nhưng dù sao thì tính chiếm hữu chính là bản chất bẩm sinh của alpha.

Vương Nhất Bác giả vờ đi lại trong phòng như không có chuyện gì xảy ra, mắt nhìn vào những nơi trọng yếu, cẩn thận xác nhận rằng không có hơi thở alpha nào khác hay dấu vết sự sống của alpha trong ngôi nhà này. Chỉ có một chiếc bàn chải đánh răng bên cạnh chiếc bàn chải nhỏ màu hồng hình quả dâu tây trong phòng tắm.

Hắn chắc chắn rằng Tiêu Chiến đã có tâm trạng tốt hơn khi sống một mình. Khi quay đầu lại và nhìn thấy bó hoa hồng đỏ đặt ở cửa, hắn cảm thấy chói mắt. Vương Nhất Bác bước tới nhìn dòng chữ trên tấm thiệp trong bó hoa, và phát hiện ra rằng tất cả đều bằng tiếng Hàn mà hắn không hiểu được, bèn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Helen yêu cầu đăng ký cho hắn một lớp học ngoại ngữ ngay lập tức.

Ban ngày hắn đến lớp học ngoại ngữ, ngày nào cũng học rất nghiêm túc với sách trong tay. Helen nhanh chóng đến với bằng lái xe quốc tế có công chứng. Bây giờ, hắn đổi thành bằng lái xe Hàn Quốc, xe đậu sẵn ở bãi ngầm của chung cư.

Sống tự lập ở nước ngoài là kỹ năng quen thuộc từ khi còn nhỏ, mấy chuyện vặt vãnh hắn đều có thể xử lý dễ dàng. Buổi chiều, hắn đi tàu điện ngầm đến đón Tiêu Chiến tan sở, nhưng Tiêu Chiến vẫn phớt lờ hắn. Vương Nhất Bác không vội vàng cũng không khó chịu, đợi xe buýt của trường mầm non gần đến, hắn lại tình cờ ra ngoài ném rác, cùng Tiêu Chiến đón Yiyi về nhà, sau đó tự nhiên đi vào ăn cơm.

Mặc dù Tiêu Chiến đeo tạp dề nhỏ vẫn dễ thương khiến người ta động lòng, nhưng Vương Nhất Bác chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày, ngoài món mì ngày trước, hắn có thể nếm những món ăn khác do anh làm.

Khi nhìn thấy Tiêu Chiến có thể một mình đối mặt với những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, hắn vẫn cảm thấy rất buồn. Anh ấy thực sự đã thay đổi rất nhiều, không còn là một thiếu gia không có khái niệm về tiền bạc nữa. Anh ấy đã học được rất nhiều điều mà Vương Nhất Bác không bao giờ muốn anh hiểu.

Trong ba năm sống một mình ở Seoul, Tiêu Chiến đã thực sự hiểu rất nhiều khó khăn trong cuộc sống, học được rất nhiều khái niệm mà trước đây không có, và hiểu rằng 600.000 không chỉ có thể mua một tấm thảm và một vài bộ quần áo, mà còn là thu nhập hàng năm của cả một gia đình, hàng triệu mua cây đàn piano cổ, có người nửa đời cũng không tích góp được chừng ấy của cải, từng xu cơm ăn, áo mặc, nhà cửa, phương tiện đi lại đều phải tự mình kiếm được bằng công sức của mình.

Cuộc sống trước đây của anh dường như rơi vào giấc mơ chậm lớn. Cha mẹ anh và Vương Nhất Bác đã từng là người tạo ra giấc mơ cho anh, sau đó, anh lựa chọn rời bỏ giấc mơ đó. Chừng nào có hối hận, con người ta còn sống thì phải trưởng thành.

Tiêu Chiến dỗ Yiyi đi ngủ rồi ra khỏi phòng, Vương Nhất Bác khẳng định hôm nay anh ấy không bình thường. Thường thì sau khi ăn xong sẽ đuổi hắn đi, nhưng hôm nay lại giữ hắn lại đến tối. Khi đối mặt với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đặt bát đũa đã được rửa sạch sáng lấp lánh trên tay xuống.

"Có chuyện gì vậy?"

Giọng điệu của Tiêu Chiến rất bình tĩnh, "Trở về đi. Trở về chỗ em nên ở, đừng lãng phí thời gian ở đây."

Vương Nhất Bác nhìn vào mắt anh một cách nghiêm túc, "Em đã nói sẽ ở bên anh mọi lúc..."

"Anh không cần." Tiêu Chiến cắt ngang, "Anh không cần em ở bên bầu bạn."

"Anh không còn là anh của trước đây, em cũng thế. Và anh cũng chẳng còn cảm giác gì với những việc em làm. Sao bao nhiêu năm, anh... đã không còn yêu em nữa."

Không yêu em nữa.

Tiêu Chiến ngăn sự run rẩy trong giọng nói của mình, nhìn vẻ mặt ngưng trệ của Vương Nhất Bác, rốt cuộc anh không thể cưỡng lại được hơi thở của alpha đang tiến về phía mình. Tiêu Chiến loạng choạng quay đầu lại, bước lên hai bước trước khi bị kẻ vũ phu bắt lấy ấn vào ghế sô pha.

Anh trừng mắt nhìn nam nhân như hoá thú kia, lại nghe được âm thanh nguy hiểm, "Nếu anh không còn cảm giác được em, thì em làm cho anh cảm giác lại là được."

Tiêu Chiến dùng hết sức giãy dụa, ghế sô pha hai chỗ chật chội, anh vững vàng bị giam cầm dưới thân Vương Nhất Bác, hai cổ tay bị một bàn tay to trói chặt mà đè lên đỉnh đầu, nụ hôn ướt át phá huỷ lý trí, đầu lưỡi điên cuồng xâm nhập và khuấy đảo trong miệng, thân thể alpha bao bọc, đè nén anh như núi, lòng bàn tay tiến vào quần áo sờ soạng vòng eo mẫn cảm, cảm giác nón bỏng áp vào da thịt khiến Tiêu Chiến run lên.

Vương Nhất Bác đã vô cùng tức giận bởi câu nói rằng anh ấy đã không còn yêu hắn và ham muốn kìm nén từ lúc nhìn thấy anh bùng nổ. Cơ thể mềm mại, chất dịch ngọt ngào, hắn không thể kiềm chế ham muốn được ôm cả cơ thể Tiêu Chiến trong tay và hoàn toàn chiếm lấy, quả táo Adam bị đẩy lên một inch trên làn da mỏng manh giữa cổ hắn, vội vàng trượt đi khi hắn bắt đầu nuốt nước bọt.

Đã năm năm trôi qua, hắn nhớ mùi hương hoa hồng đẫm sương đó đến mức bị ảo giác, không đợi được một lúc liền xé miếng dán trên gáy Tiêu Chiến ra, khịt mũi tham lam hít hà mùi hương, và đột nhiên dừng lại trong giây lát, tất cả các chuyển động của toàn bộ cơ thể đông cứng tại chỗ, ham muốn nguội đi trong một giây.

"Anh..." Trong mắt hắn hiện lên sự kinh ngạc và tức giận, chỉ nói được một hcuwx.

"Đúng vậy, anh đã rửa sạch dấu vết của em rồi."

Vương Nhất Bác vẫn đang đè lên, Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn và thấy ánh sáng đứt gãy trong con ngươi màu hổ phách.

Những giọt nước mắt rơi xuống.

Ký ức tuổi thơ quá nặng và quá sâu, Vương Nhất Bác chứng kiến cơ thể của Vương Chính héo mòn từng ngày sau khi xoá dấu vết. Với hắn, sự việc này giống như một cơn ác mộng không thể xua tan, một bóng đen không bao giờ lành.

Tiêu Chiến không biết rằng Vương Nhất Bác đang nghĩ đến cha ruột của mình, anh cũng không hiểu tại sao hắn đột nhiên buồn như vậy.

Khác với Vương Chính có những năm tháng cơ cực và kiệt quệ, Tiêu Chiến được nuông chiều từ khi còn nhỏ.

Tiêu Chiến đẩy người ra rồi ngồi dậy, thấy Vương Nhất Bác vẫn còn đang sững sờ chưa kịp định thần, liền đứng dậy xoay người lại, liền bị một đôi tay ôm vào lòng.

Vương Nhất Bác từ phía sau ôm lấy anh, trong lòng nghẹn ngào, vòng ôm của hắn từ từ siết chặt, Tiêu Chiến cảm nhận được nỗi buồn dữ dội của hắn, trong lòng không khỏi đau đớn dâng lên, cảm giác này thật khó chịu, anh hít một hơi thật sâu, im lặng. Sau khi được ôm một hồi, anh vẫn nói: "Anh không sao."

Đôi môi mềm mại và nóng bỏng hôn lên tuyển thể của anh, nước mắt chảy ra rất nóng, Tiêu Chiến lại bắt đầu run rẩy.

Vương Nhất Bác hôn liên tục, không có dục vọng, như thể đang liếm một vết thương.

"Em xin lỗi."

Cửa căn hộ nhẹ nhàng đóng lại. Tiêu Chiến nhịn không được mà ngã ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ trong phòng khách, không khí tràn ngập hơi thở của rượu tequila không thể bỏ qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro