Chương 5 : Lạc ( Trôi )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng nhảy một hồi cũng mệt lử , vừa lúc tạnh mưa nàng ngồi nghỉ , mệt mỏi dựa vào thân cây , lúc sau nàng giật mình tỉnh giấc , cái định con mẹ nhà mệnh , ngủ quên cmnr , nàng vội vàng bật dậy chạy về , chạy một hồi nàng xác định đã " Lạc Trôi " trong rừng , tứ phía là cây , là cỏ , là hoa nhưng tất cả đều là sự lạ lẫm vô định , trời bắt đầu dần tối khu rừng trở nên ẩm ướt , tiếng gió va chạm vào lá tạo ra âm thanh " Xào xạc ~ xào xạc "  nàng sợ hãi , phải có thể  mọi người nghĩ nàng không có  điểm yếu nào quá lớn nhưng đã là con người thì phải có sự sợ hãi , điểm yếu, đó là quy luật tồn tại của con người , dù cho chưa hẳn là người nhưng những yếu tố đó dù là loài gì thì vẫn nhất nhất khuyết khuyết tồn tại bên trong chúng , sự sỡ hãi của nàng là " Lí Trí Chiếm lấy Ý Trí " ( định mệnh mềnh đang nói cái l,o,z gì ây ) điểm yếu của nàng là " Bóng Tối " , nàng sợ bóng tối , phải trong bóng tối lạng lẽo , cô đơn cách tốt nhất đó là Ngủ ! Nhưng mà nàng lại đâu được như vậy cứ ngủ là quên hết mọi sự đâu chỉ cần , ngủ là lại thấy gia đình tang hoang , ngủ lại nghe thấy những câu nói của người trần gian , ngủ lại mơ thấy ác mộng ngàn năm , ...... Bóng tối là kẻ thù của nàng , cũng là nỗi sợ vô định của nàng , Nàng thu mình vào một gốc cây Đại Thụ gần đó , từ tay bùng lên ngọn lửa đỏ , nếu nàng mang theo cái con rắn loè loẹt đỏ đỏ ấy , chắc không ra nông nỗi này , bất chợt một con chuột đi tới , ( mày tới số rồi con ) nàng nhìn nó chằm chằm , cấm có hiểu lầm nàng không ăn chuột Cống đâu ( Ngu ở đây có Cống chắc )
" Này ! Bé chuột bẩn thỉu à lộn đáng yêu , em có thể đi nhặt cho chị ít củi không ? " nàng mang thân thể con người , nhưng không có nghĩa nàng là người , như đã nói nàng là Ma cà Rồng lai Quỷ , nàng có thể nói chuyện được với động vật đó là dị năng bẩm sinh .
" Vậy đợi em chút "
" Hảo " chuột ngốc :v chuột vẫn hoàn chuột tí về bà sử ( : gian xảo như cáo già 1000 tuổi )
Nói đùa vậy thôi , bây giờ nàng rất sợ , lửa cũng chẳng thể giữ mãi trên tay , nàng mệt quá ! Thực rất muốn ngủ , cảm giác cơ thể bắt đầu nóng lên , không xong rồi , có lẽ do vừa rồi tắm mưa mà không thay quần áo , trời tối dần sương trong rừng rất dày đặc , nàng cảm thấy mệt , lạnh và đói . Ít nhất cũng nên để cô ăn no rồi cho cô chết chứ ! Đang vật lộn với cơn sốt , cô cảm thấy một bàn tay đặt lên trán cô , qua màn đêm tối cùng lớp sương mơ màng quanh mắt khiến cho cô chỉ nhìn thấy ngoài ánh mắt , đôi mắt màu vàng ấm áp . Tiếp đến là cảm giác như được nâng lên , có cái gì đấy âm ấm nàng rúc vào như tìm kiếm , thật ấm rồi nàng ngủ . Quá Khứ , xin ngươi tan biến , đừng cố len lỏi vào giấc ngủ của ta nữa , dừng lại ! Ta không cần ngươi , ta hận ngươi .
Sáng hôm sau , nàng thúc dạy , cố sức mở mắt , quá mệt , quá khó chịu , nàng chẳng thể ngồi dạy nổi , nàng nhìn xung quanh , Tuyệt ! Đó là câu nàng muốn thốt nên , ở đây là .....trong một thân cây có từ ngàn năm trước , bị khoét hết ruột làm nhà , cửa sổ làm bằng gỗ đơn sơ , có những tia nắng len lỏi qua khe cửa chiếu tới cho nàng , tuy nhỏ nhưng thật thoải mái , nhũng bông hoa mọc xung quanh bên trong nhà , dưới gốc cây bên trong ruột , chiếc cửa cũng được làm bằng gỗ , nàng muốn dậy để thoả sức nhảy nhót , hái hoa , quan trọng là nàng muốn , về với Gia Gia , Gia Gia chắc đang lo cho nàng lắm ! Ai , cả đêm không về , nếu đi về sợ rằng Gia gia cho ăn gạy quá , chết cmnr . Nàng ra sức ngồi dạy , nhưng tay như không lực , ngồi được nửa thì " Cốp "
" Ái ! Cha mẹ tổ tông nhà mi " nàng lại ngã xuống quen có đệm để nằm rồi , chiếc giường này cũng làm bằng gỗ chắc ruột được khoét của thân cây , nàng ngã xuống quên là đây có phải giường đâu -v- và thế là đầu nàng được vinh dự đập xuống " Giường Êm " rồi . Bỗng cánh cửa mở ra , một người con trai bước vào , mái tóc ngắn , nhìn khá trẻ con , cơ mà thân hình nho nhỏ hơn cô có xíu , da trắng a~ hảo ta thích ( ngu , :v m sắp bị ăn rồ đấy ) nhưng thứ khiến nàng để s nhất là , Đôi Mắt Vàng , đó có phải ánh mắt tối qua ?
" Cô tỉnh rồi à ?"
" Ukm "
" Ăn Cháo nè !"
" Ê cu ! À không ê nhok đây là đâu ?"
* Hàn khí toả mạnh *
" Nhok ?"
" Ờ "
" Tôi còn nhiều tuôit hơn cô đấy "
" ......" Đệt ! Vãi cả nhiều tuổi hơn .
" Nhok ....à không anh bao nhiều tuổi :v kêu lớn hơn tôi "
" 22 "
" -v- Định mệnh "
" Định mệnh á ?"
" À không "
" Cô chắc 18 "
" 19 nha !"
" Ồ "
" Anh cứu tôi ?"
" Ukm ! Không tôi thì cô tự lết tới đây chắc ?"
" Ừ ! Có khả năng "
" ......"
" Tôi muốn về "
" Không thể "
" Why ?"
" Why ?"
" Tại sao ?"
" Cô chưa khoẻ vè cần chăm sóc "
" Nhưng có người đang đợi tôi chở về "
" Liên quan ?"
" Tất nhiên "
" Vậy ....Ai ?"
" Liên quan ?" Bắt đầu của sự lầy nhây của cả hai bên ! Cứ vậy cả buổi sáng người hỏi kẻ trả lời rồi ngược lại . Buổi sáng , hôm ấy thật ấm , thật dịu dàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#np