נυинσσи ℂ иắиɢ тяẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

khai sinh.

Bận mất em, tôi đánh đổi tất cả để mong mình được chết theo cánh đời nghuệch ngoạc, tang tóc mà Jihoon bỏ lại.

Tôi trườn dài trên đỉnh núi, nằm phơi đôi gò má xám ngoét kiệt quệ đẫm đầy mồ hôi. Tôi nghe tiếng thòng lọng đến gần năm hai muơi ba tuổi, nay cảm lại, song tóc đã bạc. Vậy mà giờ tôi vẫn cứ sống, tựa thực tựa mộng, tôi sống hộ phần em.

Tôi đã muốn trẻ lại. Vì tình yêu non nớt, khờ dại, xanh mởn nơi em mà tôi muốn mình được trẻ lại. Vơi đi hăm ba khóm đầu lâm râm đẻ bạc trên chóp tóc. Tôi muốn ngồi uống trà cùng em dưới bóng muồng hoàng yến râm ran mùa hạ. Nghe người hát rong đuổi bắt nốt nhạc ba đồng lẻ tẻ lướt trên mặt sân. Tôi muốn hôn em bằng cánh môi khô khốc; trông em cười khúc khích gõ cuốn sách dày cộp lên đỉnh đầu, độ, chắc em hẵng còn đọc thơ Puskin, tôi chẳng nhớ rõ.

Mới sáng nay, tôi viết gửi em vẫn còn là sườn cỏ đổ nắng đẫy đà. Nom mình cạnh khóm diên vĩ ngồi sao cho đường bệ, chụp một chiếc "sống già" gửi lại tuổi trẻ đã mòn từ những năm một chín nào nào. Tôi thuở ấy cũng chàng thơ lắm dầu chẳng móc nổi sợi vần nào vất vưởng trên tóc. Vậy đấy em ơi, tóc Junhui độ ấy cũng xanh như tóc Jihoon em ngày chết trẻ. Có điều, tóc tôi còn được dịp điểm bạc, thương em hoài, sống tuổi mòn đời non.

Hình như dạo em vừa đi xa mất, tóc tôi lại ướm thêm vài nhành bạc. Tôi biết cô con gái nhà bà Elish đã nhổ chúng đi trong năm ba cuộc mân mê của nàng. Jihoon hồi trước sõi nàng như lòng bàn tay.

Tiện cũng nhắc, con gái bà Elish có cái điệu kháo chuyện đúc thành khuyên cùng với em. Nàng khoái đọc sách Mark Taiwn và lẩm nhẩm đâu dặm thơ tình Puskin. Em ơi đã đến lúc rồi, tim anh mong sống một đời yên thân. Vậy nên tôi mời nàng về cạnh nhà, rỗi hơi ba bận, nghe nàng đọc di chúc đời em.

Tôi hẵng còn liên miên trên mảnh sườn lau cỏ cháy xém rụi. Nắng độ không tắt kịp với lòng người, chênh vênh rãi đầy trên phiến cội si già. Hình như vì tôi nhớ em lâu quá nên tim còn nóng hổi. Yêu thương không biết trao đâu dợm đỏ hỏn đong đầy nơi trí óc. Hình như tôi không mang kiệt quệ với đời, đau đáu bản tình buồn bon chen khóc miệt tình ai ngày sống dại. Hình như tôi cũng chỉ cần em – tình trẻ đẹp đẽ hết phần thế gian mục ruỗng này, nên tôi tiếc tuổi em, chạm trướng – đề khai sinh.

Tôi xuống đồi để về với biển. Nắng trổ đầy, thành phố đổ bóng nghiêng ngà ngà trên nóc đỉnh. Tôi không buồn giấu mái đầu bạc, không buồn cất khóm hoa tàn, tôi chết giấc nơi bờ cát trải dọc phần biển lớn. Để biển thay tôi khóc hộ nỗi niềm.

Tim tôi đã vụn nát, vỡ tàn trên ngọn sóng bạc. Khối não tôi lổ loang là bảng màu nhuốm thơ em gào gay gắt. Từng sợi tình duyên neo đời mình với nhau nào có đứt đi đâu. Nó cuỗm lấy trái tim tôi, quấn từng vòng và thiết chặt, tang tóc lắm.

Tôi miết lên gương mặt em trên nỗi nhớ. Vun cho em nắm đất ẩm ngày bầu trời vuông(*). Tôi đến thăm để khai sinh lại tình mình, để máu nhuốm gót chân không còn là nỗi đau riêng của ai nữa.

Em ơi,

Đây là Thẩm Quyến nơi anh sinh và nơi em mất. Một mảnh mồ đỏ hỏn cháy âm ỉ bên góc biển lớn.

***

(*) chỉ ngày em mất. Dựa trên câu "ngày mình yêu nhau, trái đất tròn đĩnh đạc"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro