Chap 2: Làm quen với thế giới mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


• "Đây.... ĐÂY LÀ ĐÂUU....!"

• Uriel: kể từ giờ tên con là Arstly.

• Arstly: "Arstly..!? bà ấy nói mình sao", "Hức.... Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy, Nơi Này Là Đâu, Sao Mình Lại Ở Đây".

• Uriel: Đừng khóc, ngoan nào bé con..., Dieter... anh mau qua đây xem đi, là một bé trai và gương mặt của đứa trẻ này, haha nhìn nó giống anh y như đúc.

Uriel nói với sự sung sướng..., Dieter nhẹ nhàng bước đến ôm chầm lấy Uriel nói.

• Dieter: Cả hai mẹ con..... ,không sao là tốt lắm rồi...

Dieter nói với gương mặt vừa lo lắng vừa vui mừng.

• Uriel: Ôi trời! ông chồng nghiêm túc với bộ mặt đáng sợ của tôi đâu rồi, thôi nào Dieter ở đây có nhiều người lắm mọi người đang nhìn kìa, bây giờ mọi thứ đ..ều ổ..n r..ồi m....à.

Phịch một cái..., cơ thể mệt đã khiến bà ngất đi.

• Dieter: Uriel..... này uriel, URIEL.....!

• Bình Tĩnh Nào Ngài Dieter....., phu nhân Uriel chỉ kiệt sức mà thiếp đi thôi, hãy để cô ấy được nghỉ ngơi sau khi hạ sinh cậu chủ, phu nhân sẽ sớm tỉnh lại thôi ạ ngài đừng quá lo lắng.

• Dieter: Hầy... ừ ta biết rồi Magus, ngươi mau lệnh cho mọi người rời phòng đi, để phu nhân có thể tĩnh dưỡng và chuyển Arstly sang căn phòng mà ta đã chuẩn bị để có thể để mắt đến cậu nhóc, "thiệt tình nàng làm ta lo muốn chết mà Uriel".

• Arstly: "??? cái cậu chủ gì cơ là mình hả còn hai người này là ai, rốt cuộc ĐÂY LÀ NƠI ĐÂUUUUUU.............".

• Magus: Đã rõ thưa ngài Dieter, nào mọi người cũng nghe thấy rồi đó mau mau quay về tiếp tục công việc như mọi ngày đi, còn Jessica! cô mau đưa cậu chủ về phòng đã chuẩn bị sẵn.

Mọi người đều đồng thanh trả lời.

• Vâng thưa cậu Magus.

• Arstly: "Gì mấy người tính đưa tôi đi đâu, này này khoan đã nhẹ tay thôi, ÁI... ĐAU ĐẤY NHA MUỐN GIẾT NGƯỜI HAY GÌ VẬY Aaaaaa..."

Những gì Jessica nghe thấy chỉ là tiếng kêu la của cậu.

• Arstly: Oa... Oa... Oa...oe.. oe.. hic... hức...

Sau khi bồng Arstly ra khỏi phòng của Uriel, cô hầu nữ bắt đầu tỏ ra thích thú.

• Jessica: Cậu chủ à đừng quấy nữa, ngoan nào ngoan nào khóc nữa là tui bắt cậu đi ấy nha hehe, nhìn khuôn mặt dễ thương quá trùi à muốn cắn cậu ghê áaa... (Jessica cười vui vẻ).

• Arstly: "Ệ......".

Mặt cậu trở lên nhăn nhó.

• Arstly: "Đúng Là Tức Muốn Chết Mà, Trời Ơi Rốt Cuộc Cái Chuyện Gì Đang Xảy Ra Vậy, ở một nơi mà không có chút quen thuộc gì, với lại mình còn là một đứa trẻ sơ sinh nữa phải làm sao đây."

Jessica chậm rãi mở cửa, ngay khi cô đặt chân vào phòng.

• Jessica: tới phòng cậu rồi này, trông đẹp không tự tay tôi với những hầu nữ khác trang trí đó.
• Arstly: "Ê....hề~ hề~ hề~..., cái gu trang trí của mấy người kinh khủng thật đấy nếu không phải là tôi mà là đứa bé khác thì chắc nó đã cất tiếng hát đến kính có thể bể luôn ấy chứ."
• Jessica: cậu nằm đây nha bây tôi phải quay trở lại làm việc rồi.

Cô hầu gái bước đi chỉ còn Arstly trong căn phòng xa lạ, đây cũng sẽ là khoảng thời gian để Arstly có thể bình tâm khi vừa mới bước sang một thế giới khác, đối với cậu bây giờ mọi thứ vẫn còn lạ lẫm và vẫn hoàn toàn chưa hoàn hồn lại khi biết mình hiện tại là một đứa trẻ.

• Arstly: "Được rồi được rồi..., vậy là mình đã, trùng sinh sang thế giới này, và hai người tên Uriel với Dieter là ba mẹ mình ở thế giới này, Nhưng vấn đề quan trọng hơn là, tại sao.... mình không thể nhớ rõ về ký ức tiền kiếp của mình vậy?"

Cậu vắt óc suy nghĩ tại vì sao.

• Arstly: "Nó..., nó cứ như..., những mảnh ký ức vụn vỡ vậy, không thể nhìn rõ..., cũng như chúng rối tung lên, những mảnh ghép ấy..., không thể thấy được gì..."

• Arstly: "Thứ duy nhất bây giờ, mình còn nhớ cho đến hiện tại là cái tên cũ của mình Hazuto, ngoài cái tên này ra, thì những thứ khác lại rất mập mờ, dù cho không rõ nét, thì cũng bị tách lìa."

• Arstly: "Còn quan trọng gì nữa chứ ha..ha..ha, vì cái cảm xúc đó vẫn còn đọng lại mà........."

Arstly bộc lộ ra khuôn mặt âm u.

• Arstly: "Sự khao khát...., muốn kết liễu chính mạng sống này..., cái thứ cảm xúc cuối cùng trước khi mình chết, chả hiểu sao...... kiếp trước mình lại muốn chết nhỉ..., Hầy...thôi thì, đã được ban cho cơ hội khác để sống."

Mặt Arstly thể hiện sự háo hức, cùng đôi mắt long lanh tràn đầy nhiệt huyết.

• Arstly: "VẬY ÍT NHẤT MÌNH CŨNG PHẢI SỐNG MỘT CUỘC ĐỜI, THẬT Ý NGHĨA."

Mặt cậu, bỗng tối sầm lại.

• Arstly: "Nhưng mà..., nói gì thì nói chứ căn phòng này khủng khiếp thật, mình có hơi bất an với mấy cô hầu nữ này đấy, đáng sợ thật."

Cánh cửa bật mở..., Dieter và Magus bước vào.

• Arstly: "Hử..., ai vậy nhỉ."

• Magus: Thưa ngài Dieter, về việc lũ quái vật xuất hiện gần đây, e là nếu không giải quyết bọn chúng sớm thì, hậu quả sẽ rất nặng nề, ngài đã có kế sách gì để đối phó với bọn chúng chưa thưa ngài Dieter, dù sao ngài cũng là người quản lý vùng phía tây mà, nếu để cho hoàng tộc hay những gia tộc khác nhúng tay vào thì mọi việc sẽ có hơi.....

• Arstly: "Quái vật, quản lý, hoàng tộc, gia tộc ???, họ đang nói gì vậy nhỉ."

Dieter trầm xuống suy ngẫm.

• Dieter: Ta cũng đã có cách diệt trừ lũ quái vật đó rồi, ngươi không cần phải thắc mắc, nhưng vấn đề to lớn giờ..., mới chỉ bắt đầu, mọi thứ bây giờ đều diễn ra theo đúng như lời tiên đoán, ta vẫn không tin đó là sự thực được, hừm......, chúng ta cần thêm thời gian để xác minh chuyện này.

Arstly, cậu bắt đầu than vãn.

• Arstly: "Lời tiên đoán? Thế giới này lạ thật, có cả quái vật và hoàng tộc nữa, theo như ký ức ít ỏi của mình thì những thứ như quái vật hầu như đều là những thứ không có thật hay được những con người tưởng tưởng tượng ra, trời còn điều gì là không khỏi bàng hoàng nữa đây."

Magus đưa tay lên lồng ngực nói lớn.

• Magus: Nếu như lời tiên đoán là sự thật chắc chắn, hoàng gia sẽ để mắt tới gia tộc của ngài đó. Thưa ngài Dieter, việc này có thể đảo lộn cả lục địa này.

Dieter lo lắng tràn trề, cùng với gương mặt bất an.

• Dieter: Hiện tại..., ta vẫn chưa dám chắc, nhưng ta sẽ điều tra kỹ truyện này, bí mật này TUYỆT ĐỐI Không Được Tiết Lộ Với Bất Cứ Ai, Kể Cả Uriel, ngươi rõ chưa!

• Magus: Đã... , Đã rõ thưa ngài Dieter! Tôi cũng có chuyện muốn nói, đó là gia tộc nhà Attalos đã bắt đầu có động thái rồi, chúng có phái một vài tên đến dò xét tình hình chúng ta, có lẽ liên quan đến lời tiên đoán, nhưng tôi đã bắt được toàn bộ thuộc hạ của nhà Attalos và sử dụng ma pháp để xâm nhập vào tâm trí, và ghi đè cho chúng những thông tin sai lệch, sau cùng thần đã thả chúng đi rồi, thưa ngài Dieter

• Arstly: "Ma pháp !!!!!!???"

Arstly bất ngờ với vẻ mặt tò mò.

• Dieter: "Bọn nhà Attalos chết tiệt này, nếu các ngươi dám động tới Uriel và Arstly thì các ngươi cứ chờ số tử đi, gia tộc Attalos."

Dieter đưa tay lên khóe miệng, nở ra điệu cười ghê rợn.

• Dieter: "Ngươi làm tốt lắm Magus, thông tin sai lệch còn đáng sợ hơn là không biết chút gì, hahaha, ngươi cũng tinh ranh quá nhỉ."

• Arstly: "Gia tộc nhà Attalos!? Bọn họ nhắm đến thứ gì của papa vậy?"

Magus đưa một tay ra sau, tay còn lại để trước ngực, anh cúi gập nửa người, mỉm cười thể hiện sự trung thành với Dieter.

• Magus: "Ngài quá khen, nhưng chúng ta cũng không thể giấu phu nhân Uriel mãi được đâu, không sớm hay muộn phu nhân cũng biết được bí mật này thôi."

Dieter đưa tay lên cằm, suy ngẫm đôi chút.

• Dieter: "Quả thật...! Nàng ấy cũng sẽ biết thôi, nhưng mà ít nhất cũng có thể giấu được một khoảng thời gian. Ta sẽ tìm mọi cách để giải quyết chuyện này trước khi mọi thứ trở nên phức tạp hơn."

• Arstly: "Họ có vẻ không muốn cho mama biết chuyện này, tại sao vậy nhỉ?"

Ánh mắt của Dieter nhăn lại và trở nên cảnh giác hơn, anh hạ giọng nói:

• Dieter: "!?.......Magus, mau phát động ma pháp che giấu, có kẻ đang rình mò căn phòng này."

• Magus: "Tuân lệnh thưa ngài, lãnh giới che giấu và lãnh giới dò tìm."

Magus đưa tay ra tạo ra một vòng tròn ma pháp biến ra một thứ bóng đen tối tăm, bao trùm lấy căn phòng.

• Arstly: "WOWWW....... Hàng Thật Luôn Kìa, đó là ma pháp sao."

Arstly phấn khởi thích thú.

Ở góc của căn phòng, xuất hiện một cái bóng lượn lờ như làn khói màu xám đen, có hình dạng một con người nhưng cũng không hẳn là con người.

• Arstly: "kia là thứ gì mà tởm vậy...... ghê quá."

• Magus: "Tìm thấy rồi."

Magus sử dụng ma pháp dạng đòn tâm lý tấn công vào cái bóng.

Cái bóng bay xuyên qua tấm kính và nhảy ra khỏi dinh thự, nó đã chạy vào bìa rừng.

• Dieter: "Magus mau đuổi theo, không được để nó thoát!"

Anh hét lớn.

• Magus: "Ngài đừng quá lo lắng, ngài quên thân phận cũ của tôi rồi sao? Nó không thoát được khỏi tay tôi đâu."

Magus nhếch miệng mang điệu cười như sẵn sàng giết thứ gì đó.

Anh biến thành cái bóng đen và vụt nhanh vào rừng. Mọi thứ bây giờ trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hai người trong căn phòng. Tiếng khóc của Arstly đã làm Dieter hoàn hồn lại. Ông chậm rãi bước lại về đứa con của ông, bồng cậu lên để dỗ.

• Dieter: "Suỵt suỵt, xin lỗi vì làm con sợ, nín nào."

Dieter cười nhẹ, đu đưa Arstly.

• Arstly: "Oái..., papa...? Sao mà nhìn ông ấy đẹp trai dữ vậy trời....., xí..., bảo sao mama mê ổng."

Arstly đưa đôi bàn tay bé nhỏ của mình, chìa lên ông như đang muốn nói gì đó.

• Dieter: "Ôi, sao con đáng yêu vậy, lại đây nào."

Ông dụi mũi và hôn má cậu con trai của ông với vẻ mặt phúc hậu.

• Arstly: "Ôi trời xê ra, tôi không có thích ông hôn tôi vậy đâu, bỏ ra áaaaaa...tha tôi đi mà huhu."

Dieter bế Arstly ra ban công. Bên ngoài có những tia nắng ấm áp, và sự trong xanh tươi mát toát ra từ vườn hoa. Những chú bướm phát sáng đa sắc nhảy múa xung quanh khu vườn.

• Dieter: "Con xem đi, thế giới mà con sinh ra rất tuyệt phải không? Tuy không phải mọi nơi, nhưng việc con chào đời đã là một điều kỳ diệu với cha mẹ rồi... Giờ ta chỉ mong, con sẽ lớn lên mạnh khỏe và trở thành một người mạnh mẽ. Cho tới lúc ấy, cha sẽ là người bảo vệ hai mẹ con."

Ngọn gió thổi nhẹ qua mái tóc của Dieter. Anh híp mắt cười nhẹ với Arstly, còn cậu nắm đôi bàn tay để dưới cổ nhìn Dieter với ánh mắt ngưỡng mộ.

• Arstly: "Mama chọn được ông chồng tuyệt vời thật đấy à nha, há há... Bao giờ lớn lên mình phải trêu hai người họ mới được và mình muốn khám phá cả thế giới thú vị này nữa. Hãy chờ đi... cuộc đời mới của ta chỉ vừa mới bắt đầu thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro