Chap 3: Lời tiên đoán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước kia..., từng có một đại lục, được trị vì bởi Quốc Vương Eugene ông có ba người con, vị hoàng tử Cyrus là anh cả, trí thông minh của vượt xa hơn người thường nhưng cũng đi đôi với sự ham muốn và dục vọng của chính anh, người con thứ hai là công chúa Stella nói về nhan sắc thì không một ai có thể sánh ngang với cô, và trên hết cô là một người giàu lòng nhân hậu và sự bao dung to lớn, cuối cùng là Allain cậu con trai út, khác với hai người còn lại, Allain không có quan hệ huyết thống với hoàng gia cậu được nhận nuôi bởi Quốc vương Eugene, tuy cậu có một tuổi thơ bất hạnh nhưng những cảm xúc tiêu cực đó chưa bao giờ làm cậu lay động, Và Allain cậu là Vương Tử của đại lục Ofidya người kế vị ngai vàng của Nhà Vua

Nhưng Allain lại không mong muốn gì cái vị trí đó và cậu cũng không dám chắc mình có thể trở thành vị Vua tốt hay không cho nên cậu đã đưa ra một quyết định sai lầm lớn nhất trong cuộc đời cậu đó là nhường lại chức vị cho người anh trai của cậu Cyrus

Sau khi Cyrus nhậm chức thì cậu bắt đầu thực hiện mong muốn của bản thân mình, do cậu có thể lo cho cả một đại lục nên cậu rất được người dân quý mến, nhưng họ không biết vị Vua mới của họ sẽ làm cả thế giới này đảo lộn

Vào đêm diễn ra lễ hội để cầu nguyện với Nữ Thần, ở trên bầu trời với những ánh sáng của các vì sao một mảnh tinh thể rơi xuống như một ngôi sao băng, trước khi chạm tới mặt đất tốc độ của nó giảm lại và lơ lửng trước vách núi ngoài biển cả, bằng cách nào đó Cyrus đã tới chỗ mảnh tinh thể đó như biết trước nó sẽ đáp xuống nơi này, sau khi lấy được nó Cyrus đã có được toàn những thứ như sức mạnh, tri thức về toàn bộ ma pháp và....

...

    •    Uriel: Ủa..., đã ngủ rồi à, con chỉ vừa mới nghe được một nửa câu chuyện thôi mà.

Uriel tới gần chiếc nôi, vuốt nhẹ đầu của cậu.

    •    Arstly: "Tôi chưa có ngủ, chỉ là tôi không thích nghe chuyện cổ tích thôi, vờ ngủ đi đúng cách hay haha."

Cánh cửa của căn phòng bỗng mở ra nhẹ nhàng một cách chậm rãi, phía sau cánh cửa là Dieter. Ông bước vào căn phòng tuyệt đẹp, ánh trăng soi rọi vào người của Uriel, đôi mắt của cô hòa quyện vào ánh trăng như những ngôi sao.

    •    Dieter: Arstly ngủ chưa, Uriel?

Uriel từ chiếc nôi tay cầm một cuốn sách, nàng quay ra đáp lại Dieter cùng câu nói đùa của cô.

    •    Uriel: Cậu nhóc hiện đang chìm trong giấc mộng rồi, thưa ngài Dieter... Đáng...Sợ...À.

Cô trả lời Dieter cùng khuôn mặt niềm nở vui vẻ.

Dieter mỉm cười rất thoải mái với ánh mắt đỏ rực của anh, Dieter hạ giọng xuống và bắt đầu thốt lên những câu nói đốn tim.

    •    Dieter: Vậy hả? Thế sao lại có người chịu đi theo một tên dữ tợn như ta đây nhỉ? Ta có hơi thắc mắc đó nàng thiên sứ của ta à.

Bàn tay anh đưa lên khuôn mặt của Uriel, hai người bốn mắt nhìn nhau. Nhưng Uriel vẫn chưa định hình được chuyện gì đang diễn ra, phải mất một lúc nàng mới hoàn hồn trở lại. Bà đỏ mặt hoảng hốt đẩy Dieter ra xa, đôi bàn tay mảnh mai đưa lên hai má, miệng nói lắp bắp.

    •    Uriel: An... Anh..... làm cái gì vậy?

Hai má của cô đỏ bừng, sự ngượng ngùng khiến cô bối rối.

Còn phía bên chiếc nôi, Arstly đang nhìn hai người họ, cậu có hơi bỡ ngỡ cùng với sự khó hiểu trước việc hai người họ làm.

    •    Arstly: "Họ làm cái hành động gì trong phòng của mình thế kia? Có cặp cha mẹ nào mà lại tình tứ trước mặt đứa con đầu lòng không vậy? Không khéo sau này mình còn bị ăn bơ đấy chứ. Mà cũng không sao, lớn lên mình cũng không muốn họ để ý nhiều đến mình hehe."

Dieter tiến gần lại Uriel, vuốt nhẹ mái tóc của cô. Anh đưa sát gương mặt lại gần bên tai Uriel, thì thầm với giọng nói trầm ngọt ngào.

    •    Dieter: Ta chỉ định chạm nhẹ môi của nàng thôi, sao mà nàng phản ứng mạnh vậy? Có phải là vì gương mặt đáng sợ này không?

Dieter cười nhẹ.

    •    Uriel: Kh...khô...không phải đâu. Anh mau ra ngoài đi, Arstly chỉ vừa mới ngủ thôi, cẩn thận lại đánh thức nó đấy. Cậu nhóc mà khóc òa lên là em bắt anh dỗ đấy nha.

Uriel đẩy Dieter ra ngoài và đóng chặt cửa lại, để lại người đàn ông bên ngoài với bộ mặt ngơ ngác.

    •    Dieter: Ể... Mình có làm gì quá đáng đâu ta?

Bên trong căn phòng, Uriel tựa vào cánh cửa cô thở dài một hơi rồi từ từ ngồi khụy xuống tấm thảm trên nền đất.

    •    Uriel: Gần quá! GẦN QUÁ ĐI MẤT!!!

Uriel có hơi hoảng hốt, mặt cô đỏ bừng vì sự xấu hổ.

    •    Uriel: Mình đã quen với việc này rồi mà, nhưng tại sao mình vẫn không thể kiểm soát được tâm trí vậy...? Điên mất thôi.

Đôi bàn tay cô ôm lấy khuôn mặt mà la lên.

    •    Uriel: Trời đất xấu hổ quá đi mất, phải làm sao giờ...

Arstly nhìn nàng đang lăn lội với mớ cảm xúc đó mà thấy thú vị.

    •    Arstly: "Cái gì đây vậy? Không ngờ ngoài mặt tốt bụng với sự bình tâm, con cũng không ngờ mama lại có điểm dễ thương như vậy đó hahaha."

Đôi chân của Uriel nhẹ nhàng thanh thoát đứng lên, cô từ từ tiến lại chỗ Arstly, ngắm nhìn cậu bé, đôi môi bà cười nhẹ.

    •    Uriel: Ngủ ngon nha, cậu nhóc mít ướt của mẹ.

Nói xong cô bước ra khỏi căn phòng, chỉ còn lại Arstly trong chiếc nôi với những con gấu bông.

    •    Arstly: "Mama đi rồi... Haiz... Buồn quá đi."

Arstly cười lạnh, cậu liếc mắt nhìn về phía cánh cửa.

    •    Arstly: "Nhưng mà nhìn hai người nồng thắm như vậy, không biết sau này có chuyện gì vui nữa không đây he..he.."
    •    Arstly: "Mà buồn ngủ quá đi mất, ban nãy cứ hóng chuyện của hai người kia mà làm mình quên luôn cả thời gian rồi."

Mắt Arstly trở nên lờ đờ, cậu bắt đầu ngáp liên tục, cuối cùng chìm vào trong giấc ngủ.

    •    Arstly: "Có lẽ nên ngủ thôi, mình chịu hết nổi rồi."

Cậu chỉ vừa mới chợp mắt thôi, nhưng một tiếng gọi đã làm cậu bừng tỉnh.

    •    Này mau dậy đi.

    •    Arstly: "??? Chuyện gì vậy, mình chỉ vừa mới ngủ thôi mà."

Ngay khi cậu mở mắt ra, trước mắt cậu là một cánh đồng hoa. Những làn gió mát thổi qua, âm thanh rì rào của những bông hoa đang đung đưa.

    •    Arstly: "Cái...cái gì đây!!! Khoan, mình nói được rồi sao? Đây đây là cơ thể của ai vậy?"

Cậu bị đưa đến một nơi xa lạ cùng với một cơ thể khác khoảng 17-18 tuổi.

    •    Arstly: "Chuyện quái quỷ gì lại diễn ra nữa đây!!!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro