Chương 11: HELL-BOUND - BẢN ÁN TỪ ĐỊA NGỤC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"This is my kingdom come."
.
.
.
.
.

Pete
Một tiếng súng chói tai chói tai vang lên đã đánh thức các giác quan của tôi. Nó ở gần đây. Rất gần. Đánh giá theo âm thanh của nó thì có thể là từ hai hoặc ba góc của hành lang. Tiếp sau đó có thêm 2 phát súng khác và từ chỗ trốn của tôi và Porsche có thể nghe thấy tiếng hét bị bóp nghẹt. Chúng tôi phải di chuyển nhanh chóng; tuy bọn chúng đông hơn nhưng chúng tôi vẫn chiếm thế thượng phong.

Tôi, Porsche và các vệ sĩ được chọn khác được chỉ thị đột nhập vào nơi ẩn náu của mục tiêu và bắt hắn, nhưng có gì đó không ổn, có vẻ như họ đang đợi sẵn chúng tôi.

"Tao sẽ bắn, che cho tao." Tôi nói khi nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần vị trí của chúng tôi, tôi kéo giá súng ra và bắn vào kẻ thù của chúng tôi mà không bỏ sót một kẻ nào. Porsche cũng làm điều tương tự phía sau tôi. Tiếng súng vang vọng, ầm ầm qua hành lang chật hẹp, cố gắng bắn hạ kẻ địch càng nhanh càng tốt. Tim tôi đập nhanh, tay vã mồ hôi khi cố né tránh mọi viên đạn được bắn về phía mình. Một vật nhỏ lăn ra cách chúng tôi chỉ vài mét và chúng tôi nhận ra ngay đó là một quả lựu đạn. Mắt tôi mở to khi kéo Porsche đi và tìm một góc để trốn. Một âm thanh tích tắc chói tai xuyên qua không khí, âm lượng tăng lên trong tích tắc trước khi phát nổ. Lựu đạn nổ; một áp lực lớn đập vào cơ thể tôi trong khi tôi bịt tai lại. Tôi đã hét lên nhưng tôi không thể nghe thấy bất cứ điều gì.

Tôi đã không thể cho cơ thể mình đủ thời gian để hồi phục, chúng tôi phải di chuyển thật nhanh. Vì vậy, tôi đứng dậy và chạy nước rút qua một vài khúc cua và quẹo vào hành lang. Tôi có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, và lồng ngực tôi đập thình thịch. Khi tôi rẽ ngoặt thì một cơ thể đập vào ngực tôi, vai đập vào xương sườn khiến tôi loạng choạng lùi về sau.

Porsche tóm lấy cổ tay tên vệ sĩ bằng tay phải trong khi tay trái của nó ngay lập tức dùng ngón tay cái đẩy khẩu súng vào thái dương của gã, khiến gã phát ra một tiếng rít nhanh và sắc bén trước khi Porsche giật mình. Tôi hành động ngay lập tức, xoay người vung chân phải, tung một cú đá mạnh vào tay tên lính canh đang cầm súng trường làm khẩu súng trường trượt trên hành lang. Gã hét lên một tiếng, sau đó là một cú đấm mạnh vào mặt gã khiến đầu gã đập xuống sàn.

Cả hai chúng tôi đều thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào gã đàn ông bất tỉnh trước mặt. Ngực tôi phập phồng, adrenaline chạy khắp cơ thể. Tôi đã không cảm thấy như thế này trong nhiều tuần nay.

"Đi nào." Porsche chỉ đường khi chúng tôi bắt đầu chạy nhằm đến vị trí của mục tiêu càng sớm càng tốt trước khi có thêm lính canh xuất hiện.

Chúng tôi đến một cánh cửa, và tôi quẹt thẻ để mở; một tiếng rít ngắn vang lên khi phiến kim loại mở ra.

"Mày lấy nó ở đâu vậy?" Porsche thở hổn hển hỏi.

"Từ vệ sĩ mà mày vừa đánh gục." Tôi trả lời khi xông vào phòng, Porsche bám sát phía sau. Chúng tôi đã tìm kiếm toàn bộ căn phòng và không tìm thấy ai cả. Căn phòng thật yên tĩnh và trống rỗng. Chúng tôi nhìn xung quanh và vẫn không có gì.

"Mẹ kiếp." Tôi nguyền rủa. Tôi đoán đúng, họ biết chúng tôi sẽ đến đây. Họ đang đợi chúng tôi. Mục tiêu của chúng tôi đã bỏ trốn.

Sự thất vọng tràn ngập huyết quản khi tôi đặt hai tay lên đầu gối, vẫn thở hổn hển. Tôi nhấn nút trên tai nghe để liên lạc với khun  Kinn. Anh trả lời sau hồi chuông thứ hai.

"Hắn ta đã trốn thoát." Tôi nói, thở hổn hển. "Chúng biết chúng ta sẽ tới đây nên đã trốn thoát."

Tôi vẫn còn đang thở dốc thì một lính gác đến, đứng trên ngưỡng cửa chĩa súng vào tôi. Cơ thể tôi tự động di chuyển mà không cần suy nghĩ. Tôi nổ súng trước. Một tiếng nổ lớn vang lên khi viên đạn găm vào ngực khiến anh ta quay cuồng ngã ra phía sau, nằm bẹp trên sàn nhà, máu từ từ chảy ra từ lưng. Đôi mắt anh ta mở ra khi sự sống dần rút đi.

Sau đó có hai người nữa đến - một nam và một nữ - họ giơ súng về phía tôi. Porsche đã hành động trước khi tôi có thể. Nó nắm lấy áo của người phụ nữ và kéo cô ta về phía nó, sau đó vung cô ta qua người rồi đẩy cô ta vào tường. Cô ta đã bắn nhưng viên đạn nằm vô hại trên mặt đất và tạo ra một tiếng kêu lớn dọc theo sàn nhà lát gạch. Cả hai đều rên rỉ khi họ cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của nhau.

Tôi bắn vào người đàn ông, viên đạn trúng vào chân anh ta khiến anh ta mất cảnh giác, sự đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt khi anh ta hét lên, quỳ xuống ngưỡng cửa, khẩu súng ta rơi ra sàn. Một người đàn ông khác bước qua cửa, tôi lướt tới chộp lấy khẩu súng trên sàn và ấn mạnh chân phải của mình để dừng lại khi hất vũ khí của người đàn ông ra và nhanh chóng tung một cú đấm vào hàm anh ta. Anh ta khuỵu xuống, đưa tay lên che cái miệng đầy máu. Tôi nhanh chóng kéo giá súng và bắn một viên đạn vào tên vệ sĩ đang bị thương ở chân. Tên vệ sĩ kia nhìn lên như muốn nói gì đó, nhưng tôi đứng dậy và bắn vào ngực anh ta. Một tiếng kêu thảm thiết thoát ra khỏi cổ họng khi anh ta ngã xuống sàn.

"Chúng ta phải ra khỏi đây." Porsche nói trong khi chĩa súng về nữ vệ sĩ đã tước vũ khí và đang quỳ bên cạnh nó và sẵn sàng bắn bất cứ lúc nào. "Chúng sẽ tiếp tục đến." Nó thở hổn hển, đối mặt với người phụ nữ, họng súng của nó chỉ cách đầu cô ta vài inch.

"Có bao nhiêu người ở đây?" Tôi hỏi cô ta. Lúc đầu, cô không phản ứng, nhưng Porsche nghiêng người về phía trước cho đến khi khẩu súng của nó thực sự chạm vào trán cô ta.

"Có ít nhất năm mươi người đang trực." Cô ta nhanh chóng đáp lại. Năm mươi trong khi chúng tôi chỉ có 10 người. Tôi đã nghĩ vậy.

"Ông chủ của cô đâu?" Porsche hỏi.

"Tôi không biết!" cô ta trả lời, hoảng sợ khi thấy Porsche mở chốt an toàn của súng.

"Chúng tôi... Có chuyện gì đó đang diễn ra. Tôi không biết chuyện gì nữa. Tôi thề." Cô ta thầm thì. Tôi nhìn kỹ cô ta và không chỉ thấy sự sợ hãi trong nét mặt của cô ấy. Đó có phải là sự thất vọng? Nhưng tại sao?

"Còn gì nữa?" Tôi nhìn thẳng vào cô ta hỏi.

Cô ta lắc đầu. "Tôi chỉ biết rằng một nhóm chúng tôi đã được gọi đến một khu vực khác, thế thôi."

"Và cô không biết tại sao?" Tôi ném càng nhiều nghi ngờ hơn vào giọng nói của mình. "Tôi đang rất khó để tin vào điều đó." Tôi tiếp tục.

"Tôi thề." Cô ta nói một cách chắc nịch. Tôi hít một hơi, nhưng trước khi tôi có thể nói, chuông báo động bắt đầu inh ỏi khắp các hành lang, thiêu rụi toàn bộ tòa nhà, xuyên qua tai chúng tôi. Tôi ôm đầu khi đèn vụt tắt.

Tôi chớp mắt thật nhanh để điều chỉnh tầm nhìn của mình trước bóng tối đột ngột sập xuống, tai tôi nhức nhối, tim đập thình thịch, tôi không thể nhìn thấy gì. Những âm thanh chói tai đang phát ra từ khắp mọi nơi. "Cô ta trốn rồi!" Porsche hét lên. Mẹ kiếp. Ngay khi nó nói từ cuối cùng đó, âm thanh sạc điện lấp đầy khoảng trống giữa tiếng rền rĩ của chuông báo động. Điều đó như tăng thêm sự tra tấn vào đôi tai vốn đã nhức nhối của tôi. Tiếp theo dõi là tiếng nổ của một quả lựu đạn cách chúng tôi vài mét đã thắp sáng căn phòng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Mắt tôi lập tức bắt gặp một bóng đen đang chạy từ phía sau xuống hành lang, dần biến mất trong bóng tối.

Có gì đó không đúng.

Tôi giơ súng lên và bắt đầu đi về phía ngưỡng cửa, nheo mắt trong bóng tối để nhìn rõ trong khi tiếng chuông báo động ngày càng lớn. Tôi lén nhìn ra từ trong phòng và thấy đèn khẩn cấp nhấp nháy nhanh ở cuối hành lang khiến một nửa hành lang bao trùm trong ngọn lửa đỏ. Sự nhấp nháy diện rộng làm đầu tôi đau nhói.

Hành lang vắng tanh. Không nhìn thấy ai trong tầm mắt. Một phần lớn trong tôi lo sợ báo động này có thể có ý nghĩa gì đó.

Porsche bắt đầu la hét át cả âm thanh inh ỏi của chuông báo động, tôi nhìn về phía giọng nói của nó phát ra và thấy nó đang đứng bên cạnh một cửa sổ lớn đang mở, ánh sáng từ mặt trăng chiếu vào phòng.  Tôi chạy lại và nhìn qua cửa sổ. Nó không quá cao so với vị trí của chúng tôi, chúng tôi có thể sống sót sau một cú nhảy. Tôi nghĩ.

Chuông báo động vẫn tiếp tục kêu, nhưng không có ai tấn công chúng tôi, và có vẻ như nó đã tắt. Không có dấu hiệu của con người ở bất cứ đâu, không có tiếng trả lời của lửa. Mọi người đâu rồi? Điều gì đang diễn ra?

Nó quá to, tôi không thể suy nghĩ một cách chính xác. Tôi thậm chí không thể nghe được suy nghĩ của chính mình. "Chúng ta nên nhảy thôi!" Porsche hét lên, và tôi gật đầu. "Đếm đến ba."  Nó nói qua những âm thanh chói tai.

"Một!"  Nó bắt đầu đếm và tôi nhìn xuống. Nó không cao đến thế, sẽ chỉ có vài vết trầy xước, nhưng vẫn đủ cao để khiến bạn gãy xương nếu tiếp đất sai cách.

"Hai!"  Nó tiếp tục. Và chúng tôi đã nhảy khi đếm đến ba. Trước khi chân chạm đất, tôi cuộn người trong không trung và lăn để giảm bớt áp lực. Tôi rên lên một tiếng, thở hổn hển nằm thẳng trên sàn, bụi bao phủ không khí, dính trên mặt và cổ tôi khi mồ hôi phủ khắp người tôi. Tai tôi ù đi. Chúng tôi còn sống.

.
.
.

Nhiều ngày trôi qua. Cảm giác đáng sợ đó vẫn còn phảng phất trong không khí tháng Mười, khi nhiệt độ đang xuống dần vì mùa đông đang đến. Tôi đã nằm trên giường, mắt nhìn chằm chằm trần nhà tối đen.  Tôi đang cố gắng nghĩ về những gì đã xảy ra tại nhiệm vụ của chúng tôi vài ngày trước, lý do có thể là gì, có ai đó tiết lộ chúng tôi? Nhưng ai? Tôi đã dành cả ngày để cố gắng tự tìm kiếm một số câu trả lời nhưng không thể tìm thấy bất kỳ sự manh mối nào.

Tôi nằm nghiêng sang một bên, mệt mỏi với những suy nghĩ của mình, bực mình vì không thể ngủ được vì những cái "giá như" cứ quẩn quanh trong đầu. Tôi cố gắng ngăn mình khỏi suy nghĩ khi nhắm chặt mắt lại, nhưng thay vào đó, tâm trí tôi lại tràn ngập những suy nghĩ lần hoàn toàn khác. Những suy nghĩ về Vegas.

Sự kiểm soát tuyệt đối của hắn đối với tôi dường như ngày càng chặt hơn mỗi phút tôi ở bên hắn, và nghĩ tới việc hắn mất kiểm soát vì tôi khiến tôi cảm nhận được những điều mà tôi thậm chí không thể giải thích được, như thể tôi bị xích lại một cách hoàn hảo bởi lời nói của hắn, giống như tôi cố ý chui vào hang thỏ vậy. Sự tò mò về hắn lấp đầy tôi, nó khiến tôi sợ hãi nhưng đồng thời cũng khiến tôi thích thú. Vì vậy, tôi đã đi xa hơn, và bây giờ tôi bị mắc kẹt và dường như tôi không thể thoát khỏi sự kiểm soát của hắn. Tôi biết những gì hắn đã làm với tôi và tôi cảm thấy rằng Vegas cũng biết điều đó. Tôi rơi vào tay hắn không phải là ngẫu nhiên mà đã có một cái điều gì đấy ở đó.

Tôi khao khát hắn, điều đó đã rõ ràng ngay từ đầu. Tôi đã trao cho hắn tất cả những gì mình có như thể tôi sẵn sàng đánh đổi tất cả chỉ để có được sự đụng chạm của hắn hết lần này đến lần khác. Hắn là chất gây nghiện, cách hắn ôm tôi như thể hắn tôn thờ cơ thể tôi khiến tôi phấn khích, cho tôi cảm giác rằng hắn sẽ làm mọi thứ tôi yêu cầu, rằng hắn có thể phá huỷ tôi và tôi có thể làm điều tương tự với hắn, và rằng  hắn cũng sẽ khao khát tôi giống như cách cơ thể tôi khao khát hắn. Đó là sức mạnh của tôi, là những gì tôi làm với hắn, là cảm giác chiến thắng trong khoái lạc.

Nhưng một ý nghĩ cứ đâm vào tâm trí tôi như một cái gai. Tại sao khun Kinn lại nghi ngờ hắn? Hắn vẫn là một bí ẩn đối với tôi cho đến tận bây giờ. Giống như tôi chỉ thấy được một tia sáng nhỏ nhoi trong thế giới đen tối của hắn, trong khi còn nhiều điều nữa vẫn đang khuất lấp trong bóng tối. Nỗi sợ hãi không biết con người hắn thực sự như thế nào, hắn có thể làm những gì, hắn là những gì hơn thế nữa vẫn đang trực chờ lộ ra và nuốt chửng hoàn toàn lấy tôi và tôi không có khả năng tự vệ trước nỗi sợ đó.

Nhưng có một phần nhỏ trong tôi nói với tôi rằng hắn sẽ không phản bội khun Kinn. Hắn chắc chắn có khả năng làm điều đó, nhưng có điều gì đó không ổn, như thể còn thiếu một mảnh ghép khổng lồ khác nữa.

Tôi trằn trọc trên giường một lần nữa, cố chợp mắt một chút. Tôi kéo chăn lên đầu và nhắm mắt lại, làm trống tâm trí mình. Tôi phải nói chuyện với khun Kinn vào ngày mai.

"Ngồi đi Pete." Khum Kinn nói khi tôi yên vị trên ghế, Porsche và Arm cũng ở trong phòng. Chỉ có ba chúng tôi. Bầu không khí yên tĩnh và nặng nề đến kỳ lạ, có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ. Tôi chỉ dám liếc qua khun Kinn, lông mày anh cau lại thành một cái cau có, quai hàm căng ra, môi mím chặt.

"Tôi đã từng nói qua rằng tôi hoài nghi Thứ gia đứng sau màn chạy trốn của mục tiêu của chúng ta." Anh bắt đầu nói khi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính xách tay của mình. Mọi người vẫn im lặng và chờ đợi. Tim tôi đập thình thịch, cảm giác như nó sắp bật ra khỏi lồng ngực vậy. Tay tôi sờ soạng dưới gầm bàn, mồ hôi lấm tấm trên lòng bàn tay và trên trán.

"Tôi muốn điều tra Vegas." Khun Kinn cuối cùng cũng lên tiếng, và tôi tự động ngẩng đầu lên khi nghe đến tên hắn, tôi gần như ngừng thở. Mắt tôi dán chặt vào mắt khun Kinn.

"Chúng ta đã tìm thấy một đoạn phim quay cảnh hắn gặp gỡ một trong những nhà đầu tư của đối thủ cạnh tranh của chúng ta." Anh nói, giọng kiên quyết và trầm thấp. Tim tôi đập thình thịch to hơn, hơi thở đứt quãng. Vegas đang làm cái gì?

"Hắn sẽ không phản bội ngài đâu, thưa sir." Tôi buột miệng. Khun Kinn ném cho tôi một cái nhìn, đôi mắt anh đanh lại, nheo lại nhìn tôi, lông mày càng nhíu chặt hơn.

"Như thế nào?" Giọng anh trầm lắng, sự im lặng trong phòng có cảm giác chói tai và ngột ngạt.

"Hai người đã làm việc cùng nhau nhiều năm rồi, thưa sir." Tôi nói chắc chắn, cố gắng hết sức để giọng mình không run. "Tôi không nghĩ hắn sẽ làm như vậy với ngài." Tôi tiếp tục, không rời mắt. Tôi không biết tại sao tôi lại bênh vực hắn trước khun Kinn, tôi chỉ biết rằng hắn sẽ không làm thế với anh ấy. Vegas rất thông minh, tôi biết khía cạnh đó của hắn và sự thông minh ấy sẽ khiến mọi người tin rằng hắn có khả năng phản bội Chính gia. Vì trí tuệ đó ​​đã lôi kéo hắn vào bóng tối, hơn nữa là sự tà ác khiến mọi người khiếp sợ hắn. Hắn làm việc âm thầm để đạt được bất cứ điều gì mình muốn, mặc dù vậy vẫn còn một số nghi ngờ. Tôi không biết tại sao, nhưng có.

"Đó là lý do tại sao cậu ở đây Pete." Khun Kinn lại nói, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. "Tôi muốn cậu theo dõi Vegas." Anh nói, ánh mắt dữ dội xuyên qua tôi.

"Hãy chứng minh là tôi sai đi, Pete."

.
.
.














Chương này ngắn, 3000 chữ thôi nên tôi lên chương sớm ;))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro