Chương 12: TRAPPED - MẮC BẪY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
.
.
.
.
Tôi bước vào dinh thự của Thứ gia với những suy nghĩ thậm chí còn rối rắm hơn bình thường. Đầu óc tôi quay cuồng giữa công việc và Vegas. Tôi phải theo dõi hắn. Tôi biết mình không nên nói với hắn nhưng nếu bị Vegas bắt quả tang thì thật khủng khiếp, hắn sẽ phản ứng thế nào? Hắn sẽ ghét tôi chứ? Nó sẽ làm tổn thương hắn sao? Tôi lắc đầu. Tại sao tôi thậm chí còn bận tâm tôi sẽ làm tổn thương hắn hay không? Nhưng nếu đó sự thật là do hắn làm thì sẽ ra sao? Tôi có thể báo cáo hắn với khun Kinn không? Tôi có khả năng phản bội Vegas không? Tất cả những câu hỏi này cứ quay cuồng trong tâm trí tôi, hết suy nghĩ này đến suy nghĩ khác, và tôi không thể nắm bắt được một suy nghĩ nào trong cơn lốc. Một cuộc chiến nội tâm dường như đang diễn ra khiến cho việc suy nghĩ trở nên khó khăn để lựa chọn. Một bên tôi là vệ sĩ trưởng của Chính gia và lời thề của tôi là bảo vệ họ đến hơi thở cuối cùng, nhưng bên kia lại khao khát được sát cánh cùng bóng tối.

Việc tôi đang cân nhắc lựa chọn thứ hai khiến tôi sợ hãi đến tận xương tủy, thật sự sợ. Có một phần rất lớn trong tôi muốn bảo vệ hắn, để chiến đấu với tất cả những điều đặt cược về hắn, để cứu hắn. Vegas nắm giữ một bản chất làm lu mờ mọi quan điểm logic và đạo đức mà tôi từng sở hữu. Hắn hoàn toàn nắm bắt mọi suy nghĩ của tôi, che mờ tâm trí tôi nhưng đồng thời tôi lại cũng có thể nhìn thấy hắn một cách rõ ràng. Chỉ bản thân hắn mà thôi. Vegas khiến người khác thậm chí không dám nhìn vào hắn, hắn ở đó, đằng sau vẻ ngoài đen tối và đáng hận là một cuộc đời vỡ nát. Và hắn giống như một căn bệnh truyền nhiễm, lan khắp tâm trí tôi, không chịu rời đi mà quấn chặt lấy tôi.

Nhưng tôi không suy nghĩ được bao lâu khi đột nhiên có ai đó đứng trước mặt mình. Tôi suýt va phải hắn, tôi nhìn lên và ngay lập tức cúi đầu xuống khi nhận ra đó là khun Gun.

"Điều gì đã đưa cậu đến đây, Pete?" Ông ta nói, một nụ cười xảo quyệt nở trên khuôn mặt, sự thích thú hiện rõ trong mắt ông ta khi nhìn thẳng vào tôi.

"Ồ. Chỉ là một cuộc thăm viếng thôi." Tôi nhìn thẳng vào mắt ông ta và trả lời. Không hiểu sao nhưng có một cảm giác kỳ lạ chạy dọc sống lưng tôi, cổ họng tôi bỗng khô khốc, tim bắt đầu đập thình thịch trong lồng ngực. Tại sao tôi lại cảm thấy rất sợ hãi? Tại sao tôi cảm thấy như thể có điều gì đó không ổn? Như thể một mối nguy hiểm rình rập nào đó sắp xảy ra? Nó đang bò trên da tôi, cảm giác ớn lạnh chạy từ gáy xuống lưng. Tôi đứng thẳng người, gạt bỏ những suy nghĩ đó của mình.

"Khun Tankhun muốn tặng quà chúc mừng lễ tốt nghiệp của Macau." Tôi mỉm cười đáp. Đó là sự thật. Cậu chủ đưa cái này cho tôi đêm qua. "Thật không may, khun nủ không thể đưa cái này cho cậu ấy vì có chuyến bay sáng nay." Tôi vừa giải thích vừa đưa cho khun Gun chiếc túi giấy màu xanh và trắng dành cho Macau. Ông ta vẫn nhìn tôi một hồi lâu hơn trước khi chuyển mắt sang cánh tay đang duỗi thẳng của tôi.

Khun Gun nhận lấy chiếc túi từ tay tôi trong khi mắt ông lại nhìn tôi và quan sát từng bước di chuyển của tôi và tôi không thể thể làm gì ngoài việc cố gắng giữ tỉnh táo. Ông ta có kiểu nhìn chằm chằm khiến bạn cảm thấy thật nhỏ bé.

Đôi mắt đen sâu thăm thẳm của ông ta có tác dụng khiến tôi không thể rời mắt khỏi. Nỗi sợ hãi len lỏi trong cơ thể tôi, trở thành một sinh lực hữu hình lẻn vào tôi như một con thú đói làm tôi bất động, não bộ tôi như ngừng hoạt động. Tôi có thể nghe thấy tiếng mạch đập trong tai mình, gần như chặn đứng mọi âm thanh khi tôi bắt đầu hít vào đủ lượng không khí cần thiết. Tôi cố gắng điều hòa hơi thở để làm dịu cơn hoảng loạn đang hình thành trong cơ thể. Tôi bị mắc kẹt tại chỗ, không thể di chuyển, luồng khí đe dọa của ông ta đang siết chặt lấy tôi.

"Pete, đi theo tôi." Một giọng nói quen thuộc làm tôi giật mình. Tôi quay đầu sang trái và nhìn thấy Vegas đang đi ngang qua chúng tôi và để lại cái lườm dữ tợn với cha hắn trước khi sải bước về phía trước. Tôi cúi đầu chào khun Gun lần cuối khi xin lỗi rồi thở ra một hơi thật sâu và đi theo Vegas. Chân tôi bủn rủn, tim đập thình thịch khi tôi chạy theo sau hắn.

"Sao em lại ở đây, Pete?" Vegas gầm gừ, đóng sầm cửa lại gây ra một tiếng rầm lớn. Tôi nao núng trước âm thanh đột ngột. Cái lườm sắc lẹm của hắn khiến hơi thở của tôi ngưng trệ ngay lập tức.

Tôi nghĩ chúng tôi đang ở trong văn phòng của hắn. Tất nhiên, hắn sẽ không kéo tôi vào phòng ngủ, điều đó sẽ thật đáng ngờ. Tôi nghĩ, và tôi muốn trợn tròn mắt với chính mình nhưng quyết định không làm thế. Tôi nhìn lướt qua căn phòng, đây là lần đầu tiên tôi đến đây. Nó trông rất sang trọng với thiết kế tối giản cùng những bức tường và đồ nội thất màu đen và trắng càng làm căn phòng có cảm giác rộng rãi và yên tĩnh.

"Pete." Vegas gọi tên tôi một cách kiên quyết, búng ngón tay trước mặt tôi để gọi tôi trở lại từ trạng thái xuất thần. Tôi lắc đầu khi hắn. Đôi mắt đen của hắn nhìn sâu vào mắt tôi.

"Tôi -." Những từ ngữ tự động bật ra trước khi tôi có thể nói ra, tôi cố gắng tìm kiếm điều gì đó để nói nhưng tôi không thể nghĩ ra bất cứ điều gì. Tâm trí tôi lộn xộn thành những từ ngữ và suy nghĩ khác nhau mà tôi thậm chí không thể nắm bắt được.

"Đó là bởi vì...... kỳ phát tình của tôi." Tôi nói. Chết tiệt.

Vegas nhướn mày nhìn tôi, ánh nhìn của hắn dịu đi một chút, vai thả lỏng, một tia sáng nhỏ hiện rõ trong mắt khi nhìn tôi.

"Tuần này kỳ phát tình của tôi sắp đến nên tôi sẽ ở lại đây." Tôi ngập ngừng, cái nhìn chằm chằm của hắn khiến tôi không thể nói nên lời. "Như những gì chúng ta đã đồng ý." Tôi tiếp tục, chớp mắt nhìn hắn, mím chặt môi và mỉm cười. Tôi đi ngang qua căn phòng, ngồi trên chiếc ghế dài, cảm nhận sự mềm mại của nó trong lòng bàn tay mình và hít thở không khí một cách nhẹ nhàng. Tôi có thể ngửi thấy mùi hương của Vegas trong phòng, lạnh lẽo như sương mù sau cơn mưa và nó vẫn xoa dịu tôi như mọi khi.

"Kỳ phát tình, hừm." Hắn thì thầm và nhìn chăm chú, ánh mắt đen tối của hắn nhìn chằm chằm vào tôi một cách chế nhạo. Vegas sau đó quay đi, tiến về phía bàn làm việc nhưng khí thế vẫn giữ nguyên, luôn luôn đáng sợ và thống trị khiến tim tôi đập nhanh một cách khó chịu trong lồng ngực.

"Vậy, tôi có thể ở lại đây không?" Tôi hỏi trong khi mắt dõi theo hắn. Hắn trông thật bảnh bao trong chiếc áo dài tay bằng lụa đen để hở ngực một chút, mái tóc được chải gọn gàng trước trán, một sợi rơi ra một cách hoàn hảo xuống khóe mắt trái. Hắn trông thật tuyệt vời.

Điện thoại trong túi của tôi rung lên. Tôi nhìn xuống và đó là Porsche.

Porsche: Nhắn tin cho tao nếu mày cần giúp đỡ. Xóa cái này sau khi đọc.

Tôi cười. Anh chàng này luôn ủng hộ tôi.

"Yo, Pete!"

Tôi giật mình đứng dậy ngay lập tức và nhìn người vừa bước vào phòng, nụ cười của tôi bắt đầu chuyển thành nụ cười thật tươi khi tôi nhìn thấy Macau.

"Hey." Tôi nói khi cậu ấy kéo tôi vào một cái ôm thật nhanh. Macau hoàn toàn trái ngược với anh trai Vegas của mình. Cậu vui vẻ, luôn mỉm cười và rất hay nói. Cậu cũng là một Alpha, nhưng Vegas là Alpha cao cấp duy nhất trong Thứ gia. Chúng tôi trở nên thân thiết vì cậu ấy luôn ở trong biệt thự của Chính gia và cậu ấy không thích ở đây vì anh trai mình luôn bận rộn.

"Chuyển lời của em tới khun Khun rằng cảm ơn và đừng quay lại." Cậu đùa. Cậu ấy thích làm phiền khun Tankhun và tôi không biết tại sao.

Không khí đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn khi Macau đến, chúng tôi nói về bộ phim mà cậu ấy đã xem gần đây và bây giờ chúng tôi đang nói về quán cà phê này và cách cậu nhìn thấy một người đã thu hút được sự chú ý của mình.

"Tôi biết chủ sở hữu." Tôi trả lời cậu ấy, và đôi mắt cậu đột nhiên rạng rỡ với sự phấn khích.

"Pi biết thật sao? Pi có thể hỏi anh ta xem người đó có phải là khách quen được không?" Cậu ấy hỏi. "Tôi vừa nghe người phục vụ gọi cậu ấy là 'Chay' khi cậu ấy gọi món." Cậu ấy tiếp tục suy nghĩ còn tôi thì mỉm cười.

"Chắc chắn, tôi sẽ hỏi cậu ấy cho cậu." Tôi cười rạng rỡ. Năng lượng của Macau rất dễ lây lan, cảm xúc mà cậu có đang tỏa ra có khả năng ảnh hưởng đến mọi tế bào trong cơ thể tôi và tôi không thể không mỉm cười với cậu ấy và cười trước những trò đùa ngớ ngẩn và những trò hề kỳ lạ của cậu.

"Macau, out." Vegas đột nhiên gầm lên và cả hai chúng tôi đều ngoảnh đầu về phía hắn. "Out." Hắn nhắc lại, hơi nghiêng đầu khi ra hiệu về phía cửa.

"No." Macau rên rỉ. "Thật là một người biết phá vỡ bầu không khí mà." Cậu ấy vừa nói vừa đứng dậy trong khi tôi chỉnh lại áo và đứng bên cạnh cậu.

"Nhân tiện, tại sao pi lại ở đây, Pete?" Macau nhìn tôi, phớt lờ anh trai mình.

"Em ấy ở lại đây với anh." Vegas trả lời mà không rời mắt khỏi đống giấy tờ đang đọc.

"Gì cơ?!" Chúng tôi đồng thanh hỏi. Cả tôi và Macau đều bị sốc.

"Sao cơ? Sao giống như bây giờ hai người các anh đang ở cùng nhau vậy?" Macau nói với vẻ kinh ngạc, đôi mắt mở to nhìn tôi rồi đến Vegas, rồi lại nhìn tôi. Tôi lắc đầu với cậu.

"Em ấy là bạn đời của anh. Em ấy là của anh." Hắn trả lời với giọng đều đều khi đặt tờ giấy xuống bàn. "Out." Hắn nhắc lại vào lần này ném cho em trai mình một cái lườm mạnh mẽ. Macau sau đó bỏ cuộc và quyết định không hỏi thêm câu nào nữa rồi rời khỏi phòng, vẫy nhẹ tay với tôi trước khi đóng cửa lại.

"Vừa nãy là sao?" Tôi hỏi Vegas khi đi về phía hắn.

"Hai người ồn ào quá." Hắn trả lời với giọng điệu chán nản.

"Không phải điều đó."

"Rồi sao?" Hắn hỏi ngược lại, ngước nhìn tôi trong khi dựa vào ghế, khoanh tay trước ngực. Giữa chúng tôi là một chiếc bàn dài màu xám.

"Đừng chơi trò đấu trí với tôi Vegas." Tôi cảnh cáo.

"Tôi không làm gì cả." Hắn vô cảm nói.

"Tôi có câu hỏi. Thực sự rất nhiều."

"Về?"

"Về mọi thứ."

Miệng hắn giật giật và tôi khá chắc là hắn đang cố nhịn cười. "Được rồi, chúng ta hãy thử nghe xem." Hắn vừa nói vừa đổi sang nhìn thẳng vào tôi và đó là một cái nhìn mạnh mẽ làn tim tôi gần như ngừng đập. Nhưng đây là cơ hội để tôi hỏi hắn tất cả những câu hỏi đã săn lùng tôi trong vài ngày qua.

"Chính xác thì anh là ai?"

"Ý em là gì?"

"Tôi không thể hiểu được anh. Dù cố gắng thế nào, tôi dường như vẫn không thể hiểu anh." Vegas có thể không phải là người chúng tôi đang tìm kiếm nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không liên quan đến chuỗi sự kiện đáng lo ngại gần đây. Hắn đang giữ điều gì đó với tôi kể từ ngày chúng tôi gặp nhau. Tôi chắc chắn về điều đó. "Chiều Chủ nhật anh đã ở đâu?" Tôi hỏi, đó là ngày chúng tôi đi tập kích mục tiêu.

"Ở đây, đang làm việc. Nhân tiện, chuyện đã diễn ra như thế nào? Tôi muốn biết."

"Coi như anh không biết." Tôi cau có và hắn trả lời tôi với một nụ cười nhếch mép.

"Anh đã biết trước là không có ai ở đó đúng không?"

"Không."

"Tôi không tin anh."

"Đó là bởi vì em không tin tưởng tôi." Hắn chống cả hai khuỷu tay lên bàn và nghiêng người lại gần tôi hơn. "Chúng ta đã vượt qua điều này."

Tôi cảm thấy nóng nảy. Vegas đã đảo ngược cuộc trò chuyện một lần nữa. Thay vì hắn là người bị thẩm vấn thì giờ đây ánh đèn sân khấu lại hướng về tôi. Hắn luôn làm điều này, biết đủ thứ. Chơi đùa tôi.

"Anh biết điều gì đó." Tôi nói, lông mày cau lại nhìn anh.

"Tôi có sao?" Hắn đáp lại với một nụ cười ranh mãnh. "Chính xác thì chúng ta đang nói về điều gì ở đây, Pete?"

Tôi không trả lời. Ngực tôi phập phồng hít thở sâu.

"Em muốn biết chính xác những gì?" Hắn tiếp tục; đôi mắt đen cứng rắn như thép của hắn nghiêm túc một cách đáng sợ.

Tôi thở dài bỏ cuộc. Tôi không thể thúc ép hắn nhiều hơn nữa; hắn sẽ nghi ngờ tôi. Tôi không muốn hắn nghi ngờ tôi, tôi cần tìm câu trả lời và nếu hắn không muốn giúp tôi thì tôi sẽ tự tìm cách khác.

Tôi quan sát hắn khi hắn đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi về phía tôi, đôi mắt đen của hắn nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi cảm thấy đặc biệt nóng bỏng. Hắn nghiên cứu tôi, đôi mắt không rời khỏi cơ thể tôi dường như đang tận hưởng sự khó chịu của tôi. Tôi cảm thấy cơ thể mình căng ra khi hắn đứng cách tôi vài inch. Tôi không thể thở được.

Hắn bất ngờ đưa tay phải lên mặt tôi, ngón cái miết dọc một bên khóe miệng tôi. Tôi run lên trước sự tiếp xúc mềm mại ấy. Tôi muốn rút lui nhưng đã quá muộn. Tôi đã cố gắng rất nhiều để nhớ chúng tôi đang nói về điều gì nhưng giả vờ như không xúc động trước sự đụng chạm của hắn còn khó hơn rất nhiều. Tôi hít một hơi thật sâu khi nhắm mắt lại rồi nhanh chóng mở ra trước khi bắt đầu nói.

"Còn một điều nữa, tại sao anh lại nói với Macau—"

"Ngậm miệng em lại." Hắn gầm gừ khi áp môi vào môi tôi. Hai tay hắn đặt ở hai bên mặt tôi, cái lạnh từ những chiếc nhẫn kim loại của hắn truyền đi tia ớn lạnh ra khắp cơ thể tôi khi hắn vuốt ve má tôi. Tôi có thể cảm nhận được ham muốn khi mỗi lần lưỡi hắn đưa vào miệng tôi, một luồng nhiệt chạy qua người khiến tôi luồn tay vào tóc hắn và kéo hắn lại gần hơn để tôi cảm nhận được hơi nóng của cơ thể hắn đang áp sát vào cơ thể mình.

Tôi thở hổn hển khi bàn tay hắn đặt trên đùi phải của mình, siết nhẹ khi nâng nó lên và quấn nó quanh eo hắn. Tôi rên rỉ khi hắn cắn môi dưới của tôi. Vegas chết tiệt, hắn rất giỏi khoản này.

Tâm trí tôi bây giờ tràn ngập hình ảnh Vegas hôn tôi. Hôn tôi theo cách khiến tôi kinh hãi về sự kìm kẹp không thể phá vỡ của hắn đối với tôi. Miệng của hắn, ở khắp mọi nơi. Nó giống như một cơn bão dữ dội, đau đớn và ngọt ngào. Tiếng rên khe khẽ của hắn trên môi tôi như tiếng sấm xa xăm làm toàn bộ tôi rơi vào quy phục. Và cơ thể anh ta đứng rất gần, chiếm lấy không gian và tỏa nhiệt.

"Vegas." Tôi rên rỉ tên hắn khi áp sát môi hắn như thể hắn là sự cứu rỗi của linh hồn tôi, là nơi trú ẩn an toàn và là cứu chuộc đối với tôi. Tôi khao khát hắn. Hắn đẩy nhẹ tôi xuống ghế sofa, khiến tôi cảm thấy lạc lõng với sự vắng bóng đột ngột của hắn.

Hắn giờ đang ở trên người tôi, cơ thể tôi khao khát hắn, dù chỉ là một sự tiếp xúc nhỏ nhất. Tôi khao khát điều đó, và hắn không làm tôi thất vọng khi cởi cúc áo sơ mi đầu tiên của tôi, làn da hắn chạm vào tôi tạo ra cảm giác thật đê mê và đầy mê hoặc. Tôi không thể không rên rỉ bên dưới hắn.

Hắn sau đó mặt vào gáy tôi, đặt những nụ hôn nhẹ nhàng lên tai tôi. Hắn ở đó gặm nhấm, mút làn da tôi trong khi tôi lùa những ngón tay vào tóc hắn. Hơi thở nóng bỏng của hắn đang thiêu đốt tôi.

"Chúng ta nên dừng lại, tôi có một cuộc họp trong ba phút nữa." Hắn thì thầm khi đột ngột buông tôi ra. Tôi bị sốc và nằm thở hổn hển một cách chết lặng trên ghế sofa. Oh, đây là điều khó chịu nhất mà hắn từng làm với tôi.

"Mẹ kiếp, Vegas." Tôi ngồi dậy thở phì phì và lườm anh ta một cái. Tôi muốn bóp cổ anh ta quá.

Tôi tách khỏi anh ta và đi thẳng đến phía đối diện của căn phòng. Ở đó có một chiếc giường sofa lớn gần bếp nhỏ, nơi anh ta đặt những loại rượu đắt tiền của mình. Tôi vớ lấy những chiếc gối ném trên ghế sofa và đắp lên người khi nằm xuống, nhắm chặt mắt cho đến khi cơn buồn ngủ bao trùm lấy tôi.

Tôi thức dậy với cảm giác đói, tôi nhận ra mình đang ở trong một căn phòng khác. Là phòng của Vegas. Tôi đã đến đây bằng cách nào? Tôi thậm chí còn không cảm nhận được bất cứ ai đã di chuyển tôi. Tôi ngồi dậy, để đôi chân trần chạm vào sàn nhà lạnh cóng và tôi đứng dậy. Đôi mắt tôi nheo lại trong bóng tối. Tôi chỉ có một mình.

Tôi đã đến phòng của Vegas vài lần nên tôi chắc chắn rằng không có camera xung quanh. Tôi vội vàng đi đến tủ và bàn của hắn, tìm kiếm thứ gì đó, bất cứ thứ gì có thể giúp tôi lần ra manh mối hoặc có thể giúp tôi chứng minh rằng hắn vô tội.

Tôi lục tung đống giấy tờ dưới bàn hắn, kiểm tra từng mảnh, đọc từng chữ. Nhưng không thể tìm thấy bất cứ điều gì hữu ích. Tôi mở từng ngăn kéo, từng ngăn tủ và không tìm thấy gì. Không có gì cả. Tôi thở dài vò đầu. Tôi đứng thẳng dậy, chạy về phía cửa, ngón tay lạnh dần, hơi thở đứt quãng. Tôi cảm thấy cái lạnh của màn đêm. Khi chạm vào tay nắm cửa, cái lạnh chạy dọc từ cánh tay cho tới gáy khiến tôi rùng mình.

Tôi bước ra khỏi phòng, nhón chân đi trên hành lang. Bề mặt gồ ghề của nó sượt qua đôi chân trần của tôi khi tôi trốn dọc theo các góc mỗi khi thấy vệ sĩ đi tuần. Tim tôi đập mạnh, máu dồn lên tai, lòng bàn tay đổ mồ hôi trong khi tôi cố gắng kiểm soát hơi thở không đều của mình. Tôi cảm thấy như mình đang ở trong hang sư tử, và tôi là con mồi. Di chuyển sai và tôi sẽ biến mất ngay lập tức.

Cuối cùng, bây giờ tôi đang đứng trước văn phòng Vegas. Tôi thò đầu vào bên trong và nhận ra rằng nó trống không, nhưng đèn vẫn sáng.

Hắn ta đâu rồi?

Tôi vừa định mở cửa thì cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Tôi có thể cảm nhận cái nhìn chằm chằm trên da mình, săm soi từng cử động của tôi. Tôi xoay người và nhìn xung quanh, và ở góc gần cầu thang là Vegas đang mặc một chiếc quần thụng và một chiếc áo choàng tắm tối màu. Tôi đã bị sốc khi ánh mắt của chúng tôi chạm nhau, tay tôi bắt đầu run lên khi nhìn thấy hắn đang tiến về phía tôi. Từng bước chân của hắn khiến tôi khó thở.

Cái nhìn chằm chằm của hắn làm toàn thân tôi ớn lạnh, không thể nhúc nhích, khiến tôi cảm thấy như hắn có thể nhìn thấu tôi, nhìn thấu sự xấu xí và bí mật sâu thẳm khắc sâu vào da thịt tôi. Tôi cảm thấy mình như bị lột trần. Tôi không nhận ra mình đã tự ôm lấy bản thân như thể điều đó sẽ bảo vệ tôi khỏi cái nhìn xuyên thấu của hắn. Rồi đột nhiên, khóe miệng hắn cong lên thành một nụ cười tự mãn, và thế giới xung quanh tôi trở nên thật yên tĩnh. Tôi không thể nghe thấy bất cứ điều gì ngoại trừ nhịp đập của trái tim mình, to và nhanh, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng việc nghe thấy nó lại có thể chói tai đến vậy.

Và bây giờ hắn đang ở trước mặt tôi, cách tôi một khoảng cách thật mỏng manh. Tôi thở hổn hển, nỗi sợ hãi nuốt chửng toàn bộ cơ thể tôi khi mắt hắn vẫn dán chặt vào tôi, mạnh mẽ và thống trị. Đầu óc tôi trống rỗng, tim tôi đập thình thịch trong tai và đó là tất cả những gì tôi có thể nghe thấy. Tôi cảm thấy rất lạnh, nhưng lòng bàn tay đổ mồ hôi, môi khô khốc và tôi có thể cảm thấy một cục nghẹn lớn đang dâng lên trong cổ họng.

"Pete, thở đi." Hắn thủ thỉ khe khẽ khi đặt một ngón tay lên cằm tôi.

Tôi thở hổn hển như thể vừa mới tỉnh dậy sau một thời gian dài bị trừng phạt dưới nước.

"Tại sao em lại ở đây?" Hắn hỏi, cúi người lại gần, ánh sáng từ trong phòng lọt qua khe cửa hé mở chiếu vào mặt hắn. Bây giờ tôi đã có thể nhìn rõ hắn cùng làn da mềm mại ở ngực và mái tóc bù xù, khiến tôi phải nghĩ có lẽ hắn chưa bao giờ có một ngày nào trong đời mà kém hấp dẫn, bởi vì hắn trông quá đẹp trai và tôi lại một lần nữa khát khao hắn.

"Tôi muốn anh hoàn thành những gì anh đã bắt đầu sáng nay." Tôi trêu chọc khi vòng tay qua vai hắn, giữ ánh nhìn khi tôi đặt môi mình gần tai hắn hơn.

"Mẹ kiếp, Vegas."

.
.
.
.

Hế lô cả nhà iu của kem, tôi đã định ngày mai mới lên, nhưng vì chưa buồn ngủ được nên tôi lại lọ mọ đi dịch nốt rồi đăng lên.

Còn ai chưa ngủ mà đọc được thì chúc đọc vui vẻ ha :v.

Góc PR:
Tôi vừa đăng 1 oneshot hỏny 🔞🔞🔞. Trong lúc chờ dịch bộ này thì mọi người có thể ghé qua cái oneshot "Caress Me With Pain - Vuốt ve em bằng đau đớn" này ủng hộ tôi nha :3.

Sơ lược
Khi bị giam cầm, Pete nhận ra mình sẽ chết nếu không trốn thoát. Vì vậy, không còn lựa chọn nào khác, em hiến thân cho Vegas để hắn tuỳ ý làm những gì mình muốn với cơ thể em, đổi lại em sẽ có cơ hội để tự do.

___________

Hoặc, trong trò chơi mèo vờn chuột;  Vegas trả tự do cho Pete vào một đêm và Pete chạy trốn.  Một cuộc đuổi bắt chăng? Nếu Vegas bắt được em, Vegas sẽ giữ em lại và làm bất cứ điều gì hắn  muốn.

(Pete yêu Vegas một cách điên cuồng)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro