Chương 3: DESIRE - DỤC VỌNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"I want to taste you again, like a secret or a sin."

"Tôi muốn thưởng thức em lần nữa, giống như một bí mật hay một tội lỗi."

.
.
.
.
.

Một hoặc hai ngày đã trôi qua và tôi đã trở lại với con người bình thường của mình. Sự khác biệt sẽ là tôi dễ mệt mỏi hơn; đó là một trong những tác dụng phụ của loại thuốc tôi đang dùng. Tôi vừa hoàn thành việc huấn luyện tân binh và mới chỉ 3 giờ chiều, nhưng tôi đã cảm thấy như mình vừa chạy 10 vòng không ngừng nghỉ và tôi hoàn toàn kiệt sức.

"Mày ổn không Pete?" Porsche ngồi cạnh tôi hỏi. Nó là một trong những vệ sĩ lành nghề của Chính gia, và là một người bạn tốt của tôi.

"Ừ." Tôi lơ đãng nhìn vào những ngón tay của mình khi một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi. "Porsche!" Tôi nói, mắt rạng rỡ khi nắm lấy vai nó. "Ngửi thử tao coi?"

"Gì cơ?" Một biểu cảm kỳ ​​lạ dán lên trên khuôn mặt của nó. Nó chớp mắt.

"Chỉ cần ngửi tao thôi." Tôi nghiêng người lại gần nó hơn khi nó bắt đầu hít thở không khí.

"Thằng ngu! Ngửi tao cơ mà. Gần hơn coi!" Tôi nói, ra hiệu cho nó tiến lại gần hơn, chóp mũi nó gần như không chạm vào cổ tôi khi hít vào. "Tao có mùi gì?"

"Mày có mùi như phân." Nó vừa nói vừa véo mũi.

"Oh, Thế sao?" Tôi vừa cười vừa trả lời khi vòng tay phải qua cổ nó và giả vờ vật lộn với nó. Cả hai chúng tôi cùng cười.

Xem ra một Beta không thể ngửi thấy mùi của tôi. Tôi ở cùng với rất nhiều Alpha trong Chính gia và có vẻ như họ vẫn chưa ngửi thấy mùi của tôi.

"You smell so good. - Em thật thơm."

Giọng nói của Vegas vang vọng trong đầu tôi. Tại sao Alpha ở đây không thể nhận ra mùi hương của tôi nhưng Vegas thì có thể? Có phải vì hắn ta là một Alpha cao cấp?

"Thứ gia đã đến. Hãy sẵn sàng." Một giọng nói trong tai nghe của tôi thông báo với chúng tôi. Tôi nhảy khỏi chỗ ngồi, tim tôi đột nhiên đập rất nhanh và mạnh. Vegas sẽ ở đây sao? Chết tiệt. Tôi quên mất họ có một cuộc họp ở đây ngày hôm nay.

Porsche và tôi chạy về phía sảnh chính, gia lệnh cho tất cả các vệ sĩ đi đến vị trí quen thuộc của họ trên đường đi. Cuối cùng thì chúng tôi cũng được xếp hạng cao hơn sau khi kiểm tra nhanh tình hình xung quanh và xếp hàng trước dinh thự, nơi chúng tôi sẽ chào đón Thứ gia khi họ đến.

Một lúc sau, một chiếc Lamborghini Matte màu đen dừng trước mặt chúng tôi, theo sau là ba chiếc xe tải màu đen. Tôi liếc nhìn xung quanh và thấy một khuôn mặt quen thuộc bước ra khỏi xe, một người đàn ông mặc vest. Anh ta là một trong ba vệ sĩ đêm đó ở với Vegas, anh ta cũng là người trông chừng tôi trong khách sạn.

Và cuối cùng, Vegas bước ra từ của mình. Mắt tôi tự động tìm hắn. Tôi chớp mắt vài lần nhìn hắn với vẻ mong đợi khi hắn chỉnh lại áo rồi đút tay vào túi. Khi mắt tôi lướt qua bóng dáng của hắn, tôi có thể thề rằng hắn trở nên hấp dẫn hơn sau mỗi giây. Bạn nhìn hắn càng lâu, hắn sẽ càng nhấn chìm bạn.

Ba nút đầu tiên của chiếc áo sơ mi dài tay bằng lụa của hắn mở toang để lộ làn da nhợt nhạt mềm mại nơi vòm ngực. Cơ bắp mạnh mẽ hiện diện bên dưới lớp áo. Một chiếc vòng cổ dài bằng kim loại với mặt dây chuyền hình thánh giá rủ xuống cổ hắn một cách nguy hiểm. Mái tóc hắn óng ánh dưới ánh nắng mặt trời. Hắn trông thật phi thường. Làm thế nào mà một người xấu xa này lại đẹp đẽ như vậy?

Tôi chớp mắt. Rũ bỏ sự sợ hãi ra khỏi cơ thể mình.

Sau đó, hắn bắt gặp ánh mắt của tôi, đập vào mắt tôi là đôi mắt đen không rời khi hắn lướt qua và tôi nín thở. Tôi nhảy dựng lên khi cảm thấy hắn ở gần hơn tôi tưởng, đôi môi hắn nhẹ nhàng lướt qua tai tôi.

"Rất vui được gặp em ở đây, Pete." Hắn thì thầm, hơi thở nóng bỏng ngay lập tức khiến tôi rùng mình. Tôi cảm thấy toàn thân mình như đang bốc cháy chỉ với hành động và sự hiện diện của hắn. Tôi muốn đẩy hắn ra, nhưng cơ thể tôi không thể di chuyển.

"Cút đi." Tôi thì thầm đáp lại, mỉm cười thật tươi.

Hắn lùi lại và tôi có thể thấy cách biểu cảm của anh ấy thay đổi. Một nụ cười xấu xa từ từ nở trên môi hắn, đôi mắt hắn nhìn tôi lấp lánh. Hắn cười khúc khích một cách đen tối nhưng không rời đôi mắt thèm thuồng đó như muốn xuyên thấu vào da thịt tôi. Hắn ngừng nói đi thẳng vào trong biệt thự, theo sau là Macau - em trai hắn, và cha hắn.

Khi họ đã đi khỏi, tôi cuối cùng cũng trút được hơ thở mà tôi đã kìm nén quá lâu.

"Cái gì kia?" Porsche hỏi tôi.

"Gì cơ?" Tôi nói, vẫn đang nín thở.

"Cái đó!" Nó điên cuồng vẫy tay trong không trung, mắt mở to. "Hắn ta cười với mày!"

"Bỏ tay xuống, Porsche. Mày đang suy nghĩ quá nhiều về nó đấy."

"Nếu hắn dám động đến mày, hãy gọi cho tao, được chứ?" Nó nói và tôi cười khúc khích.

Cuộc họp trôi qua thật chậm. Cơ thể tôi như thể sắp ngừng hoạt động bất cứ lúc nào. Tất cả các vệ sĩ tuyến đầu đều được thêm vào cuộc họp. Đó là buổi họp về việc việc 'bảo vệ' một trong những doanh nhân giàu có nhất đất nước để đổi lấy tiền. Tất nhiên rồi. Tiền bạc. Thật dễ dàng, chỉ cần đe dọa mọi đối thủ cạnh tranh và bòn rút tiền từ chúng khi chúng ta xua đuổi chúng.

Lần này sẽ rất lớn và nguy hiểm vì có cả những băng nhóm Mafia khác trên khắp thế giới. Và chúng tôi chắc chắn sẽ phải đối mặt với một hoặc hai.

Khun Kinn vẫn đang nói khi tôi thả lỏng bản thân. Tôi không thể ở lại căn phòng đó với Vegas lâu hơn được nữa. Đôi mắt đen buồn chán của hắn nhìn sâu vào tôi, đôi mắt như vũng mực sâu hun hút ấy nuốt lấy ánh sáng và giống như sắp nuốt chửng cả tôi, nhưng tôi không thể biết chúng chứa đựng cảm xúc gì. Hắn rất tức giận. Tôi biết điều đó nhưng tôi không thể hiểu tại sao.

"Đi nào Pete, tôi đói." James, một trong những vệ sĩ cấp cao nhất thì thầm vào tai tôi ở khoảng cách hơi gần, tôi không để ý rằng mình đã dừng bước một lúc và giờ đang lơ đãng nhìn Vegas một cách bối rối khi hắn lườm tôi. Tôi di chuyển một cách khó chịu và kéo tay James ra khỏi lưng.

"Xin lỗi, đi thôi." Tôi vừa nói vừa đi theo gã ra ngoài. Chúng tôi đi thẳng vào sảnh ăn để tìm thức ăn. Vừa đặt những chiếc đĩa lên chiếc bàn ăn dài bằng gỗ gụ màu đen chúng tôi vừa nói chuyện trong khi tôi liên tục cử động cơ thể của mình vì James cứ áp vai gã vào vai tôi hoặc đứng quá gần tôi suốt thời gian đó. Tôi không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì chống lại gã vì gã đã là bạn của tôi ở nơi trong một thời gian dài rồi.

"Cậu đổi mùi nước hoa đấy à ?" Gã hỏi, ngồi trước mặt tôi trong khi nhai chiếc đùi gà nướng. Những chiếc răng nanh nhỏ có thể nhìn thấy khi gã cắn một miếng. Rốt cuộc thì gã cũng là một Alpha.

"Tôi không dùng gì cả." Tôi vừa nói vừa khịt mũi.

"Hừm." Gã trả lời trong khi nhìn xuống, bận rộn với thức ăn của mình. Đồ dùng bằng bạc kêu lách cách khi gã thái một miếng thịt. "Dunno, cậu có mùi rất ngọt ngào ngay bây giờ."

Tôi đột ngột đứng dậy khiến gã giật mình vì phản ứng bất ngờ của tôi, chiếc ghế của tôi bị đổ đã tạo ra một tiếng động lớn xuyên qua phòng ăn.

"Có chuyện gì vậy?" Gã bối rối hỏi.

"Phòng tắm." Tôi nín thở nói.

Tôi vội vã rời phòng ăn và đi thẳng vào phòng tắm gần nhất. Khóa cửa lại. Tôi đã kiểm tra bản thân mặc dù tôi không cảm thấy điều gì kỳ lạ. Tôi thậm chí không thể ngửi thấy mùi pheromone của chính mình. Tôi thậm chí đã uống thuốc ức chế vào buổi sáng và buổi chiều, tôi có nên uống thêm một viên nữa không? Hoặc có lẽ là hai?

Không, Pete. Mày chỉ đang phản ứng thái quá mà thôi. Thở nào. Và cố thư giãn đi. Chết tiệt. Tôi lặp đi lặp lại với chính mình.

Khi tôi đang thực hiện bài tập thở chết tiệt này thì điện thoại của tôi đột nhiên rung lên, khiến tôi giật nảy mình. Tôi lấy nó ra khỏi túi và nhìn vào dãy số lạ nhấp nháy trên màn hình. Tôi trả lời nó sau hồi chuông thứ năm.

"Em ở đâu?" một giọng nói xa lạ chào đón tôi.

Tôi bỏ điện thoại ra khỏi tai và nhìn vào màn hình một lần nữa. Thằng cha nào đây?

"Ai-"

"Pete." Hắn gọi tên tôi với một chút cảnh báo sắc bén và cơ thể tôi tự động phản ứng với nó. Cảm giác ngứa râm ran, ngọt ngào chạy dọc sống lưng tôi bị khơi lên bởi cách hắn gọi tên tôi. Tôi tự nguyền rủa.

"Khun Vegas, anh lấy số của tôi ở đâu thế?" Tôi nói, gạt bỏ suy nghĩ của mình.

"Em biết không, em luôn trả lời tôi bằng một câu hỏi, Pete." Hắn nói một cách dứt khoát khiến cơ thể tôi run lên.

"Anh đang theo dõi tôi?" giọng tôi cũng cao hơn dự định, vang vọng bên trong những bức tường phòng tắm rỗng tuếch này.

"Tôi sao?" Vegas trả lời, và có Chúa mới biết nó nghe chẳng thuyết phục chút nào.

"Vậy..., làm thế nào mà anh có được số của tôi?" Tôi hỏi lại một lần nữa. Mong đợi có được một câu trả lời thích hợp lúc này.

"Em không nên quá lo lắng về số điện thoại ngu ngốc của mình." Hắn trêu chọc. "Tôi thậm chí còn biết nơi em sống."

"Anh cái gì cơ?!" Chết tiệt, người đàn ông này thực sự là một cái gì đó rất khác.

"Tôi đùa đấy." Hắn cười trả lời, cảm giác kỳ lạ, râm ran lại chạy dọc huyết quản của tôi một lần nữa. Tôi đặt tay phải lên thành bồn rửa, dịch cả người lên đó trước khi đầu gối kịp phản bội tôi.

"Xem nào, trong trường hợp vệ sĩ của anh chưa nói với anh thì tôi sẽ nhắc lại XIN VUI LÒNG TRÁNH XA TÔI RA, thưa sir." Tôi nói, giọng nói có vẻ bực bội, sau đó là khoảng im lặng kéo dài giữa chúng tôi, tất cả những gì tôi có thể nghe thấy là hơi thở nặng nề và tiếng tim đập thình thịch.

Một tiếng cười khúc khích nhẹ nhàng, ớn lạnh từ đầu dây bên kia phá vỡ sự im lặng. "Huhh?" Hắn chế giễu. "Bây giờ em là ông chủ của tôi đấy à?"

"Đồ điên." Tôi thì thầm, theo đúng nghĩa đen là không quan tâm cho dù hắn có nghe thấy tôi nói hay không.

"Tại sao em lại giận dữ với tôi như vậy?" Hắn thích thú nói. "Có phải vì tôi đã không chịch em vào đêm hôm trước?" Chết tiệt, hắn đang tận hưởng điều này. Tôi đã có thể hình dung ra nụ cười nhếch mép đầy nguy hiểm và quyến rũ của hắn khi chúng tôi nói chuyện.

"Tại sao anh lại gọi cho tôi?" Tôi đã trả lời. "Có phải vì anh muốn làm tình với tôi không?" Chúng ta có thể chơi trò chơi, khun Vegas.

"Ồ, anh cứ mơ đi." Tôi nói, và trước khi hắn kịp trả lời, tôi đã kết thúc cuộc gọi. Một nụ cười chiến thắng nở trên khuôn mặt tôi.

.
.
.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi đi thẳng ra vườn để hút thuốc. Bầu trời đêm trong trẻo cùng tiếng dế kêu khắp nơi. Tôi vừa nhả khói vừa nhắm mắt lại. Không khí lạnh giá chạy xuống cổ họng tôi, nhưng sự yên bình chỉ kéo dài trong một phút trước khi cơn đau như bị đâm nhanh chóng dùi vào tôi một cách dữ dội từ hư không. Mắt tôi mở bừng ra, cảm giác bỏng rát chạy khắp cơ thể như một luồng điện. Bắt đầu từ ngực, lan qua vai đến đầu ngón tay, đến tâm trí tôi. Một cảm giác nóng đến mức tôi cảm thấy như mình đang bốc cháy.

Tại sao?!

Tôi nguyền rủa và nguyền rủa trong khi nhìn xung quanh. Tâm trí tôi hoảng loạn và tôi không thể thở được. Mẹ kiếp Pete, nghĩ đi. Thuốc đâu? Mày đã đặt nó ở đâu? Tôi nâng người đứng thẳng dậy và đi về phía biệt thự. Tôi đi ngang qua khu vực tiếp nhận và đi thẳng vào thang máy. Bám vào tường để giữ vững cơ thể.

"Mùi gì vậy?" Một trong những vệ sĩ cách tôi không xa hỏi. Các vệ sĩ khác bắt đầu hít thở không khí, còn tôi điên cuồng bấm các nút trên bảng. Tiếng thang máy vang lên và cuối cùng nó cũng mở ra nhưng thật ngạc nhiên, Vegas ở đó, và ánh mắt của chúng tôi chạm nhau.

Oh chết tiệt.

"Không." Tôi hét lên và ngã ra phía sau. "Phòng tắm." Tôi nói lại, phập phồng, cố gắng hết sức để tránh xa con quỷ trước mặt. Tôi hổn hển nhìn xung quanh. Đột nhiên, mọi thứ dường như quá ồn ào và đèn sáng hơn bình thường một cách khó chịu. Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chỉ một cái nhìn thoáng qua của Vegas cũng đủ khiến cơ thể tôi như muốn bốc cháy mạnh hơn và tôi muốn nôn.

Làn da tôi.... toàn bộ cơ thể tôi.. run rẩy và thật khó để hít thở.

"Mùi hương phát ra từ mày đấy à Pete?" Một trong những vệ sĩ từ phía sau hỏi. Sự hoảng loạn lại bao trùm toàn bộ cơ thể tôi một lần nữa đến nỗi một giọt nước mắt chực trào khỏi mắt tôi. Một bàn tay ấm áp đột ngột nắm lấy cổ tay tôi, tôi nhìn nó thô bạo kéo mình vào trong thang máy và đóng cửa lại.

Theo bản năng, tôi di chuyển đến góc xa nhất của thang máy và chĩa súng về phía Vegas.

"Cút đi." Tôi đã cảnh báo hắn với toàn bộ sức lực còn lại trong tôi. Hắn giơ hai tay lên lên đầu, không di chuyển một inch. Đôi mắt hắn trở nên tối hơn khi hắn nhìn tôi. Ngực hắn phập phồng với những hơi thở sâu chậm rãi. Thang máy tràn ngập mùi hương của tôi, Vegas không di chuyển hay làm bất cứ điều gì. Và tôi ghét cách toàn bộ sự hiện diện của hắn có thể ảnh hưởng một cách ngu ngốc đến cơ thể tôi. Đầu gối tôi bủn rủn khiến tôi trượt dài trên sàn và hổn hển.

Tôi giật bắn mình khi hắn cử động tay và lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.

"Anh định làm gì?" Tôi hỏi, giọng khàn đi.

"Pete, bây giờ tôi đang cố gắng kiểm soát bản thân một cách chết tiệt nên em hãy ngoan ngoãn đi." Hắn nghiến răng nói, giọng trầm đến mức khiến cơ thể tôi vặn vẹo vì sung sướng và đau đớn. Một lần nữa, lần thứ hai, tôi muốn hoàn toàn thuần phục hắn. Chết tiệt.

Cửa thang máy mở ra và chúng tôi trở lại mặt đất. Hắn nhanh chóng vòng tay qua eo tôi; một sự tiếp xúc mềm mại khiến toàn thân tôi run lên khi hắn vác tôi lên vai. Anh bế tôi ra khỏi biệt thự và lên xe của hắn.

"Out." Vegas bảo người trong xe của mình; hắn sau đó không nói một lời nào nữa, chỉ trừng mắt nhìn người đàn ông như thể hắn sẵn sàng bóp cổ anh ta. Tôi có thể cảm thấy cơ thể hắn căng ra áp sát vào cơ thể tôi. Hắn bốc khói trong tích tắc. "I said out." Người tài xế loạng choạng bước ra khỏi xe. Hắn mở cửa và nhẹ nhàng đặt tôi xuống ghế phụ và thắt dây an toàn cho tôi, sau đó đi thẳng đến ghế lái và làm mọi thứ thật mượt mà.

Tôi muốn kéo cửa sổ xuống vì tôi không thể thở được nhưng cơ thể tôi quá yếu để di chuyển. Vegas im lặng khi lái xe và tôi có thể cảm thấy pheromone của mình phát ra mạnh hơn khi ở bên hắn. Một làn sóng đau đớn khác đập vào ngực tôi. Tôi rên rỉ khi cố gắng ôm lấy mình, cơn đau lan khắp từng inch trên cơ thể khiến tôi muốn hét lên. Nước mắt và mồ hôi lăn dài trên mặt tôi và tôi cảm thấy như thế giới đang bơi xung quanh mình, mọi thứ đang quay cuồng, màu sắc hòa vào nhau, khuấy động ngày càng nhanh hơn. Chết tiệt, đây là địa ngục.

"Giúp tôi." Cuối cùng tôi nhìn hắn và nói. Mọi thứ đều đau. Cả người tôi nhức nhối vì sự đụng chạm gần gũi của hắn. Tôi muốn hắn đến mức tôi thậm chí không biết phải làm gì nữa. Tôi muốn chạm vào hắn, muốn nắm lấy cổ hắn và hôn hắn thật mạnh. Phải, tôi muốn hôn hắn, muốn cảm nhận lưỡi hắn trong miệng mình, muốn cảm nhận bàn tay hắn vuốt ve cơ thể tôi, muốn cảm nhận hơi ấm của hắn trên người tôi. Cơ thể tôi thấy lạ lẫm vì nó muốn hắn. Chỉ có hắn mà thôi.

"Chu kỳ phát tình của cậu sẽ bắt đầu sau vài ngày nữa, vì vậy đừng bao giờ quên uống thuốc ức chế." Những lời của Jean lóe lên trong đầu tôi. Nhưng tôi không quên, vậy cái quái gì đang xảy ra thế này?

"Chu trình phát tình là gì?"

"Đó là khi cơ thể cậu căng tràn nhất và sẵn sàng giao phối. Nó thường kéo dài từ 3 đến 5 ngày, có chất ức chế để ngăn chặn cơn phát tình của cậu, nhưng điều này không có nghĩa là nó sẽ dừng lại, trừ khi cậu tìm thấy một người bạn đời."

Tôi thà tìm một người bạn đời còn hơn là trải qua cái địa ngục này 3 – 5 ngày mỗi tháng. Nói thì dễ hơn làm, đồ xảo quyệt.

Toàn bộ quá trình di chuyển hoàn toàn là sự tra tấn và đau đớn. Khi chúng tôi đến nơi, hắn bế tôi ra ngoài và bước vào nhà. Tôi cảm thấy một tấm nệm mềm mại đang lay động lưng tôi khi hắn nhẹ nhàng đặt tôi xuống. Cánh tay hắn chạm vào tay tôi khi rời đi. Cơ thể tôi ngay lập tức khao khát được chạm vào hắn. Tôi có thể cảm nhận được điều đó trong từng bộ phận của mình, việc không có sự đụng chạm của hắn đã khiến toàn bộ con người tôi đau đớn tột độ. Một lần nữa tôi lại đau đớn cuộn tròn mình lại.

Hắn định bỏ đi thì tôi nắm lấy tay và kéo hắn lại gần, cả người hắn ngã đè lên tôi. Hắn rên rỉ. Môi hắn gần như chạm vào môi tôi. Gần như toàn bộ. Và cơ thể tôi rung lên bởi sự tiếp xúc nhẹ như lông vũ đó. Tôi ngửi thấy mùi hương của hắn khi tôi vòng tay quanh cổ. "Thơm thật đấy." Tôi rên rỉ bên tai hắn, ấn mũi mình vào cổ hắn. Những ngón tay của tôi chạy dọc theo lưng hắn ấy thật chậm rãi.

"Chết tiệt Pete, tôi muốn làm em ngay bây giờ." Hắn gầm gừ bên tai tôi, sự rung động trong giọng nói trầm ấm của hắn khiến cơ thể tôi vặn vẹo, một tiếng rên khác thoát ra khỏi miệng khi tôi kéo hắn lại gần cơ thể mình.

"Mau lên, làm gì đó đi." Tôi thì thầm đáp lại. Đầu óc tôi không còn nghĩ được gì nữa, dục vọng chồng chất trong người tôi đã giành chiến thắng.

"You smell so good." Mũi hắn áp vào cổ tôi, hơi thở nóng bỏng phả vào làn da bỏng rát của tôi, nhịp tim tôi tăng lên và đôi chân tôi không ngừng di chuyển bên dưới hắn. Tôi không thể kiểm soát pheromone của mình nữa, nó lan tỏa khắp phòng, che mờ tâm trí của cả hai chúng tôi. Tôi chưa bao giờ phản ứng theo cách này với bất kỳ ai trước đây, da tôi râm ran với cái chạm nhẹ như lông vũ của hắn. Dục vọng. Đây là nỗi khao khát. Và đây là những gì nó thể hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro