Afterglow

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Au: athousandbyeol

https://archiveofourown.org/works/39340710

Vegas thức giấc bởi một cơn gió lạnh thấu ngực trần, gần như khiến anh hoàn toàn bật dậy khỏi giường. Việc phải giật mình thức giấc đôi lúc khiến anh phải chửi rủa lớn tiếng.

Anh chớp mắt cố gắng tỉnh táo sau giấc ngủ, tầm nhìn mờ đi khi Vegas cố gắng chuẩn bị cho một ngày bận rộn khác, sẵn sàng tinh thần cho điều tồi tệ nhất. Sống như một trùm mafia không hào nhoáng và thú vị như những nhân vật hư cấu trong câu chuyện mà mọi người hay xem trên TV. Nó đòi hỏi nhiều hơn cả tiền bạc và sức mạnh để sẵn sàng cho mọi tình huống. Các cuộc tấn công bằng súng bất ngờ, các giao dịch bị hủy bỏ, các cuộc tranh cãi nảy lửa- Vegas chỉ có thể cầu nguyện rằng mình sẽ sống đủ lâu để chứng kiến ​​Venice tiếp quản gia tộc  này. Sau đó, anh có thể sống một cuộc sống bình thường, già đi với người mình yêu, và cười với nhau khi tóc bạc, da nhăn. Sau đó Vegas không muốn suy nghĩ nhiều, cứ sống và hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình. Đó là tất cả những gì anh muốn. Quá đủ để khiến anh thấy hài lòng - một cái kết ngọt ngào cho cuộc sống đã từng như địa ngục của anh ấy.

Những tấm rèm màu xám che chắn ánh nắng ban mai xuyên qua phòng ngủ của anh và mặc dù nó quá tối so với ý thích của anh nhưng Vegas lại quá lười biếng để tìm kiếm bộ điều khiển. Anh thở gấp, bực bội và khó chịu mà không có lý do chính xác. Tuy nhiên, khi anh quay sang trái, anh nhận thấy một bóng dáng khác ẩn bên dưới tấm chăn màu xám tro. Vegas nhớ lại những ký ức rải rác. Anh nhướn người một chút khỏi nệm, chống khuỷu tay lên, và Vegas nhìn quanh phòng. Quần áo rải rác khắp sàn cùng với quần áo của Pete. Có điều gì đó chợt lóe lên trong đầu anh, hay đúng hơn là hồi tưởng về những sự kiện đêm qua. Nóng bỏng và mãnh liệt. Mùi xạ hương khô thoang thoảng trong không khí, là một lời nhắc nhở sống động về nỗ lực cuồng nhiệt của đêm qua, trên da thịt trần trụi, hòa làm một. Vegas chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như bây giờ.

Sự ấm áp trên da anh rất thoải mái và ấm cúng đến nỗi Vegas gần như chìm vào giấc ngủ. Nhịp tim quay cuồng quanh lồng ngực, những dấu vết mờ dần trên cơ thể và cảm giác nhức mỏi phần thân dưới là tất cả những gì Vegas muốn ghi nhớ. Khuôn mặt của Pete, biểu cảm tuyệt đẹp giữa khoái cảm và hưng phấn, ám ảnh anh, khơi lại ham muốn được ôm cậu một lần nữa, và thưởng thức lại cảm giác những đường cong mượt mà, những vết sẹo và những sợi lông tơ bằng những ngón tay tội lỗi của mình.

Theo tiếng nói trong tâm trí, Vegas lại nằm xuống giường nhưng không cẩn thận đánh thức người yêu của mình, người vẫn đang ngủ say. Tim anh đập mạnh trong lồng ngực khi Vegas kéo tấm chăn che đi hình bóng của Pete. Những gì anh nhìn thấy tiếp theo ngay lập tức khiến anh rơi vào trạng thái sững sờ. Vegas ngay lập tức thấy nhiệt độ trong phòng nóng bỏng đến lạ kì.

Toàn bộ dáng vẻ của Pete kêu gọi Vegas chạm vào, tôn thờ và ngưỡng mộ. Làn da của cậu sáng lên như lớp lót bạc của mặt trăng, lấp lánh của các vì sao, và Vegas biết rằng hiện tại, anh sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ mỹ cảnh này khỏi những con mắt không mong muốn, không đáng có. Điều này chỉ dành cho Vegas. Pete - không ai có thể có đặc ân để nhìn thoáng qua con người thanh tao này. Anh mất một năm để hạ gục con thú bên trong mình, tính chiếm hữu chạy trong máu anh như một cứu cánh, và anh đã thành công, đặc biệt là sau khi Pete rời đi. Nhưng Pete đã lại ở trong vòng tay của anh, trong lãnh thổ của anh. Niềm khao khát được yêu trong cuộc sống của anh lại trỗi dậy. Vegas tin rằng anh sẽ không bao giờ sống sót nếu có một ngày Pete rời bỏ mình. Pete là dấu chấm hết cho anh.

Một tiếng rên nhẹ thoát ra khi Pete bắt đầu cựa quậy. Ban đầu, khuôn mặt của cậu không hài lòng, khó chịu vì điều gì đó (hoặc ai đó) đang quấy rầy giấc ngủ của mình, nhưng sau đó Pete duỗi người như một con mèo. Cơ thể cậu cong lên, chân tay di chuyển duyên dáng như chú mèo con còn ngái ngủ như muốn làm nũng. Duyên dáng gần như tuyệt vời. "Đáng yêu quá". Vegas dường như tan chảy trước biểu cảm đáng yêu này của cậu. Chỉ có Pete mới có thể làm cho anh ấy phấn chấn đến mức này.

Pete cuối cùng cũng mở mắt ra. Hai mặt trời nhỏ đang nhìn chằm chằm lại Vegas, những tia sáng rực rỡ đang tuôn trào từ mắt Pete, và Vegas khẽ nuốt nước bọt. Một nụ cười nở trên môi, kiểu cười biến đôi mắt của Pete thành hai vầng trăng khuyết, thân thiện và dễ mến. Vegas tin rằng nụ cười này chỉ dành cho anh. Anh thấy tự hào về điều này. Mối liên hệ mà anh cảm nhận được, sợi dây gắn kết anh và Pete lại với nhau, là từ những nỗi đau bất tận, sự ngờ vực, nỗi đau sâu sắc và những giọt nước mắt. Cuối cùng, họ đã tìm thấy điểm chung, và Vegas sẽ không để điều đó trở nên lãng phí một lần nữa.

Sau khi ổn định lại nhịp tim, thật ra trái tim anh vẫn đang đập loạn vì cậu, Vegas ghé sát tai Pete, "Chào buổi sáng, bé yêu."

Pete cười tươi như đem tới ánh sáng trên gương mặt. Và nếu có thể, Vegas rất muốn viết một bài hát hoặc có thể là một bài thơ hoặc bất cứ thứ gì có thể truyền tải sự đẹp đẽ của Pete như lúc này, nhưng đáng tiếc, anh chỉ giỏi việc cầm súng và đấu trí trên bàn thương lượng. Anh có thể phải bước chân vào ngôi nhà của gia đình chính để tìm Kim. Vegas có thể phải nhờ anh ta giúp đỡ, hoặc Porschay có thể là lựa chọn tốt hơn. Anh ấy có thể làm điều đó vào một ngày nào đó. Pete xứng đáng với điều đó. Và những thứ đẹp đẽ khác.

Pete vén tóc mái che khỏi mắt, ngáp dài chuyển miệng thành chữ O, và anh ấy cười khúc khích. Ôi , tim của Vegas như ngừng đập. Những suy nghĩ vớ vẩn chợt dừng lại khi Pete cố định vị trí của mình, tựa lưng vào đầu giường. Vegas nhìn thấy những đốm màu đỏ và tím rải rác như một đám cháy rừng trên cổ và khắp ngực của Pete. Vegas 'tâm trí đầy ắp điều này "em ấy- em ấy- đẹp" .

"Chào buổi sáng, Vegas," Pete chào lại. Giọng cậu có chút ngại ngùng, và khi lấy lại được chút tỉnh táo sau giấc ngủ dài, Pete quá bối rối để nhìn thẳng vào mắt Vegas. "Dễ thương" , Vegas nghĩ.

Vegas tiến gần hơn đến Pete, loại bỏ không gian nhỏ bé ngăn cách anh khỏi tình yêu của đời mình. Tiếng sột soạt của cơ thể anh bên chiếc chăn nhàu nhĩ vang lên bên tai, che đi sự lo lắng khiến đôi môi anh trở nên khô khốc. Anh hy vọng Pete sẽ không nghe thấy tiếng nhịp tim đập rộn ràng trong tim anh vì điều đó sẽ rất xấu hổ.

Vai của anh chạm vào vai Pete, và cái chạm nhẹ thôi cũng tạo ra một cảm giác sâu sắc đến mức Vegas rõ ràng phải nao núng. Pete vừa là điểm mạnh vừa là điểm yếu của Vegas. Tâm trí anh muốn Pete ngừng ảnh hưởng đến anh hoàn toàn, nhưng trái tim anh lại khao khát nhiều hơn thế.

Vegas tìm kiếm bàn tay của Pete bên dưới tấm chăn. Anh đan tay vào nhau thật chặt và nhẹ bóp lấy chỉ để thu hút sự chú ý của Pete. Pete đáp lại bằng nụ cười đặc trưng của mình. Cậu luôn nhẹ nhàng, yêu thương và dịu dàng. Và làm thế nào để Vegas không gục ngã trước những điều dễ thương như vậy?

"Vẫn còn sớm quá," Pete nói, phá vỡ sự im lặng. "Anh thức bao lâu?"

Vegas không thể ngừng nhìn chằm chằm vào Pete, cách miệng cậu di chuyển theo từng âm tiết, cách đôi mắt cậu lấp lánh trong sự tò mò. Và Vegas nhận thấy giọng nói của Pete nghe khàn và quyến rũ đến mức tất cả cảm xúc dồn về phía dưới. Chỗ nguy hiểm. Bây giờ không phải là lúc để kích động! Vegas nghĩ.

"V-yeah," anh nói, lắp bắp. Anh nhìn qua Pete, chiếc đồng hồ nhỏ trên bàn cạnh giường - 7 giờ 7 phút sáng. "Không lâu đâu," Vegas trả lời, thật buồn nếu Pete bắt gặp tình trạng hiện tại của anh.

Pete giật mình một chút, và trái tim của Vegas như ngừng đập. Anh có nói gì sai không? Có phải anh đã làm những điều ngu ngốc mà không nhận ra một lần nữa? Bởi vì nếu anh -

"Chúng ta phải ra khỏi giường bây giờ sao?" Pete hỏi. Vẻ buồn bã hiện rõ trên khuôn mặt cậu, và cái bĩu môi hiện rõ trong tầm mắt của Vegas.

.

"Chúng ta phải đi sớm thôi," Vegas nói, đáp lại sự thất vọng của Pete. Vòng tay của Pete cứng lại khi anh đảm bảo, "Nhưng anh có thể đưa em đi ăn trưa. Chúng ta có thể lấy món cà ri yêu thích của em."

Pete rung lên vì phấn khích. Nụ cười trên khuôn mặt cậu là chất gây nghiện. Vegas cũng cười.

"Thật không? Chà! Hẹn hò à?" Pete đan hai tay vào nhau và đặt lên ngực, gần trái tim. Toàn bộ cơ thể cậu chuyển động, vui mừng với lời hứa về bữa trưa của Vegas và món ăn cậu yêu thích nhất trên thế giới.

Vegas có thể nghĩ ra mọi thứ trong đầu Pete. Anh nhìn lên, và nụ cười của cậu càng mở rộng hơn, với những vệt màu đỏ như những đám mây trên má.

Và Vegas chỉ có thể bật cười khi anh trả lời, vô cùng thích thú, "Một buổi hẹn hò, vâng," anh nói, cố gắng hết sức để không phát ra bất kỳ tiếng thét thiếu mạch lạc nào. "Tất nhiên. Bất cứ điều gì em muốn, Pete. Bất cứ điều gì."

Pete hài hước gật đầu, mím môi đồng ý với Vegas. Nụ cười của cậu rạng rỡ hơn, làm Vegas mê hoặc, ngăn anh nhìn thấy bất kỳ thứ gì khác.

Trước khi anh có thể ngăn mình lại, các ngón tay của anh đã tìm đến hai bên mặt của Pete. Liếm môi, Vegas nhìn chằm chằm vào mắt Pete, xin phép vì những gì anh đã học trước đây là điều này- anh chỉ cần hỏi. Và câu trả lời sẽ được Pete đáp lại.

Đôi mắt của Pete đang nói với anh ấy- vâng, anh có thể .

Và Vegas cho phép mình gục ngã.

Anh chiếm lấy môi của Pete bằng môi của mình. Hơi thở buổi sáng hay bất cứ thứ gì thậm chí không làm Vegas bận tâm. Anh thích điều này- phiên bản thô nhất của chúng. Đôi tay hào hứng kéo Pete vào lòng, ôm người kia đủ gần cho đến khi ngực họ chạm vào nhau trong nụ hôn của chính mình. Làn sóng của khoái cảm tràn đến mãnh liệt hơn, cánh tay ôm chặt lấy eo của người yêu mình trong khi môi anh bao trọn lấy môi của Pete.

Vegas ngấu nghiến những âm thanh mà Pete tạo ra, xoa dịu sự điên cuồng trên làn da của Pete bằng những cái vuốt ve yêu thương, ngón tay lần theo dấu vết trên lưng cậu. Pete rùng mình, và Vegas ôm cậu chặt hơn, dồn tình yêu vào cơ thể Pete, hy vọng rằng nụ hôn của anh có thể là tấm chăn che chở cậu khỏi bóng tối.

Nếu phổi của Pete không kêu gào không khí, Vegas sẽ tiếp tục cuộc trao đổi linh hồn này thêm một giây nữa. Nhưng Pete đẩy nhẹ anh ra, làm đứt mối liên hệ giữa anh và cậu, và còn vương sợi tơ bạc. Vegas tôn trọng Pete và dừng lại. Anh mở mắt, và nụ cười tự động kéo môi anh lên trên. Pete đáp lại nụ cười của anh, với đôi môi sưng phồng và đôi mắt sáng - tuyệt đẹp.

"Em đang giết anh, Pete," Vegas thì thầm khi anh hôn nhẹ lên xương bả vai của Pete.

Pete cười. "Em cũng có thể nói như vậy về anh, Vegas."

Vegas ngạc nhiên hỏi: "Thật không?"

Vegas không biết tại sao Pete lại càng cười to hơn trước, nhưng anh rất thích việc mình đã làm cho Pete cười.

Mặt trời rắc vàng trên da anh, và Pete rực rỡ như tia nắng. Xinh đẹp.

"Tất nhiên, anh có thể," Pete trả lời. "Tay anh vẫn nắm chạt tay em. Em không thể chạy thoát."

Em ấy đáng yêu. Lặp đi lặp lại.

Vegas thử vận ​​may của mình bằng cách hỏi, "Em... có muốn trốn thoát không?"

Một thoáng im lặng trên gương mặt Pete, và Vegas thấy tâm trạng như rơi xuống vực sâu dù Pete vẫn ở đây trong vòng tay anh. Nhưng Pete nhanh chóng bắt kịp cảm xúc của anh bằng một nụ cười chân thật. Pete chải tóc mái ngố của Vegas khỏi trán và giữ chặt vai anh. Những cái vuốt ve âu yếm như có bùa phép trên làn da của anh. Vegas cố gắng để không bị chế ngự bởi tình yêu của anh ấy dành cho Pete một lần nữa, nhưng thật khó. Pete khiến việc yêu cậu trở nên quá dễ dàng và quên đi cậu thật khó khăn.

"Không," Pete trả lời. "Em không muốn. Không bao giờ." Và Pete niêm phong lời thề bằng một nụ hôn nồng nàn trên môi Vegas.

Và Vegas có thể làm gì khác ngoài điều này- yêu cậu ấy. Yêu Pete. Mọi thứ về cậu.

"Vậy thì," Vegas cầu nguyện rằng vận may lại đứng về phía anh. "Đừng đi."

Nụ cười của Pete ghi dấu ấn trên cổ anh. Lên đến quai hàm của mình. Và tíêp đến gần mép miệng anh.

"Em sẽ không," Pete nói.

Pete vuốt ve gương mặt Vegas và lặp lại, "Em sẽ không, Vegas."

Vegas ôm chầm lấy Pete, và tự nhủ rằng dù có chết đi kiếp sau anh vẫn sẽ tìm thấy Pete và yêu cậu lần nữa. Đó là định mệnh của anh ấy- yêu Pete. Trong tất cả các vũ trụ, Vegas thề sẽ yêu cậu. Anh hy vọng rằng Pete cũng sẽ làm như vậy.

End.

P/s: chúc mừng em bé Biu của chúng ta sinh nhật vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro