Jackpot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au: Anonyous
Cre: https://archiveofourown.org/works/39302985/chapters/98352660

Bản tóm tắt:
Chỉ mất một chút thời gian để nhận ra vị trí của Pete, vị trí ngay ngắn ở trung tâm giữa các vệ sĩ của Vegas - về việc Pete là ai trong gia đình thứ hai - về việc cậu là ai ở Vegas .

Pete bắt kịp, một nhịp quá muộn.

Một viên đạn rít qua tai Pete, một cơn nóng bỏng rát sượt qua tóc khiến cậu giật mình bật khỏi chỗ ngồi và lao tới bảo vệ  Vegas theo bản năng, có hơi loạng choạng nhưng phản ứng vẫn đủ nhanh nhạy trước khi mọi người hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Với một lực mạnh mẽ Pete nhào vào ngực Vegas và đẩy cả hai ngã nhào xuống sàn đá cẩm thạch đóng băng một cách thô bạo. Chiếc ghế của Vegas kêu chói tai và đập xuống đất, Vegas vội ôm lấy người Pete nằm nghiêng với mình chỉ để tránh cú va đập mạnh vào hông cậu, và chiếc ghế vỡ vụn một cách khủng khiếp.

Pete nghiến răng nghiến lợi và lăn lộn nhào thẳng vào lưng Vegas, mất một lúc để cho cơn mất phương hướng chóng mặt trôi qua trước khi đứng dậy và lao về phía kẻ tấn công họ.

Pete không đi được bao xa trước khi Vegas nắm lấy cánh tay cậu, kéo cậu một cách thô bạo.

"Em đang làm gì đấy?" Vegas phun ra, giọng điệu sắc bén, và Pete cố gắng không để cho sự hoảng sợ của mình tăng lên khi nhìn thấy máu chảy dọc quai hàm của Vegas.

"Em phải ..." Pete bắt đầu, nhưng Vegas không nghe.

"Em không thể đuổi theo hắn ta," Vegas rít lên, và Pete quay lại trừng mắt nhìn anh, cậu đã cảm thấy sự tức giận của chính mình đang sôi sục trước khi nỗi sợ hãi bắt đầu bén rễ. Cậu mở miệng để phản bác lại thứ gì đó ở Vegas, nhưng bất cứ điều gì cậu định nói đều bị kẹt lại sau hàm răng.

Đôi mắt của Vegas mở to, hoảng sợ, nét mặt anh trở nên căng thẳng với một chút gì đó của sự tuyệt vọng, và Pete bắt đầu chùn bước.

"Em cần dẫn dắt người của chúng ta," Pete nói, và giọng cậu phát ra nhỏ hơn ý muốn, nhưng Pete không quan tâm; nó có vấn đề gì, dù sao? Vegas biết , biết tất cả những gì cần biết về cậu — biết Pete muốn gì và không thể từ bỏ cũng như không thể sống thiếu.

"Em sẽ chết nếu em rời khỏi khu nhà," Vegas cười toe toét, và Pete nhìn chằm chằm vào anh một cách bất lực, tìm kiếm một chút hiểu biết nào đó từ người chồng của mình.

"Vegas," Pete cố gắng, từ tốn, cầu xin anh hiểu, "nếu họ lấy được số đồ có giá trị mà họ đã lấy trộm—"

"Anh có hàng tá người đóng quân bên ngoài rồi, em không ..."

"—Em là vệ sĩ đứng đầu nơi này," Pete ngắt lời, tuyệt vọng, "công việc của em là bảo vệ mọi người dưới sự giám sát của em, kể cả những người vệ sĩ đó—"

"Anh đã nói sẽ không bao giờ rời xa em."

Những lời nói của Vegas cắt ngang không khí, khiến họ trở nên nặng nề, và Pete im lặng. Vegas đang thở dốc, bàn tay nắm chặt lấy vạt áo Pete, ánh mắt kiên định và dữ tợn.

"Vegas," Pete thì thầm, và cổ họng cậu đau nhói.

Vegas nhắm mắt và lắc đầu, một cử động nhỏ khiến quyết tâm của Pete hoàn toàn sáng tỏ.

Khi Vegas nói lại, giọng anh như vỡ vụn. "Anh không thể để mất em một lần nữa."

Những lời anh nói vang vọng trong khắp gian phòng, vọng lại bên tai Pete, và trái tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực. Pete đưa tay nắm chặt bàn tay run rẩy của Vegas. Động tác này dường như phá vỡ bất kỳ trạng thái đau đớn nào mà Vegas đang trải qua, và anh kéo Pete lại gần bằng một tay, tựa trán vào tay Pete. Anh thở gấp và không đều.

Bàn tay của Pete đặt vào gáy Vegas, những ngón tay ấn nhẹ vào da anh, lạnh toát mồ hôi.

Pete cảm thấy như thể anh ấy có thể tan vỡ.

"Em sẽ không đi theo họ," Pete khàn giọng thì thầm, cố gắng không nghĩ đến những tiếng súng nổ bên ngoài phòng họ, hoặc người của họ tập tễnh ngã xuống sàn, "Em sẽ không rời đi."

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro