Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pete về tới căn nhà nhỏ của mình, trước cửa đã có một đôi giày khác. Không cần nghĩ cậu cũng đoán ra được người trong nhà là ai rồi.

"Về rồi hả? Đã ăn gì chưa?" 

Tiếng xào nấu ồn ào cùng mùi thức ăn thơm nhức xộc vào mũi. Pete nhìn bóng lưng người đàn ông đứng trong bếp, tâm trạng đang tồi tệ bỗng vui vẻ trở lại. 

"Bible, anh đến khi nào vậy?" Nghe thấy tiếng mở cửa, người đàn ông cũng không quay lại. 

"Mới thôi. Anh có nấu cơm rồi, ăn chung luôn đi." 

Pete nhìn một lượt những món ăn trên bàn, nét mặt chợt khựng lại. 

"Anh, hôm nay..." 

"Hả? À ừ. Hôm nay là sinh nhật của Build..." Nét buồn thoáng hiện lên trong mắt Bible. 

Thật khó để Pete có thể dùng một từ mà nói hết được nhưng tình cảm Bible dành cho Build. Cậu chỉ biết, từ hồi anh trai qua đời thì Bible đã trở nên lầm lì hơn. Ngày hạ táng Build cũng là ngày linh hồn của Bible đã chết. 

"Ăn xong có muốn đi thăm anh trai em không?"

"Dạ có." 

Ngôi nhà cũ đó vẫn còn người ở, chỉ là nó không còn giống như trước nữa, đã trở nên lạnh lẽo cô quạnh tới mức nhiều lúc Pete không còn muốn trở về.

Vốn dĩ hai bọn họ nên tới thẳng nơi chôn cất Build nhưng nửa đường, Pete nhớ ra trong nhà cũ còn một ít đồ của Build nên phải quay trở lại. 

Ngôi nhà cũ hiện tại đã bị những tòa nhà cao tầng bao vây lấy, trở thành nơi cổ kính giữa các tòa kiến trúc hiện đại. 

Bible để Pete một mình đi lấy đồ. Khi Pete đi vào con hẻm nhỏ, đột nhiên một người đàn ông máu me đầm đìa chạy tới đâm vào lòng cậu khiến Pete ngã về phía sau. Người đàn ông kia cũng ngã mạnh, hắn hiện tại không còn sức chạy tiếp, vết thương khá nặng, máu chảy ra cũng quá nhiều. 

"Phía bên đó." Tiếng bước chân chạy về phía Pete càng lúc càng nhiều và càng gần. 

Mặt cậu đã sợ tới mức trắng bệch khi người đàn ông kia nôn ra một ngụm máu rồi chết trước mặt cậu mà không nhắm mắt. Đôi mắt hắn mở trừng nhìn về phía cậu.

"Chàng trai trẻ, cậu không sao chứ?" 

Cho tới khi có người đến, đỡ cậu dậy thì Pete mới hoàn hồn trở lại. 

"Ngõ phía đông, bên cạnh tòa nhà A1, gần hầm giữ xe. Hắn ta...chết rồi." Người kia vừa nâng Pete dậy vừa nói vào bộ đàm, một lúc sau cảnh sát đã tới bao vây lấy chỗ này.

Porsche là người đã nhìn thấy Pete ngồi bệt ngay trước cái xác của gã phục vụ, mặt cậu thanh niên này trắng bệch, rõ ràng đã rất sợ hãi.

Tay Pete vẫn đang còn run, cậu lục tìm điện thoại trong túi thì đã thấy hai cuộc gọi nhỡ của Bible và một tin nhắn. 

"Anh có việc cần đi gấp. Xin lỗi, hôm nay anh không thể đi cùng em được."

Pete nắm chặt lấy điện thoại, cậu không nghĩ được gì nữa. Ánh mắt đưa sang phía nhà hàng xóm đối diện, nơi ấy đã bị cảnh sát phong tỏa và cái gã chết trước mặt cậu kia là hàng xóm cũ của cậu, một gã nát rượu và thích đánh đập vợ con.

Vegas cũng lao đến hiện trường như một cơn gió. Mặc vội áo khoác, đến sơ mi cũng cài lệch cúc, đã tắm sạch sẽ mà vẫn lôi thôi đến độ này. Porsche không hài lòng, táng vào đầu hắn một phát. 

"Tên đần này, sửa soạn lại quần áo của cậu đi. Đừng làm mất mặt tổ trọng án." 

Sau khi cài cúc áo tử tế lại, Vegas muốn tới xem hiện trường cùng với tử thi thì đã bị Porsche tóm lại. Porsche đưa cho Vegas hai chai nước, rồi nói với hắn. 

"Nhìn thấy cậu bạn dễ thương kia không? Chúng ta cần lấy lời khai của cậu ấy nhưng trước tiên thì cậu ta cần phải bình tĩnh lại đã. Nhiệm vụ này giao cho cậu." 

Vegas cực kỳ cực kỳ không vui. Nhiệm vụ cỏn con này sao lại đùn đến tay hắn rồi? Nhưng mà hắn không biết dỗ người. Vegas thà ngồi hàng tiếng đồng hồ chung với xác chết còn hơn. 

"Im ngay và làm đi. Đây là lệnh." Porsche nghiêm mặt nhắc nhở Vegas không đem cảm xúc cá nhân vào đây. 

Lúc này Vegas mới miễn cưỡng lại gần và tiếp cận Pete. Hừm, càng tới gần trông mặt thằng nhóc kia càng quen. Chỉ khi mà Pete ngước lên nhìn hắn, Vegas mới biết được, cái thằng nhóc trời đánh chết tiệt dám giành bánh chuối với hắn. 

Nhưng hắn vẫn phải làm theo lệnh, cậu ta là nhân chứng quan trọng, không được đánh người ta.

"Uống chút nước đi." Vegas không vui những vẫn mở sẵn chai nước đưa đến trước mặt Pete.

"Cám ơn anh." Tay cậu vẫn còn run rẩy. 

Vegas ngồi xuống bên cạnh Pete, cũng nhìn về phía đối diện. Vợ con gã hàng xóm đều đã bị giết chết, gã có lẽ cũng vậy, gã bị giết.  

"Lần đầu thấy xác chết hả? Trông mặt cậu hề quá đấy." 

Bỗng nhiên gặp vẻ mặt ngoan ngoãn của Pete, Vegas lại nổi hứng lên, muốn trả thù vụ cái bánh chuối bị cướp mất.

"Anh có duyên quá rồi đấy. Ủa nhưng tôi trông anh quen lắm." Pete mím môi, quay sang nhìn người bên cạnh. 

Có vẻ như Pete đã chẳng còn ký sức gì về việc cướp bánh chuối của Vegas. 

"Hừ, bánh chuối, NHỚ RA CHƯA?" Vegas gằn giọng, cục tức đã nuốt ngược xuống bụng, bây giờ lại lộn lên. Hắn lườm Pete.

"Á à, ông chú bánh chuối." Pete thốt lên.

Sắc mặt Vegas biến thành đen xì. Thằng nhóc này càng lúc càng láo.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro