Chương 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vegas bật cười, thè lưỡi liếm một cái vào lòng bàn tay khiến Pete nháy mắt rụt vội tay về. Cả khuôn mặt trắng nõn đỏ hồng, kết hợp với màu áo hỷ và ánh nến càng trở nên đẹp không sao tả xiết.

Cậu cúi đầu nhìn mũi giày thêu lấp ló dưới vạt váy rồi bất an dịch dịch chân.

" Em nói em đồng ý. Nhưng mà nhà tri huyện Sittichai sẽ không buông tha cho chúng ta đâu. Em là..em là..."

Cậu nuốt mấy ngụm nước bọt, gian nan nói tiếp

" Là người nhà họ dùng quyền thế cướp về!"

" Nhà họ biết rồi. Lúc cô dâu kia đổi khăn trùm đầu ta đã nhìn thấy, còn tân lang nhà họ còn bận trêu chọc tiểu nô tỳ đi hầu bên kiệu thì chẳng chú ý tới. Ta đành sai người phi ngựa đến nhà họ thông báo cho gia chủ. Em đoán xem họ bảo sao?"

" Nói gì?"

" Đằng nào cũng là vợ hai, xinh đẹp là được!"

"Ô"

" Thế nên là bây giờ em yên tâm làm thiếu phu nhân nhà họ Korawit chưa?"

" Yên tâm, yên tâm!!"

Pete gật đầu lia lịa, sau đó nhoẻn miệng cười một cái khiến lúm đồng tiền ở hai bên má thấp thoáng, thổi bay dáng vẻ ủ ê vừa rồi, thoắt cái biến thành một tiểu khả ái tràn đầy sức sống.

Vegas đứng nhìn một lúc, càng ngắm càng ưng, sau đó quay lại đưa cho cậu ly rượu hợp cẩn rồi giục.

" Uống đi rồi nghỉ ngơi, ta mệt rồi!"

" Vâng!"

" Ngoan!"

Hắn cười cười nhìn vị tiểu nương tử của mình vui vẻ uống rượu giao bôi, rồi nhanh nhẹn giúp hắn thay áo ngủ, dọn giường, sau đó mới đến phiên mình tháo trâm cài chải lại tóc.

Không ngờ cũng thành thạo mấy việc này như vậy!

Vegas nghiêng người tỳ tay lên thành giường nhìn thân ảnh mềm mại kia đang chăm chú tháo tháo mấy cái nút áo, nhẹ giọng

" Sau này ta sẽ chuẩn bị cho em hai đại nha hoàn, mấy việc vừa rồi em để chúng làm đi."

" Vâng!"

Pete nghiêng đầu gỡ trâm đính hồng ngọc trên tóc, rồi với tay lấy lược gỗ muốn chải một kiểu đơn giản để đi ngủ cho đỡ đau đầu thì lược đã bị một bàn tay khác dành lấy.

" Để ta, ta giúp em!"

Tóc của Pete không quá dài, nhưng mượt và đen bóng, cầm trên tay mềm mại như tơ lụa thượng hạng, lại còn thoang thoảng mùi bạc hà thanh mát. Xuyên qua gương đồng cậu thấy người kia chăm chú ve vuốt mấy sợi tóc của mình, chẳng hiểu sao cảm thấy sống lưng hơi nóng lên, cả người cứ ngứa ngáy mất tự nhiên.

Đang len lút dịch mông một cái đã thấy hắn cầm cây kéo nhỏ cắt một lọn tóc của mình quấn vào lọn tóc khác của hắn rồi cất vào túi gấm đỏ.*

Thế này...

Trong lòng cậu tự nhiên có một dòng suối nhỏ ấm áp chạy từ tim lan đến toàn thân, khiến thoắt cái khuôn mặt đã đỏ ửng. Cậu chép chép miệng rụt rè quay lại nhìn Vegas cất túi đó vào hộc tủ khắc hoa ở đầu giường, hồi lâu mới nhỏ giọng

" Ừm, chúng ta...chúng ta mới gặp nhau"

" Nhưng đã bái đường, từ nay nguyện kết tóc phu phu!"

Vegas quay lại buộc gọn tóc cho cậu bằng một sợi lụa mềm rồi vỗ vai

" Đi nghỉ thôi!"

Chăn gối đỏ thêu uyên ương hí thủy mới tinh, được xông chút hương hoa nhẹ nhẹ. Pete rúc cả mình trong chăm ấm, nhìn trân trên đỉnh giường mãi nhớ ra

" Thế mẹ chàng?"

" Mẹ ta đang ốm nên chưa biết. Không sao, chẳng phải cuộc hôn nhân này lúc đầu là để xung hỉ hay sao, chỉ cần mẹ ta khỏe lại thì em chính là công thần, có sai một tý cũng chẳng sao cả."

" Ò!!"

Vegas xoay người nằm nghiêng hẳn một bên, cánh tay rắn chắn tự nhiên vắt ngang qua eo của Pete rồi kéo nhẹ cậu vào lòng. Hơi ấm và mùi cơ thể của hắn cứ như thế ngang ngược xộc vào mũi cậu, len lỏi vào từng thớ thịt khiến Pete toát cả mồ hôi, cả người nóng bừng, trái tim trong lồng ngực không có tiền đồ còn đập bang bang.

Trên đỉnh đầu có tiếng cười khẽ

" Em hồi hộp vậy sao?"

Pete mím môi không trả lời, bàn tay đang nằm mép chăn khẽ siết một cái, len lén nghĩ

- Hỏi thừa!! Động phòng đấy, ai mà chẳng hồi hộp!-

Cậu vì chuẩn bị có đêm nay mà cẩn thận xem đủ các loại sách, từ chăm sóc nam khoa đến long dương chi phích, tuy rằng không biết việc kia có bao nhiêu vui thích, nhưng chắc chắn mấy cái hành động cậu đều biết hết rồi.

" Nhưng mà muộn rồi, em ngủ đi, đừng quá lo lắng. Việc này.."

Vegas hơi ngừng lại một lúc, sau đó thơm nhẹ lên trán của Pete một cái rồi ghì chặt cậu vào lồng ngực

" Việc này không vội, quan trọng là ta muốn em thoải mái và vui vẻ cơ."

Thoải mái như nào thì cậu không biết, chỉ là vừa nghe chưa cần làm đến việc kia cả người đã thả lỏng.

Tại vì nghe nói chỗ đó làm lần đầu rất rất là đau!

Mà cậu thì sợ đau vô cùng!

Vị Korawit công tử này xem ra không chỉ dung mạo mà tính cách cũng thật tốt đẹp, quãng đời còn lại chung sống cũng không hẳn là quá khó khăn.

Nghĩ tới đó Pete yên tâm ngủ thiếp đi, cả thân hình mảnh mai nhu thuận nằm gọn trong vòng tay của người nọ.

Không mộng mị, cũng chẳng bất an!

.
.
.
.
.

Mẹ của Vegas bị bệnh về tinh thần, nghe nói sau khi cha hắn đột ngột qua đời thì bà yếu dần rồi hầu như quanh năm chỉ nằm trên giường làm bạn với thuốc thang.

Vì thế ở nhà này cũng không có cái lệ sáng sớm đến thỉnh an, thường ra khi mặt trời đã lên, tương đối ấm áp thì Korawit thái thái mới thức dậy, lúc ấy mới cần người qua nói chuyện cùng bà ăn sáng.

Pete cẩn thận chỉnh chang lại y phục và tóc tại.

Cậu là con trai nên không cần vấn kiểu tóc của phụ nhân đã có chồng, mà chỉ dắt bên hông một miếng ngọc bội có khắc họ của lão công là được.

Cậu ngó qua ngó lại gương đồng nhiều đến mức Vegas đang uống trà bên bàn nhỏ cũng phải sốt ruột thay, vội để li trà xuống rồi tiến đến nắm tay cậu kéo kéo.

" Đẹp lắm rồi! Đi thôi!"

Hắn vẫn mặc y phục màu đỏ của tân lang, còn cậu đã thay sang bộ màu xanh dương đậm, cả hai đều thêu hoa văn song hỉ và hạc vờn mây bằng chỉ bạc lấp lánh.

Lúc nhìn chúng còn treo trên mắc áo trong đầu của Pete đã nghĩ đến câu " tân trạng nguyên xuất thân cửa nhỏ nhà nghèo", lời đồn này không biết ở đâu ra, riêng vải may y phục đã là hạng thượng phẩm rồi, nhà quan lại bình thường chưa chắc đã dám dùng ấy chứ mà nhà nghèo.

Thật sự là nghèo sao?

Phủ Korawit cũng không quá to, chỗ ở của đôi phu phu là Tây viện, một mặt giáp với hồ sen, một mặt quay ra hướng nam, mùa hè hơi nóng thì đã có gió mát từ hồ thổi tới, mùa đông bị lạnh thì đóng hết các cửa sau đó đốt địa long, cũng không quá khó chịu.

Nơi ở của Korawit thái thái là chính phòng Đông Nam, hai mặt đón nắng sớm, đủ ấm áp và khô ráo, thích hợp cho người có bệnh như bà.

Pete chỉ nhìn một cái là hiểu hết kết cấu của nơi này, cảm thấy kha khá yên tâm, sau này có ở nhà một mình cũng không sợ đi lạc.

Tay cậu còn nằm gọn trong tay Vegas, rút thế nào cũng không ra.

Theo ý hắn là để cho hạ nhân toàn phủ thấy được Vegas thiếu gia cực kỳ vừa lòng với vị tân nương mới này, mà mẹ hắn cũng an lòng.

An lòng nổi sao?

Mẹ hắn mà thấy cô dâu mới đổi thành một tên con trai có an lòng nổi không đây?

Cửa sổ bên hành lang được mở rộng để thông khí nên từ xa Pete đã nhác thấy bóng một phụ nhân đầu đội mũ lông cáo màu nâu, ôm lò sửa tay nhỏ nhỏ trong lòng, đang thong thả ăn cháo trong bát nhỏ.

Góc nghiêng của bà khá giống Vegas.

Hy vọng tính cách cũng ôn hòa như vậy!

" Hai đứa tới rồi à, đã ăn gì chưa?"

" Mẹ!"

Vegas đi tới trước một bước, đỡ lấy chén trà giúp bà xúc miệng.

Mấy nha hoàn bên cạnh dường như quá quen với việc này, nhanh nhẹn một người đỡ ống nhổ, một người mang ba chén trà mới tới để trên bàn. Lúc này Korawit thái thái mới ngẩng đầu lên nhìn Pete một cái rồi mỉm cười.

" Con dâu, chê cười rồi!"

" Dạ, không sao đâu ạ!"

Pete đang đứng bơ vơ gần cửa lúc này mới ngượng ngùng bước gần tới, ngần ngừ lựa chọn từ ngữ một lúc mới thẽ thọt.

" Mẹ, con tên là Pete Phongsakorn. Mời người uống trà!"

Cậu quỳ gối đưa li trà lên quá đầu, tư thế nhã nhặn chuẩn mực, càng nhìn càng thuận mắt.

Korawit Thái Thái đỡ lấy rồi nhẹ nhấp một ngụm tượng trưng sau đó vươn tay nắm lấy tay cậu, nheo mắt đánh giá

" Thật là xinh đẹp quá!"

" Mẹ có ưng không?"

Vegas quỳ bên cạnh cũng ngả ngớn đùa cợt, chọc cho thái thái cười vang. Bà lấy cái khăn lụa dắt bên hông lau nước ở khóe mắt rồi mở cái tráp nhung đỏ trên bàn lấy ra một chiếc trâm ngọc phỉ thúy xanh nhạt khắc hoa mai năm cánh.

" Lại đây!"

Bà vừa cài lên chỏm tóc của Pete vừa nhẹ giọng.

" Trâm này là đồ mẹ chồng ta cho ta khi mới về đây làm dâu. Bây giờ nó là của con!"

" Cám ơn mẹ!"

" Ngoan, con là Pete Phongsakorn à? Ta gọi con là Pete nhé!"

Người bà thoang thoảng mùi thuốc bắc, trên tóc đã lơ thơ mấy sợi bạc, gò má thì thật nhiều đốm tàn nhang, thế nhưng khi mỉm cười thì lại y như Vegas vậy, khiến người ta an tâm cực kỳ.

Pete đưa tay chạm vào trầm trên tóc, trong lòng lặng lẽ hạ quyết tâm, sẽ đối xử với bà y như mẹ ruột của mình ở nhà, hết lòng hiếu thảo.

Mà Korawit thái thái có vẻ cũng cực kỳ hài lòng với tân nương, cứ nắm tay cậu suốt, rồi còn chịu cho cậu giúp bà chải tóc, cài một bộ diêu mới.

" Đẹp lắm! Con là con trai mà cũng khéo léo việc này nhỉ?"

"..."

Cả hai hốt hoảng quỳ sụp xuống, Pete còn đặc biệt khẩn trương, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

" Ta bị ốm chứ đâu có mù."

Bà bật cười dùng ngón tay dí nhẹ vào trán Vegas.

" Thằng bé này nó cậy ta yêu thương chiều chuộng nên mới làm ra việc tày đình này. Pete, không phải lỗi của con, đứng dậy đi, đẩy ta ra vườn tắm nắng, còn nó thì mặc kệ, cho nhịn cả cơm trưa luôn đi."

" Ôi, mẹ ơi ~~~"

Vegas chớp chớp đôi mắt cún tròn xoe, theo ý mẹ mà làm nũng giở trò để bà vui vẻ, nhân lúc bà không để ý lại nắm lấy tay của Pete vuốt ve rồi ra một dấu chiến thắng.

Người này sao mà vừa có thể hai mặt như vậy chứ, lúc điềm đạm chín chắn lúc náo động như trẻ con.

Mà mặt nào Pete cũng cảm thấy thực đáng yêu lắm lắm!!

...

Từ sau hôm đó Pete càng ngày càng tự nhiên hơn mỗi khi đến Đông viện.

Lắm hôm khi Vegas tỉnh dậy đã thấy một mảnh chăn gối lạnh tanh, còn Pete đang cắm cúi đun nấu cái gì đó trên bếp nhỏ, đến áo khoác cũng không thèm mặc vào cho tử tế.

Hắn đi tới kéo người vào lòng, dúi lò sưởi tay vào tay cậu rồi trầm giọng trách mắng.

" Hôm nay lại muốn làm cái gì?"

Mấy lần trước cậu dậy sớm ninh cháo ninh súp cho Korawit thái thái, khi Vegas đi ra thấy cậu ăn mặc phong phanh đã phạt hai đại nha hoàn theo hầu, sau này bọn chúng không dám lơ là nữa, chỉ là cậu lại càng vô tâm vô phế.

" Cháo bồ câu, em mới học đấy. Đặc biệt nấu cho chàng một phần ít cay."

Thái thái ăn đồ thanh đạm ít dầu mỡ nên Vegas cũng có thói quen ăn như vậy, chỉ có Pete là cực kỳ thích cay nóng, thi thoảng phải chuẩn bị riêng một phần.

" Hôm nay là ngày lại mặt, lát nữa đi bây giờ em còn vất vả như vậy. Khi nào quay về nấu sau cũng được mà."

" Nhưng bồ câu tươi non thì khó lắm mới mua được. Nào ăn thử xem vừa chưa!"

Một chìa tháo thơm ngọt đưa tới miệng khiến Vegas đành nuốt mấy lời phàn nàn của mình vào bụng, cẩn thận nếm rồi chẹp miệng

" Hơi thiếu vị, để ta.."

Đúng thế, Phongsakorn thiếu gia biết chút ít da lông nấu nướng dù sao cũng không thể so với lão công toàn năng của cậu ấy được. Ba món thì phải hai món là nhờ hắn ta chỉnh lại mới vừa ǎn.

Ai dà, con đường dạ dày này coi bộ thật gian nan!

...

Sau khi cùng Korawit thái thái ăn sáng xong, đôi phu phu mới mang theo một con heo quay lên cỗ xe ngựa để về nhà mẹ Phongsakorn lại mặt.

Mới đầu Pete cũng không để tâm lắm, xe này nhà cậu cũng hay dùng, là kiểu hai ngựa kéo, thùng gỗ mái bằng, phía ngoài sơn nâu, có cái ghế băng dài vừa đủ cho người đánh xe ngồi với một người hầu đi cùng.

Trên mui xe lắc lư tấm thẻ bài gỗ mộc viền đỏ, ghi chữ Korawit, bên còn lại là một cái đèn nho nhỏ.

Giản dị cực kỳ!

Thế nhưng lúc được Vegas đỡ vào xe cậu mới giật mình, trong đầu chợt nhớ mấy câu dùng để truyện phiếm ngày trước: bên ngoài đổ nát đơn sơ, bên trong tiện nghi bất ngờ.

CMN, đây là cái gì?

Sàn xe trải mấy lớp lông cừu khiến nó vừa mềm vừa ẩm, nơi góc là một cái kệ gỗ lim bốn ngăn, hai ngăn kéo được khảm trai hình bát tiên quá hải, bàn nhỏ nơi cửa sổ là loại gập ra gập vào được, vừa linh động lại chắc chắn.

Rèm cửa sổ nhìn bên ngoài chỉ thấy một lớp vải thô mỏng, nhưng thực ra phía trong được viền mấy dải đá lưu ly nhỏ, theo ánh nắng sẽ tỏa ra vòng màu sáng lấp lánh cả thùng xe.

Vài ba cái gối tựa vải nhung đỏ mận bốn góc tua rua kim tuyến đặt rải rác.

" Em uống trà hay nước quả?"

Theo sau xe họ còn một cỗ xe một ngựa kéo nữa, mấy nha hoàn xe chen chúc trong ấy cùng đống quà lại mặt.

Vậy nên lúc này chỉ có hai người họ thảnh thơi. Vegas cũng không câu nệ nhiều, tự mình lấy đồ từ ngăn kéo ra rồi tỉ mỉ chuẩn bị trà và bánh ngọt. Xem thao tác của hắn thì hẳn việc này cũng thường xuyên làm.

Pete cúi đầu xoa xoa mặt vải nhung của cái gối ôm trong lòng rồi lẩm bẩm

" Cái này đắt lắm đấy!"

" Em thích à? Hay là sai người làm vài cái để trong phòng ngủ của chúng mình nhé. Nhưng mà đến mùa hè thì phải cất đi, nóng lắm."

Vải này sản xuất kỳ công nên giá thành rất đắt đỏ, bình thường chỉ thấy người giàu may thành áo choàng, dùng làm vỏ gối thế này thật xa xỉ quá.

" Cũng không hẳn, nhà chúng ta.."

Pete chợt nghĩ mình mới về nhà này tính ra chưa được nửa tháng, bàn chuyện gia sản có vẻ không đúng lắm, lời ra đến môi liền bị nuốt trở lại.

" Nhà chúng ta sau này sẽ do em quản lý sổ sách, em không hiểu cái gì thì hỏi ta. Bây giờ là ta quản, có em rồi, tất cả là do em quản."

Thấy Vegas nghe một hiểu mười, lại chẳng tỏ ý ghét bỏ nên Pete bạo gan hơn một chút, lo lắng ngó ngó ra ngoài rồi dịch mông đến gần sát Vegas, nói thầm vào tai hăn.

Hơi thở mang theo hương trà hoa quanh quẩn nơi gò má của hắn, khiến hắn hơi phân tâm, đến khi định thần lại thì nghe được câu cuối cùng.

" Tân trạng nguyên nhà nghèo lắm!"

" Ha!"

Vegas bật cười, nheo nhéo cái eo mềm bên cạnh, cũng bắt chước Pete, thì thà thì thầm.

" Thì đúng là nghèo, nghèo ngoài mặt"

Có lẽ là cố ý, mà cũng có thể là vô tình, gò mũi của hắn cọ nhẹ vào chóp tai của Pete, miệng lại gần kề, phả khí nóng vào tai cậu khiến cậu thoắt cả đỏ bừng cả mặt. Cả người nhộn nhạo lại tê rần, muốn ngồi lùi lại một chút, nhưng tay kia vẫn để ở eo, thấy cậu hơi cựa quậy thì siết chặt lại, thành ra càng lúc càng gần hơn nữa.

Bên tai loáng thoáng cái gì nhà một mẹ một con, thu liễm để bảo toàn gia sản...nhưng Pete chẳng chú ý lắm, vệt đỏ khả nghi trên má đã lan ra toàn thân. Cậu nuốt khan mấy cái, khó khăn quay đầu sang bên cạnh để nhắc nhở Vegas mau mau bỏ tay ra.

Tuy vậy, gần quá rồi, chỉ khẽ xoay cổ đã thành mặt đối mặt, hơi thở của hắn không trêu chọc bên tai cậu nữa mà phả thẳng vào mặt cậu khiến cậu như bị choáng, cả người đơ cứng mất tự nhiên

" Chàng.....ưm ưm~~~"

Miệng nhỏ hơi hé ra đã bị cướp đoạt.

Mãnh liệt và dịu dàng hóa ra song hành như thế. Môi lưỡi của hắn mạnh mẽ cướp đoạt dưỡng khí trong khoang miệng của cậu, nhưng lại mềm mại quấn lấy đầu lưỡi đinh hương sau đó dẫn dắt cậu cùng nhau đắm chìm vào nụ hôn bất chợt này.

Thân thể và tâm hồn của Pete như tan ra, hóa thành mấy đám mây bồng bềnh, mà Vegas chính là cơn gió, thổi cậu bay cao, bay thật cao!

...

06.01.2023

--GIẢI THÍCH

* cô dâu và chú rể còn cắt tóc của nhau, rồi để * lẫn với nhau cất đi để làm vật tín trong quan hệ vợ chồng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro