Chương 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đưa dâu phải rẽ đường khác nên hôm nay chỉ mất có mấy canh giờ là tới nhà của Pete rồi.

Gia đình cậu vẫn chưa ai biết cậu gả nhầm, lo cậu phải tới nhà vị tri huyện Sittichai củ hành kia bị người ta bắt nạt, nên từ sớm đã đứng chờ ở cửa đón.

Mẹ Phongsakorn sốt ruột vỗ vỗ tay người đàn ông đứng tuổi bên cạnh

" Chú sai người chạy ra cổng thành xem xe ngựa nhà họ Sittichai sắp đến chưa? Cũng có mất bao nhiêu thời gian đâu mà muộn thế chưa thấy người?"

" Chị dâu đừng lo lắng, em cho hai đứa chạy vặt ra đấy từ canh ba rồi, thấy nhà kia một cái là chúng nó báo ngay."

Vừa nói thế thì quả nhiên có một tên chạy ù về, vừa lau mồ hôi vừa hổn hển

" Xe xe của nhà Sittichai đến cổng thành rồi rẽ về hướng tây, không vào đây ạ."

" Cái gì??"

Phongsakorn ma ma níu lấy tay nô tỳ bên cạnh quát lên một tiếng, đang tính gặng hỏi thì lại nghe tiếng lộc cộc, tiếp đó là hai cỗ xe ngựa nhỏ thong thả đi tới rồi dừng lại.

Dưới mui xe là một cái thẻ bài ghi chữ Korawit, chúng xuất hiện ở đây khiến ai nấy đều lấy làm ngạc nhiên, mới đầu tưởng nhầm có khách tới chơi, nhưng ngó ra sau thấy một hàng nha hoàn bê vài cái khay lụa đỏ thêu chữ song hỷ thì lại cảm thấy hoang mang cực kỳ.

" Như này là sao đây?"

Chú Phongsakorn bối rối gãi đầu thì lại thấy cháu Pete nhà mình bước xuống từ cỗ xe đầu tiên, bên cạnh là một thanh niên cao lớn trắng trẻo.

Nhìn mặt văn nhã cực kỳ quen thuộc!

" Pete, ai da, thằng bé này!!"

Phongsakorn ma ma lại chẳng để tâm nhiều như thế, bước vội đến vài bước, sau đó ôm con trai vào lòng rơm rớm, lại cẩn thận quan sát từ đầu tới chân.

" Con rể ra mắt mẹ"

Vegas nghiêng người thi lễ, tay áo dài phất phơ trong gió vừa đẹp lại chuẩn mực. Nhìn trái nhìn phải rõ ràng không phải là đại thiếu gia Sittichai ham chơi lại nghiện ngập kia.

" Đây là..."

" Con tên là Vegas Korawit, là tân khoa trạng nguyên năm nay ạ."

" Uả, sao lại?"

Mọi người luống cuống đưa mắt nhìn nhau, sau đó, ăn ý kéo nhau vào nhà để hỏi chuyện cho rõ.

Cậu con rể này càng nhìn càng đẹp, đứng cạnh Pete lại vừa vặn phù hợp. Vừa nãy khi con trai bước xuống khỏi xe ngựa bà đã thấy cậu ta đưa tay ra đỡ, khi vào nhà thi thoảng lại liếc nhìn Pete đầy dịu dàng.

Cái này bà quen thuộc quá, chẳng phải ngày trước bố Phongsakorn hay nhìn bà như thế hay sao?

Có lẽ ông trời thương xót, nghe thấy lời cầu xin của bà nên để việc lên nhầm kiệu hoa này xảy ra đúng không nhỉ?

" Nhưng nhà tri huyện Sittichai kia??"

Chú Phongsakorn xoa xoa tay vào nhau. Ngày trước vì để uy hiếp nhà Phongsakorn, nhà kia đã sai người đến mấy cửa tiệm gây rối một trận, chú vì việc này mà suýt tán gia bại sản, bản thân còn bị đánh vào chân, mang tật suốt đời.

" Con đã cho người đến báo ngay hôm đó, nhà họ biết rồi nhưng mặc kệ ạ."

Đáng ghét quá, nếu chỉ hời hợt như vậy, ngay từ đầu sao lại làm quá đến mức hại biết bao người.

Thật đúng là đồ khốn!!

" Thôi, được rồi, nếu đã vậy thì không nhắc tới gia đình xúi quẩy kia nữa. Sau này hai đứa đã làm vợ chồng, cùng nhau xây dựng hạnh phúc bền lâu mới là đúng đắn."

Con rể Vegas trong mắt ma ma Phongsakorn chính là càng nhìn càng thấy ưng, giơ tay nhấc chân đều là phong phạm người có học thức, lại ngó sang con trai của mình, gò má trắng hồng phây phây, mắt như có sao, linh động lấp lánh, chắc hẳn mấy ngày vừa rồi chung sống cực kỳ vừa ý thằng bé đây mà.

Khoan nói đến tính tình, chỉ riêng dung mạo thôi đã đúng kiểu của Pete rồi ấy chứ.

" Chúng ta đi dùng cơm thôi, mẹ đã đặc biệt hầm bào ngư đấy, có một phần siêu cay cho Pete. Còn Vegas, con thích ăn như thế nào?"

" Chàng ấy ăn thanh đạm thôi mẹ ạ!"

" À, thế à!!"

Phong mama nheo nheo mắt đánh giá con trai mình, sau đó kéo dài giọng

" Thật là, con trai lớn gả ra ngoài như bát nước hắt đi~~~"

" Ơ kìa, mẹ ơi!"

Pete đỏ ửng cả mặt, lúc nãy...ai dà, lúc nãy cậu trả lời theo thói quen thôi, không ngờ mẹ cậu lại chẳng giữ mặt mũi cho con trai cưng gì cả.

Trêu chọc thế này thật khiến người ta ngại chết mất!

Qua nhiên, mẹ Phong vừa dứt lời đằng sau có tiếng phì nho nhỏ, không cần quay lại nhìn cậu cũng biết là ai đang cười trộm mình, vệt đỏ trên mặt lan dần xuống cổ.

Đáng ghét!

Cậu hơi nghiêng đầu lại tặng cho Vegas một cái lườm sắc lẻm, kết hợp với khuôn mặt hoa đào nhìn vừa đáng yêu lại kiều mị, khiến cho hắn không rời mắt nổi, nhân lúc mọi người xôn xao nói chuyện liền nắm lấy tay cậu, lén lút viết vào lòng bàn tay mấy chữ

" Thật sự rất đáng yêu!!"

...

Bữa cơm diễn ra thật sự rất náo nhiệt, chú Phong cởi bỏ được dây buộc trong lòng, thấy cháu mình gả tới nhà tử tế liền vui vui vẻ vẻ kéo tay áo Vegas uống rượu mãi.

Nếu...nếu không có thằng bé này, Pete vì nhà họ Phongsakorn phải lấy tên củ hành nhỏ kia thì ông thật sự không dám nhìn mặt anh trai mình mất.

" Nào! Nào !! Uống thêm một li, một li nữa nhé!"

Vậy nên đến tầm chiều khi hai người chào tạm biệt ra về, gò má của Vegas đỏ lựng. Hắn đã uống qua một chén canh giải rượu nhưng cả người vẫn phảng phất men say.

Mẹ Phong thấy không còn sớm bèn đuổi đôi phu phu về nhà bên kia kèm đống quà gửi thông gia. Nếu là nhà họ Sittichai thì bà sẽ giữ con lại không cho đi nữa, nhưng nhà họ Korawit nổi tiếng hòa nhã thì bà lại yên tâm lắm, còn định khi nào có thời gian sẽ qua thăm.

" Vậy chúng con đi nhé!"

Pete từ trong xe ngó qua rèm cửa vẫy tay chào mẹ và chú của mình, sau đó mới quay lại nheo mắt nhìn người nãy giờ ngồi trầm mặc ở góc đối diện.

Ngoan ngoãn quá nhỉ!

" Chàng uống trà không?"

"..."

" Lại đây, nằm nghỉ một chút em xoa bóp đầu cho nào!"

Im lặng một lúc lâu, đến lúc Pete tưởng người kia ngủ rồi mới thấy hắn cựa mình, chầm chậm nghiêng ngả về phía trước, nhưng điểm đặt đầu không phải cái gối nhung đã chuẩn bị sẵn mà là đùi của cậu.

" Này..này chàng mau dịch ra điiiiiii~~~"

"Ừm~ ~~!!

Tuy vậy, Vegas lại tựa như con cún con bướng bỉnh, càng đẩy càng ghì chặt, chẳng mấy chốc cả mặt đã vùi vào bụng của Pete. Hương rượu theo cử động của hắn hun vào mũi của cậu thoáng cái khiến cậu cũng như bị say, cả người nóng rực, cánh tay đặt lên vai Vegas như phải bỏng.

Aizz ~ ~~

Cậu bặm môi trợn mắt nhìn người trong lòng, bất lực nheo nhéo vành tai lộ ra qua mấy lọn tóc đen dài của hắn, mềm giọng trách cứ

" Say này! Say này! Uống nhiều quá đấy!!"

"Ừm, ừm!!"

Vegas nhăn mày, dúi đầu tránh bị làm phiền, sau đó lại cọ cọ vào eo nhỏ chọc cho Pete bật cười.

Tân trạng nguyên nho nhã đến khi say sao mà cũng đáng yêu vậy cơ chứ!

...

Ấm áp được mấy ngày thì trời đổ mưa kéo theo một trận tuyết. Thoáng cái không khí chỉ còn đượm mùi sương lạnh.

Vì thế Korawit thái thái chỉ còn cách làm ổ trong phòng, còn mẹ Phong cũng phải hoãn kế hoạch đến thăm nhà thông gia.

Tuy vậy, hai bà nhanh chóng tìm ra cách giao lưu khác, đó là viết thư.

Mà Vegas cũng nhận được một đạo thánh chỉ, hoàng thượng thương hắn mẹ già bệnh nên đặc cách cho hắn qua tháng giêng trời ấm mới bắt đầu nhận chức.

Thị độc học sĩ, cũng coi như khá cao đối với tân trạng nguyên trẻ người non dạ, vì thế tạm thời công tác tại thi viện hoàng gia ở thành Tây, qua vài ba năm khi có kinh nghiệm thì mới chuyển lên kinh thành làm việc tại Hàn lâm viện.

Tính ra như vậy hắn trở thành vị quan viên có phẩm cấp cao nhất ở địa phương.

Tin tức vừa ban ra cổng nhà họ Korawit đã nườm nượp người xe đi lại, chỉ tiếc là cửa nhỏ nhà nghèo, đường ngõ thì hẹp, trái ngược với khung cảnh mấy cỗ xe mui nhọn sơn xanh bên ngoài, nhìn sao mà chướng mắt. Lộn xộn một vài lần tranh nhau chỗ đậu xe, chỗ đứng chờ khiến đến ngày thứ hai nhà Korawit đã phải dán một cáo thị bên ngoài.

Đại ý là không tiếp ai cả, chấm hết.

Danh tiếng tài học của Vegas vốn đã khá cao, nay thêm việc này lại được dát vàng thêm một tầng : tân trạng nguyên không chỉ văn hay chữ tốt mà lại liêm chính công minh.

Những người đến tặng quà tìm cớ gặp gỡ làm quen khi tới cửa nhà thấy đại môn đóng kín thì đành tiu nghỉ về, lòng thầm gảy một bàn tính mói.

Xem ra vị họ Korawit này tiền đồ vô lượng!

Lúc nhà nhà thành Tây sôi sục cả lên thì nhân vật chính lại kiên quyết nằm lên đùi Pete đọc sách, nói thế nào cũng không chịu xuống. Sau lần say rượu chẳng biết thật giả kia dường như hắn đã biết làm nũng, cũng đã hiểu Pete là kiểu miệng cứng lòng mềm, thế nên cứ tranh thủ làm đủ trò, chọc cho ai đó tức đỏ cả mặt mà không làm gì được.

" Dịch qua chỗ khác đi! Trướng quá đấy!"

Pete bặm môi, ngón tay trắng nõn chọc chọc vào má của Vegas, sau đó là kéo tóc, bóp mũi. Còn kẻ đầu sỏ thì cứ ậm ừ mặc cậu trêu chọc, mặt dày cọ tới cọ lui vào eo nhỏ của câu.

" Đang ấm lắm, em đừng phá!"

" Nhưng mà em tê chân rồi!"

" Vậy á, để ta!"

Vegas nghe thấy thế mới nhỏm người dậy, đặt sách lên bàn rồi xắn tay áo.

" Chàng làm gì vậy?"

" Thì xoa chân cho em đó, cho đỡ tê mỏi này!"

" A, nhột quá, mau bỏ raaaaa!!"

Ngón nghề xoa bóp của Vegas quả thật khá tốt, thế nhưng tay của hắn thì lại chẳng ngoan ngoãn lắm, toàn nhân lúc Pete không để ý mà ăn đậu hũ của cậu. Hai người rúc rích cười nói trêu trọc nhau lăn lộn trên giường náo loạn hết cả lên

" Mau mau bỏ ra, ah, nhột quá!! Ha ha!!"

Bên ngoài trời mưa bay bay mang theo khí lạnh phủ lên đất trời, thế nhưng âm thanh vui vẻ lại khiến cho gian phòng nhỏ như được tiếp thêm than sưởi, ấm áp cực kỳ.

...

07.01.2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro