1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Pete cảm thấy dạo gần đây có chút kỳ lạ.

Người luôn tận tâm với công việc như Nop lại xin nghỉ, làm cậu phải tạm thời nắm giữ chức vệ sĩ trưởng. Cậu vốn dĩ chỉ là người đứng canh trước cửa lại bị tiểu tổ tông kéo vào phòng quỳ xuống bên cạnh Vegas.

Các vị đại sư ngồi trên bục cao không ngừng giảng đạo, đệ tử ngồi chật ních phía dưới. Cậu cảm thấy không thoải mái.

Những người ngồi xung quanh nhắm mắt lại thành kính cầu nguyện, trông giống đang có chuyện gì xảy ra.

Cũng chỉ có mấy chuyện như thế.

Tay của người đàn ông kia không ngừng đi xuống phía dưới và dừng lại ngay giữa xương cụt của cậu.

Không cách nào nói rõ được vị trí. Muốn đứng lên cũng không được, mà ngồi hẳn xuống cũng không xong.

Đôi mắt của hắn dán chặt trên người cậu, cảm giác giống như bị một con rắn độc quấn quanh.

"Cậu Vegas cần thêm nước thánh không ạ? Để tôi đi lấy cho."

"Không cần, họ nói kiếp này cùng làm công quả, cùng bê tráp dâng lễ, kiếp sau chúng ta sẽ lại được gặp nhau."

Pete khựng lại, nhích sang một bên, rời khỏi phạm vi thao túng của bàn tay.

"Cậu Vegas cầu nguyện gì vậy ạ?"

"Cầu được ước thấy, mày thì sao?"

Pete mỉm cười và lắc đầu, "Điều tôi muốn quá tầm thường. Nếu như tôi nói ra, có khi đến Đức Phật cũng sẽ cười tôi."

"Cái gì vậy? Tiền sao?"

Pete chỉ cười, đứng dậy đi đổ nước thánh.

"Lẽ đương nhiên, mày ngoài tiền ra còn có thể muốn gì nữa?"

Pete đứng trong sân, không nhịn được rút ra một điếu thuốc. Trong chùa cấm hút thuốc, nên cậu chỉ ngậm điếu thuốc mà không châm lửa.

Có một chú tiểu đi ngang qua, nhìn cậu một cách tò mò.

Pete đưa viên kẹo ra, cúi đầu chào.

"Nước thánh không được đổ ở đây," chú tiểu nhận lấy viên kẹo, cười cười: "Đổ ở bên kia kìa."

"Nếu anh tùy tiện đổ như thế, lời cầu nguyện sẽ không còn linh nghiệm đâu."

"Không sao. Dù gì kiếp sau cũng không gặp lại nhau."

"Cái gì?"

"Không có gì. Cảm ơn tiểu sư phụ."

"Hả? Anh đúng thật là!"

Pete dựa vào tường, nước thánh trong tay từ từ nhỏ xuống. Chú tiểu tức giận đến mức dậm chân, "Từ trước đến nay chưa từng thấy qua người như anh! Không tin thì không cần đến đây!"

"Hứ! Đức Phật đang nhìn đấy!"

"Chúng ta không thể giấu diếm Đức Phật, nhưng giấu diếm người khác thì có thể."

"Anh không sợ Đức Phật trách phạt anh sao?"

"Không sợ, dù sao tôi cũng sẽ xuống địa ngục, bị vạn đao lăng trì."

"Vậy anh vẫn sợ người khác biết sao?"

"Sợ chứ."

"Ai vậy?"

"Cậu chủ của tôi."

"Cậu chủ của anh còn dữ hơn Đức Phật hả?"

"Hung dữ lắm. Tôi nói thật đó, lên núi đao xuống biển lửa, chuyện gì cũng có thể bảo tôi đi làm."

"Đáng thương lắm."

Chú tiểu gật đầu, Pete cười nhẹ: "Tiểu sư phụ, cậu nghĩ sao?"

"Cho nên anh đang cầu nguyện để nhanh chóng thoát khỏi biển khổ?"

Chú tiểu vẻ mặt nghi ngờ, gật đầu rồi lại lắc đầu, "Không đúng, anh đổ nước thánh ở đây, chính là muốn để lời cầu nguyện không thể ứng nghiệm..."

"Tôi không muốn mong ước của cậu chủ tôi thành hiện thực."

"Ohh~ đây là nước thánh của cậu chủ anh!"

"Cũng là của tôi."

"......"

Pete mở miệng, lấy điếu thuốc ra lau sạch rồi cất đi.

"Thứ tôi muốn rất nhỏ nhặt, nhưng tiểu sư phụ bảo rằng có thể thực hiện được sao? Đừng nói là Đức Phật, chính tôi cũng không tin."

"A? Vậy anh muốn cái gì?"

Pete tặc lưỡi, Vegas đã đi ra khỏi điện thờ, cậu vẫy tay chào,  "Có duyên sẽ gặp lại, tiểu sư phụ."

"Ơ...anh vẫn chưa nói..."

Cậu muốn gì sao?

Thứ cậu muốn có lẽ chỉ là – điều mà người đàn ông này cầu nguyện trong mười giây khi nãy, là thích cậu.

Pete tự cười nhạo chính mình.

"Cười ngốc gì đó?"

"Không có gì."

"Vậy tối nay đến phòng của tôi."

Pete muốn nói gì đó, nhưng bị mắc kẹt ở cổ họng, không lên cũng không xuống, lúng ta lúng túng, cuối cùng cũng chỉ nhỏ giọng "Ừm." xem như đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro