15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vegas hất cằm với Porsche, sự phẫn uất trong đôi mắt đó khiến tâm trạng của hắn tốt lên.

"Anh dâu dạo gần đây thấy thế nào? Tôi nghe nói Chính gia xảy ra chuyện lớn, sợ anh dâu sẽ đau lòng, cho nên tôi mời anh dâu đến đây ngồi chơi."

Porsche căm hận nói: "Ryan đâu? Mày mang nó giấu ở đâu?"

Vegas cúi người đến gần, "Ryan? Tôi không hiểu anh dâu đang nói gì, đứa cháu nhỏ của tôi mất tích rồi sao? Các anh có phải là gấp đến hỏng rồi không? Thật là một điều tồi tệ! Chính gia liên tiếp xảy ra chuyện, Kinn có vẻ không dễ chịu nhỉ?"

"Có chuyện gì cứ nhắm vào tao, đừng liên lụy đến đứa nhỏ! Tao thật sự bị mù rồi mới để mày tiếp cận Ryan!"

Vegas cuối cùng cũng cười phá lên, hắn tiến đến gần hơn, dường như chạm đến mặt của Porsche: "Cho nên anh dâu là muốn lấy bản thân mình ra để trao đổi sao?"

Nói rồi hắn càng tiến sát đến mặt Porsche, đồng thời cởi bỏ cúc áo sơ mi đầu tiên.

Porsche kìm nén cơn tức giận của mình, dùng sức đánh vào mặt Vegas, Vegas bị đánh mạnh đến nổi nghiêng hẳn sang một bên, nhưng hắn không tức giận mà còn cười tươi hơn, "Anh dâu đang làm gì vậy? Muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt sao? Hay là muốn...kéo dài thời gian, chờ đợi người chồng vô dụng đó của anh đến cứu anh?"

"Chết tâm đi, Kinn hiện tại còn không thể tự lo cho mình, có lẽ giống như người ba chết tiệt của hắn, từ sớm đã đầu lìa khỏi cổ rồi."

"Mày nói cái gì?"

"Anh nên nhận ra hết mới đúng chứ, hay là Kinn không nói gì với anh? Thời gian gần đây không hề an ổn, hay là nói hoàng đế Bangkok đã quen với cuộc sống yên bình, nên nghĩ rằng không ai có thể lay chuyển được vị trí của mình sao?"

"Sau ngày hôm nay, giới mafia ở Bangkok sẽ được sắp xếp lại từ đầu, mà người được gọi là người đứng đầu gia tộc Theerapanyakul cũng sẽ trở thành mục tiêu công kích, giống như những gì xảy ra với ba của hắn vào ba năm trước...mà lần này, sẽ không còn ai có thể phá hỏng kế hoạch của tôi một lần nữa."

Porsche mở to mắt không dám tin, "Kinn anh ấy không hề tệ với mày, mày tại sao lại đối xử với anh ấy như vậy!"

"Không tệ?"

Như thế nghe thấy một câu chuyện hài, Vegas bật cười, ánh mắt của hắn rất tối, giống như đang nhớ đến một ký ức tối tăm nào đó.

"Những thứ này vốn dĩ nên thuộc về tôi! Hà cớ gì cần hắn bố thí! Lẽ ra hắn nên chết từ ba năm trước rồi, để cho hắn sống đến bây giờ tôi đã nhân từ lắm rồi!"

"Mày điên rồi!"

"Đúng vậy...tôi từ sớm đã phát điên rồi! Là các người! Là do các người ép tôi thành ra thế này! Không có các người, cũng sẽ có tôi của ngày hôm nay! Vẫn nên cảm ơn các người, anh trai và anh dâu tốt của tôi!!"

Porsche tránh đi gương mặt đang tiến gần của Vegas, muốn đánh hắn một lần nữa, nhưng bị Vegas chặn lại, tay còn lại kéo người vào vòng tay mình.

Porsche giận dữ hét lớn: "Con mẹ mày, nhìn cho rõ đi! Nhìn cho rõ xem tao là ai!"

Vegas khựng lại, Porsche rời khỏi tầm tay của hắn, bắt đầu cởi quần áo.

Áo khoác, áo sơ mi, còn có quần dài. Đến khi chỉ còn một chiếc quần lót, anh ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt hắn chửi rủa: "Mày nhìn cho rõ đi! Đây là tao hay là người đó! Tao không mặc quần áo trong mắt mày vẫn là người đó sao!"

Nụ cười trên gương mặt hắn đông cứng lại, sau đó từng chút từng chút vỡ ra, rồi rơi xuống, "Người mày nhìn thấy vốn dĩ không phải tao, mày là đang nhìn người trong lòng của mày, đừng tự lừa mình dối người nữa, Vegas."

Chính vào lúc này, Ton gõ cửa bước vào nói: "Cậu chủ, Pete đã trở về."

Vegas nghiến răng: "Bảo cậu ta đợi trong phòng của tôi."

Pete từ sau lưng Ton bước ra, vẻ mặt tái đi khi nhìn thấy hai người trong phòng quần áo không chỉnh tề, lúng túng đáp một câu.

Khi Vegas trở lại phòng ngủ, Pete đang ngồi ở mép giường, hai tay đan vào nhau rồi siết chặt, gương mặt trắng bệch không khác gì một tờ giấy.

Cơn khát máu của Vegas đột nhiên trỗi dậy, hắn lao đến nắm lấy cằm cậu, hung dữ nói: "Mày còn mặt mũi quay lại đây sao? Hả?"

Pete dường như sắp khóc đến nơi, nhưng chỉ im lặng chịu đựng.

"Kinn không bảo vệ được mày, nên chỉ có thể đến trông cậy vào tao sao? Hay là hắn nghĩ vẫn còn cơ hội xoay chuyển, bảo mày đến làm gì ở chỗ tao? Hắn cho rằng loại thủ đoạn này có thể dùng một lần, còn có thể dùng lại lần hai sao? Cho nên lần này hắn đưa cho mày bao nhiêu? 300 triệu 400 triệu, hay là 500 triệu?"

Pete nghe không hiểu hắn đang nói gì, trong đầu cậu lúc này chỉ còn sót lại khung cảnh cậu tận mắt nhìn thấy người này và Porsche quần áo không chỉnh tề.

"Đồ ti tiện!"

Vừa nói xong, Pete đã bị ném lên giường, Vegas áp người lên, bắt đầu xé quần áo của cậu. Pete bây giờ mới phản ứng lại, nắm lấy tay của hắn ngăn lại hành động đó.

"Đừng...đừng mà..."

"Đồ ti tiện!"

Tay còn lại hắn tát vào mặt cậu, "Đừng chống cự với tao."

Tai của Pete bị đánh đến ù đi, cậu kinh hoàng khi nhìn thấy Vegas rút thắt lưng ra, thả món đồ chơi của mình ra.

Cậu cuộn người lại, cố gắng bảo vệ bụng của mình: "Đừng...đừng...cầu xin anh..."

Vegas nhất quyết không bỏ qua cho cậu, tàn bạo tiến vào bên trong cậu, cả người Pete bắt đầu co lại. Vegas từng chút từng chút đẩy bàn tay bảo vệ bụng của cậu ra, cười lạnh: "Cũng không mang thai được, giả bộ cái gì?"

Pete không biết người đàn ông này đã đâm chọc bao lâu, đến khi cơn đau lan ra khắp cơ thể, cậu cuối cùng cũng vừa cười vừa rưng rưng nói: "Vegas, trong suốt ba năm qua, anh có bao giờ...có bao giờ từng một lần thích em không?"

Âm thanh của cậu rất nhỏ, giọng nói suy yếu có thể dễ dàng nhận thấy. Lần này cậu không gọi hắn là cậu chủ, giống như ba năm trước, cậu cũng từng làm như thế này, cậu trực tiếp gọi tên của hắn.

Đôi mắt của Vegas dần lấy lại thanh tỉnh, sau khi sự điên cuồng tan biến, chỉ còn sót lại vẻ lạnh lùng vô cảm. Hắn nghĩ đến người đàn ông này lại phản bội hắn thêm một lần nữa, cảm thấy mọi chuyện đều là hoang đường. Bài học đẫm máu lần trước vẫn còn in sâu vào tiềm thức, mà lần này hắn sẽ không cho phép mình lại đắm chìm vào trong những cảm xúc mềm yếu như vậy, cho nên hắn lạnh lùng nói: "Chưa từng, tao ước gì mày chết ngay lập tức."

Nước mắt của Pete cuối cùng cũng rơi xuống, cậu mỉm cười rồi nhẹ nhàng ôm lấy người đàn ông trước mặt, giống như ôm lấy toàn bộ thế giới mà cậu từng có được.

Nhưng mà, em thích anh.

Vegas, em đã từng thích anh.

***

Khi Vegas tỉnh dậy, bên cạnh đã trống không.
Có một lá đơn từ chức nằm trơ trọi trên tủ đầu giường, màu trắng chói lóa như muốn báo hiệu một điều gì đó.

Suốt những năm sau đó, không còn xuất hiện một vệ sĩ tên Pete đi bên cạnh người Vegas đứng đầu Thứ gia nữa. Không ai biết cậu ta đã đi đâu, mọi người đều đồn thổi rằng vì bí mật cấu kết với Chính gia nên cậu ta đã bị Vegas trừ khử.

Mà gia tộc Theerapanyakul đã sớm xóa bỏ sự phân biệt giữa Chính gia và Thứ gia. Cựu hoàng đế của Bangkok đã ngã xuống trong trận hỗn chiến của giới mafia năm đó, mà người đứng đầu Thứ gia đã hợp tác với các thế lực bên ngoài để chấn chỉnh lại toàn bộ gia tộc, từng bước trở thành kẻ đứng đầu mới của giới mafia ở Bangkok, đó lại là một câu chuyện khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro