8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai người họ trò chuyện với nhau thêm một lúc.

Pete hỏi Arm về chuyện của Tankhun, Arm có chút nghi hoặc, còn quay sang hỏi ngược lại cậu: "Mày thật sự không biết gì sao?"

Pete lắc đầu, Arm liền giở giọng trêu ghẹo nói: "Có vẻ như Vegas bảo vệ mày tốt đấy! Mấy việc này đều không để mày tham gia vào sao?"

Pete có chút bối rối, cậu không nói sau khi gia nhập Thứ gia, cậu rất hiếm khi tham dự vào những công việc kinh doanh liên quan đến Gia tộc chính.

"Lúc trước, khi Vegas bảo với cậu Kinn muốn mày chuyển sang Thứ gia, bọn tao đều vô cùng ngạc nhiên, nghĩ rằng quan hệ của hai người cũng khá tốt."

Pete cười cười: "Lúc đó tao bị đặt vào thế khó, không còn cách nào khác mới phải làm vậy."

"Đương nhiên, Thứ gia đã trả giá gấp hai lần để mang mày đi đấy Pete. Mày là người như thế nào, không lẽ bọn tao không biết à? Mày nghĩ tao sẽ tin những lời như thế sao?"

Pete không nói gì.

Arm tiếp tục: "Tao biết mày có nỗi khổ không nói ra được, tao cũng biết thời điểm đó mày đã gánh chịu bao nhiêu áp lực mà rời đi, mày có biết lúc đó ngài Korn đã hạ lệnh ám sát không? Nếu không nhờ cậu Kinn khuyên can, mày có lẽ đã..."

Arm dừng lại một nhịp, chậm rãi thở dài, "Hôm đó, khi mày bảo muốn rời đi cùng Vegas tao liền cảm thấy kỳ lạ. Cho nên Pete, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Nụ cười của Pete nhạt dần, cậu hướng mắt nhìn ra khu vườn đã vắng vẻ.

Khách đã đi đến đằng kia hết, những dải ruy băng và bóng bay đung đưa một mình trong gió. Giống như ngày đó của ba năm trước, cậu đã từng ở chỗ này nhìn thấy khung cảnh đó.

"Ngày hôm đó...tao đi đưa một vài tài liệu cho cậu Kinn, ngài Korn cũng có mặt ở đó. Họ đang bàn bạc về một số chuyện."

"Tao nấp bên ngoài cửa, nghe thấy kế hoạch của họ. Liên quan đến – – sự tạo phản của Thứ gia."

"Họ đã nói rất nhiều thứ, bao gồm cả tình báo, vũ khí, chiến lược, còn có nên xử lí ngài Kan và Vegas ra sao."

"Họ không định lưu lại con đường sống cho Thứ gia, Arm à. Tao biết rõ tao làm như vậy là không đúng, nhưng tao không thể trơ mắt nhìn anh ấy đi vào chỗ chết."

"Cho nên mày liền quy hàng?" Arm lắc đầu, "Tao không tin mày là người như vậy, Pete."

Pete nở nụ cười đầy khổ sở: "Đúng vậy, tao không thể nào làm được chuyện như vậy. Tao đến Thứ gia, là trên danh nghĩa của bản thân. Tao không nói gì cho Vegas biết hết, tao chỉ muốn bảo vệ anh ấy, dưới thân phận là một vệ sĩ."

"Cho nên mày làm được rồi." Arm dường như đã rơi vào hồi ức, "Mày bảo vệ Vegas, không để hắn chết trong trận chiến gia tộc."

Pete lắc đầu, không nói.

"Vì vậy hắn nên cảm thấy biết ơn mày không phải sao? Nhưng mày trông có vẻ không được ổn cho lắm."

Pete vẫn giữ im lặng, Arm cũng không truy hỏi nữa, chỉ nói: "Sau khi ngài Korn chết, ba cậu chủ đã có một cuộc cãi vã lớn, họ cho rằng là do Kinn không bảo vệ tốt cho ba của họ, cậu Tankhun và cậu Kim đều bỏ đi. Cậu Kim mang theo một nhóm người rời đi, còn cậu Tankhun. . .cậu ấy nói muốn ra nước ngoài cho khuây khỏa, sau này cậu ấy sẽ không bao giờ quay lại đây nữa."

Hai người họ tiếp tục nói chuyện thêm một lúc, sau bữa tối là tiệc khiêu vũ.

Pete không nhìn thấy Vegas sau bữa tối, trong khi cậu đang lo lắng kiểm tra từng phòng chờ một, cậu vô tình nhìn thấy hai bóng người đứng trong nhà vệ sinh.

Vegas đang giúp Porsche cởi đồ, anh ta dường như có chút say, Vegas giúp anh ta nâng hai tay lên, từng chút từng chút vén vạt áo ra.

"Đều tại tôi, khiến anh dâu giật mình rồi, phải nhanh chóng cởi đồ ra ướt ra nếu không sẽ bị cảm lạnh."

Porsche có chút kháng cự, nhưng anh ta không có sức lực giống như bị đánh thuốc mê vậy, chỉ có thể để người trước mặt tùy ý cởi áo vest và sơ mi của mình.

Vegas nhìn xuống gương mặt của anh ta, đột nhiên dần dần cúi thấp người xuống, vừa định hôn môi Porsche, ngoài cửa đột ngột vang lên một giọng nói: "Xin lỗi, nhà vệ sinh ở đây đang sửa chữa, hai người nên đến nhà vệ sinh ở tầng trên."

Sau đó liền có vài giọng nói mang theo sự khó hiểu vang lên, người nọ liền – – lần lượt giải thích.

Hai bên đứng ngoài cửa nói chuyện một lúc, không gian dần yên tĩnh trở lại.

Khi Vegas đi ra, Pete đang đứng đợi ở một bên, hắn liếc nhìn dáng vẻ cúi gằm mặt của cậu, hừ lạnh nói: "Porsche say rồi, gọi người đến chăm sóc đi."

Pete nhỏ giọng đáp lời.

Gương mặt gần như tái nhợt và đôi môi đầy dấu răng của cậu được phản chiếu trong tấm gương phòng vệ sinh.

Người trong gương trông thật nực cười, Pete lấy tay che mặt lại.

Cậu nghĩ cậu sắp phát điên rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro