Chap 8: Anh đang ở đâu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<Porsche>

Tôi nhìn Pete đi đi lại lại một cách bồn chồn quanh phòng khách sạn trong khi Kinn cố nhắm mắt dựa vào vai tôi. Bây giờ là mười một giờ tối và đã chín tiếng kể từ khi tên khốn Vegas mất tích. Vợ của anh ta, người bạn thân yêu của tôi sắp phát điên, cả tôi và Kinn sẽ là những người đầu tiên bị đánh gục bất cứ lúc nào.

"Pete? Này Pete?" Tôi đã gọi cậu ấy cả chục lần rồi nhưng cậu ta dường như không nghe thấy gì từ tôi và tiếp tục lẩm bẩm một mình, đi qua đi lại. Pete thậm chí còn bắt đầu cắn móng tay và tôi thề rằng mình đã nhìn thấy cậu ấy cấu mạnh vào cổ tay nên tôi lo rằng Pete sẽ sớm tự xé xác bản thân.

"Tôi không nên nói điều đó. Tôi không nên nói điều đó. Cái miệng điên rồ này Pete! Mày không nên nói như vậy!"

Pete lẩm bẩm một mình lớn đến nỗi Kinn cũng phải ngẩng đầu lên để nhìn chằm chằm. Anh chàng tội nghiệp bây giờ đang nắm chặt lấy tóc của mình và kéo nó như một kẻ điên. Tôi thực sự thương Pete khi nhìn thấy nó như thế này.

Đầu giờ chiều nay, cậu ấy trở lại khách sạn một mình trông như thể vừa sát hại ai đó. Tôi tình cờ đi ra khỏi phòng mình để đưa Pol đi chơi đâu đó thì gặp Pete ở sảnh. Khuôn mặt của Pete nhăn lại vì tức giận và tôi ngay lập tức hiểu rằng cậu ta đã biết về sự lừa dối của Vegas. Tôi đang đợi Pete đấm tôi nhưng cậu ấy dừng lại sau khi chỉ tay thô lỗ vào mặt tôi, đấu tranh xem có đáng để đấm vợ của sếp cũ và người bạn thân không.

"Làm thế nào mày có thể làm điều này với tao Porsche! Tại sao mày có thể! Ugh! Hai người biết về kế hoạch khốn khiếp này?" Pete chỉ vào Pol và Arm, những người cố tình nấp sau lưng tôi đang gật đầu vì sợ hãi. Pete cũng dọa sẽ đấm họ nhưng tôi đã ngăn nó lại.

"Đây là ý tưởng của Khun Vegas, Pete. Bọn tao chỉ có thể đồng ý với Khun hoặc cậu ấy sẽ không bao giờ cho phép chúng tao chơi với mày và Venice nữa." Pol nói sau lưng tôi, trốn tránh vệ sĩ trưởng cũ của sếp anh ta, Tankhun.

"Đúng vậy Pete. Chúng tao không liên quan gì đến chuyện này. Bọn này luôn ở bên cạnh mày. Luôn như vậy! Đúng không Porsche?" Arm lo lắng nói thêm. Tôi không thể nói gì với hai tên khốn này! Họ là những người rất phấn khích khi biết tin sẽ bay đến Nhật Bản.

Sau đó Pete lại chỉ tay vào mặt tôi, mím môi phẫn nộ như thể cậu ấy vừa nhận ra mình bị phản bội bởi không ai khác ngoài tôi, người mà cậu tin tưởng nhất sau Vegas. Tôi chỉ có thể chắp tay lại như thể đang cầu nguyện và bắt đầu xin lỗi.

"Nhìn này Pete, tao xin lỗi được chứ? Nhưng mày phải tin tao. Tao chỉ đồng ý với người chồng ranh mãnh đó của mày bởi vì muốn mày có một kì nghỉ sau tất cả những gì đã xảy ra gần đây. Ý tao là hãy nhìn mày xem! Mày đã cống hiến hết thời gian để làm việc cho cái gia đình Mafia chết tiệt này và mày ưu tiên hạnh phúc của người khác hơn cả bản thân. Tao chỉ lo lắng cho mày thôi. Mày đang lãng phí tuổi trẻ của mình! "

Pete đặt ngón tay xuống và nhìn tôi với ánh mắt đáng thương. Tôi thấy sức nặng của trách nhiệm mà cậu ấy đã tự đặt lên vai mình kể từ khi gia nhập thứ gia. Việc phải chấp nhận Vegas là kẻ tâm thần và thay đổi hắn trở nên tốt hơn đã khiến linh hồn tội nghiệp này trở thành một trong những linh hồn hiếm hoi và thuần khiết nhất mà tôi từng gặp. Pete thực sự xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới.

"Pete? Tao xin lỗi vì đã nói dối về Venice. Nhưng hãy yên tâm rằng thằng nhóc còn ổn hơn cả mày. Tankhun có thể bị điên nhưng chắc chắn anh ấy sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với Venice. Và anh ấy đã được rất nhiều người hỗ trợ." Tôi đã liên hệ với P'Chan, Chay Kim và cả những người lớn khác trong chính gia, những người sẽ đảm bảo rằng Tankhun không kéo Venice vào cơn điên của anh ta.

"Nhưng chúng mày có cần phải nói dối không? Không ai có thể chỉ cho tao về kế hoạch hay điều gì đó sao? Không ai trong số các người nói với Vegas rằng nên cho tao biết sự thật? Bây giờ tất cả mọi người đang vui vẻ nhìn tôi lo lắng? Có vui không? " Những lời nói của Pete khiến Arm, Pol và tôi cúi đầu vì nhận ra sai lầm đã quá muộn. Cậu ấy nói đúng. Là bạn của Pete, chúng tôi không nên nói dối ngay từ đầu và thay vào đó hãy giúp thuyết phục Vegas nói ra sự thật.

"Xin lỗi." Ba chúng tôi đồng thanh, Pete thở dài thành tiếng trước khi đạp vào tường để trút giận. Ít nhất thì chúng tôi không phải chịu cú đá này.

"Vegas đâu?" Tôi hỏi sau khi cậu ấy trông có vẻ nhẹ nhõm hơn một chút. Mặt Pete trở nên tối hơn khi nghe đến tên Vegas.

"Chết ở đâu rồi. Tao không thèm quan tâm! Tao chỉ muốn trở về Bangkok càng sớm càng tốt thôi Porsche!"

"Hai người đánh nhau đến mức độ nào? Hắn còn sống không?" Pol hỏi cuối cùng cũng bước ra khỏi bóng lưng tôi sau khi thấy Pete đã bớt giận hơn.

"Khun Vegas tội nghiệp. Anh ấy chỉ muốn có một khoảng thời gian riêng tư vui vẻ với Pete của chúng ta ở đây. Hãy tha thứ cho anh ấy nhé Pete." Arm nhìn theo Pol với vẻ lo lắng thông cảm cho người bạn của mình. Pete quắc mắt nhìn anh ta trước khi quay lại với tôi.

"Porsche Khun Kinn đâu? Chúng ta cần bay về nhà. Hoặc mọi người có thể ở lại nếu muốn. Tao sẽ bay về trước càng sớm càng tốt." Arm và Pol có vể thất vong khi nghe tin phải trở về.

"Không. Chúng ta đến đây cùng nhau thì cũng sẽ cùng nhau trở về Bangkok." Tôi nói và nhìn thấy khuôn mặt của Pete nhăn lại thành một nụ cười nhẹ nhõm. Tôi chịu trách nhiệm một phần cho tất cả những điều này nên tôi không thể để Pete một mình.

"Đặt cho chúng ta một chuyến bay trở lại Bangkok, Arm. Hay mày muốn đi máy bay riêng một lần nữa?" Tôi hỏi Pete. Cậu lắc đầu không đồng ý. Vậy cũng tốt, tránh được sự phô trương không cần thiết mà gia đình Mafia này được quyền có.

Tất cả chúng tôi trở về phòng của mình để thu dọn hành lý, Kinn có thể cũng như Arm và Pol thất vọng với tin tức trở lại Thái Lan.

"Porsche, chúng ta có thể ở lại để Pete và Vegas tự về nhà không ?" Anh ấy đã cố gắng cầu xin bằng tất cả sự gợi cảm với chiếc quần boxer. Tôi ném áo len cho anh ta rồi chỉ tay vào đống quần áo đang để trên giường.

"Không. Pete có thể giết Vegas nếu chúng ta để hai người đó đi một mình."

"Vậy thì đó là tin tốt! Chúng ta sẽ có thể đưa Pete trở lại gia tộc chính. Em không muốn điều đó à?" Anh vui vẻ hỏi tôi.

"Kinn! Em nói thật đấy! Pete rất bất ổn khi cậu ấy tức giận. Vegas thậm chí còn không ở bên khi cậu ấy trở về. Chúng ta sẽ lên kế hoạch cho một kỳ nghỉ khác của hai chúng ta trong tương lai! " Kinn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo tôi.

Khi tất cả chúng tôi đã tập trung ở sảnh đợi xe đưa đến sân bay, tôi quan sát thấy rằng Pete có một chút bồn chồn và vẫn còn một mình. Cậu ấy nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của mình rồi vội vàng bỏ nó vào túi, lặp lại quá trình này hàng chục lần dưới sự theo dõi của tôi.

"Pete? Mọi thứ ổn chứ? Vegas đâu rồi?" Kinn hỏi sau khi quan sát Pete một lúc cũng giống như tôi. Pete bối rối nhìn sếp cũ rồi lại nhìn vào màn hình điện thoại.

"Tôi ... tôi không biết." Cậu ta trả lời trông có vẻ bối rối.

"Ồ, họ đây rồi! Cuối cùng cũng đến!" Pol kêu lên khi chỉ tay về phía lối vào có hai vệ sĩ của Vegas bước tới. Tôi thấy cổ Pete đang vươn dài cố gắng nhìn người mới đến.

"Aw! Nhưng Khun Vegas không ở cùng họ." Pol nói thêm và Pete càng bồn chồn hơn. Cậu ấy đẩy vali của mình cho Arm và tự mình đi về phía hai vệ sĩ để chào đón họ.

"Vegas đâu?" Người bạn tuyệt vời của tôi hỏi có vẻ giống như vợ của Mafia thực sự. Huh! Thái độ này mới đúng là người đứng đầu thứ gia.

Hai vệ sĩ nhìn nhau trước khi quay sang Pete.

"Không phải Khun Vegas đã trở lại đây rồi sao Khun Pete?" Một trong số họ trả lời và Pete cau mày với anh ta.

"Tôi còn phải hỏi cậu như thế này nếu anh ta ở đây à? Cậu ngu ngốc hay sao?" Cậu ấy khịt mũi trông có vẻ nguy hiểm đe dọa khiến cả hai chỉ có thể cúi đầu xuống. Pete chết tiệt! Cậu học cách trở thành một tên Mafia tồi tệ như thế này từ khi nào vậy?

"Anh ấy ... anh ấy biến mất trong tầm theo dõi của chúng tôi Khun Pete. Và chúng tôi tìm thấy thứ này ở hành lang của khách sạn tình yêu mà hai người đến." Người nhỏ hơn đưa cho Pete thứ trông giống như điện thoại của Vegas.

"Một khách sạn tình yêu? Tên ngốc đó đã đưa Pete vào một khách sạn tình yêu?" Tôi nghe thấy tên khốn Kinn cười khúc khích sau lưng làm tôi phải thúc mạnh vào anh ta chỉ để anh ta ngậm miệng lại trước khi Pete có thể tung hoành và bắt đầu bắn chúng tôi một cách ngẫu nhiên.

"Anh ta đánh rơi cái này? Và sau đó biến mất?" Pete nhấn nút home vào điện thoại của Vegas và nó sáng màn hình để hiển thị các thông báo. Tôi đứng đủ gần để thấy hàng loạt các cuộc gọi và tin nhắn từ số máy riêng của Pete đến Vegas.

"Vâng, Khun Pete. Chúng tôi đã cố gắng tìm kiếm Khun Vegas khắp nơi nhưng không tìm thấy dấu vết nào. Vậy nên, chúng tôi nghĩ đến việc quay lại đây vì nghĩ rằng cậu chủ có thể đã chạy theo Khun Pete." Một vệ sĩ dũng cảm cố gắng giải thích. Tôi thấy Pete sắp đấm anh chàng vệ sĩ này nên tôi đã bước tới để chặn cậu ấy lại.

"Cậu đang không làm tốt công việc của mình, đồ ngốc! Các cậu có hai người trong khi Vegas chỉ có một mình! Làm sao anh ta có thể tránh khỏi sự theo dõi nếu cậu đủ giỏi?" Pete cáu kỉnh và tôi phải nhờ Arm và Pol giúp giữ cậu ấy lại khi người này trách mắng hai vệ sĩ.

"Pete! Bình tĩnh."

"Pete!"

"Người của gia tộc phụ được huấn luyện kiểu gì vậy? Không thể tin được Vegas lại thuê một cục bánh bèo vô dụng như vậy!" Pete hét vào mặt các vệ sĩ và Kinn phải thay mặt cậu ta xin lỗi những người qua đường.

"Pete! Dừng lại! Mày biết rằng những kẻ này không thể làm bất cứ điều gì khi Vegas quyết định làm mọi thứ một mình. Mày đang đánh giá thấp người đàn ông của mày? Như thể mày không biết những gì thằng đó có thể làm nếu nó muốn?" Kinn bước tới và đặt tay lên vai Pete ngay lập tức giúp cậu bình tĩnh lại.

"Tôi sẽ tự mình huấn luyện các cậu khi chúng ta trở lại Thái Lan! Hãy chuẩn bị cho điều đó!" Tôi không thể ngừng nói từ "WOW" trong đầu. Pete thay đổi đáng kể từ một vệ sĩ nhu mì và ngoan ngoãn của gia tộc chính thành một kẻ cầm đầu chất lượng cao như Kinn. Ừmmm. Pete giống Kinn hơn là Vegas một khi cậu ấy bắt đầu nổi giận.

Vì vậy, chúng tôi quyết định quay trở lại khách sạn tình yêu nơi Vegas đã rời đi trước đó. Pete thú nhận rằng họ đã có một cuộc chiến nghiêm trọng kết thúc bằng việc cậu ấy đấm vào mũi Vegas và chửi rủa anh ta một cách hận thù trước khi khiến anh ta bị đánh nằm ra sàn.

Khách sạn tình yêu là một khách sạn sang trọng và Kinn không thể che giấu sự thích thú trên khuôn mặt khi đến đó. Chúng tôi đã yêu cầu ban quản lý kiểm tra căn phòng và một số đoạn phim cctv để tìm dấu hiệu của Vegas. Việc này dễ dàng được thực hiện vì Kinn đã truy ra chủ sở hữu và đã thực hiện một số cuộc gọi cần thiết để biến tất cả những điều này thành có thể. Chúng tôi đã xem một đoạn camera Vegas rời khỏi tòa nhà. Anh ta vừa bước ra khỏi lối đi chính trông như thể đang đi dạo từ một trung tâm mua sắm. Không có gì bất thường ngoại trừ biểu cảm lạnh như đá mà tôi đã lâu không nhìn thấy trên khuôn mặt của anh ấy. Anh ấy cười quá thường xuyên kể từ khi có Pete bên cạnh.

"Là Vegas!" Tất cả đều nhìn Pete, người nói chuyện từ phía sau sau khi chúng tôi xem xong cctv. "Chúng ta sẽ bay về Bangkok mà không có anh ấy!" Pete tiếp tục với quyết tâm của mình khiến tất cả mọi người không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo.

Khi trên đường đến sân bay, Pete gọi điện thoại về nhà cho Tankhun và hỏi về Venice. Tankhun cố gắng phủ nhận những lời nói của Pete nhưng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thừa nhận mọi thứ khi Pete nói với Khun rằng mình đã biết điều đó.

[Chà kế hoạch của Vegas! Tao đã nói với nó rằng nên cho tao đi cùng với mày! Tao muốn đến Disneyland với Venice nhưng nó nói hãy đợi! Hừm!] Tôi nghe thấy tiếng Tankhun từ chiếc điện thoại mà Pete bật loa.

"Hãy chắc chắn rằng Venice không ăn quá nhiều đồ ngọt Khun Noo. Và đừng bao giờ giới thiệu cho con tôi bất kỳ bộ phim nào. Tôi không muốn nó bị nghiện những thứ đó." Pete nhắc nhở ông chủ cũ của cậu ấy.

[Dĩ nhiên là không! Không có điện thoại! Không có ipad! Không có gì. Ehem.] Giọng anh ta bị mắc kẹt trong cổ họng với lời nói dối hiển nhiên mà ngay cả Pete cũng nhận ra ngay lập tức.

"Khun Noo! Lần này anh lại định làm gì ?"

[Tao đã nói rằng không đưa cho thằng bé bất kỳ đồ điện tử nào. Chỉ là ... chỉ là ... nó không phải là một thiết bị nên tao vẫn được coi là một người lớn có khả năng chăm sóc Venice!]

"Khun Noo!" Pete sốt ruột thúc giục nên Khun không còn cách nào khác ngoài việc thừa nhận những gì mình đã làm.

[Gì? Nó chỉ là cái tivi! Và Venice tự bật lên. Nhóc con đã xem nó mà tao không biết. Tao không làm gì cả.]

"Vì lợi ích của gia tộc, Venice chỉ mới một tuổi thôi Khun Noo! Làm sao cậu có thể nói rằng đó là do thằng bé tự mở? Ugh! Vậy là giờ con tôi nghiện phim hoạt hình rồi nhỉ? Tôi đoán vậy là được rồi. Chỉ cần đảm bảo màn hình TV ở một khoảng cách hợp lý. Tôi không muốn mắt thằng bé cận khi còn rất nhỏ. " Pete thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ cố gắng giải quyết sự khó chịu của mình với bảo mẫu của Venice.

[Chắc chắn rồi! Nhóc quỷ này thích phim hoạt hình. Ừ. Khoảng cách hợp lý. Điều đó cũng vậy! Có!] Câu trả lời cuối cùng đó cũng có vẻ qua loa nhưng Pete quyết định để nó trôi qua và ngắt cuộc gọi, có lẽ quá mệt mỏi để đối phó với sự điên cuồng của Khun. Người bạn tội nghiệp của tôi đã trả lại điện thoại cho tôi và lấy điện thoại của cậu ấy ra để kiểm tra thường xuyên mặc dù biết rằng sẽ chẳng nhận được gì vì Vegas không có điện thoại bên mình.

Pete tiếp tục hành động bồn chồn khi chúng tôi xuống sân bay, thậm chí đảo mắt xung quanh để cố gắng tìm kiếm thứ gì đó hoặc ai đó mà nó mong muốn được gặp.

"Mày có thực sự chắc chắn rằng chúng ta sẽ đi mà không có Vegas, Pete?" Kinn một lần nữa đặt câu hỏi mà bản thân tôi đã do dự khi hỏi người bạn của mình. Đôi khi tôi thích cách Kinn dường như luôn đọc được suy nghĩ của tôi.

Pete quay đầu lại về phía Kinn và gật đầu và thậm chí còn mỉm cười để lộ lúm đồng tiền dễ thương trên má. Nhưng đó là kiểu cười không qua được mắt tôi.

"Vâng! Tất nhiên! Tôi rất vui khi được nhìn thấy Venice. Tôi nhớ thằng nhóc và cả Macau." Pete trả lời mà không nhìn Kinn. Kinn quay sang tôi và gõ nhẹ vào vai tôi. Đôi mắt của anh ấy nói với tôi rằng đừng lo lắng nhiều về người bạn này và cậu ấy sẽ ổn với quyết định mà bản thân đã chọn vì chúng tôi sẽ ở đó để hỗ trợ.

Tôi không bị thuyết phục nhưng tôi có thể làm gì? Khi Pete quyết định rời bỏ gia tộc chính để chọn Vegas, tôi đã bất lực trong việc ngăn cản nó. Còn bây giờ thì sao?

"Nhìn này!" Pol kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ khi anh ta đột ngột chỉ vào một trong những màn hình chiếu kênh tin tức quốc tế của Nhật Bản. "Cảnh sát nói rằng một người đàn ông Thái Lan không rõ danh tính đã bị băng bó và bỏ mặc cho đến chết trong một tòa nhà bỏ hoang!" Thay vì nhìn lên màn hình, tôi nhìn chằm chằm vào Pete và thấy cổ nó ngoẹo theo tay Pol. Mặt nó đã trở nên nhợt nhạt như không còn giọt máu nào. Tôi quay lại xem tin tức và đoạn video quay cảnh một thi thể được khiêng bằng cáng ra khỏi nơi trông giống như một tòa nhà bệnh viện đổ nát. Phụ đề bằng tiếng Anh nói rằng không có giấy tờ tùy thân hay bất cứ thứ gì và họ chỉ cho rằng người đàn ông khoảng ngoài 20 tuổi và rất có thể đến từ một quốc gia Đông Nam Á.

"Pete, đó không phải là em họ của tao." Kinn tự tin trấn an Pete mặc dù bản thân tôi cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng.

"Vâng tất nhiên." Pete run rẩy trông như thể sắp ngất đi. Sau đó, cậu ấy bắt gặp ánh mắt của tôi và tôi đã cố gắng hết sức để truyền cho cậu sự bình tĩnh. Pete cắn môi trước khi từ từ lắc đầu cố xua đi những suy nghĩ tiêu cực.

"Pete..."

"Tôi nghĩ tôi nên trở lại khách sạn. Mọi người có thể bay về trước không cần đợi tôi!" Pete rời đi sau khi nói điều đó và Kinn chỉ cần liếc một cái để nói với cậu ấy rằng chúng ta không thể để Pete một mình. Chúng tôi đã từng quên cậu ấy và điều đó đã khiến nó bị tra tấn rất nhiều. Tôi đã tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra nữa.

Tất cả chúng tôi đi theo và sau khi người đàn ông của tôi, Kinn gọi thêm một vài cuộc gọi, chúng tôi lái xe về phía nhà xác nơi thi thể không rõ danh tính được đưa đến.

Mãi đến khi nhìn thấy người đã khuất, tất cả chúng tôi mới có thể thở bình thường trở lại. Đặc biệt là Pete, người đã không thể ngăn mình rơi vài giọt nước mắt vui mừng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đã chết. Tôi hiểu cậu ấy đã lo lắng như thế nào và chỉ có tận mắt nhìn thấy người gặp nạn mới giúp bản thân bình tĩnh lại.

"Chúng ta nên quay trở lại khách sạn. Nếu Vegas quyết định quay lại, tôi biết anh ấy sẽ quay lại đó." Pete đề nghị và tất cả chúng tôi đều đồng ý.

Vì vậy, chúng tôi quay trở lại nơi xuất phát, mệt mỏi và đói nhưng Pete thì không. Tôi thấy cậu ấy chỉ uống vài ngụm nước trong khi cả bọn cùng ăn tối hôm đó. Mọi người trở về phòng của mình ngoại trừ tôi, tôi đã hỏi Kinn rằng liệu mình có thể ở cùng Pete lâu hơn một chút không. Kinn đã gọi cho P'Chan để điều động một số người của họ ở Kyoto giúp tìm kiếm Vegas.

"Pete. Chính xác thì mày đã nói gì với Vegas?" Kinn hỏi trong khi dựa đầu vào vai tôi nhìn Pete đi lại trong phòng. Quầng thâm bắt đầu lộ ra bên dưới mắt nó.

"Tôi chỉ bảo anh ấy tránh xa tôi và Venice. Rằng tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt dối trá của anh ấy." Cậu ấy nói một cách đáng tiếc.

"Chỉ có vậy thôi sao?" Pete trông giống như thể đã phạm trọng tội.

"Tôi cũng gọi anh ta là một con quái vật." Cậu ấy nói thêm và tôi thở hổn hển. Nhưng Pete vẫn chưa xong. "Điều tôi hối hận là đã chọn anh ấy thay vì chính gia. Vâng. Tôi đã nói tất cả những điều đó với anh ấy." Tôi nghĩ rằng chỉ có tôi miệng lưỡi sắc bén. Không ngờ rằng cậu ấy có thể tàn bạo như thế này khi tức giận. Đây có phải là lỗi của tôi khi khiến Pete trở nên như thế này?

"Aww. Điều này khá tệ đấy Pete." Kinn ngồi thẳng dậy và tặc lưỡi phẫn nộ để nói với Pete rằng cậu ta đã làm rất tệ.

"Nhưng tôi đã rất tức giận! Tôi không thể ngăn mình lại. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh ấy sẽ nghiêm túc đến như vậy. Ý tôi là tôi đã từng nguyền rủa anh ấy thậm tệ hơn thế khi tôi bị tên khốn đó bắt giữ." Pete cố gắng hợp lý hóa hành động của mình nhưng Kinn đã lắc đầu không đồng ý.

"Pete thật không nên nếu cứ lôi quá khứ trở lại mối quan hệ hiện tại. Mày đã đưa ra quyết định tha thứ cho việc làm lầm lỗi đó và tin tưởng Vegas lần nữa. Tao có thể không thích thằng đó nhưng thực lòng tao nghĩ Vegas đã thay đổi rất nhiều bởi vì mày. Có thể nó nói dối mày về chuyến đi này và kết quả có vẻ không như nó mong đợi, nhưng mày phải hiểu rằng đây là lần đầu tiên Vegas thực sự yêu một ai đó. Mày đã biết điều này rồi phải không? Tất cả chúng ta đều nghĩ rằng kẻ tâm thần đó sẽ không thể học cách yêu! Tao tin rằng nó vẫn đang trong giai đoạn đầu học cách cư xử giống một con người hơn khi yêu mày. Bây giờ mày đã hiểu chưa Pete? "

Chết tiệt! Tại sao thằng khốn Kinn này lại nói những lời hợp lý như này mà tôi không nghĩ ra? Tôi thực sự đã yêu một chàng trai EQ cao.

Pete thả người xuống ghế sô pha khi nhận thức được những gì Kinn nói. Kinn mặt khác mỉm cười với tôi và nhún vai tự mãn nói rằng anh ấy đã đánh trúng tâm lí Pete.

"Tôi biết tôi không nên nói điều đó. Ugh! Tôi hối hận vì những gì mình đã làm! Nhưng tại sao anh ấy lại coi trọng tôi như vậy? Trước đây anh ấy không như thế này! Anh ấy đã đi theo tôi sau khi tôi trốn thoát đúng không?"

Cậu ấy quay sang tôi, trông như một chú cún con đang mong cần được an ủi. Tôi đã kể cho Pete nghe mọi thứ về việc Vegas rình rập cậu ấy như thế nào mà cậu ấy không biết và tên khốn đó cầu xin tôi ngăn cản Pete có bạn gái hoặc đi lấy vợ! Tôi nhớ con cáo ranh mãnh này từng cười toe toét như một tên ngốc với ý nghĩ sẽ làm những điều cực đoan như vậy cho Pete.

"Phải, cậu ấy đã từng làm nhứ thế. Ai biết được nó có thể sẽ làm điều đó một lần nữa?" Mày biết anh chàng đó kỳ lạ như thế nào mà. Vậy bây giờ mày có thể thư giãn được không? "Tôi nói với giọng buồn tẻ nhưng cũng đủ làm tâm trạng của Pete nhẹ đi.

Nhìn xem? Tất cả những gì Pete cần là một chút đồng tình rằng người đàn ông của nó đang yêu nó một cách điên cuồng, điều này tôi chắc chắn. Ai mà biết được tên khốn đó có thể ẩn nấp ở một trong những giàn giáo ngay tòa nhà bên cạnh, theo dõi chúng tôi và nhắm khẩu súng bắn tỉa của hắn vào đầu tôi và Kinn đề phòng chúng tôi phạm sai lầm khi chạm vào người vợ yêu quý của hắn.

*Reng

Điện thoại Vegas bắt đầu đổ chuông và Pete là người nhanh nhất giật lấy nó từ trên bàn trước khi tôi kịp nhìn thấy tên của người gọi.

"Chim sẻ 320." Đôi mắt tinh tường của Kinn đã nhìn thấy nó và thì thầm với tôi. Đó là ai? Pete đưa ngón trỏ lên miệng ra dấu im lặng trước khi trả lời điện thoại của Vegas.

[Ngài Vegas? Mọi thứ đã được thiết lập sẵn sàng. Chúng tôi hiện đang khóa mục tiêu của mình. Chúng tôi sẽ kích hoạt tín hiệu, thưa ngài.] Thật tốt khi người gọi với một giọng nam tính trầm ấm đã nói bằng tiếng Anh. Nhưng tôi không biết ý anh ấy là gì. Anh ta giống yakuza Nhật Bản mà tôi từng thấy trong phim. Kinn nói với tôi anh ấy sẽ sớm cho tôi gặp một vài người trong số họ nhưng cảnh báo với tôi rằng hầu hết họ là đối thủ của gia tộc trong kinh doanh và có thể rất nguy hiểm để đối phó.

Cuộc gọi đột ngột kết thúc vì điện thoại của Vegas hết pin mà chúng tôi không nhận ra. Đột nhiên Kinn bật dậy và bắt đầu chửi rủa người em họ này. Như thể anh ấy vừa nhận ra điều gì đó quan trọng.

"Mẹ kiếp Vegas!" Kinn liên tục chửi bới trước khi nhấc điện thoại và xông ra khỏi phòng.

"Chuyện gì vậy?" Pete hỏi tôi và tôi chỉ có thể nhún vai như một câu trả lời.

"Tao nghĩ chúng ta nên đợi Kinn trở lại."

Đó là hai phút chờ đợi lâu nhất trước khi Kinn mở cửa một lần nữa, trông như thể anh ấy sắp bắt đầu la hét một lần nữa.

"Khun Kinn đó là gì?" Pete hỏi đầu tiên với vẻ lo lắng nhìn sếp cũ của mình.

"Đi thôi. Tao nghĩ tao có thể biết tên khốn đó ở đâu." Anh ta nói với chúng tôi với vẻ mặt dữ tợn. Đó là một tin tốt phải không? Tại sao anh ta trông giống như sắp săn lùng để giết Vegas? Pete lấy lại tâm trạng trước khi hỏi Kinn.

"Chuyện này có tệ không Khun Kinn? Nó ... nó là ..." Pete ngập ngừng và Kinn gật đầu đáp lại. Pete thở hổn hển sắc mặt tái đi. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Đúng vậy Pete. Tao e rằng Vegas lại có vài liên hệ với yakuza. Tao không biết nó đang làm gì cho đến thời điểm này."

Ồ. Khỉ thật. Mẹ kiếp Vegas!

🔫🔫🔫

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro